Có một thứ hạnh phúc gọi là "Quên"

Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !
Hạnh phúc lớn nhất

Trong truyền thuyết có một loại canh, sau khi uống xong có thể quên đi tất cả. Quên đi tất cả ưu phiền, quên đi tất cả mọi oán hận, quên đi tất cả những điều không vui và những thứ ở trong lòng muốn quên đi, đương nhiên nó bao gồm cả việc quên tình quên yêu ...

Quên đi được ưu phiền, cũng có nghĩa là đã không còn ưu phiền nữa, có thể làm xoá đi những nếp nhăn trên mí mắt, u sầu trên mặt. Những điều không công bằng và không vui vẻ mọi ngày đều theo đó quên đi hết, con người sẽ cởi mở hơn. Giống như bầu trời bị đám mây che kín, đột nhiên trong xanh trở lại.

Quên đi được oán hận , cũng có nghĩa là mọi oán hận đều đã bỏ qua. Biết quên thì cũng sẽ biết tự mình tha thứ. Tâm hồn sẽ không còn bị oán hận chi phối, tất cả mọi thứ trước đây trong mắt đều biến thành khói mấy. Tất cả đều cảm thấy nhẹ nhàng, tha thứ được cho người khác cũng là tự cứu thoát lấy chính mình.

quên tình, quên yêu, cũng có nghĩa là quên đi tất cả những điều không vừa ý trong ký ức. Lúc tình yêu làm cho một con người đau khổ quằn quại, lúc nó làm cho một đoạn tình cảm nuối tiếc sợ hãi. Đột ngột quên đi chỉ còn lại thật nhiều những hạnh phúc.

Chưa có người nào có thể đạt được nó một cách thoải mái, chưa có người nào có thể quên như vậy ! ngày tháng đã từng yêu, từng thương, từng đau mãi mãi không thể biến mất, thời gian đã trải qua vẫn ở trong ký ức đau khổ. Có thể đau khổ càng rõ ràng hơn, có thể trái tim càng tan nát hơn, có thể yêu biến thành hận, tình biến thành oán ...

Đã từng yêu thì không hối hận, phân ly luôn có tiếc nuối. Từ lúc con người còn ngây thơ đến lúc tự mình có thể nhìn thấu trần ai, nhìn thấu xã hội, đó đều là lịch trình kế hoạch. Kỳ thực không phải vậy, đạo lý trong sách đã nói quá nhiều rồi, nhưng hiểu được thì rất ít. Oán trời trách đất, tự đáp, tự oán luôn là người hiểu biết, đại bộ phận con người là ích kỷ. Đời người ngắn ngủi được mấy mươi năm, cần gì phải chống đỡ mệt mỏi như thế, người nào không học mà có thể quên ? Một mực đi tìm hoàn mỹ, mà ở cái thế giới này, căn bản không có thứ đồ hoàn mỹ, trái ngược với hoàn mỹ là khiếm khuyết, vật có khiếm khuyết mới thực sự là thứ hoàn mỹ. Người đời càng làm thế, chưa có được mối hận suốt đời, chẳng hề vui vẻ. Cho nên, đeo đuổi hoàn mỹ kỳ thực chính là đeo đuổi một tâm thái hoàn mỹ.

Lúc cuối cuộc đời sẽ đi qua năm ải luân hồi, trước lúc đi qua cầu nại hà làm người trở lại sẽ phải uống một thứ canh gọi là canh Mạnh Bà, sẽ quên đi ký ức của kiếp trước, kiếp này sẽ khởi đầu trở lại bằng vui vẻ. Lẽ nào cần tới lúc ấy mới có thể thực sự quên? Hạnh phúc là gì, hạnh phúc ở đâu, con người cứ đang phải khổ công sở hữu, tìm kiếm nó. Kỳ thực hạnh phúc đang ở giữa con ngươi, kỳ thực hạnh phúc đang ở trong cái người ta gọi là quên ấy.

Có một thứ tình cảm gọi là yêu, có một thứ tình cảm gọi là oán hận, cũng có một thứ tình cảm gọi là thương hại. Quên đi được tất cả những đau đớn đã khắc sâu trong lòng, quên đi được tất cả nỗi đau đã thấu vào tận nội tâm, đó chính là thứ hạnh phúc lớn nhất ...



Học cách quên


Vẫn thường nghe người ta nói rằng "yêu một người đã khó, quên một người lại càng khó hơn". Có lẽ có người sẽ nói rằng "Vậy sao không giao việc đó cho thời gian, thời gian có thể thay bạn giải quyết ... " thế nhưng, có những lúc, có những việc chẳng thể dựa vào thời gian để có thể giải quyết. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng thời gian thực sự có thể giúp chúng ta, bởi vì nó đem đến cho con người ta tĩnh lặng để có được không gian suy nghĩ và cũng đem đến cho người ta rất nhiều lý do để chốn chạy.

Thực ra con người rất yếu đuối, đối với những việc người ta không thể chấp nhận được, thì thường chọn cách chốn chạy nó. Nhất là đối với chuyện tình cảm, con gái càng bày tỏ nó ra một cách bất ngờ, bởi lẽ con gái trời sinh đã lấy yêu là mộng, yêu ảo tưởng, tự lừa mình gạt người. Lúc các cô vấp phải những việc không thể chấp nhận được thì họ chọn cách sống với quá khứ, hoặc là sống trong thế giới do chính mình tạo ra. Một mực an ủi và thuyết phục chính mình, vì chính mình mà dựng lên một pháo đài hoàn mỹ. Thời gian dài như thế, họ sẽ cho rằng vết thương của mình đã lành rồi, đã có thể đối mặt với quá khứ. Thế nhưng, ngày nào đó, bọn họ sẽ vì câu nói của người đàn ông, mà thương cảm không thôi, có lẽ đến lúc đó, họ mới phát hiện ra vì sao không thể thực sự quên anh ta ... dường như " một lời nói làm thức tỉnh người trong mộng" . Sau này, các cô sẽ nói rằng để thực sự quên một người rất khó.

Có lúc quên một người không cần phải khó như vậy, một người bạn đã nói rằng "lúc bạn vô ý, đột nhiên nhớ một người, thì nói rằng bạn đã quên người đó rồi, đã có thể thản nhiên đối diện với người đó, đối diện với quá khứ." Có lẽ có người lại nói "nói như vậy thì dễ quá, muốn quên một người, quên một đoạn quá khứ, chẳng thể nói quên là quên được."Thế nhưng rất nhiều việc đã xảy ra nhanh chóng và quyết định cũng nhanh chóng. Người phụ nữ có 10 phần cảm tính của động vật. Có thể sẽ yêu ngắn ngủi một người, cũng có thể chán một người, vì sao không thể quên ngay lập tức một người ?. Thực ra, thời gian ấy quan trọng nhất vẫn là chính bản thân mình. Giống như một người bạn của tôi, một buổi sáng sớm thức dậy, đột nhiên nhớ tới một người, lúc đó mới phát hiện ra đã rất lâu rồi mình mới nhớ tới người đó, đột nhiên đã quên đi cảm giác của anh ta, lại một lần nhớ lại chuyện đã qua, nhớ lại người đó. Lại nói về cô bạn ấy, dường như đó là một việc ở rất xa, ở trong đó đã thiếu đi thứ tình cảm mãnh liệt, nhiều hơn sự tha thứ hoặc là cảm thông, dường như tất cả đều trở thành khói, biến thành thứ không phải của bạn tôi. Bây giờ thỉnh thoảng nhớ đến người đó, cũng thỉnh thoảng nói chuyện với người khác về anh ấy, nói đến những hồi ức vui vẻ trước đây. Giống như rất nhiều việc, nhưng giống nhau là chỉ toàn là những ký ức vui vẻ ... tôi muốn. Người bạn đó của tôi đã thực sự quên được rồi, những ký ức không vui vẻ đã thực sự quên rồi.

Khi đã quên thì người ta thường nhớ đến người yêu cũ. Cho nên bản thân tôi thấy chuyện đó cũng thường thôi. Có điều tôi lại không phải loại người đấy. Và đó là cái điều mà tôi ghét nhất.

Bất kể nói như thế nào thì quên một người không dễ, mà thực sự quên thì lại càng không dễ, thế nhưng việc nào cũng có hai mặt của nó. Có việc muốn quên và cũng có việc muốn nhớ, hãy nhớ nhiều những vui vẻ dù nó không thuộc về mình, hãy muốn có thật nhiều hạnh phúc. Cứ cho đó là một cách làm mình vui vẻ.


Đóng cửa trái tim thề cô độc
Đào mồ chôn chặt giấc mộng xưa
Dựng bia khắc chữ " đừng ai đến "
Lãng wãng wanh đây đánh vỡ mồm ... :))
 

Web Design Technology blogs [ itdl ] Auto Backlink

HomeBlog ArchiveServicesLink2MeContactSubmit your PostPost RSS

Copyright © 2012 [ itdl ] Just for Share. Designed by Ngoc Luong - Freelancer

Best view in Chrome 11+, Firefox 5+ with resolution 1024 x 768 pixel. Powered by Blogger.