Hai người họ yêu nhau, cô gái thích mưa, mỗi lần mưa là anh lại ở đằng sau che ô cho cô. Anh dành gần như cả chiếc ô để cho cô khỏi ướt, còn mình thì ướt sũng, nhưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô một cách say sưa. Anh cảm thấy rất hạnh phúc, cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Có một ngày, anh và cô đi chơi, anh dắt tay cô gái vượt qua một công trình đang thi công. Cô vui vẻ nhảy nhót, miệng nói cười không ngừng. Anh rất ít khi nói chuyện, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô vui thì cũng tự cảm thấy vui. Chính lúc đó đột nhiên có một hòn gạch vỡ rơi từ trên tầng rơi xuống, hướng về phía cô gái, lúc này đã không còn kịp nữa, anh ôm lấy cô, cô kêu lên ... anh nghĩ rằng mình sẽ dùng thân mình để đỡ viên gạch ấy cho cô, chính vào cái lúc quan trọng ấy, anh lại dùng hết sức để xoay mình trở lại, lật người xuống dưới, kết quả là tay cô gái bị hòn gạch rơi trúng, xương bị gãy.
Cô gái bây giờ mới có phản ứng, rên lên vì đau, cô đau đến chảy cả nước mắt, cô nghĩ : người xưa có câu " vợ chồng như chim sống cùng một rừng, đến khi gặp nạn ai lấy tự bay" câu nói này quả nhiên chính xác. Cô cố chịu đau đớn vùng ra khỏi anh, bỏ đi mà không hề nhìn lại.
Lúc này anh ở sau lưng gọi tên cô, âm thanh nhỏ dần, đôi môi trắng bệch. Anh cầm điện thoại gọi cho cô nhưng cô không nhận, gọi mấy lần đều không nhận. Gọi thêm mấy lần nữa rồi anh buông tay. Chỉ thấy ngón tay anh ấn cái gì đó trên điện thoại, lúc đó máu từ từ chảy ra xung quanh, tay anh nằm trên vũng máu, cũng không còn đủ sức để ấn gửi nó đi.
Ngày thứ hai cô gái biết được tin anh cấp cứu, quên hết mọi bực tức chạy vào viện. Lúc cô tới nơi, thì anh đã mất. Nguyên nhân là do mất máu quá nhiều.
Thì ra lúc anh muốn dùng thân mình để đỡ hòn gạch cho cô thì phát hiện dưới đất cắm một thanh thép dài mười mấy cm. Cho nên anh mới dùng hết sức lật người trở lại, chỉ để cô bị hòn gạch rơi vào. Nhưng mình thì bị thanh thép xuyên qua người.
Mẹ của anh cầm điện thoại của anh đưa cho cô. Để cô đọc mẩu tin mà anh chưa kịp gửi : "em thân yêu, xin lỗi em vì anh không bảo vệ được cho em, làm em bị thương... " xem xong cô không cầm được nước mắt ....
Có Một Thứ Nỗi Nhớ Không Phải Là Tình Yêu.
Có một cô gái bị người yêu phụ bạc, cô rất đau khổ, đau khổ đến nỗi cảm thấy như cả thế giới này đều bỏ rơi mình. Cô thề rằng suốt đời này sẽ không yêu ai nữa. Cô đem việc này nói cho một chàng trai, từ đó chàng trai tìm mọi cách để an ủi cô, mỗi ngày anh đều đặn gửi những tin nhắn vui vẻ đến để làm cô vui, cứ như thế, cô gái dần dần vượt qua đau khổ, trở về với sự hoạt bát đáng yêu thủa nào.
Bỗng nhiên có một ngày cô không nhận được tin nhắn của anh nữa, trong lòng không hiểu vì sao mà cảm thấy mất mát, bất an. Cô gái tự hỏi mình, không biết có phải đã yêu chàng trai kia rồi không. Cô lại nhớ đến lời thề trước đây, bắt đầu tìm mọi cách để ép mình không nhớ đến chàng trai nữa, nhưng hình ảnh anh cứ ẩn hiện, phiêu giật trong tâm trí cô. Cô cảm thấy nỗi nhớ này thật là kỳ lạ, không giống như cảm giác khi yêu : Lúc cô yêu, nỗi nhớ kia mãnh liệt như lửa đốt, cháy lên không ngừng, nó chiếm hữu hết tất cả những gì riêng tư nhất, kể cả linh hồn, ngoài nhung nhớ ra thì không thể làm bất cứ việc gì. Nhưng hiện tại thì sao, cô cũng không rõ, cô cảm thấy rằng nhớ nhung như vậy là chưa đủ, có chút gì đó hư vô nhưng lại vẫn hiện hữu , không cần trao nhưng vẫn luôn cảm thấy dụi dàng, giống như ở góc phòng có đặt một chậu hoa bách hợp, mùi hương không nồng nhưng vẫn toả khắp căn phòng, nó không khiến bạn nghĩ đến nó, không để bạn cảm thấy mất tự nhiên.
Cô gái quyết tâm hiểu cho ra ngọn ngành. Một ngày, chàng trai gọi điện thoại cho cô, hỏi cô việc gần đây nhất làm cho cô vui vẻ. Đang nói chuyện thì cô đột nhiên hỏi anh tại sao chưa có bạn gái, có cần cô giới thiệu cho một người không. Lúc cô hỏi tim đập rất nhanh, nhưng lại làm ra vẻ đó là câu nói vô tư. Chàng trai nói được, được. Cô không biết lấy dũng khí từ đâu nhưng bỗng hỏi anh thấy cô có thể xem xét được không. Điện thoại ngừng rất lâu, cô gái cảm thấy mình đã bị kích thích quá mức, dự cảm cho cô biết hình như cô đã làm hỏng cái gì đó. Chàng trai cuối cùng cũng nói, nói chúng ta hãy vẫn cứ là bạn tốt. Cô không bằng lòng lại hỏi anh vì sao, không thích cô ở điểm nào. Điện thoại lại ngừng một lúc lâu, sau đó anh từ tốn nói, giống như muốn để từng câu từng chữ kia đi vào trái tim cô :
" Anh lo, lo rằng nếu sau này em lại bị phụ bạc, thì sẽ không còn ai ở bên an ủi em nữa"
Nước mắt không ngừng được, cô gái cuối cùng cũng hiểu ra, có một thứ nỗi nhớ không phải là tình yêu.
Có thể cho anh ôm em một lần được không?
Anh và cô là bạn cùng lớp đại học. Anh yêu cô bốn năm cũng như một ngày, nhưng cô không yêu anh, vì anh không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của cô.
Tốt nghiệp xong, cô nhận công tác ở một thành phố phía nam. Anh cũng tự nguyện vứt bỏ hết tất cả những gì đang có ở đây để theo cô. Nhưng cô không vì vậy mà thay đổi cái nhìn đối với anh, hơn nữa còn tỏ vẻ không hài lòng mỗi khi anh xuất hiện. Cô có bạn trai, trong một lần anh đến tìm cô, cô nói : "anh đừng đến đây nữa, em có bạn trai rồi !".
Cô nhìn thấy trong mắt anh sự thất vọng, cô muốn anh đừng hy vọng nữa, anh trầm ngâm một hồi rồi hỏi " Em yêu anh ấy ?". Cô không trả lời, nhưng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc từ trong mắt cô. Lúc anh quay lưng ra đi anh nói " Có thể cho anh ôm em một lần được không?". Cô kiên quyết lắc đầu. Từ đó anh thực sự không đến tìm cô nữa, cô cũng dần dần quên anh đi.
Bỗng nhiên có một ngày anh tìm đến cô nói : "đi uống cafe được không, anh ngày mai phải đi mỹ rồi!". Cô đồng ý vì nghĩ rằng anh sắp phải đi xa. Một ly cafe uống mãi không xong, chuông điện thoại của cô reo, là điện của bạn trai cô, cô cười cười xin lỗi nói : "Em phải đi rồi" Anh cũng cười nói "Vậy để tôi tiễn em". Cô vừa mới mở cửa anh đã kéo cô đứng lại, nói dứt khoát " Có thể cho anh ôm em một lần được không?".
Cô muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Anh đi tới trước mặt nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô ngửi thấy hơi thở của anh, lập tức dây thần kinh toàn thân đều căng ra. Anh bắt đầu vuốt nhẹ lưng cô, từ gáy chầm chậm men theo cột sống , không nặng không nhẹ, một ngón tay di xuống dưới. Lửa giận trong lòng cô bốc lên, cô nghĩ " Chỉ cần anh ta nhích thêm một phân nữa thôi thì sẽ dùng chân đá anh ta" . Nhưng anh đến đó thì ngừng lại, nhẹ nhàng buông cô ra nói : " Anh yên tâm rồi"
Cô sững sờ một hồi, lập tức hiểu ra điều anh muốn nói, cổ họng ngẹn lại,trước mắt cô là một trường sương khói. Năm thứ 3 đại học, trong một chuyến đi chơi cô bị tai nạn giao thông, xương cột sống bị gãy, vẫn âm ỷ đâu cho đến lúc tốt nghiệp. Cô đến giờ vẫn nghĩ rằng anh không hay biết chuyện đó.
Ngày thứ hai, anh bay đi Mỹ. Cô đứng trên sân thượng nhìn chiếc máy bay bay qua, trước mắt là cái gì đó mơ hồ ...
98 lần yêu và chờ đợi
Có một chàng trai và một cô gái, họ yêu nhau hết sức thắm thiết. Có một ngày, cô phải chuyển nhà tới một thành phố rất xa, anh vô cùng đau lòng, nhưng không dám giữ cô lại. Thành phố kia có cha mẹ của cô, họ có cuộc sống rất đầy đủ, còn anh thì cái gì cũng không có. Cho nên anh không dám giữ cô, vì anh sợ cô sẽ khổ. Anh cuối cùng chỉ im lặng.
Còn cô thì cứ đợi anh mở miệng giữ mình lại, cô đợi và đợi, đợi cho đến lúc lên máy bay, anh cũng không hề nói.
Trước lúc lên máy bay, cô đưa cho anh một con lợn bông nhỏ, cô nói "Nhớ em, thì hãy xoa đầu nó một lần". Sau đó cô bước lên máy bay mà không hề quay đầu lại.
Trời đang trong xanh thì đột nhiên mưa, anh vừa khóc vừa nhìn chiếc máy bay cất cánh, chính lúc ấy, anh đột ngột phát hiện mình đã phạm một sai lầm đáng sợ, anh quên không hỏi cô địa chỉ và số điện thoại của cô ở nơi ở mới.
Thế là từ đó anh bắt đầu chờ đợi, ngày ngày ôm lấy chiếc điện thoại không dời, anh nghĩ cô nhất định sẽ gọi điện về. Nhưng không có, mãi mà không có.
Lúc anh nhớ cô, anh lại mang con lợn bông ra xoa đầu, anh xoa đầu nó hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ càng làm cho mình nhớ thêm.
Anh đợi cô tròn ba tháng, sau đó chuyển thành tuyệt vọng. Anh cảm thấy cô hình như đã quên anh mất rồi, thậm chí anh bắt đầu hận cô.
Anh bước ra khỏi phòng, từ giây phút đó anh quyết định quên đi tình yêu này. Quan trọng với anh bây giờ là bắt đầu lại. Anh ôm lấy con lợn bông, nghĩ một lúc, rồi đành ném nó ra ngoài cửa sổ. Ném đi tất cả những ký ức về cô. Anh từ đây cũng không nhìn lại qua khứ nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, có một người làm công đến dưới lầu dọn dẹp vệ sinh. Bà ta nhìn thấy một con lợn bông, bà ta ôm lấy nó, vuốt ve, đột nhiên con lợn bông động đậy, miệng nó từ từ mở, rồi nhả ra một mảnh giấy. Trên mẩu giấy là địa chỉ và số điện thoại của cô gái.
Con lợn bông ấy là người trong xưởng đồ chơi phải mất rất nhiều tâm huyết mới làm ra món quà đặc biệt này cho cô . Nếu như xoa đầu nó một trăm lần, nó sẽ nhả ra mảnh giấy cô viết. Cô đã âm thầm quyết định, chỉ cần nhận được điện thoại của anh là sẽ từ bỏ tất cả để trở về, không chia tay anh nữa.
Nhưng anh cuối cùng chỉ vuốt ve nó 98 lần.
Người làm công nghĩ : Con lợn bông này thích như vậy, nên đem nó về cho con mình chơi. Bà ta ôm con lợn bông, quẳng đi mảnh giấy.
Anh và cô từ đây đã để tuột mất một nửa cuộc đời.
Anh Thân yêu Sao Anh Không Ở Bên Em ?
Cô gửi cho anh một tin nhắn : Nếu như trong nhà nghèo túng chán nản đến mức chỉ có một bát cháo cho hai chúng ta. Anh sẽ đem chút cháo trong bát ấy cho em ăn chứ ?. Anh trả lời : Vậy mà cũng phải nói sao? Nhưng anh cho rằng một người con trai yêu một người con gái một cách chân chính thì sẽ không để cho người con gái mình yêu phải sống như thế.Cô trả lời : Nhưng có một người trả lời thế này. Anh ta nói, không ! anh sẽ đem hết phần cháo cho cô ấy ăn. Đoạn đối thoại ấy có phải sẽ cảm động được mọi cô gái. Em không biết, nhưng em bị nó tác động rất sâu sắc. Anh trả lời : Nói như thế, nếu đến bát cháo kia cũng không có, thì anh ta sẽ làm thế nào. Hoặc là nghĩ đến việc bát cháo ấy cô kia ăn rồi, nhỡ vẫn cảm thấy đói thì sao. Cô vẫn cho rằng anh nên trả lời giống như chàng trai kia : Không ! anh sẽ nhường bát cháo ấy cho em ăn, đó mới là thực sự hoàn mỹ, mẫu mực, mới là đáp án duy nhất. Nhưng vì anh không trả lời vấn đề theo phương án ấy, anh và cô lưng dựa lưng suốt một đêm, anh mấy lần muốn ôm cô ngủ đều bị cô cự tuyệt.
Trời có lúc không thuận theo lòng người
Sau này, đến một thời điểm, do nhiều nguyên nhân, anh và cô lâm vào tình cảnh giống như thế, hai người khó khăn đến mức chỉ có một bát cháo. Hôm đó, anh nhẹ nhàng để lại một lời nhắn : Em yêu, em ăn đi, bát cháo trên bàn là dành phần em, anh ăn xong rồi. Cô ăn hết bát cháo, rồi nghỉ ngơi . Anh từ bên ngoài trở vào, mang cho cô xiên thịt dê mà cô thích ăn, hoa quả, trà sữa. Anh nói với cô : Anh đã tìm được một công việc tạm thời, số tiền này, là ông chủ ứng trước tiền lương cho anh. Nói xong còn đưa túi tiền sáng choang ra trước mặt cô. "Em yêu cứ ăn tự nhiên, anh đã ăn ở bên ngoài rồi". Nói xong còn làm điệu bộ nghịch ngợm. Trong những ngày khốn khó nhất ấy, cô vẫn có được hạnh phúc vui vẻ, còn thì anh dường như làm việc vất vả nên sức khoẻ có phần giảm sút.