Trường học Vampire (Chap 21 - 30) [Truyện Teen]

Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !
Tên truyện: Trường học Vampire.

Tác giả: Thuyuuki

Thể loại: Viễn tưởng, tình cảm, hơi máu me tí xíu.

War: Không có.

Rating: 13+


Chap 21: Nụ hôn trộm…


--------------------------------------------

Sau khi rời khỏi quầy rượu, Tooya quyết định đi đến bệnh xá thăm Yume, có lẽ giờ này cô bé đã ngủ rồi.

Biết vậy nhưng nếu không được nhìn thấy gương mặt cô lúc này chắc anh sẽ không thể yên tâm mà ngủ tiếp mất

Vì sợ cô động mình thức dậy, anh cố đi thật nhẹ và khẽ khàng đẩy cửa bước vào.

Yume đang nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, cả người cô chìm trong giấc ngủ yên bình. Sự xuất hiện của cô như làm bừng sáng cả căn phòng lạnh lẽo, tối tăm này, ánh sáng vàng hắt vào từ khung cửa sổ bên cạnh càng khiến cô trở lên xinh đẹp hơn, một vẻ đẹp thanh khiết và dịu dàng như ánh trăng mùa thu.

- A...a đói quá, thịt gà đâu thịt dê đâu? Ta muốn ăn..híc..híc…

Yume đột nhiên ú ớ kêu lên, hai tay vung loạn xạ khiến tấm chăn rớt ra, miệng cô khẽ chem chép trong rất dễ thương. Tooya nhìn điệu bộ của cô bật cười nói:

- Phì..ì…Lúc ngủ còn nói mớ nữa chứ, ngốc…

Rồi anh nhẹ nhàng bước đến, vươn tay đắp lại tấm chăn bị lệch cho cô, mỉm cười dịu dàng, đã mười năm rồi mà cô vẫn chẳng thay đổi gì cả, từ ngoại hình cho đến tính cách, tất cả mọi thứ của cô đều đã in sâu vào tâm trí anh.

Ánh mắt Tooya chợt dừng lại ở chiếc cổ cao và trắng ngần của Yume, trong phút chốc anh bỗng cảm thấy cả người rạo rực, trong lòng dấy lên một nỗi khao khát cực đại, ước mong duy nhất của anh lúc này là được xé toạc cái cổ trắng muốt kia và thưởng thức dòng máu thơm ngon trong đó.

Bản năng của một vampire khiến anh không làm chủ được bản thân mình, từ từ cúi xuống…
nhưng khi hàm răng nanh của anh vừa chạm vào cổ cô thì anh chợt giật mình khựng lại, anh cắn răng, nắm thật chặt tay và thu nanh về, chỉ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng…

Đúng lúc ấy một mảnh băng nhọn hoắt xé không khí đột nhiên nhắm thẳng về hướng Tooya khiến anh giật mình vội ngẩng lên, tay bắt gọn lấy mảnh băng.

Khẽ quẳng mảnh băng đi, Tooya bình thản đứng dậy và đi ra ngoài khép cửa phòng bệnh lại. Anh đứng dựa vai vào cạnh tường từ tốn nói:

- Cậu quá khi dễ ta rồi đấy Akatsuki

- Hành động của anh lúc nãy trông chẳng khác gì một con mèo ăn vụng cả Hondo

- Ha..ha… cậu luôn khiến ta cảm thấy thú vị, loài mèo cũng dễ thương đấy chứ? _ Tooya bình thản nói

- Hừ…tôi nghĩ anh cũng biết rồi phải không? Tốt nhất là anh không nên đến gần Yume, để tránh gây tổn thương cho cô ấy_ Kai lạnh lùng nói

- Cậu nhầm rồi Akatsuki, người gây tổn thương cho Yume không chỉ riêng mình ta đâu, cả cậu cũng có phần đấy

- Anh nói gì tôi không hiểu?_ Kai nhíu mày lạnh lùng hỏi

- Cậu nên biết trong cái học viện này cũng có ko ít người sẵn sàng làm mọi việc bỉ ổi vì cậu… còn người đó là ai thì cậu tự mình tìm hiểu đi, ta không muốn nói nhiều làm gì.

Tooya bình thản nói rồi thong thả bước đi để lại một câu nói lạnh lùng:

- Còn nữa…nếu không bảo vệ được Yume thì đựng mạnh miệng bảo ta tránh xa cô ấy, với thế lực hiện nay của cậu trong nhà Akatsuki thì đến bảo vệ mình cậu còn ko làm nổi nói gì đến việc bảo vệ Yume?

Kai nhìn theo bóng Tooya chợt thấy khó hiểu, tại sao một người như Tooya lại có thái độ quan tâm thái quá đến một cô gái như vậy nhỉ? Cậu nghĩ rồi lên tiếng gọi giật lại, trong giọng nói có pha chút ngờ vực:

- Khoan đã…anh và Yume có quan hệ gì vậy? Tại sao lại quan tâm đến cô ấy như thế?

Nghe Kai nói Tooya chợt đứng khựng lại, rồi không quay đầu xuống, anh bình thản nói:

- Cái này cậu không cần biết

- Chắc chắn là anh đã quen Yume từ trước, tại sao lại không nói gì? Có phải cô ấy có mối quan hệ gì đó với tộc Hondo không?_ Kai nhíu mày hỏi, bắt đầu cảm thấy mọi chuyện xung quanh cô gái này thật mơ hồ

- Điều gì khiến cho cậu nghĩ vậy hả Akatsuki - kun?_ Tooya hỏi lại, trong giọng nói của anh có pha chút lo sợ

- Tôi nghĩ là mình đã từng gặp cô ấy trước đây, hình như là trong chính tư dinh của tộc Hondo

_RẦM….

Một âm thanh kinh khủng đột nhiên vang lên, Tooya nắm tay đấm mạnh vào bức tường kiên cố bên cạnh khiến nó bị lủng một lỗ khá lớn, anh từ từ quay đầu lại, đôi mắt đen huyền chợt biến thành màu đỏ.

Nhanh như cắt Tooya lao đến nắm cổ áo của Kai gằn giọng nói:

- Nếu như cậu không muốn Yume biến mất hoàn toàn thì đừng nhắc lại chuyện này nữa, cô ấy và tộc Hondo không hề có quan hệ gì cả…

……

Kai nhìn chăm chăm theo bóng Tooya vừa khuất dạng, trong lòng bỗng dấy lên bao thắc mắc, phản ứng thái quá vừa rồi của hắn khiến cậu cảm thấy rất kì lạ, rốt cuộc thì Yume và gia tộc Hondo có quan hệ gì???

Và tại sao Tooya lại liên tục phủ nhận mối quan hệ đó? Dường như hắn đang cố bảo vệ Yume khỏi điều đang sợ gì đó đã xảy ra trong quá khứ…Xem ra mọi việc bắt đầu rắc rối đây

….

----------------------------------------------------

….
Tôi cựa mình thức dậy, cảm thấy khoan khoái trong người, mấy vết trên tay thương cũng đã đỡ buốt hơn, tôi liếm đôi môi khô rát của mình rồi quay sang bên cạnh với lấy ca nước…

_ PHỤT………..(^-^)

Tôi chợt giật mình phun hết chỗ nước trong mồm ra khi thấy một dáng người thanh tú đang ngồi ngủ ngon lành trên bậu của sổ

Tôi cắn môi để khỏi bật hét lên, lẩy bẩy đưa tay lên chặn ngực, má ơi, thiếu chút nữa là con bay mất tim rồi.

Híc híc cái tên Kai này đúng là ma hiện hình mà, đến chỗ hắn chọn để ngủ cũng đặc biệt nữa, ghế trong phòng có thì ko ngồi lại đi ngồi trên bậu cửa sổ.

Nhưng mà phải công nhận hắn đẹp thật đấy, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng cũng không kém phần quyến rũ, mái tóc màu bạc đầy ma mị khẽ bay lòa xòa trong gió khiến người khác như bị hút vào, trong khoảnh khắc tôi chợt thấy trái tim mình đập mạnh.

Tôi thở phù phù cố lấy lại hơi thở bình thường, bỗng dưng nhớ lại câu nói hôm qua của anh Takeshi: " Bọn họ nói vết thương của em không đáng lo và còn nói có việc bận nên đã về trước rồi…"

Máu nóng đột nhiên dâng lên trong đầu tôi phừng phừng, hừ đã nói là vết thương của tôi không đáng lo thì còn đến đây làm gì định giả mèo khóc chuột à?

Tôi bực mình nghĩ rồi tiện tay vất cái gối vào mặt hắn cáu tiết hét lên:

- Ai cho cậu vào đây hả?

Nhanh như cắt hắn giơ tay lên túm lấy cái gối và đáp trả, tôi giật mình định giơ tay lên đỡ lấy nhưng ko kịp cái gối đã phản chủ quay lại đập thẳng vào mặt tôi một cách không thương tiếc.

Tôi ấm ức nuốt nước mắt vào trong, xả hận bằng cách đấm thùm thụp lên cái gồi lầm bầm rủa:

- Đồ đểu, đồ vô lại, không biết thương tình bệnh nhân gì cả.

Hắn nghe tôi nói khẽ nhếch mép cười, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ khẽ liếc mắt nhìn tôi rồi đi đến bên cái bàn nhỏ cầm quả táo trong rổ lên gặm ngon lành

Tôi lầm bầm nói: "đúng là đồ tự nhiên như ruồi" rồi nhíu mày nhìn hắn phùng mồm trợn má gắt:
- Sao cậu lại vào đây? Còn ăn táo chùa của tôi nữa chứ.

Hắn khẽ nhíu mày tiện tay vất luôn quả táo còn đang ăn dở ra khỏi cửa sổ lạnh lùng nói:

- Tôi cũng không muốn gặp cô đâu, chẳng qua trời lạnh quá mà ở đây lại ấm nên ghé vào ngủ tạm thôi, cô nên cảm ơn trời là tôi còn chưa tàn nhẫn đến độ ném cô ra khỏi giường đấy

- Cậu…_ Tôi tức đến độ mắt nảy lửa, định vung tay ném cái gối vào người hắn lần nữa thì đúng lúc ấy cánh cửa phòng bật mở, Toru và Mika bước vào.

Toru không kịp chú ý đến Kai nó nhìn tôi đăm đăm rồi lao đến bên giường với tốc độ tên lửa rống lên:

- Huhuhu… sao cậu lại ra nông nỗi này, làm tôi lo lắng muốn chết

- Tôi không sao he..he vẫn khỏe như vâm nè_ tôi cười trấn an Toru

- Còn nói không sao. Hức…lúc cậu biến mất tôi và Mika đã phải chạy khắp học viện kiếm đấy…Thế bây giờ cậu thế nào rồi_ Toru nhìn tôi thân tình hỏi

- Chậc…lúc nãy thì ko sao nhưng bây h thì có sao rồi đấy_ tôi nhíu mày bực tức nói

- Là sao?_ Toru trố mắt nhìn tôi hỏi

- Thì tại cái tên mắc dịch ấy tự nhiên xuất hiện làm tôi bực mình suýt nữa là lên cơn nhồi máu cơ tim_ tôi cau có nói

- Tên mắc dịch nào cơ?_ Toru ngơ ngác hỏi

- Thì hắn chứ ai._ tôi bực mình hất mặt về phía Kai, nhưng quái chẳng thấy tăm hơi hắn đâu cả, chỉ còn lại những cơn gió nhẹ thổi vào làm tấm rèm trước cửa sổ tung bay phấp phới

- Nào có ai đâu?_ Toru ngó tôi như ngó một đứa bệnh hoạn nói

Tôi nhìn quanh quất phòng chơm chớp mắt ngạc nhiên kêu lên:

- Ủa hắn đâu rồi nhỉ? vừa nãy còn ở đây mà.

- Hơ hơ, chắc cậu ngủ lâu quá nên quáng gà rồi, à nhắc mới nhớ sao không thấy Mika đâu nhỉ con nhỏ vừa nãy cũng ở đây mà?_ Toru cười rồi đột nhiên lên tiếng thắc mắc

- …Eo ơi hay phòng này có ma?_ tôi bủn rủn kêu lên

_ Cốp.._ Toru vung tay cù đầu tôi một cái rõ đau rồi lôi ra một cái túi to lỉnh kỉnh nói:

- Bậy bạ, ma nào mà ma chắc là có việc gì nên nó đi trước thôi. Nhưng bây giờ ko phải là lúc nói chuyện đó cậu xem tôi đem đến cho cậu thứ gì này?

Tôi nhìn món đồ trên tay Toru nhào đến ôm lấy nó kêu lên sung sướng:

- Ôi má ơi thịt dê tái, thịt bò tái cả rượu máu nữa, huhuhu…tuyệt quá

Nói xong tôi vục đầu xuống đám thức ăn xực ngon lành mọi bực tức khó chịu trong lòng đều nhanh chóng tan biến hết…^_^

-------------------------------------------------

Nhắc đến Kai sau khi thấy sự xuất hiện của hai cô gái lạ, câu nhanh chân nhảy qua cửa sổ lủi mất.
Sau màn tiếp đất an toàn, cậu khẽ xoa hai tay vào nhau vừa đi vừa nghĩ thầm:

" Vậy là yên tâm rồi, vẫn còn gân cổ lên cãi nhau được chắc là không sao nữa.."
….

- Kai - kun chờ đã….

Đang đi đột nhiên cậu giật mình khựng lại khi nghe thấy tiếng ai gọi mình, một cô gái có mái tóc đen dài chạy đến.

Cậu nhíu mày đút hai tay vào bọc quần lạnh lùng hỏi:

- Cô gọi tôi có việc gì?

- Hộc…hộc…cậu không biết tôi sao?_ Mika thở hổn hển nói

- Cô là ai sao tôi phải biết?_ Kai nhíu mày khó chịu đáp

- Tôi là Mika Hintana con gái của ông Nobu Hintana cận vệ trong nhà cậu mà, cậu không biết thật sao?_ Mika hồi hộp nói

- À…Nobu Hintana cận vệ nhất đẳng, tôi có biết ông ấy nhưng thế thì sao?

- Ờ ừm..thì thì…_ Mika lúng túng kêu lên, rõ ràng là Kai chẳng hề để ý đến cô dù rằng họ đã sống trong cùng một nhà suốt hơn chục năm

Thấy khuôn mặt đỏ bừng và thái độ ấp úng của Mika, Kai khó chịu xẵng giọng nói:

- Rắc rối.._ rồi quay đầu bỏ đi thẳng

Nhưng chưa đi đc mấy bước, Kai chợt đứng khựng lại quay đầu xuống nhìn Mika nói:

- Khoan đã, tôi muốn hỏi cô một việc…

- Được cậu cứ hỏi đi_ Mika hấp tấp nói, đôi mắt chợt sáng rỡ lên, nhìn Kai chờ đợi

- Cô có phải bạn của cái con nhỏ mắt mèo kia không?_ Kai lạnh lùng hỏi

- Mắt mèo?.. Ý cậu là Yume?_ Mika ngơ ngác nói

- Đúng vậy

- Phải nhưng sao?_ Mika nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng

- Từ bây h nếu cô ta có xảy ra chuyện gì cô hãy báo cho tôi một tiếng_ Kai nhếch môi nói rồi nhanh chóng bước đi.

Mika thẫn thờ nhìn theo bóng Kai đau đớn ngồi thụp xuống uất ức kêu lên:

- Sao cậu lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao hả Kai, sao không thử một lần liếc mắt nhìn tôi, chỉ một lần thôi cũng ko được hả??

Hơn chục năm qua cô đã luôn dõi mắt theo cậu, cô ghét cái mái tóc trắng ma mị của cậu, ghét khuôn mặt đẹp đến mê hồn nhưng lại lạnh lùng đến đang sợ của cậu, ghét nỗi đau mà cậu đang giữ trong lòng, ghét điệu bộ kiêu căng của cậu, ghét cái cách cậu không để ý đến sự tồn tại của cô, ghét.. ghét tất cả nhưng sao… càng ghét lại càng yêu…

=================================


Chap 22: Chuyến tàu đêm


Những ngày mùa đông tiếp tục kéo dài, cả học viện Lanci như đang chìm trong một vùng băng tuyết lạnh lẽo, những dãy nhà tầng, những lâu đài nguy nga cổ kính cùng những hàng cổ thụ cao ngất tất cả đều được bao bọc bởi một màu tuyết trắng xóa đầy huyền ảo…

Và khi tháng mùa đông đầu tiên vừa kết thúc cũng là lúc học viện mở cửa cho các học viên về thăm nhà, cái thông tin sốt rẻo này đã khiến tôi cảm thấy rạo rực trong người, sung sướng đến độ trằn trọc mấy đêm không ngủ được.

Từ bé đến h chưa lúc nào tôi rời xa nhà lâu như vậy, tôi nhớ, nhớ tất cả những gì thuộc về nơi tôi đã từng sinh sống.

Nhớ mẹ - người phụ nữ đẹp có đôi mắt xanh dịu dàng, nhớ ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ sồi nâu núp dưới tán hoa anh đào cổ thụ, nhớ những chiều ngồi trên chiếc đu quay nhỏ đếm lá vàng rơi, nhớ cánh đồng hoa oải hương sau chiền đê thơm ngát, nhớ cả những người bạn quanh xóm dễ thương…

Tất cả những thứ giản dị đó đều khiến tôi nhớ da diết, có lẽ chỉ đến khi đi xa rồi tôi mới biết trân trọng nó.



Đúng 2 h đêm lựa lúc thành phố đã chìm sâu trong giấc ngủ yên bình, nhà nhà đều tắt đèn đóng cửa, cánh cổng gỗ sồi kiên cố từ từ mở ra, hàng ngàn vampire trong Lanci xếp hàng ngay ngắn nối đuôi nhau bước ra thế giới bên ngoài, trên tay ai cũng lỉnh kỉnh nào vali nào cặp xách v..v

Không khí trên mặt đất ấm hơn nhiều so với trong học viện, tôi khoan khoái vươn vai hít thở bầu không khí trong lành, hôn tạm biệt Toru và Mika rồi xách vali nhắm hướng nhà ga

Nơi tôi sống thuộc dạng vùng sâu vùng xa của Kansai, cách thành phố trung tâm này mấy nghìn km, ở đó có đồi núi có rừng cây có suối róc rách và không khí thì vô cùng sạch sẽ, trong lòng.

Tôi mua một vé dành cho chuyến tàu đêm rồi xách vali lên đó ngồi đợi, trên chuyến tàu đã lỡ giờ về Kansai chỉ có lèo tèo vài ba người, họ đều đã ngủ ngon lành trên chiếc ghế của mình.

Tôi nhìn họ khẽ mỉm cười, giá mà vampire cũng có được cuộc sống bình yên như con người không phải chịu sự giàng buộc từ máu thì tốt biết mấy, tôi thở dài sườn sượt rồi kêu lên:

- Oáp…buồn ngủ quá…

Lấy tay che cái ngáp rõ dài, tôi cảm thấy cơn buồn ngủ đang xâm chiếm toàn cơ thể, có lẽ là vì mấy hôm rồi bị mất ngủ nên h mới liêu xiêu thế này.

Tôi nghĩ rồi không do dự vươn vai gục đầu vào thành ghế đánh một giấc ngon lành.

------------------------------------------------

Chàng hotboy nổi tiếng đẹp trai, hào hoa của trường đại học Tokyo, Kata Inzuka quyết định rời xa phố xá ồn ào một thời gian để trở về Kansai thăm ông nội. Cậu chọn đi chuyến tàu đêm lúc 2h để đc tận hưởng sự yên tĩnh và rộng rãi.

Khi vừa bước chân lên toa tàu, nhìn thấy Yume đang ngủ ngon lành, cậu đã giật mình sửng sốt, lần đầu tiên trong đời cậu thấy một cô gái đẹp như vậy. Cô có hàng lông mi dày cong vút che rợp cả quầng mắt hơi thâm, suối tóc đen dài và mượt như mơ chảy dài trên thành ghế.

Làn da rất trắng, sống mũi nhỏ và xinh nhìn chỉ muốn véo một cái. Nhưng thứ đẹp nhất trên khuôn mặt thanh tú đó vẫn là đôi môi đỏ như máu, hơi mím lại e ấp như cánh hồng nhung (cậu tự hỏi ko biết cô dùng loại son gì?).

Cậu cứ đứng đó nhìn cô gái lạ một hồi lâu trong lòng cảm thấy rạo rực, cậu từng qua lại vs ko ít con gái nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy trái tim mình đập mạnh như vậy, cô gái này thật sự không giống với những cô gái cậu từng gặp trước đây, cô ấy mang một vẻ đẹp giản dị không hào nhoáng, nhưng lại thanh khiết, dịu dàng như ánh trăng.

Vốn mạnh dạn trong việc làm quen với phái nữ lại tự tin vs vẻ bề ngoài điển trai của mình, cậu không do dự bước đến chỗ Yume đang ngủ, trong lòng mang quyết tâm phải chinh phục bằng đc cô gái xinh đẹp và bí ẩn này.

- Tôi ngồi đây được không?_ Cậu lịch sự lên tiếng, mỉm cười thật dịu dàng

Nhưng mặc cho cậu gọi và lay mấy lần, Yume vẫn tiếp tục ngủ ngon lành, cậu cứ đứng trơ ở đó một hồi lâu, bắt đầu cảm thấy nôn nóng, cuối cùng không đợi cô cho phép, cậu nhẹ nhàng đặt vali sang một bên rồi ngồi xuống ngay bên cạnh cô

Mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người cô khiến cậu ngây ngất, mái tóc dài khẽ vương trên vai cậu.

Một lúc sau cậu lấy hết dũng khí quay sang nhìn cô, thấy trái tim mình đang đập thình thịch, nhìn gần trông cô còn đẹp hơn gấp bội, khuôn mặt xinh xắn như đc tỉa vẽ tỉ mỉ.

Cuối cùng không nén đc lòng mình cậu khẽ vươn tay, hất lọn tóc vương trên mặt cô sang một bên rồi nhẹ nhàng đẩy đầu cô xuống vai mình.

Đúng lúc ấy có một bàn tay đột nhiên đưa ra chặn giữa vai cậu và đầu cô gái, cậu khẽ ngẩng đầu lên, sửng sốt…

------------------------------------


Chap 23: Người lạ.

Một thiếu niên trạc 17, 18 tuổi đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Kata, ban tay hắn đặt xuống vai cậu lạnh đến rùng mình.

Trong phút chốc cậu cứ ngồi đó trợn mắt nhìn hắn mà ko thốt nổi lên lời, đây là lần đầu tiên cậu thấy một chàng trai đẹp như vậy, một vẻ đẹp rực rỡ đến ngạt thở khiến vạn vật xung quanh đều phải cúi đầu, vẻ đẹp này giống như đc tạo hóa ban tặng.

Đôi mắt màu đen u uẩn của hắn nhìn cậu chằm chằm, tia nhìn ánh lên sự lãnh lẽo u tối rất đáng sợ. Đứng trước hắn, cậu thấy mình thật nhỏ bé, thật tầm thường. Những tự tin về bản thân ban đầu của cậu đã bị đập vỡ hoàn toàn.

Sau một hồi chết đứng như Từ Hải cậu mới lấy lại được bình tĩnh nhíu mày bực tức hỏi:

- Cậu đang làm cái gì thế? Sao lại làm phiền chúng tôi?

- "Chúng tôi"???..._ hắn nhướn mày hỏi lại bằng một cái giọng bình thản đến đáng sợ

- Ơ..ừm..đúng, chúng tôi…là hai chúng tôi đó_ Cậu ấp úng nói rồi lấy tay chỉ vào mình và cô gái bên cạnh là Yume

- Hừ…tốt nhất là anh nên rời khỏi chỗ này ngay lập tức, trước khi tôi cho anh biến mất hoàn toàn vì cái tội quấy rối bạn gái tôi_ Hắn nhếch mép cười nhẹ nhàng

- Bạ..n gái???_ Kata kinh ngạc kêu lên rồi quay sang ngó Yume vẫn đang ngủ ngon lành

- Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của tôi, lúc nãy tôi có bảo cô ấy lên xe chờ trước vì còn bận mua vài thứ đồ ai ngờ lúc lên đây lại thấy cảnh tượng hai người thân mật như vậy, chắc là tôi phải gọi cô ấy dậy để hỏi rõ sự tình mới được_ Hắn giễu cợt nói rồi vươn tay định đánh thức cô gái

Thấy vậy cậu hoảng kinh vội đứng dậy lủi xuống phía cuối xe, cảm thấy cả người nóng bừng lên vì ngượng, trong phút chốc cậu có cảm giác mình giống như một con mèo ăn vụng vậy.

Kata ngồi xuống cái ghế trong toa cuối cùng, dù vậy đôi mắt của cậu vẫn ko tài nào dời khỏi hai con người mang vẻ đẹp lạ lùng kia.

Nhìn tên con trai ngồi xuống ngay bên cạnh cô gái âu yếm để cô dựa vào vai mà đầu cậu phừng phừng lửa giận, cảm giác ghen tị tràn ngập trong tim cậu, ước gì người ngồi đó là cậu chứ ko phải là hắn và ước gì cô gái đó thuộc về cậu…

-----------------------------------------

Tooya đứng tựa lưng vào thành ghế nhìn theo tên con trai, đôi mắt anh khẽ nheo lại ánh lên tia nhìn giận dữ, may cho hắn là họ đang ở trên thế giới của con người nên anh không muốn hành xử khinh xuất chứ nếu ko hắn đã phải sớm đền tội vì dám động đến Yume rồi.

Anh nghĩ rồi khẽ thở dài ngồi xuống ngay bên cạnh Yume, dịu dàng đẩy đầu cô xuống vai mình, bị thay đổi tư thế đột ngột nên cô hơi cựa quậy, chem chém miệng rồi dụi dụi đầu vào vai anh ngủ ngon lành như một con mèo nhỏ.

Tooya vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô khẽ thì thầm, hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào mặt cô:

- Sao em lúc nào cũng như vậy? Ngay một chút ý thức về sự nguy hiểm cũng không có, thế này..thì làm sao anh có thể để em rời xa vòng tay anh dù chỉ là trong một giây phút thôi, cô em họ bất đắc dĩ??



------------------------------------------

====================================

….Tu..Tu..Tu…Xịch…xịch…xịch…

Tiếng tàu hỏa vang lên dội vào tai khiến tôi giật mình tỉnh dậy, thấy toàn thân mỏi nhừ, không biết tôi đã ngủ được bao lâu rồi.

Tôi nghĩ rồi uể oải đưa tay lên che cái ngáp rõ dài, vươn tay vặn vẹo toàn thân, chợt bàn tay đang vung lên của tôi đụng phải một người. Ủa? Tàu rộng lắm mà, sao tự dưng lại có người ngồi cạnh tôi nhỉ?

Tôi tá hỏa nghĩ rồi vội nhìn sang bên cạnh định lên tiếng xin lỗi thì:

- Á…má ơi…

Tôi bất thần bật hét lên, giật mình suýt chết khi thấy anh Tooya đang ngồi khoanh tay nhắm mắt ngủ ngon lành ở ngay bên cạnh mình, đã thế tôi lại còn ngọt xớt dựa cả người vào anh ấy mới chết chứ. Ôi..ôi xấu hổ quá.

Nghe thấy tiếng hét "nho nhỏ" của tôi, anh Tooya khẽ nhíu mày, hàng lông mi dày hơi động đậy. Ngay lập tức tôi vội đưa tay lên bịt miệng, ngồi xích người vào trong, ngượng đến nỗi mặt đỏ như quả cà chua chín.

Anh Tooya nhanh chóng bị đánh thức, từ từ mở mắt quay sang nhìn tôi cười như không có chuyện gì hỏi:

- Hừm…em ngủ có ngon không?

- Ơ…em…cũng bình thường ạ_ tôi ấp úng nói rồi vội nhìn vào vai anh ấy tự nghĩ ko biết trong lúc ngủ tôi có chảy nước miếng ra đó ko nhỉ?

Thấy khuôn mặt đang tím lại vì lo lắng của tôi Tooya hơi nhổm dậy nhíu mày hỏi:

- Em làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?

- Không…không..em không sao_tôi lắc đầu quầy quậy, xua xua tay lia lịa rồi vội kiếm chủ đề khác nói lảng đi_ Ờ..ừm..sao anh lại có mặt ở đây vậy Tooya sa-ma?

- À...ta có việc phải đi qua Kansai, thật không ngờ lại đi cùng chuyến tàu với em (hự! phét chưa kìa)._ Tooya cười cười nói

- Vậy à?_ tôi hỏi mà mắt sáng rỡ lên_Hay quá, nhà em ở Kansai đó, không ngờ lại cùng đường với anh, trùng hợp vậy.

- Ừm..trùng hợp thật_ Tooya khẽ cười lặp lại, trong giọng nói có pha chút thích thú

- Anh có việc gì mà đến cái nơi hẻo lánh đó vậy?_ Tôi nhíu mày dò hỏi

- Chỉ là ghé thăm họ hàng thôi. Nhưng có vẻ như họ đang gặp trục trặc gì đó nên không đến đón ta nội trong ngày hôm nay đc, chắc là phải tạm thuê phòng thôi…_ Tooya khẽ nén tiếng thở dài nói

- Ừm…_ Tôi nhăn trán suy nghĩ rồi bật thốt lên_...hay là thế này đi, nếu rảnh anh vào nhà em chơi nhé, nhà em cũng không cách trung tâm Kansai là mấy đâu. Nhà lại chỉ có hai mẹ con em thôi

- Hả? Ừm…nếu được vậy thì tốt quá, ta cũng muốn được đi thăm quan nơi em ở._ Tooya khẽ gật đầu mỉm cười nhẹ nhàng nói, đôi mắt màu đen huyền đang nhìn tôi chăm chú của anh ấy chợt ánh lên tia sáng.

Tôi bị cái nhìn của anh ấy làm cho ngượng vội quay đầu sang hướng khác, cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch…

Mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây? Dẫn một thằng con trai về nhà đã thế đó lại là một vampire nữa chứ, không biết mẹ tôi sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Haizzz thui kệ…đâm lao thì phải theo lao thôi…

=================================


Chap 24: Ngôi nhà gỗ sồi nhỏ.


Tôi xách vali thong thả bước đi trên con đường nhỏ rải sỏi dọc theo triền núi, nơi đây chẳng thay đổi chút nào kể từ khi tôi đi cả, vẫn vẹn nguyên một vẻ đẹp đơn sơ và giản dị như vậy.

Tôi mỉm cười nghĩ thầm rồi khoan khoái hít một hơi thật sâu, những cơn gió lạnh thi nhau phả vào mặt khiến tôi khẽ rùng mình.

Vì bây giờ đang là mùa đông nên cảnh vật xung quanh có vẻ xơ xác, những cành cây trơ trụi bám đầy tuyết, đây đó không còn nghe thấy tiếng chim hót nữa, trên các nóc nhà, ống khói…tuyết trắng đã phủ kín, màu trắng tinh khôi của nó không khỏi khiến tôi hoa mày chóng mặt.

- Em định đứng đây ngắm cảnh cả buổi sang đấy à?_ Giọng nói dịu dàng của anh Tooya đột nhiên vang lên cắt ngang mạch cảm xúc của tôi.

Thấy vậy tôi bèn ngượng ngùng quay đầu lại nhìn anh ấy rồi cười hì hì nói:

- Đây là một xóm núi nhỏ phía sau ngoại ô vùng Kansai, ở đây rất yên tĩnh anh có thể yên tâm mà nghỉ ngơi. À..mà thôi không chém nữa giờ anh đi theo em, nhà em ở ngay gần đây thôi

Nói xong tôi vươn tay nhấc cái vali lên vai rồi nhanh nhảu chạy lên trước, cảm giác sung sướng như một đứa trẻ mới đi xa về.



- Nhà em đây rồi…

Tôi quay lại nói vs anh Tooya rồi cứ đứng đó bần thần ngắm ngôi nhà thân yêu của mình.

Ngôi nhà làm theo kiểu kiến trúc nhật cổ, toàn bộ đều được dựng bằng gỗ sồi nâu, trên tầng áp mái, tuyết trắng đã phủ kín, nổi bật trên đó là những cây rêu xanh vẫn kiên cường bám trụ. Trên nóc nhà vài chú chim bồ câu nhỏ đang xỉa cánh, coi bộ rất vui vẻ.

Bao quanh ngôi nhà là những cây cổ thụ lá vàng đang mùa rụng lá, cành cây trơ trụi đc đắp đầy bởi những bông tuyết. Những chiếc lá vàng hình trái tim rơi đầy trên mặt đất.

Ngay trước cửa, nhà hàng hoa anh đào cổ thụ đứng trơ trọi, khẽ rùng mình trong tuyết lạnh. Đâu đó dậy lên mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng hòa quyện vs mùi hoa sói thơm nồng

Tất cả tạo lên một vẻ đẹp đơn sơ, giản dị nhưung cũng thật cổ kính.

Thấy tôi cứ đứng nguyên tại chỗ, mặt đần ra nhìn ngôi nhà, anh Tooya khẽ xua xua tay lên tiếng dò hỏi:

- Yume, em làm sao vậy?

Nghe tiếng gọi, tôi như thoát khỏi cơn mê, vội quay sang nhìn anh ấy cười thật tươi rồi chỉ vào ngôi nhà ngượng nghịu nói:

- Đây là nhà em đó, ừm…cũng không lớn lắm nhưng cũng được coi là một ngôi nhà tuyệt vời.

Tooya khẽ mỉm cười nheo mắt chăm chú nhìn ngôi nhà và cảnh vật xung quanh, nhẹ nhàng nói:

- Ừm... giản dị nhưng thanh khiết và rất đẹp…_ Ngừng một lát, anh ấy khẽ nói tiếp_ …giống như cô chủ của nó vậy.

- Hử?_ Tôi kêu lên rồi giật mình trố mắt nhìn

..Cái..cái gì cơ? "giống như cô chủ của nó vậy" nghĩa là sao? Chẳng lẽ…chẳng lẽ anh ấy đang khen tôi đẹp? Hơ hơ hơ…không phải tôi đang nghe nhầm đấy chứ.

Tôi hốt hoảng nghĩ thầm rồi cứ đứng chôn chân ở đó đần mặt ra chẳng hiểu gì cả.

Một lúc lâu sau, tôi lấy lại bình tĩnh, cắn môi khẽ liếc mắt về phía anh Tooya, chợt giật mình suýt sặc, trong phút chốc cả người tôi như đông cứng lại trước cái nhìn dịu dàng đầy u uẩn của anh ấy.

Tôi bỗng cảm thấy khó thở, mặt đỏ bừng lên vì ngượng, vội quay đầu chạy vào trong. Nhưng chưa đi được mấy bước tôi chợt giật mình khi nghe tiếng gọi giật lại:

- Yume…chờ đã.

Tôi hơi khựng người, rồi cứ đứng đó không quay đầu lại, lẩy bẩy hỏi:

- Có chuyện gì ạ?

- Em quên vali này_ Anh Tooya khẽ cười, trong giọng nói có mang ngữ khí trêu chọc.

Tôi thấy cả người nóng ran lên vì ngượng, vội vàng quay đầu lại vớ lấy cái vali rồi nhắm mắt nhắm mũi chạy vào trong, hấp tấp đến nỗi không để ý vấp chân vào viên đá ngã oạch ra đất

_ BỊCH…- Ui da, đau quá…

Tôi khẽ rên rỉ, lấy tay xoa xoa cái đầu gối rồi nhanh chóng đứng dậy chạy vào nhà, huhuhu… mất mặt chết đi được.

-----------------------------------------

Tooya nhìn theo bóng Yume bật cười trước những hành động quá ngố của cô bé, tự cảm thấy trong lòng thật thanh thản, từ khi Yume trở về thế giới Vampire anh đã cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn, cô ấy chính sáng tia sáng le lói trong cuộc đời đen tối của anh.

Những vết thương khắc sâu trong lòng từ lâu đã khiến anh không còn là một cậu bé ngây thơ nữa, bóng tối đang dần che phủ toàn bộ tầm nhìn của anh, có lẽ chỉ Yume mới có thể cứu anh ra khỏi vũng lầy đen tối này, chỉ mình cô ấy, đúng vậy… vì thế bằng bất cứ giá nào anh cũng phải giữ cô ấy ở bên cạnh, kể cả là việc phải loại bỏ một ai đó ngáng đường.

Nhưng…đây không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, bây giờ anh sẽ đi gặp người cô sau bao năm xa cách của mình

- a sa-ma, không biết cô sẽ phản ứng thế nào khi thấy ta đây?

Anh khẽ thì thầm rồi nhanh chân bước theo Yume

--------------------------------------------


Chap 25: a Hondo…

+++++++++++++++++++++++++++++

Chú thích:

(1) Onisama: anh trai


(2) Otousama: bố

+++++++++++++++++++++++++++++

Tôi nhanh chân bước vào trong sân, trong lòng rạo rực bao cảm xúc nhớ nhung da diết, không kiềm chế được bản thân, tôi vội vàng bắc tay lên miệng réo thật to:

- Mẹ ơi, mẹ…con về rồi đây

Nghe tiếng tôi gọi, mẹ tôi hớt hải chạy ra từ trong bếp, trên tay bà vẫn cầm cái liễn lớn. Nhìn thấy tôi đang đứng trong sân, khuôn mặt mẹ tôi khẽ bừng sáng, môi bà nở một nụ cười tuyệt đẹp, cất tiếng gọi tôi tha thiết:

- Yume..

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt bà, trong lòng tôi chợt dâng lên bao cảm xúc trẻ thơ.

Sau những ngày sống trong một thế giới hoàn toàn xa lạ cuối cùng tôi cũng trở về bên mái ấm gia đình, bên vòng tay của mẹ, người phụ nữ hiền dịu mà tôi yêu nhất trên đời.

Tôi nghĩ rồi gạt nước mắt líu ríu chạy đến ôm lấy bà, siết chặt trong vòng tay của mình, hít hà mùi hương hoa lan thơm dịu thân thuộc

Sau giây phút mẹ con sum họp đầy nước mắt (nước mũi), tôi chợt nhớ đến anh Tooya, chắc là anh ấy đợi từ nãy đến giờ suốt ruột lắm rồi, tôi lo lắng nghĩ rồi vội buông mẹ ra mỉm cười thật tươi chỉ tay về phía anh Tooya nói:

- Mẹ, hôm nay con dẫn bạn về nhà ăn cơm, anh ấy là một vampire thuần chủng, đàn anh lớp trên của con đấy. À..Xin lỗi mẹ vì con chưa xin phép đã tự ý…

Mẹ tôi nghe nói thì khẽ nhíu mày rồi đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của tôi. Đôi mắt bà chợt mở lớn, đồng tử dãn ra, chiếc liễn trên tay bà rơi xuống đất vỡ tan tành

_ CHOANG



- Cậu..cậu là…

Mẹ tôi lắp bắp nói rồi đưa tay lên che miệng, nhìn chằm chằm vào anh Tooya, khuôn mặt bà lộ rõ vẻ kinh hoàng.

Tooya bình thản bước đến, nhìn mẹ tôi nở một nụ cười nhẹ nhàng nói:

- Chào cô, cô là mẹ của Yume? Cháu là Tooya Hondo, rất vui vì đc gặp cô

Dừng một lát, Tooya lịch sự cầm lấy bàn tay của mẹ tôi đưa lên môi hôn, rồi nhẹ nhàng nói, đôi mắt đen huyền chợt ánh lên tia sáng giễu cợt :

- Cô thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp của đấng thuần chủng cao quý

Nghe câu nói của anh ấy, mẹ tôi chợt giật thót cả người vội giật bàn tay của mình ra, lùi lại một bước, cả người bà khẽ rung lên bần bật.

Thấy biểu hiện lạ lùng của bà, tôi nhíu mày lo lắng hỏi:

- Mẹ…mẹ sao vậy? Mẹ không khỏe chỗ nào à?

Thấy mẹ tôi vẫn đứng im như phỗng, tôi vội lay mạnh vai bà dồn dập gọi:

- Mẹ…mẹ…

Phải một lúc lâu sau bà mới nghe thấy tiếng tôi gọi, vội giật mình quay ra nhìn tôi mỉm cười dịu dàng nói:

- Ừm..mẹ không sao đâu, chỉ hơi choáng chút thôi, con đừng lo, à…Yume này…

- Sao mẹ?

- Biết thế này là không đúng, con vừa mới về còn mệt nhưng con có thể giúp mẹ ra phố mua ít trứng cá hồi và rau rong biển không?

- Mua chi vậy mẹ?_ tôi mỉm cười hỏi

- À..mẹ định đãi bạn con món sushi trứng cá hồi ấy mà, lâu lắm mới có khách đến nhà phải làm món gì đặc biệt chứ_ Mẹ tôi cười nói rồi móc trong túi ra một ít tiền đưa cho tôi.

- Vâng ạ

Tôi cầm lấy chỗ tiền vui vẻ chào mẹ và anh Tooya rồi nhanh chân bước ra cổng, vừa đi vừa nhảy chân sáo, hát líu lo một bài đồng ca của người dân Kansai, trong lòng rạo rực niềm vui.

Sushi trứng cá hồi hãy đợi ta he he…

-----------------------------------------------------------

Đợi khi bóng Yume đã đi khuất, a mới quay ra nhìn Tooya chậm rãi nói:

- Cậu không thay đổi mấy từ lần đầu tiên ta gặp cậu nhỉ? Thiếu gia nhà Hondo, cậu thực sự đã trở thành một thiếu niên anh tuấn phi phàm rồi.

- Hửm…xem cách xưng hô này không giống với kiểu một người cô nói với cháu của mình nhỉ?_ Tooya mỉm cười khẽ nói

- Cô cháu? Nực cười…Cậu quên là ta đã bị xoá tên khỏi gia phả nhà Hondo rồi ư? Ta bây giờ là a Watashi, không hề có bất cứ một mối lien hệ nào với cái gia tộc ác quỷ ấy

- Xem ra cô vẫn còn rất hận tộc Hondo, chuyện xảy ra cách đây mười năm rồi còn gì._ Tooya bình thản nói, tay anh khẽ vân vê một bông tuyết nhỏ

- Hận ư? Một từ đó không đủ đâu, phải nói là ta căm thù tộc Hondo các người, những gì mà các người đã làm với Yume và bố Yume đời đời ta cũng không quên_ a giận dữ nói, nắm thật chặt 2 bàn tay của mình để kiềm chế nỗi đau trong tim chỉ trực trào ra.

10 năm đã qua nhưng bà vẫn không thể quên được cái ngày ấy, ngày mà người chồng thân yêu của bà, người đã bất chấp tất cả để yêu một vampire như bà đã mãi mãi ngã xuống, đau đớn chết trong vũng máu, cả đời này bà cũng không thể tha thứ cho họ, những người ruột thịt duy nhất còn lại của bà và Yume, đặc biệt là "ông ta".

- Nhưng sao tự dưng cậu lại xuất hiện ở đây vậy?_ a đột nhiên lên tiếng hỏi, trong lòng có chút lo lắng

- Ta chỉ muốn đến thăm người cô của mình thôi cũng không được hả? Dù sao thì ta cũng muốn biết trong những năm qua cô và Yume sống như thế nào, nhưng có vẻ như hai người sống rất tốt_ Tooya bình thản nói, khuôn mặt lặng lẽ đến đáng sợ

- Cậu không giống bố cậu chút nào, khác với Lathan Onisa-ma (1), cậu mạnh mẽ và rất đáng sợ._ a nheo mắt nói, bà đang cố tìm ra trên khuôn mặt đứa cháu trai của mình một điểm gì đó giống với người anh quá cố, nhưng tuyệt nhiên không có, hai người này hoàn toàn khác nhau không thể tin đc họ lại là hai bố con

- Ha ha…cảm ơn cô đã quá khen a sa-ma, chắc cô đang tìm hình bóng của Otousama (2) trong ta, dù sao thì hai người cũng đã có một thời mặn nồng còn gì_ Tooya khẽ cười trong giọng nói có pha chút giễu cợt

_PHỪNG…..

Cây hoa sói bên cạnh đột nhiên bốc cháy dưới cái nhìn này lửa của a, bà nắm thật chặt tay cố lấy lại bình tĩnh, mặt tái mét đi vì lo lắng, vội vã nói

- Cậu…ta cấm cậu không đc nhắc đến chuyện này, đặc biệt là trước mặt Yume, tình cảm giữa ta và Lathan đã là quá khứ, hiện tại trong lòng ta chỉ có bố Yume thôi.

- Cô không cần phải cuống lên thế đâu, ta chỉ là buột miệng nói ra thôi mà._ Tooya khẽ cười nói

- Khoan đã…cậu đã đến đây, chẳng lẽ "ông ta" đã biết chỗ trốn của ta?_ a lo lắng hỏi

- Hửm? Về việc của "ông ta" thì cô yên tâm đi, hiện tại "ông ta" vẫn đang ngủ, chắc phải còn lâu mới có thể dậy, nên tạm thời Yume sẽ không bị nguy hiểm

- Phù, thế thì tốt, ta mong rằng quyết định cho con bé trở lại thế giới vampire của mình là đúng, nhưng… đó chỉ là tạm thời, khi mà "ông ta" thức dậy chắc chắn "ông ta" sẽ truy sát con bé đến cùng

- Cái này thì cô yên tâm, ta sẽ luôn bảo vệ Yume, bằng bất cứ giá nào cũng không để cô bé tổn thương, dù có phải đối đầu với "ông ta" và cả gia tộc Hondo ta cũng không từ.

a khẽ gật đầu hài lòng, rồi chợt giật mình lo sợ, lời nói vừa rồi của Tooya cho thấy tình cảm của cậu ta với Yume là không hề đơn giản, nhưng nếu suy đoán của bà là thật thì chuyện này làm sao có thể chấp nhận đc, bà bàng hoàng nghĩ rồi lẩy bẩy nói:

- Cậu…đừng..đừng nói là cậu…với Yume

- Ha ha…cô thật là thông mình đấy, a sa-ma, nếu tinh ý ra từ đầu thì cô phải biết ta đã yêu Yume không phải là ngày một ngày hai mà là từ 10 năm về trước, vào cái lần tiên mà ta gặp cô ấy. Ngày xưa, bây giờ và mai sau vẫn vậy, ta sẽ mãi chỉ yêu mình cô ấy thôi._ Tooya bình thản nói, đôi mắt của anh chợt ánh lên tia nhìn dịu dàng

- Cậu…cậu điên rồi, hai đứa là anh em họ cơ mà, cậu đừng quên Yume là vam lai, hai loài vam khác nhau lại có quan hệ huyết thống thì làm sao yêu nhau đc, nếu cậu cứ cố chấp sẽ chỉ gây tổn thương cho Yume thôi_ a sợ hãi kêu lên

- Anh em họ ư? Cái đó chỉ là vỏ bề ngoài mà thôi, để ta nói cho cô biết thực sự trong cơ thể ta không hề có huyết thống của tộc Hondo._Tooya khẽ nói

- Cá…i gì??? Cậu nói thế nghĩa là sao? Ta không hiểu? cậu không phải là người của tộc Hondo ư?_ a kinh ngạc kêu lên

- Cái này từ từ cô sẽ hiểu, nhưng có lẽ ta nên kết thúc cuộc nói chuyện tại đây, bây giờ ta phải đi có việc, phiền cô gửi lời chào đến Yume. Cô chỉ cần là biết đối với ta Yume quan trọng hơn bất cứ thứ gì, ta sẽ làm tất cả để bảo vệ cô ấy. Tạm biệt

Tooya khẽ nói, gật đầu chào a rồi quay đầu bỏ đi...

a nhìn theo bóng đứa cháu trai, trong lòng mang bao thắc mắc, con người này thật là bí ẩn, những uẩn khúc trong thân thế của cậu ta có lẽ chỉ mình cậu ta mới biết, nhưng có một điều bà có thể chắc chắn, đó là tình cảm của cậu ta vs Yume là thật lòng, nếu giao Yume cho cậu ta chắc chắn con bé sẽ đc an toàn.

-------------------------------------------------------

Những ẩn số về mẹ Yume vừa đc hé mở chút ít thì những bí mật của Tooya lại bắt đầu, cuối cùng thì Tooya là ai, sao anh ta lại nói mình không có huyết thống của nhà Hondo?

Trong quá khứ điều gì đã xảy ra cho Yume và bố cô bé, rốt cuộc tình cảm của bà a và Lathan bố Tooya là gì, và còn 1 điều bí ẩn nữa đó là "ông ta" là ai?


Chap 26: Kotoshi Akatsuki

-----------------------------------------------------

Sau khi rời khỏi Lanci, Kai trở về tư dinh của gia tộc Akatsuki, nơi mà từ lâu cậu đã không còn xem nó như là nhà của mình.

Ngồi dưới gốc cây hoa anh đào trong khu đất phía Tây bỏ hoang, những hình ảnh đau đớn trong quá khứ lại hiện về.

Chính tại nơi đây đã cướp đi tuổi thơ bình yên của cậu, biến cậu thành một ác ma lạnh lùng, vô cảm, những vết thương sâu nặng trong lòng giờ lại đang trỗi dậy hành hạ cả thể xác và tinh thần của cậu. Một cánh hoa anh đào từ trên nhẹ nhàng rơi xuống, cậu bắt lấy cánh hoa vò nát trong bàn tay, cười nhạt cay đắng nghĩ cho số phận của mình…

Dù mang trong mình dòng máu thuần chủng Akatsuki, là người duy nhất có khả năng lãnh đạo gia tộc trong tương lai nhưng cậu cũng lại là người cô độc nhất, đau khổ nhất. Những vampire sống trong gia tộc này nếu không xem thường khinh bỉ cậu thì cũng giở giọng nịnh hót bợ đỡ, chưa có một ai quan tâm đến cậu thật lòng, ngoại trừ bà ấy…

Đang thả mình trôi theo những quá khứ cay đắng, Kai chợt giật mình khi nghe thấy những tiếng bước chân đang đi về phía mình.

" Lại lũ ruồi vo ve, thật phiền phức"

Cậu khẽ nhíu mày nghĩ rồi làm như không có chuyện gì xảy ra vẫn ngồi nguyên tại chỗ cũ, khuôn mặt lạnh lùng và bình thản đến đáng sợ.

Những tiếng bước chân ngày một gần hơn, rồi đột nhiên một giọng nói giễu cợt vang lên:

- Ủa? Ai như thiếu gia của dòng họ Akatsuki vậy nhỉ? Thất lễ quá, xin lỗi đã làm phiền người đấng thuần chủng cấp độ "ĐỒNG" cao quý

- Ha ha ha…ha ha ha…

Liền sau đó những tiếng cười khả ố vang lên không ngớt, cả lũ ruồi bọ thi nhau ôm bụng cười cợt xem đó là truyện hài thế giới

Thì ra lũ ruồi bọ ấy là người của dòng thuần chủng Nato. Một gia tộc có quan hệ họ hàng gần với nhà Akatsuki.

Kẻ dẫn đầu là Jaien, vampire thuần chủng cháu trai thứ nhất của gia tộc Nato. Đi cùng hắn còn có mấy tên vam quý tộc mặt mũi khó ưa.

"Lũ ngu" Kai nghĩ thầm rồi làm như không nghe thấy tiếng gì, đầu vẫn dựa vào gốc cây hoa anh đào, bình thản ngủ tiếp.

- Sao vậy? Xem ra cậu Akatsuki từ khi bị giáng cấp cũng trở thành đồ phế thải đồng luôn rồi, phải không tụi bay?

- Đúng..đúng

- Ha ha ha…

Những tiếng nói tiếng cười khả ố lại liên tục vang lên, nhưng Kai vẫn như vậy, bình thản và lạnh lùng, trong đôi mắt của cậu, những lời nói của bọn chúng chẳng khác nào tiếng vo ve của lũ nhặng rồi hơi.

Mỏi miệng để chọc tức nhưng Kai vẫn tỏ ra không thèm quan tâm khiến Jaien tức đến trào máu, thái độ khinh thường của Kai khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục. Quá giận dữ hắn bực tức hét lên:

- Sao không nói gì? Mày thực ra cũng giống mẹ_ mày mà thôi, loại đàn bà phản bội bỏ chồng theo loài người, hai mẹ con chúng mày thực không xứng làm vampire thuần chủng.

Khi vừa nói xong câu đó, ý thức được mình đã lỡ lời, hắn vội đưa tay lên bịt miệng, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, làm sao có thể cứu vãn được. Ngay lúc này đây điều duy nhất hắn có thể làm là bỏ chạy đi thật nhanh để bảo toàn tính mạng.

Nghĩ vậy nên hắn xoay đầu định phóng đi nhưng không kịp, Kai đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn, cậu dùng sức mạnh của mình khiến toàn thân Jaien bị đóng băng.

Ước mong duy nhất của Kai bây giờ là khiến cho tên vam này biến mất hoàn toàn, hắn có thể sỉ nhục cậu như thế nào cậu cũng chấp nhận vì cậu, nhưng hắn lại to gan dám sỉ nhục mẹ cậu, điều đó là không thể tha thứ được.

Sự tức giận tột cùng khiến Kai mất đi lí trí, đôi mắt màu tím hừng hực lửa, lũ vam tay chân đứng bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo đáng sợ Kai thì sợ đến mất mật, vội nháo nhào chạy đi trước khi bị vạ lây.

Kai đá văng Jaien xuống đất, nắm lấy cổ áo hắn vung tay đấm cật lực, máu từ mồm, từ miệng hắn chảy ra ồng ộc.

Quá đau đớn và sợ hãi, Jaien liên tục van xin nhưng Kai không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu cậu bây giờ chỉ còn sự hận thù sâu sắc.

Đúng vào lúc ấy, đột nhiên có một dây leo lao đến, trói thật chặt Kai lại rồi ném cậu ra xa.

Tức giận vì bị phá đám, Kai gồng mình bứt đất sợi dây rồi đừng dậy, gườm gườm nhìn kẻ phá đám.

Người đàn ông với khuôn măt lạnh lùng nghiêm nghị đang đứng trước mặt cậu khẽ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

Trái tim Kai chợt đau nhói, trong giây phút cậu ước mình có thể lao đến đâm chết hắn ngay lập tức, khuôn mặt ác quỷ đội lốt người kia khiến cậu hận đến tận xương tủy. Đúng, hắn chính là người đã sinh ra cậu, kẻ đứng đầu gia tộc Akatsuki hiện nay - Koroshi Akatsuki

Koroshi hết nhìn Kai rồi lại nhìn khuôn mặt đẫm máu của Jaien, lạnh lùng buông một câu gọn lỏn:

- Đi theo ta.

….

_ BỐP…..

Một cú tát đột nhiên giáng xuống khuôn mặt Kai, 5 vệt móng tay dài xuất hiện khiến một bên má của cậu nhuốm máu, đôi mắt cậu bừng bừng lửa giận.

- Đồ mất dạy, sao mày có thể hành động lỗ mãn như vậy trong cái gia tộc này hả?_ Ông Kotoshi lạnh lùng lên tiếng, nhìn thằng con trai vs đôi mắt ghét bỏ

Để kệ những giọt máu tí tách đang nhỏ từng giọt xuống chiếc áo trắng, Kai không hề đưa tay lên lau chúng, lạnh lùng nói:

- Ông xử phạt xong rồi chứ, nếu xong thì tôi đi_ nói rồi cậu đứng lên cậu bỏ đi thẳng

- Mày…mày đứng lại đấy, đồ bất hiếu sao mày dám không nghe lời ba mày hả?_ Ông ta giận dữ hét lên

- Ba??_ Kai quay đầu lại khẽ nheo mắt hỏi rồi cười nhạt nói_ Tôi chưa bao h nghĩ ông là ba của tôi, xin đừng sử dụng cái đại từ mĩ miều ấy để xưng hô với tôi, nhàm lắm. Tôi nói cho ông biết, tôi chịu cú tát vừa rồi của ông vì tôi là một thành viên trong gia tộc Akatsuki chứ không phải vì tôi là con của ông. Ông không xứng đáng là ba của tôi

- Mày…đồ phản bội, mày cũng cùng một ruộc với mẹ mày_ ông ta nghiến răng nói

- Im đi, không biết ai mới là người phản bội đâu? Ông hay mẹ tôi điều đó còn là một ẩn số, ông có thể che mắt được ai chứ không che mắt được tôi đâu. Tạm biệt

Kai lạnh nhạt nói rồi nhanh chóng phóng vụt đi, trái tim cậu lại chịu thêm một vết thương nữa, quá đau, quá sâu…

Ngay bây giờ cậu cần một người để xoa dịu vết thương cho cậu. Phải rồi chỉ có cô ấy, mình cô ấy mà thôi, cậu muốn đc thấy nụ cười ấm áp ấy, muốn được thấy đôi mắt xanh long lanh và đẹp như ánh dương ấy.

Nhưng…biết tìm cô ấy ở đâu bây giờ.

Cậu vừa đi vừa nhíu mày suy nghĩ. À…đúng rồi chỉ có ông ta mới giúp đc cậu. Kai gật gù nghĩ rồi rẽ hướng trường Lanci.

Chap 27: Hiểu lầm


Kai nhìn chăm chăm vào cánh cổng làm bằng gỗ sồi trước mặt rồi…

_ UỲNH….

Cậu vung tay đấm mạnh vào cánh cổng khiến nó suýt lủng, mọi vật xung quanh đều rùng mình ớn lạnh. Một cánh cửa nhỏ đột nhiên bật mở, ông bảo vệ thò đầu ra làu bàu:

- Có chuyện gì thế? Trường đang tạm nghỉ rồi

Ông ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên thì chợt giật mình khi bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Kai đôi mắt ông ta mở lớn, mặt xám ngoét lại rồi nuốt nước bọt ừng ực dịu giọng nói:

- Cậu Akatsuki, có việc gì mà cậu đến học viện vào giờ này?

- Tôi muốn gặp ông ta_ Kai nói rồi lạnh lùng chiếu đôi mắt tím về phía phòng hiệu trưởng

- Ơ…chắc không được đâu cậu Akatsuki, ông ấy đang bận_ Ông bảo vệ ngại ngùng nói

- Thế ông có mở cửa ko?

- Ừm…xin lỗi cậu, nhưng đây là quy địn..

_ ROẠT…ROẠT…

Một loạt âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên, miệng ông bảo vệ cứng đơ lại, cả người bị băng dính chặt vào khung cửa nhỏ, khuôn mặt méo mó trông rất đáng thương

- Bây giờ thì mở được rồi chứ?...Trừ phi ông muốn đứng đây cùng với đống băng này cho đến khi có người tới giúp_ Kai lạnh lùng thản nhiên nói

- Ờ..ờm..vưng…_ Ông bảo vệ khổ sở mấp máy môi nói ko ra tiếng rồi vội gật gật cái đầu.

Kai nhếch mép hài lòng rồi khẽ vung tay, đám băng bốc hơi nhanh chóng, ông bảo vệ len lén nhìn Kai rồi đưa tay lên sờ cái cổ đáng thương mếu máo mở cổng.

Kai bước vào bên trong học viện lạnh lùng liếc ông bảo vệ một cái rồi đút hai tay vào túi quần nhanh chóng đi đến phòng hiệu trưởng.

Ông bảo vệ già nhìn theo bóng Kai trố mắt ngạc nhiên rồi khẽ bật thốt lên:

- Sao hôm nay cậu Kai lại "lương thiện" thế nhỉ? Mình còn tưởng sau khi được mở cổng cậu ấy sẽ tức giận mà vất mình xuống ao chứ???

…..

_ RẦM….

Kai kéo cánh cửa gỗ trước mặt khiến nó bắn mạnh sang một bên suýt nữa thì văng đi luôn. Cậu lạnh lùng bước đến bên cái bàn làm việc nhỏ cạnh cửa sổ trong phòng.

Người đàn ông có bộ râu dài đến ngang ngực đang chúi đầu vào đám giấy tờ không ngẩng mặt lên nhìn Kai nhẹ nhàng nói:

- Cháu không có học phép lịch sự sao Kai? Vào phòng ta mà không gõ cửa, cũng ko chào người ông này một tiếng nữa.

- Ông đừng nhiều lời nữa, cho tôi mượn hồ sơ cá nhân của Yume đi, ông giữ tất cả hồ sơ của các học viên đúng không?

- Yume??..Ý cháu là em Hana?_ Ông hiệu trưởng từ từ ngẩng mắt lên nhíu mày nói

- Chứ còn ai vào đây nữa, ông đưa cho tôi nhanh lên_ Kai lạnh lùng nói

- Hừm…không biết cháu cần nó có việc gì nhưng…nói chuyện với ông mình như vậy hình như không được phải phép cho lắm. Cháu không thể bớt lạnh lùng đi được sao? Làm như thế sẽ chỉ khiến cháu xa cách mọi người hơn thôi

- Hừ…Tôi chẳng cần gần gũi với một ai hết, chính các người đã ruồng bỏ tôi, biến tôi thành ra như thế này mà giờ còn trách tôi?_ Kai nhướn mày hỏi

- Haizz…Kai à, ta biết là cháu vẫn còn hận ta vì ta không thể bảo vệ cháu khiến cháu bị giáng xuống cấp Đồng, nhưng cháu hãy hiểu cho ta…ta…

- Thôi đi, tôi không muốn nghe cũng không cần bất kì ai bảo vệ, ngày xưa bây h và mãi mãi về sau cũng vậy. Nhưng…tôi nghĩ ông đã nhầm rồi, tôi hận ông không phải vì ông ko bảo vệ đc tôi mà là vì ông đã để cho mẹ tôi lấy "hắn"_ Kai căm phẫn nói

- Hắn…ý cháu là Kotoshi? Kai…ta nghĩ cháu đang nhầm lẫn ở đâu thì phải, chính Ran - mẹ cháu mới là người đáng trách, con bé đã bỏ cả dòng tộc để chạy theo con người…

- Ông im đi, không được trách mẹ tôi…_ Kai kích động gầm lên khiến những bức ảnh trên tường rơi xuống vỡ tan tành_... Ông biết gì mà nói, ông có tận mắt thấy mẹ tôi bỏ đi không? Có tận mắt thấy bà ấy phản bội lại gia tộc ko? Hay ông chỉ nghe được điều đó qua sự đơm đặt của "hắn". Các người đều tin "hắn ta", có ai trong các người biết được nỗi oan của mẹ tôi không? Một người không bảo vệ đc con gái mình như ông thì không xứng đáng làm cha…

Kai tức giận hét lên, tiện tay ném luôn chiếc đèn chụp trên bàn ra bên ngoài, khiến nó bắn xa cả chục km, đôi mắt màu tím của cậu rừng rực lửa hận

- Kai…bình tĩnh đã nào, nỗi oan của mẹ cháu là sao? Thực ra đã có chuyện gì xảy ra giữa Ran và Kotoshi vậy? Cháu hãy nói cho ta biết được không?_ Hiệu trưởng nhíu mày nhìn Kai rồi bật dậy hỏi dồn dập

- Nói cho ông biết ư? Liệu còn có ích không? Mọi chuyện đã quá muộn rồi_ Kai nhếch mép khinh bỉ nói rồi chợt nhớ ra mục đích chính đến đây của mình cậu khẽ nén tiếng thở dài cố kìm lại cơn giận dịu giọng nói:

- Hừm…thôi ko nói chuyện đó nữa, ông đưa cho tôi hồ sơ của Yume đi…(cha này đổi giọng nhanh kinh)

- Cháu…có vẻ rất quan tâm đến Hana?_ Hiệu trưởng nhíu mày hỏi

- Đó không phải việc của ông, thế ông có chịu đưa cho tôi không?_ Kai khó chịu đáp.

Hiệu trưởng Akatsuki khẽ nhíu mày nhìn Kai một cái rồi khàn khàn gọi:

- Memo đem hồ sơ của Yume Hana lớp 10C1 ra đây

Dứt lời, một con chim phượng hoàng đỏ rực bay đến, trên miệng là một tập hồ sơ, nó khẽ nhún mình thảy tập hồ sơ cho hiệu trưởng Akatsuki rồi ngoan ngoãn đến đậu trên kệ sách rỉa rỉa lông thỉnh thoảng lại khẽ liếc mắt nhìn Kai.

Nhanh như chớp Kai giật lấy tập hồ sơ trên tay hiệu trưởng rồi mở ra xem "phía Tây ngoại ô vùng Kansai". Kai nhìn dòng địa chỉ nhà trên hồ sơ khẽ gật đầu hài lòng rồi để nó xuống bàn lạnh lùng bước ra ngoài ko quên để lại một câu:

- Dù sao cũng phải cảm ơn ông.

Nhưng chưa đi được mấy bước chợt cậu giật mình khi nghe thấy tiếng gọi giật lại:

- Khoan đã Kai…

- Sao? Ông còn có điều gì muốn nói nữa?_ Không quay đầu lại Kai lạnh lùng hỏi

- Cháu…thích Hana phải không?

Kai hơi chững người lại, rồi bực mình xẵng giọng nói:

- Chuyện đó không liên quan đến ông.

- Chuyện tình cảm của cháu ta không muốn xen vào, nhưng là ai thì đc chứ Yume Hana thì cháu nên tránh xa con bé đó ra_ Ông Akatsuki khàn khàn nói

- Tại sao?_ Kai quay đầu lại nhíu mày hỏi

- Đừng hỏi tại sao? Hãy tin ta đi nhưng điều ta khuyên cháu chỉ là muốn tốt cho cháu thôi. Mọi thứ xung quanh Yume Hana rất mơ hồ và đáng sợ cháu không nên đến gần con bé nếu không cháu sẽ gặp nguy hiểm

- Ông biết điều gì liên quan đến Yume đúng không?_ Kai ngờ vực hỏi

- Biết ta cũng không thể nói cho cháu, thôi cháu đi đi, từ lần sau đừng hành động tùy tiện như vậy nữa

Ông Akatsuki nói rồi bình thản ngó xuống tập giấy tờ trước mặt tiếp tục làm việc.

Kai khẽ thở dài rồi bỏ ra ngoài vì cậu biết dù có cố gắng hạnh hỏi thế nào thì ông ta cũng không hé rang nửa lời, chỉ tốn công vô ích mà thôi. Nhưng những bí mật về Yume chắc chắn cậu sẽ tìm cho ra cho bằng đc.

--------------------------------------------------

- Một lá…hai lá…ba lá….

Tôi ngồi thơ thẩn trên chiếc đu quay nhỏ đếm những chiếc lá vàng rơi đầy trên mặt đất, cảm thấy nỗi buồn đang xâm chiếm toàn cơ thể, sao anh ấy lại bỏ đi không nói với tôi một tiếng nào nhỉ? Đã nói là sẽ ở đây chơi cơ mà, hay là tại nhà tôi nhỏ quá khiến anh ấy không hài lòng, có khi nào anh ấy ghét tôi rồi không?

Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu giả thiết cứ đặt ra trong đầu khiến tôi như muốn nổ tung. Tôi bặm môi bó gối ngồi xẹp xuống vò vò chiếc lá trong lòng bàn tay.

_ Cộp..cộp…

Những tiếng bước chân đột nhiên vang lên, tôi giật mình ngẩng đầu lên. Trước mặt tôi là một người con trai lạ hoắc, ăn mặc bảnh bao và khá điển trai. Anh ta nhìn tôi nở nụ cười quyến rũ, trên tay là một đóa hoa hồng đỏ.

- Anh là ai vậy?_ Tôi khẽ đứng dậy nhíu mày hỏi, rồi nhìn chăm chăm vào đóa hoa hồng trong lòng ko khỏi thắc mắc

- Anh là Kata cháu của ông Inzuka hàng xóm nhà em, anh vừa từ thành phố về thăm ông tiện thể sang chào hỏi hàng xóm.

- À…ra anh là cháu ông Tobu Izuka, sao bây giờ em mới thấy anh nhỉ? Thế mà em cứ nghĩ là ông Tobu ko có gia đình đấy_ Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi

- Ơ..ờ…tại gia đình anh bận nên không đến thăm ông thường xuyên được_ Kata ấp úng nói

- Vậy à…Nhưng bây giờ mẹ em không có ở đây_ Tôi khẽ mỉm cười nói

- Không sao tôi sang đây là để gặp em mà_ Kata mỉm cười nói

- Gặp em?_ Tôi ngạc nhiên lấy tay chỉ vào mũi mình rồi nghi hoặc hỏi_ Nhưng có chuyện gì ạ?

- Tặng em

Kata nói rồi đưa bó hoa hồng lên trước mặt tôi, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của tôi đưa lên môi hôn

Như một phản xạ tự nhiên tôi khẽ rụt tay lại, lùi người về sau. Anh ta có vẻ ngạc nhiên trước thái độ của tôi nhưng ngay lập tức đã nở một nụ cười tươi nhẹ nhàng nói:

- Em đừng sợ, đây chỉ là một cách chào hỏi của người phương Tây thôi, còn đóa hoa hồng này em cứ coi như là một món quà cảm ơn vì trước giờ gia đình em đã thay anh chăm sóc ông

- Cả..m ơn anh_ Tôi lí nhí nói rồi ngượng nghịu cầm lấy bó hoa, đúng lúc ấy mẹ tôi từ trên núi trở về, đằng sau là một giỏ thuốc lá, tôi nhanh trí để mẹ nói chuyện với anh ta rồi chạy ra cánh đồng hoa oải hương sau triền núi. Những người như anh Kata tôi không thích, vừa mới gặp đã tỏ ra thân mật lại còn tặng hoa nữa chứ, quá ảo…

….

Phía sau triền núi, mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng lay động cả tâm trí tôi, trên cánh đồng những làn gió nhè nhẹ thổi qua tạo thành từng đợt sóng nhỏ nối đuôi nhau chạy dọc theo triền núi, không khí lạnh bao trùm cả ko gian, tôi ngả người nằm xuống vạt cỏ xanh, nhắm mắt hít hà mùi thơm của quê hương, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

---------------------------------------------

Kata chán nản đi ra phía sau triền núi, cảm thấy bực tức vô cùng, cô gái tên Yume đó thật là kì lạ, chẳng lẽ cô ta không hề có cảm giác gì với anh, nhận hoa rồi nhưng cũng chẳng tỏ thái độ vui mừng gì cả lại còn bỏ đi để anh ở lại nói chuyện với mẹ cô ta nữa chứ.

Tuy mẹ cô ta cũng đẹp nhưng già quá rồi anh không có hứng thú nên đành nói vài ba câu rồi bỏ về.

Đang bực mình chợt anh thấy một dáng người quen thuộc đang nằm ngủ ngon lành trên vệt cỏ xanh, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương khẽ nấp mình trong đám cỏ khiến trái tim anh đập thình thịch liên hồi.

Xem ra ông trời vẫn còn cho anh cơ hội, không ngờ đi ra đến đây lại gặp cô ta. Anh mỉm cười sung sướng, đôi mắt khẽ ánh lên ngọn lửa ham muốn. Không kiềm chế được lòng mình Kata đi đến bên Yume. Bàn tay anh đặt nhẹ trên má cô gái rồi trượt xuống cổ, tự động mở một chiếc cúc áo đầu tiên.

Anh liếm môi nuốt nước bọt ừng ực rồi từ từ cúi xuống, đúng vào lúc môi Kata chuẩn bị chạm vào môi Yume thì đột nhiên có một bàn tay lạnh ngắt túm lấy cổ áo anh và…

_ BỐP…

Một cú đấm như trời giáng xuống mặt Kata, anh ngã bật ra đằng sau, hộc cả máu mồm.

Kata đưa tay lên lau máu rồi cố nén đau đứng dậy nhìn kẻ vừa đánh mình.

Mắt anh suýt nữa thì lồi ra khi nhìn thấy chàng trai đang đứng trc mặt mình. Mái tóc màu bạc của hắn khiến anh rùng mình sợ hãi, khuôn mặt đẹp như tạc toát lên vẻ lạnh lùng kiêu hãnh, một vẻ đẹp ma quỷ rất đáng sợ.

Hắn đứng đó, mái tóc bạc bay lòa xòa trong gió, đôi mắt màu đỏ như máu căm phẫn nhìn anh.

Kata thấy hơi thở của mình gấp gáp, trái tim đập liên hồi, cảm giác sợ hãi xâm chiếm toàn cơ thể, trong phút chốc anh đã nghĩ mình sẽ chết vì tên con trai.

Kata sợ hãi khẽ khàng lùi lại, nhanh như chớp hắn đã xuất hiện bên cạnh nắm lấy cổ áo anh gằn giọng nói:

- Đồ loài người bẩn thỉu

Rồi vung tay giáng thêm một cú đấm mạnh nữa vào cằm khiến Kata có cảm giác như quai hàm của mình sắp rụng ra.

Trong khi anh còn đang đau đớn sợ đến độ người run lên lẩy bẩy thì hắn vẫn tiếp tục tiến đến, cả người phát ra sát khí. Đúng vào lúc ấy chợt có tiếng nói hoảng hốt vang lên:

- Có chuyện gì vậy??

---------------------------------------------------

Tôi tình giấc khi nghe thấy tiếng động mạnh, cảnh tượng trước mắt khiến tôi bàng hoàng sửng sốt. Kai và anh Kata hàng xóm đang đánh nhau rất ác liệt.

Khuôn mặt Kai trông rất đáng sợ, đôi mắt màu tím của hắn biến thành màu đỏ như máu, khuôn mặt lạnh te không biểu cảm, bàn tay dính đầy máu, ở bên cạnh anh Kata đang nằm sõng xoài dưới đất, tay ôm lấy cái mũi xịt đầy máu của mình.

Tôi hoảng kinh vội chạy đến chỗ bọn họ rồi nhanh chóng đỡ Kata đứng dậy gay gắt hỏi:

- Hai người đang làm cái gì vậy? Sao đột nhiên lại đánh nhau?

Như vớ đc cái pháo cứu sinh Kata vội lủi ra sau lưng tôi uất ức kêu lên:

- Là hắn, lúc anh tình cờ đi ngang qua thấy hắn đang cởi áo của em rồi còn định hôn em nữa, anh chạy đến ngăn hắn thì bị hắn đánh cho một trần thừa sống thiếu chết như thế này đây.

Tôi nghe Kata nói thì bàng hoàng sửng sốt vội sờ tay xuống chiếc áo, một cái cúc đã bị tuột ra. Sao hắn có thể làm chuyện đó đc tôi ko tin, tôi nghĩ rồi mở to mắt ngẩng đầu lên nhìn Kai lẩy bẩy hỏi:

- Cậu…cậu đã làm như vậy thật ư? Nói mau lên, có đúng là cậu làm không, ko phải đúng ko?

- Muốn nghĩ thế nào tùy cậu, nhưng tôi khuyên cậu đừng có dễ dãi quá, bạ chỗ nào cũng có thể ngủ đc hết_ Hắn nhếch mép khinh khỉnh nói

- Nói như vậy là cậu ko phủ nhận. Tôi thật ko dám tin, tưởng cậu chỉ lạnh lùng vô tình như vậy thôi nhưng hóa ra cậu còn là một con người bỉ ổi như vậy đấy. Dễ dãi ư? Cậu là ai mà có quyền phán xét tôi, cậu biết gì về tôi mà nói. Vì có đứa con như cậu nên mẹ cậu mới bỏ đi đấy

Tôi nói xong thì chợt giật mình nhận ra đã lỡ lời. Tôi vội đưa tay lên bịt miệng bàng hoàng giương mắt nhìn hắn.

Khuôn mặt hắn trở lên trắng bệch, hắn nhìn tôi bằng đôi mắt trân trối rồi bật lên cười ha hả lạnh lùng nói:

- Ha ha ha… đúng vậy, tôi vốn biết mình là một đứa con hư. Xin lỗi hình như tôi dã làm phiền giây phút riêng tư của hai người.

Rồi hắn lạnh lùng quay người bỏ đi thẳng, ánh mắt đau thương của hắn chạm vào mắt tôi, lạnh giá.

Tôi như người mất hồn vội chạy theo níu tay hắn lại hối lỗi nói:

- Xin lỗi, xin lỗi cậu, đáng ra tôi không nên nói như vậy, xin lỗ…

Nhưng không để tôi nói hết câu hắn đã lạnh lùng hất tay tôi ra nhìn tôi khẽ nói:

- Xoa dịu vết thương ư? Xem ra tôi đã nhầm, cô chỉ làm trái tim tôi đau thêm mà thôi.

Tôi đứng đó nhìn theo bóng hắn rồi ngồi xụp xuống òa lên khóc, hình như tôi vừa mới làm vỡ một trái tim làm bằng pha lê, vì ko cẩn thận nên tôi đã làm vỡ nó mất rồi…

=====================================

Chap 28: Thiên thần ngủ trên núi


Kai đã bỏ đi được một lúc lâu rồi mà tôi vẫn ngồi đó thẫn thờ, không hiểu sao tôi lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với hắn. Tôi sai, sai thật rồi

Nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của tôi, Kata bèn quỳ xuống, rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay dịu dàng nói:

- Em lau nước mắt đi

Tôi giật mình hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi sụt sùi nói:

- Cảm ơn anh…

Nhưng ko kịp để tôi với lấy chiếc khăn thì Kata đã nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên rồi cầm chiếc khăn tay định lau nước mắt cho tôi.

Ngay lập tức tôi quay mặt đi vội đẩy anh ta ra và đứng bật dậy nhỏ giọng nói:

- Ừm…xin lỗi anh nhưng muộn rồi em phải về thôi, anh cũng nên đi rửa vết thương trên mặt đi

Nói đoạn tôi cắm đầu chạy thẳng, để mặc anh ta ngồi đó một mình bàn tay đang cầm chiếc khăn buông thõng trong không khí.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


- Yume…con về rồi đấy hả? Vào ăn dâu tây đi

Vừa thất thểu bước vào sân tôi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng mẹ vọng ra từ nhà bếp.

- Vâng, mẹ cứ để đấy chốc con ăn sau

Tôi nói rồi đi nhanh về phòng mình nằm phịch xuống tấm nệm trải trên nền gỗ. Đưa tay lên gác trán tôi buồn bực nhìn lên cái trần nhà ngắm mấy con thạch sùng đang nô đùa

Tại sao cứ có chuyện gì tôi không vui là lại liên quan đến hắn nhỉ? Tôi cũng biết là lần này mình sai thật rồi, đáng lí ra dù hắn có nói tôi là loại con gái dễ dãi thì tôi cũng không nên nhắc đến mẹ hắn mới phải.

Nhưng...có thật là hắn làm chuyện đó không nhỉ? Tôi nhíu mày nghĩ và bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về những lời anh Kata nói.

Một người như Kai tuy không phải là tốt đẹp gì lại có đôi chút lạnh lùng tàn nhẫn và hơi khùng khùng nhưng chắc chắn hắn ko phải là hạng người chuyên đi làm mấy cái chuyện khuất tất ấy.

Con gái trong học viện xếp hàng dài chờ hắn, có những cô còn xinh hơn cả hoa hậu thế mà hắn còn chẳng thèm liếc mắt đến thì với một con bé bình thường như tôi hắn cần gì?

Tôi nghĩ rồi tự dưng ngồi bật dậy quả quyết nói:

- Không ổn rồi mình phải tìm hắn hỏi cho ra lẽ mới đc.

Nói đoạn tôi bước nhanh ra khỏi phòng định bụng sẽ đi tìm hắn. Ngang qua phòng khách thấy mấy quả dâu tây chín thơm lựng mẹ để trên bàn tôi chợt giật mình khựng lại, không kịp suy nghĩ gì cả, tôi lao đến vơ lấy chúng rồi đút vào túi chạy ra ngoài.



- Haizz…Biết hắn ở đâu mà tìm đây

Tôi khẽ than thở đưa tay lên vuốt mấy giọt mồ hôi trên trán rồi ngồi phịch xuống một gốc cây có tán rộng. Chợt tôi giật mình khi nghe thấy tiếng nói chuyện ở gần đó

Tò mò tôi rón rén đi đến nơi phát ra tiếng nói, một người con trai đang ngồi nghe điện thoại ở dưới gốc cây phong.

- Kata Inzuka…

Tôi khẽ bật thốt lên rồi im lặng lắng nghe. Tiếng nói của anh ta tuy không lớn nhưng cũng đủ để lọt đến tai tôi

- Thành phố có gì hay không mày? Ở đây chán chết chẳng có cái quái gì chơi cả

- Hừ tao cũng muốn về lắm chứ, cái chỗ khỉ ho cò gáy này khiến tao phát ốm nhưng mà tao còn đang bận câu mồi

- Mày không biết đc đâu, con nhỏ đẹp dễ sợ, đây là lần đầu tiên tao thấy một cô gái như vậy đấy, mấy con bồ cũ của tao chỉ đáng xách dép

- Nhưng con nhỏ kiêu lắm tao tán mãi mà không đổ, nó còn chẳng thèm liếc tao đến nửa con mắt nữa

- Mà nhắc đến lại thấy tức, vừa nãy thấy nó đang ngủ, tao định hôn trộm một cái ai dè đúng lúc ấy lại có thằng điên nào tự dưng xuất hiện đấm tao mấy phát giờ vẫn còn đau đây này

- Mày không biết đấy thôi, thằng này trông đáng sợ lắm, nguyên cái đầu nó nhuộm màu trắng bạc, còn cả đôi mắt nữa đỏ ngầu như gà chọi, chẳng biết nó có đeo kính sát tròng không nữa, lúc bị nó đấm tao còn tưởng không còn răng ăn cháo đấy chứ…

- Mẹ - kiếp đang hay thì phá, tiếc đứt ruột…


Tôi đứng đó gần như chết sững lại khi nghe thấy cuộc nói chuyện này, thì ra chân tướng của sự việc là như vậy, chính Inzuka đã giở cái trò đồi bại đó chứ không phải Kai.

Thật ko ngờ con người anh ta lại bỉ ổi như vậy dám làm nhưng không dám chịu, đã thế còn trơ tráo vu oan giá họa cho người khác nữa

Nghĩ đến đây tôi bỗng thấy giận bản thân mình ghê gớm, sao khi không lại đi tin lời Kata nói cơ chứ. Cũng vì cứu tôi mà Kai đã đánh anh ta, tôi đã ko cảm ơn thì thôi lại còn mắng hắn thậm tệ nữa.

Nhưng con người hắn cũng thật là… bị vu oan như vậy mà không thèm lên tiếng thanh minh, nếu lúc đó hắn chịu nói với tôi là mình ko làm thì mọi chuyện đâu có thành ra như thế này, bây giờ thì tôi biết làm thế nào để xin hắn tha thứ đây?

Nhưng tạm gác lại chuyện đó qua một bên. Bây giờ tôi phải cho cái tên đáng chết kia một bài học trước đã

Tôi nghĩ rồi nhẹ nhàng bước đến trước mặt Kata chống nạnh khinh bỉ nhìn anh ta, nghe thấy tiếng động mạnh Kata vội ngẩng đầu lên, anh ta có vẻ bàng hoàng trước sự xuất hiện của tôi, chiếc điện thoại đag cầm trên tay rơi xuống đất gãy làm đôi.

Một lúc lâu sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Kata vội đứng dậy nhìn tôi nở nụ cười sát gát nhẹ nhàng nói:

- Em có chuyện gì muốn nói với anh à

- Phải em đang rất muốn nói chuyện với anh đây_ Tôi mỉm cười nói rồi nhẹ nhàng bước đến gần, vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt anh ta

_ BỐP…- Cú tát này để đánh cho tôi cùng nụ hôn suýt bị anh cướp

Tôi vung tay tát thêm một cái nữa gằn giọng khẽ cười nói:

_ BỐP…- Cú tát này đánh thay cho Kai

Chưa hả giận, tôi còn xông đến túm lấy cổ áo Kata lên gối thật mạnh vào bụng anh ta nói với giọng khinh khi:

- Còn cái này để dành cho những cô gái đã bị anh chà đạp

Xong tôi khẽ phủi bụi trên tay rồi hả hê đứng nhìn con người đang nằm lăn lộn trên đất, mặt xưng vù lên vì bị lãnh hai cái tát rõ đau tàn nhẫn buông một câu:

- Cho chết

Rồi quay đầu bỏ đi thẳng không thèm liếc anh ta đến nửa con mắt. Hừ … cho đáng đời cái đồ dê xồm, như thế là vẫn còn nhẹ đấy, từ giờ thì cứ phải gọi là tởn đến già luôn.

Nhưng thôi, mặc kệ anh ta bây giờ tôi phải đi tìm Kai cái đã. Tôi nghĩ rồi chạy vội đi



Khi đã thấm mệt, tôi dừng chân nhìn lên cái đồng hồ, chán nản lắc đầu. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng tôi vẫn không tài nào tìm ra Kai.

Tất cả những chỗ mà hắn có thể chọn để ngủ tôi đều đã lần mò đến, ko những vậy tôi còn hỏi cả những người dân trong xóm nhưng những gì nhận được chỉ là một cái lắc đầu.

Có khi nào hắn tức rồi bỏ về luôn không nhỉ? Nhưng hắn vừa mới đến sức đâu mà về, vampire dù mạnh thật đấy nhưng cũng ko thể cưỡi mây đạp gió ko biết mệt như Tôn Ngộ Không được, đặc biệt là Kai một vampire cần ngủ hơn cần máu, chắc giờ này hắn đang trốn ở một góc nào để ngủ thôi.

Tôi gật gù nghĩ rồi ngồi lên một gốc cây trơ đã bị chặt đi từ lâu khẽ đấm nhẹ vào đôi chân tê nhức của mình thở dài:

- Ôi mỏi chân quá, đến bao h mới tìm đc hắn đây…

Đang than thân trách phận chợt tôi giật mình khi thấy hai cô gái đi hái thuốc trên núi trở về, cuộc trò chuyện rôm rả của họ vô tình lọt vào tai tôi

- Chắc là thiên thần rồi, đẹp trai kinh khủng_ cô gái tóc ngắn mơ màng nói

- Không phải đâu, là ác ma đấy. Thiên thần phải ấm áp chứ sao lại lạnh lùng như vậy được_ Cô gái xõa tóc phản bác

- Cậu chẳng biết cái gì cả, ác ma mà lại trắng từ đầu đến chân thế à? tóc này, quần áo này cả làn da nữa, trắng vô cùng, nếu là ác ma thì phải vận đồ đen chứ_ Cô nàng tóc ngắn cãi lại

- Hừ…cậu có thấy thiên thần nào tóc bạc ko? chỉ ác ma mới có tóc màu bạc thôi, vả lại xung quanh chỗ anh ấy ngủ tòan tuyết bao phủ ko khí lạnh như địa cực ko phải ác ma thì là gì_ Cô gái tóc dài đắc chí nói

- Chẹp…hay anh ấy là hiện thân của cả ác ma và thiên sứ

- Chắc vậy, nhưng là cái gì thì cũng đẹp thật đấy, không ngờ trên đời này lại có người đẹp như vậy, mấy diễn viên điện ảnh cứ phải gọi là xách dép

…Bla…bla…bla…

Tôi nghe cuộc nói chuyện của hai cô gái mà mồm cứ há hốc ra. Tóc bạc, đẹp trai, trắng từ đầu đến chân, tuyết… người này chẳng phải là Kai sao? Nhưng hắn làm gì trên núi nhỉ?

Tôi nghĩ rồi vội chạy bổ đến chỗ hai cô gái níu tay họ lại hổn hển hỏi:

- Các chị ơi, các chị gặp chàng trai đó ở đâu?

Hai cô gái có vẻ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của tôi. Thấy khuôn mặt ngơ ngác của họ, tôi hỏi lại lần nữa bằng cái giọng nằn nì:

- Các chị nói cho em biết đi, thực sự là em đang có việc gấp mà

- Ở trên đồi thuốc lá kia kìa. Em cứ leo thẳng, lên đến đỉnh thì quẹo trái chỗ có cây hoa anh đào đấy, thiên thần đang nằm ngủ ở trên cây

Cô gái tóc ngắn chỉ tay nói. Tôi chăm chú nghe lời chỉ dẫn của họ rồi quay ra rối rít cảm ơn, nhanh chân chạy lên đồi thuốc.



Phải mất đến 30 phút tôi mới leo được lên đỉnh đồi. Đồi tuy không cao nhưng cũng có nhiều vách đá cheo leo, dây dợ quấn chằng chịt nên việc đi lại hơi khó khăn.

Càng lên cao không khí lại càng lạnh. Tôi kéo cao cổ áo rồi quẹo trái theo đúng như chỉ dẫn của hai cô gái kia.

Đi thêm một quãng nữa tôi chợt giật mình đứng khựng lại, trên một cành lớn chĩa ra của cây hoa anh đào cổ thụ, Kai đang nằm ngủ ngon lành. Mai tóc bạc của hắn hòa cùng màu tuyết trắng bao phủ xung quanh làm bừng sáng cả khu rừng đồi tối tắm lạnh lẽo.

Tôi hơi thẫn thờ ngắm nhìn khung cảnh trước mặt. Đúng là đẹp như thiên thần thật. Lơ ngơ một hồi tôi chợt giật mình nhớ ra chuyện quan trọng cần làm.

Tôi bặm môi, hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí lên tiếng gọi nhỏ:

- Kai…

Âm thanh phát ra từ miệng tôi có vẻ ngượng ngùng, hình như đây là lần đầu tiên tôi gọi tên hắn thì phải.

Nhưng đáp lại tiếng gọi "tha thiết" của tôi hắn vẫn mặc nhiên ngủ ngon lành, không thèm đả động gì cả

Biết hắn vẫn còn đang giận nên tôi cố nhẫn nhịn gọi thêm đôi ba câu nữa, nhưng những gì tôi nhận đc chỉ là mấy tiếng côn trùng kêu lích chích.

Tôi nhìn hắn nắm thật chặt tay cố kìm lại cơn giận. Vampire vốn là một sinh vật cực nhạy và thính chỉ cần nghe đc tiếng bước chân thôi chúng cũng có thể nhận ra đó là ai. Một vampire thuần chủng như Kai chẳng lẽ lại có thể ngủ say đến nỗi ko biết tôi đến?

Rõ ràng là hắn đã nghe thấy tiếng tôi gọi nhưng lại ko thèm ư hử gì đã vậy còn giở vờ ngủ nữa chứ. Bực bực ko chịu được.

Tôi hằn học nghĩ rồi không kiềm chế được bản thân tức tối hét lên:

- KAI AKATSUKI….

Đến lúc này thì hắn không thể làm ngơ được nữa bèn vươn vai ngồi dậy, khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái hắn lạnh lùng khinh khỉnh nói:

- Có chuyện gì?

Nghe tiếng hắn hỏi tôi giật thót cả người, lúng túng không biết nên nói gì cứ đứng đó cúi gằm mặt xuống. Mãi một lúc lâu sau, tôi cố lấy lại bình tĩnh hít một hơi thật sâu rồi móc từ trong túi ra mấy quả dâu tay nhắm mắt nhắm mũi hét lên:

- Xin lỗi cậu, tất cả là tại tôi, vì tôi ngu ngốc nên đã hiểu lầm cậu.

Nói xong tôi không đủ dũng khí để ngẩng mặt lên nhìn hắn cứ cúi gằm xuống chờ đợi hắn mắng nhiếc nhưng mãi mà chẳng thấy hắn ư hử gì, tò mò tôi ngẩng đầu lên thì ôi thôi hắn đã bỏ đi được một quãng xa rồi.

Tôi cay cú đút mấy quả dâu tây lại túi rồi chạy theo hắn luôn mồm xin lỗi, van vỉ, nhưng đáp lại thái độ thành khẩn của tôi hắn chỉ lạnh lùng bước tiếp.

Cuối cùng không chịu được nữa, tôi lao đến định bấu vào vạt áo hắn giữ lại nhưng ko ngờ tôi trượt tay, chân ngang đá chân chiêu loạng quạng hụt chân rơi xuống vách đá bên cạnh.

Tôi lao xuống bên dưới với tốc độ cực nhanh, nhìn vách đá sâu hoắm mà tôi bàng hoàng kêu thét lên sợ hãi, một viên đá từ trên đỉnh rơi xuống đập vào đầu khiến tôi choáng váng.

Đột nhiên có một vòng tay lạnh giá nhẹ nhàng ôm lấy tôi, mùi hương hoa anh đào thơm thoang thoảng. Tôi nhắm mắt chìm vào trong vô thức…


Chap 29: Dưới vách đá

Tôi tỉnh dậy trong trạng thái đầu óc nhức buốt, toàn thân tê mỏi, tôi lắc mạnh đầu đưa tay lên sờ cục máu bầm trên gáy chỗ bị viên đá ban nãy đập trúng:

- Ui da, đau quá…

Tôi rên rỉ kêu lên rồi khẽ nhíu mày lẩm bẩm ngạc nhiên nói:

- Quái lạ, sao mình vẫn chưa chết nhỉ, mà hoặc giả mình không chết thì chí ít cũng phải chấn thương sọ não hay gãy chân gãy tay chứ?

Đang suy nghĩ miên man chợt tôi giật mình khi nghe thấy một giọng nói lành lạnh vang lên:

- Nếu không chết thì cô hãy rời khỏi ngực tôi đi

Nhanh như chớp tôi quay đầu lại nhìn khổ chủ của giọng nói vừa rồi, khuôn mặt lạnh như băng của Kai đập vào mắt khiến tôi có cảm tưởng như mình vừa mới xuống âm phủ gặp diêm vương xong.

Quá sợ hãi tôi vội bật ra khỏi người hắn, tiếng hét của tôi vang vọng cả núi rừng:

- Ôi tía má ơi…ma 

Một lần nữa, cái đầu đáng thương của tôi lại va vào đá, tôi nhắm mắt đưa tay lên xoa xoa cục u trên đầu, đau đến nỗi không thốt lên lời, mặt mũi cứ cứng đơ lại.

Kai nhìn khuôn mặt đờ đẫn của tôi, hắn đưa tay lên che miệng bật ho khù khụ rồi tàn nhẫn buông hai từ:

- Hậu đậu…

Đã ức chế vì bị hai vết thương ở gáy và đầu hành hạ, giờ lại nghe hắn nói móc nói mỉa, bực mình tôi vung tay định lao đến túm lấy cổ hắn xỉa xói một trận cho hả giận. Chỉ tại hắn giận dai không thèm tha thứ làm tôi bị ngã phải ở dưới cái hố sâu hoắm này trong tình trạng thương tích đầy "đầu".

Mặc cho tôi hùng hổ lao đến túm lấy cổ áo, hắn vẫn ngồi nguyên tại chỗ mắt nhắm nghiền lại không chống cự. 

Một giọt mồ hôi trên trán hắn đột nhiên rơi xuống tay tôi nghe đánh tách. Tôi giật mình khựng lại, mở to mắt nhìn hắn, lúc này tôi mới để ý kĩ đến khuôn mặt hắn. 

Trên trán hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, làn da trắng bệch trở lên tái xanh, hai hàm răng nanh nhọn hoắt của hắn nghiến chặt lại như đang cố gắng để không bật kêu lên. 

Tôi bần thần nhìn hắn, bàn tay vẫn nắm lấy cổ áo, hình như hắn đang đau

- Còn không mau buông tay ra

Giọng nói lạnh lùng như băng vang lên khiến tôi sực tỉnh, vội vã buông tay ra ngó khắp người hắn, lờ mờ trong bóng tối tôi nhận ra ống quần của hắn dính đầy máu 

Tôi hếch mũi lên hít một hơi thật sâu, mùi máu phát ra từ người Kai khiến tôi rùng mình sợ hãi lắp bắp hỏi:

- Cậ..u… cậu bị thương???

Hắn hé mặt nhìn tôi rồi khẽ lắc đầu không nói gì, chống tay xuống đất dựa lưng vào vách đá ngồi thẳng dậy. Hắn khoanh tay trước ngực bình thản nhìn tôi làm như không có chuyện gì xảy ra cả. 

Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn bật hét lên giận dữ:

- Đừng có nói dối, cậu đang ra mồ hôi kia kìa

Nói rồi tôi lao đến dùng lực xé toạc ống quần của hắn ra, một vết xoạc dài do đá nhọn đâm phải xuất hiện trên ống chân của hắn, máu liên tục túa ra tí tách rơi xuống nền đất, vài mảnh đá nhọn ngoan cố vẫn còn găm trên ống chân hắn. 

Tôi bàng hoàng sợ hãi run run đưa tay ra định chạm vào vết thương của hắn. Nhanh như cắt hắn nhổm dậy giữ lấy bàn tay tôi lạnh lùng nhắc nhở:

- Đừng động vào, máu tôi rất độc vết thương này vài tiếng sau sẽ liền ngay thôi nên đừng diễn cái bộ mặt ấy nữa, tôi không thích

Tôi cắn môi nhìn hắn rụt rè rút tay ra khỏi tay hắn rồi cứ ngồi đó nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân hắn, nước mắt không hiểu sao cứ tuôn ra dữ dội. Tôi đưa tay lên lau nước mắt cố dằn tiếng nấc nghẹn ngào trong tim lại nhưng vô ích, càng lau nước mắt lại càng tuôn, càng nén tiếng nấc lại càng bật ra, cuối cùng không kiềm chế được bản thân tôi òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ con đang đòi kẹo.

Nghe tiếng tôi khóc Kai chợt giật mình sững sờ. Hắn quay ra ngó tôi chăm chăm, đôi mắt tím lạnh lùng khẽ ánh lên tia nhìn bối rối.

Sau một hồi lâu nghe tôi khóc ồ ồ òa òa, cuối cùng không chịu nổi được nữa hắn bực tức đưa tay lên bịt lỗ tai quát:

- Này…cô không thể thôi khóc được à?

Bực mình tôi cũng vặc lại:

- Tôi cứ khóc đấy, cậu làm gì được tôi nào…huhuhu..oa oa oa…

Kai bất lực nhìn tôi, khẽ thở dài rồi đưa tay lên vò tóc. Đột nhiên hắn vươn tay ra kéo tôi lại gần, những ngón tay lạnh như băng của hắn đưa lên mặt tôi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi, rồi nhíu mày lạnh lùng nhìn tôi, trong giọng nói có chút ấm áp le lói:

- Đừng khóc nữa, tôi không thích cô khóc dù vì bất cứ lí do gì

Tôi hơi giật mình rồi trừng mắt lên nhìn hắn, tức tối hất tay hắn ra sau nói:

- Đừng quan tâm đến tôi, cậu là đồ ngốc hay đồ điên vậy? Bị tôi làm cho ra như vậy mà còn không mau tránh xa tôi ra? Huhuhuhu…tôi vốn biết mình là một đứa vô dụng mà, luôn luôn như vậy chỉ biết làm khổ người khác thôi, là tôi nghe lời người ta mắng cậu, là tôi hậu đậu đến nỗi rơi xuống vách đá hại cậu bị toác chân… Tất cả cũng chỉ tại tôi, tốt nhất là cậu nên cầu trời khấn phật cho tôi biến mất khỏi mắt cậu hoàn toàn đ…

Bàn tay lạnh giá của Kai đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, siết thật mạnh. Tôi giật mình nghe tiếng xương kêu răng rắc. Hắn từ từ cúi xuống sát tai tôi gằn giọng nói, ngữ điệu lạnh lùng đến đáng sợ:

- Cô thử nhắc lại câu đó thêm một lần nữa xem, tôi sẽ không tha cho đâu

Tiếng nói lạnh lẽo của hắn vang bên tai khiến tôi khẽ rùng mình vội vàng nín khóc, nuốt nước bọt ừng ực rồi ngước mắt lên nhìn hắn đầy sợ hãi. 

Thấy khuôn mặt hoang mang lo lắng của tôi, hắn bèn dịu nét mặt xuống, khẽ liếc mắt nhìn tôi hắn lạnh lùng hỏi:

- Cô có bị đau chân không?

Tôi lắc đầu theo phản xạ

- Còn tay?

Tôi lại lắc đầu lần nữa, mặt ngu ngơ chẳng hiểu hắn hỏi mấy cái này để làm gì.

- Tốt…_ hắn khẽ nhếch mép nói rồi nhìn tôi chăm chú nghiêm giọng lạnh lùng nói:

- Nghe này, bây giờ cô tự leo lên trên đi, một vampire như cô chắc đủ khả năng chứ? 

- Tất nhiên, tôi thừa khả năng là đằng khác, cao như vậy nhằm nhò gì_ Tôi hếch mặt lên nói, rồi chợt quay qua thắc mắc:

- Vậy còn cậu?

- Tôi sẽ lên sau, đợi khi nào vết thương liền tôi sẽ lên_ Hắn lạnh lùng nói

Tôi ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu rồi lấy tay chỉ vào mũi mình hỏi:

- Cậu thấy mặt tôi nó thế nào?

Hắn có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi dớ dẩn của tôi, nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, bực mình tôi giận dữ nói:

- Cái mặt tôi giống kẻ vong ân phụ nghĩa lắm hả, lên một mình ư? Cậu có cho tiền tôi cũng chả lên.

Tôi nói rồi bực mình quay phắt người lại dựa đầu vào vách đá quyết định đánh một giấc ngon lành ko quên để lại một câu:

- Khi nào lành chân nhớ gọi tôi, Oáp…buồn ngủ quá

….Z…Z…Z…Z…Z 

--------------------------------------

Kai nhìn Yume đang dựa lưng vào vách đá ngủ ngon lành, cảm thấy bình yên vô cùng, những đau đớn những mệt mỏi cậu phải chịu trong thời gian qua đều như tan biến hết. Đắp cho cô chiếc áo cánh của mình cậu khẽ thì thầm:

- Ước gì em ở bên tôi mãi thế này…

Chiếc áo đột nhiên tuột khỏi người Yume, Kai vươn tay ra định đắp lại cho cô, bàn tay cậu chợt khựng lại, cả người Yume như đang run lên từng đợt, nước mắt tuôn ra dữ dội, cô chắp hai tay vào nhau, thở hổn hển mê man nói:

- Cứu con ba ơi, cứu con….đừng…đừng, xin các người đừng bắn, ba ơi đừng chết, con xin lỗi, con xin lỗi….

Kai đưa tay ra nắm chặt lấy tay Yume, cậu khẽ vuôt mồ hôi trên trán cho cô gằn giọng nói:

- Rốt cuộc thì trong quá khứ đã có chuyện gì đã xảy ra với em? Tôi nhất định sẽ tìm ra….

---------------------------------------------------

Chap 30: Trở lại học viện

---------------------------------------------
_ Lích chích…lích chích…

Tiếng động nho nhỏ vang lên bên tai khiến tôi giật mình choàng tỉnh giấc, con chim chích bé nhỏ đang đậu trên vách đá bên cạnh khẽ tròn mắt nhìn tôi rồi vội vã sải cánh bay đi.

Tôi ngơ ngác gãi đầu gãi tai rồi dụi dụi mắt ngó quanh quất cố tìm kiếm dáng người quen thuộc nhưng đáp lại cái nhìn của tôi chỉ có những vách đá im lìm, lạnh lẽo.

- Hắn bỏ đi rồi ư?_ tôi nhíu mày lẩm bẩm tự hỏi rồi ngó xuống bên dưới thấy chiếc áo cánh trắng có dính vài giọt máu của Kai đang nghị trị trên người, tức mình tôi vò nát nó rồi ném sang một bên.

- Đồ độc ác, đồ dã man, sao có thể để một cô gái "chân yếu tay mềm" như mình ở dưới vách đá chứ? Huhuhu sao số tôi lại khổ như thế này…

Tôi gào lên rồi cứ ngồi bệt tại chỗ độc thoại trong vòng "một phút" sau đó tự động đứng dậy trèo lên vách đá. 

Đến lưng chừng vách tôi đột nhiên dừng lại suy nghĩ một lúc rồi vội nhảy xuống bên dưới cầm lấy chiếc áo của Kai mặc vào người cho tiện. Dù sao thì tôi cũng không đành bỏ lại một chiếc áo xịn như vậy dưới cái sơn cốc hẻo lánh này. Thôi thì cứ coi như đang là tích đức cho con cháu cố gắng vác nó lên vậy. 

Mùi hương hoa anh đào hòa quyện với mùi máu trên áo của Kai như đang quấn lấy cơ thể khiến trái tim tôi xao xuyến, trong phút chốc cái lạnh tỏa ra từ nó khiến tôi khẽ rùng mình, lạnh gáy.

Tôi bám vách bước lên trên mặt đất hít hà bầu không khí trong lành của núi đồi. Khẽ rùng mình một cái, tôi nhanh chóng cởi chiếc áo của Kai ra, rồi nhìn nó càu nhàu:

- Hừ…đúng là chủ nào vật nấy, áo gì mà lạnh như áo ma vậy.

Tôi nghĩ rồi vò chiếc áo trong lòng bàn tay mình khẽ hướng mắt về phía trung tâm Tôkyo thở dài não nề. Cuối cùng thì kì nghỉ tháng cũng kết thúc, mấy ngày ở nhà dường như tôi đã quên đi thân phận của mình, quên đi nơi mà tôi cần phải trở về, nơi chỉ dành cho những…*vampire*

- Lanci…mình phải trở về đó thôi

Tôi khẽ thì thầm rồi quay đầu rảo bước về nhà, những khó khăn, những nguy hiểm nào còn đang chờ tôi phía trước đây?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

_Phụp…

Một dáng người thanh tú từ trên cây nhảy phụp xuống, đôi chân tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Cậu khẽ phủi bụi trên áo rồi hướng đôi mắt tím lạnh lùng của mình nhìn theo bóng cô gái đang khuất dần, thở một hơi dài mệt mỏi nói:

- Con nhỏ ngốc, làm mình không thể ngủ được...haizzz.

Hôm sau khi màn đêm đã buông xuống, tôi xách va li cùng hàng trăm hàng nghìn vampire khác bước vào cánh cổng gỗ sồi của học viện Lanci, ngôi trường lại trở về với cái vẻ náo nhiệt của nó, những tiếng bước chân dồn dập vang lên không ngớt, người nào người tay xách nách mang, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng.

Đang lơ ngơ trong sân trường, chợt tôi giật mình khi thấy một vật thể lạ đang lao về phía mình cùng với đó là tiếng hét lanh lảnh:

- YA…Yume…

Toru lao đến chỗ tôi với tốc độ tên bắn, cô nàng nhảy lên ôm chầm lấy cổ tôi, hôn chùn chụt khiến tôi một phen sởn gai ốc. Vội vàng gỡ tay Toru ra tôi rùng mình nhăn mặt nói:

- Khiếp quá, suýt nữa thì cậu cho tôi về chầu ông tổ rồi đấy.

- He he…lạnh lùng thế, tại bạn nhớ quá thôi mà_ Toru cười lí lắc.

- Ừ thì nhớ, hại chết bạn xong thì ngồi trước bàn thở ngắm ảnh bạn cho nhớ luôn một thể_ tôi đùa rồi cũng cúi xuống hôn vào cổ Toru một cái thật kêu khiến cô nàng cười tít mắt.

- Ủa? Mika đâu rồi?_ tôi lên tiếng hỏi rồi vội nguẩy đầu ngó nghiêng xung quanh.

- À đang ngồi ủ ê trong kí túc xá kia kìa_ Toru chán nản chép miệng nói.

- Là sao?_ Tôi ngơ ngác hỏi lại, có chuyện gì vậy nhỉ?

- Hừm…hình như là vì trong kì nghỉ Kai không có ở tư dinh của tộc Akatsuki nên con nhỏ mới buồn, chẹp…không hiểu là Kai bỏ đi đâu nữa.

_ Thịch….

Nghe nhắc đến Kai, tôi bỗng giật thót cả người, mặt đỏ bừng lên vì ngượng. Trong phút chốc tôi có cảm giác mình giống như người vừa bị bắt quả tang ăn vụng vậy.

Thấy biểu hiện khác thường của tôi, Toru bèn quay qua khẽ lay lay vai gọi:

- Ủa? Cậu sao vậy Yume? Không khỏe ở đâu à?

Tôi giật mình khẽ chơm chớp mắt ngây thơ rồi vội bật cười xuề xòa.

- Không sao…không sao…À, cậu vào kí túc trước nhé, tôi phải đi rửa cái mặt đã.

Tôi trả lời lấp liếm rồi vội kéo va li bước thẳng.

-------------

Toru nhìn theo bóng con bạn khẽ trố mắt ngạc nhiên:

- Ủa? Sao lại rẽ hướng Đông nhỉ? đấy là kí túc xá khu A mà???

-------------

Tôi nhắm mắt nhắm mũi vừa đi vừa lan man suy nghĩ, những điều Toru nói là sao? Kai không về nhà là vì đến chỗ tôi ư? Còn Mika nữa tại sao cô ấy lại buồn nhỉ? Có khi nào….Mika thích…

_BỐP…

Vì mải suy nghĩ linh tinh nên tôi không chú ý đường đầm sầm vào một người, chiếc vali rơi xuống đất kêu đánh rầm.

- Xin lỗi, xin lỗi…tôi không cố ý.

Tôi nhăn nhó đưa tay lên xoa xoa cái mặt rồi vội vã cúi đầu xin lỗi rối rít.

- Yume…

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình vội ngẩng đầu lên nhìn. Người con trai đang đứng trước mặt tôi hai tay khoanh trước ngực phong thái đĩnh đạc, một vẻ đẹp trời phú vừa dịu dàng vừa u uẩn nhưng cũng có nét đáng sợ. Đôi mắt đen huyền nhìn tôi đầy chăm chú tựa hồ như bầu trời về đêm sâu thăm thẳm.

- Tooya sempai_ Tôi ngẩn ngơ một hồi rồi lắp bắp nói ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi_ Anh không sao chứ? Xin lỗi anh tại em không để ý.

Tooya nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tôi khẽ bật cười nói:

- Không sao. Nhưng em về nghỉ cuối tháng có vui không, hôm đó xin lỗi em vì ta chưa chào tạm biệt đã bỏ đi.

Nghe nhắc lại chuyện đó, tôi bỗng thấy giận dỗi, nguẩy mặt đi chỗ khác khẽ nói:

- Em nào có quyền trách anh, anh muốn đi thì đi muốn về thì về cần gì phải nói với em.

Nhìn khuôn mặt xị ra của tôi, anh Tooya khẽ mỉm cười dịu dàng xoa đầu tôi mắng:

- Ngốc…hơn ai hết em là người duy nhất trên đời này có quyền trách ta đấy.

- Ơ…_ Trước câu nói lạ lùng của Tooya tôi kinh ngạc tròn mắt nhìn, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên, thế là thế nào nhỉ? Tôi là người duy nhất ư? 

Bắt gặp cái nhìn lạ lùng của tôi Tooya cười nhẹ nhàng rồi vội chuyển chủ đề khác:

- Phải rồi, em có việc gì mà đến đây vậy?

- Ơ..ừm…em định vào nhà vệ sinh rửa cái mặt_ tôi thật thà nói.

- Vậy ư? Thế thì em có thể mượn nhà vệ sinh trong phòng ta đấy_ Tooya khẽ cười nửa đùa nửa thật nói.

- Hửm? Sao cơ ạ?_ tôi ngơ ngác hỏi lại rồi vội quay đầu ngó nghiêng xung quanh, tấm bảng với dòng chữ to đùng "KÍ TÚC XÁ CẤP A" đập vào mắt khiến tôi giật mình hoảng hốt kêu lên:

- Thôi chết, em nhầm đường.

"Mình đúng là ngu mà, lúc nào cũng hành động ngu ngốc trước mặt anh ấy" tôi nhăn nhó lẩm bẩm rồi tự vỗ tay vào đầu mình ngượng ngùng quay người định bỏ đi.

- Khoan đã…

Một bàn tay dịu dàng đột nhiên vươn ra kéo tay tôi giữ lại. Tôi hơi giật mình vội quay đầu xuống ấp úng hỏi:

- Có…có chuyện gì vậy ạ?

- Nơ của em sắp tuột rồi kìa.

Tooya nói rồi nhẹ nhàng xoay người tôi lại, dùng những ngón tay trắng muốt của mình dịu dàng thắt lại chiếc nơ trên cổ tôi. 

Những ngón tay dịu dàng của anh ấy lướt trên áo khiến trái tim tôi đập thình thịch liên hồi, mặt đỏ bừng lên vì ngượng.

Khoảnh khắc ấy mọi vật xung quanh như đóng băng, kim đồng hồ ngừng quay, từng phút từng giây như chậm lại. 

Tôi như người lạc vào cõi mê, cứ đứng nguyên tại chỗ mặc cho những ngón tay mảnh khảnh ấy dịu dàng lướt đi trên cổ áo.

- Xong rồi.

Tôi như người vừa thoát khỏi cơn mê vội vàng xách cái va li cắm đầu bỏ chạy quên cả chào tạm biệt. Huhuhu sao mà tim tôi lại đập mạnh thế này? Chắc chắn là anh ấy có nghe thấy rồi, ngượng quá huhuhu….

----------------------------------------

Cách đó không xa có hai cô gái đang đứng theo dõi cảnh tượng đó từ nãy đến giờ, khuôn mặt họ khẽ ánh lên vẻ giận dữ đáng sợ.


- Rima sa-ma, con nhỏ đó…_ Cô gái cấp độ bạc lên tiếng dò hỏi.

- Im đi, không cần nói nhiều ta tự biết, ngươi đã đưa hắn vào trót lọt rồi chứ?_ Cô gái có khuôn mặt đẹp lên tiếng, giọng nói lạnh lùng phát ra sát khí

- Dạ vâng, em đã cho hắn giả dạng làm người khuân đồ cho sa-ma để vào đây rồi, hiện hắn đang đợi lệnh ở phía sau khu nhà hiệu bộ cũ bỏ hoang.

- Tốt, một vampire như hắn chắc chắn sẽ hút sạch máu của con nhỏ đó, như vậy thì ta không cần động tay vào mà cũng có thể tiêu giệt nó một cách dễ dàng.

- Đúng vậy thưa sa-ma.

- Hừm…bây giờ còn một việc cuối cùng nữa_ Rima đăm chiêu nói.

- Việc gì vậy sa-ma?

- Ngươi hãy gọi Mika Hintana đến đấy cho ta_ Rima khẽ nhếch môi nói, đôi mắt khẽ ánh lên vẻ gian tà, vì Tooya sa-ma vì tình cảm 10 năm của mình, cô có thể làm bất cứ điều gì, kể cả…giết người.

----------------------------------------


Còn tiếp...
 

Web Design Technology blogs [ itdl ] Auto Backlink

HomeBlog ArchiveServicesLink2MeContactSubmit your PostPost RSS

Copyright © 2012 [ itdl ] Just for Share. Designed by Ngoc Luong - Freelancer

Best view in Chrome 11+, Firefox 5+ with resolution 1024 x 768 pixel. Powered by Blogger.