[Truyện dài] Vì em là búp bê của tôi (Part 5)

Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !

Tên tác phẩm: Vì em là búp bê của tôi!!!
Tác giả: Kẻ mang trái táo màu đỏ
Thể loại: đủ loại
Rating: có lẽ là 13+
Status: đang tiến hành
Warning: không có
Tuổi thơ nó gắn liền với ba từ: trẻ mồ côi.
Năm lên 10, ba từ đó bị xóa bỏ và thay bằng hai từ khác: búp bê.
Và nó chính là búp bê của anh và chỉ của riêng anh mà thôi, một con búp bê thủy tinh lạnh lùng không cảm xúc nhưng mong manh dễ vỡ đến khó lường, một con búp bê đáng thương...


Trò đùa của anh.

Khi tiếng nói kia đã im bặt sau cánh cửa, anh bắt đầu thấy lo sợ. Vội vàng mở cửa, anh thấy nó đang nằm sõng soài dưới sàn nhà lạnh lẽo. Ôm lấy nó vào lòng, anh gọi tên nó:

-An! An!

Không động đậy.

Từ khóe mắt nó chảy dài một vệt nước mắt.

Môi nó mấp máy:

-Kiên, cứu em.

Sao nó lại gọi tên anh ngay cả trong cơn mê?

Chẳng phải nó hận anh sao?

Lẽ ra nó phải gọi hắn chứ không phải anh chứ?

Thế thì là tại sao?

Vì nó yêu anh, yêu anh vô cùng?
*
Cơ thể nó mỏi nhừ, mi mắt nặng trĩu.

Mở mắt ra, nó nhận ra được nó đang ở đâu. Một lần nữa, anh lại đưa nó tới căn phòng nó từng ở suốt sáu năm trong căn biệt thự này.

-Tỉnh rồi sao? Em đã ngủ suốt một ngày đấy.

-Hả?- Anh đang nằm ngay cạnh nó.- Anh…- Nó vùng dậy nhưng rồi nhận ra tình hình của mình hiện nay, nó quơ quàng chụp lấy chiếc chăn nó và anh đang đắp.- Sao…sao tôi lại thế này hả?- Nó đỏ mặt. Chuyện gì xảy ra thế này? Sao đồ đạc của nó lại xộc xệch? Tại sao trên cổ nó có chi chít những dấu hôn?

-Thế em nghĩ là chuyện gì?- Anh nâng một lọn tóc nó lên, hôn nhẹ. Trông anh giờ giống như mấy anh chàng hào hoa lãnh tử lắm tiền trong mấy câu chuyện tiểu thuyết tình yêu chứ không phải là một Kiên lạnh lùng của bình thường nữa.
Nó chỉnh lại bộ đồ của mình, mặt càng lúc càng đỏ lựng lên, nó nói:

-Không, chẳng nghĩ gì cả.

-Nói dối.

Nó vừa bước xuống giường thì bị anh giữ lại.

-Em định đi đâu?

-Về nhà.

-Ai cho phép?

-Tôi.

-Anh không có quyền.

-Sao không? Em là người của tôi kia mà.

Nó nín thinh.

-Tối qua…cảm ơn em.- Anh thì thào vào tai nó khiến nó chỉ muốn tìm một cái lỗ sâu hun hút nào mà chui xuống.
Rốt cuộc tối qua đã có chuyện gì chứ?
*
Suốt mười lăm phút giữ nguyên cái tư thế nó một chân trên giường một chân dưới giường, tay bị anh đang nằm thoải mái túm lại. Nó đầu hàng, bất lực bèn chui vào chăn nằm co ro, không dám ló mặt ra nhìn anh.

Ngượng khủng khiếp.
*
Anh cười khúc khích, nụ cười hiền lành chân thành có một không hai của anh.

Thực ra, tối qua chẳng có chuyện gì cả. tất cả chỉ là một trò đùa.

Tối qua, anh đưa nó về căn phòng thuộc về nó. Nhìn nó nằm trên giường, anh đã tự hỏi rằng nếu nó nghĩ giữa anh và nó lại xảy ra chuyện gì thì sao. Và anh đã thực hiện trò đùa của mình, anh có ý khiến đồ nó trở nên nhàu nhĩ, hơn nhẹ lên môi nó và cổ nó rồi năm ôm lấy nó cả đêm. Không có chuyện gì xảy ra nhưng nó lại nghĩ khác.

Chỉ có một điều anh không ngờ là nó cư xử dễ thương thế này.

Ôi trời ơi.

Anh không kiềm lòng được mất.

Người quen cũ.

-Được, tôi tới ngay.- Có tiếng anh, và sau đó là tiếng đóng cửa.

Không còn ai cả.

Nó giở mền ra, nhìn khắp căn phòng với chút hoài niệm. Nhìn vào mình trong gương, nó thấy có gì đó quá quen, quá mật thiết khi nó ở đây, trong cái nơi mà nó từng coi là xa lạ để cầm tù nó. Mọi thứ vẫn như trước, như thể nó chưa bao giờ rời khỏi đây. Mở tủ để lấy cho mình một bộ đồ, nó không muốn mình phải đi ngoài đường với bộ dạng không ra gì thế này. Chợt nó nhận ra mình đã rời khỏi đây quá lâu, đủ lâu để người trong nhà này vứt bỏ đồ của nó vào sọt rác nhưng nó vẫn mở tủ. Trong nó nuôi một chút lòng tin gì đó với nơi này chăng? Những bộ đồ ngày trước của nó vẫn còn nguyên, chúng chưa từng được ai mặc nữa, thậm chí còn được giặt giũ cẩn thận. Lấy ra một bộ váy dài quá đầu gối xòe ra màu lục, nó hồi tưởng. Kí ức lại ùa tới.

Nhưng nó hiểu đây không phải là lúc để cho kí ức trở về, nó phải đi khỏi nơi này. Nó không biết có nên nói với hắn tìm cách để ra nước ngoài hay không. Nhưng ra nước ngoài thì sao? Có trốn được anh không? Mà chạy trốn liệu có phải là giải pháp tốt nhất cho nó?

Mang trong lòng bao suy nghĩ, nó vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Một giọt nước trong suốt tựa pha lê rơi xuống, rạch ngang giữa không gian, đọng lại trên sàn như một phép lạ, phép lạ của một tình yêu đau thương, của một tâm hồn yếu ớt đang lẩn khuất.
*
Dưới nhà không có ai. Nó bước từng bước nhẹ nhàng xuống dưới nhà không một tiếng động.

-Tiểu thư…- Tiếng nói vang lên làm nó giật thót mình nhưng…sao nghe quen quá?!

Nó quay lại nhìn, mắt mở to, miệng há hốc.

-Hoa? Là em sao Hoa?

-Chị An?

-Sao em lại ở đây?

-Em làm ở đây mà.- Cố bé mới 14 tuổi có gương mặt hơi thô nhưng thông mình nói.

-Chị cứ ngỡ…sau khi cô nhi viện bị…chị tưởng…- Nó gần như khóc nấc lên.

-Em cũng nghĩ vậy, may mà anh Kiên tìm thấy rồi đưa em về đây đó.- Hoa cười nói.

-Kiên sao?

-Dạ, là anh ấy tìm thấy em khi em lang thang ngoài phố.

-Cái gì? Em lang thang ngoài phố?

-Dạ, tại em không muốn phải sống với những người xa lạ một chút nào cả.

Nó nhìn Hoa một chút rồi ôm lấy cô bé vào lòng.

-Chị…

-Để thế này một chút thôi.- Nó nói.

Liệu nó có nên nói cho Hoa biết không? Có nên kể rằng cái người cứu Hoa thực ra chính là kẻ hại cô nhi viện ra thế không? Nhưng…sao anh lại cứu Hoa?

-Kiên đưa em về từ khi nào vậy?

-Khoảng hai ba tuần trước.- Hoa nói.- Sao vậy chị?

Hai ba tuần trước, đó là khi anh nhớ lại mọi chuyện. Anh vì nó sao? Hay là vì… thấy tội lỗi?

-Trước khi có việc đó, cô viện trưởng có…nói gì?

-Không chị, nhưng mà trước khi có vụ cháy…

-Thôi, đừng kể nữa, chị không muốn nghe.- Nó sợ nó sẽ lại khóc, lại đau khổ, lại hận anh hơn nữa. Hơn nữa nếu cô viện trưởng oán trách nó đã làm gì để anh giận nên mới gây ra chuyện đó thì sao? Nó biết cô không phải người như thế nhưng nó cũng không thể không nghĩ vậy. Cuộc đời nó đã có quá nhiều điều không ngờ rồi, nó không ngờ người phụ nữ đó bỏ rơi nó, nó không ngờ cuộc đời nó lại có anh, nó không ngờ anh sẽ đối xử thế với nó, nó không ngờ sẽ có khi nó tàn nhẫn thế với anh, và nó cũng đã không ngờ sẽ có ngày hôm nay.

-Dạ.- hoa cảm thấy có điều kì lạ ở nó nhưng không gặn hỏi vì cô bé biết, nếu nó đã muốn giấu thì khơi gợi lại sẽ chỉ còn nỗi đau.

-Giờ chị phải đi.

-Không được, anh Kiên nói không được để chị đi. Mà sao chị phải đi chớ?

Nó không biết nên trả lời thế nào đây.

-Em định đi đâu?- Giọng anh vang lên mồn một phía cửa.

-Ơ?- Nó liếc mắt, lảng tránh ánh nhìn của anh.

-Lên phòng.

-Nhưng…

-Thấy chứ?- Anh đưa ra trước mặt nó chiếc điện thoại đắt tiền bật nhất của mình.- Trong này có hình của em tối qua đấy.- Anh thì thào vào tai nó.

Dĩ nhiên đó chỉ là nói dối.

-Anh…anh…- Nó nghẹn họng, mặt đỏ bừng.

-Lên chứ?- Anh mỉm cười đáng sợ với nó.

-Tôi lên anh sẽ xóa hình chứ?

-Đương nhiên.

-Vậy thì…lên.- Nó cúi gằm mặt, vội bước lên cầu thang.

-Chị An…- Hoa gọi.- Có một chuyện…

-Gì cơ?

-Không, không có gì.- Hoa tự nhủ rằng có lẽ đây chưa phải là lúc thích hợp.



Xin hãy ở bên tôi…

Tiếng cửa đóng lại khô rốc, anh nằm dài trên giường, cuộn mình lại như con mèo nhỏ ngái ngủ.

-Sao em lại đứng đó?- Anh nói.

Nó đứng im.

-Hello…-Anh vung vẩy trân tay chiếc điện thoại, khóe miệng nhếch lên.

Nó bước từng bước lại gần, nằm tựa vào anh như một con mèo nhỏ khác yếu ớt cần chở che, không phải vì chiếc điện thoại kia mà là vì nó muốn vậy.

-Xóa hình đi.- Tuy nhiên nó không quên nhắc.

-Tôi có quyền độc chiếm con búp bê này nhỉ?- Anh vòng tay ôm lấy nó.

-Xóa đi.- Nó nói.

-Làm gì có hình mà xóa.

-Hả?

-Vốn đâu có chuyện gì.

-Anh lừa tôi!- Nó vùng dậy nhưng cả thân hình đã bị anh ôm gọn.

-Yên nào, tôi không muốn làm em đau đâu đấy.- Như để chứng tỏ, anh siết chặt vòng tay hơn một chút khiến nó bật lên tiếng rên đau xiết.

Im lặng.

Chỉ có tiếng gió thổi.
*
-Em có nghĩ mỗi người đều quá cô đơn giữa thế giới này không?

-Có lẽ.

-Điều hạnh phúc nhất của ai đó liệu chăng là có được người mình yêu?

-Biết đâu.

-Ừ.- Anh cũng chỉ ỡm ờ cho có.- An này…

-Gì?

-Xin em, xin em hãy ở cạnh tôi nhé.- Giọng anh khẩn thiết.- Nếu em muốn, tôi cũng sẽ quỳ xuống dưới chân em chỉ cần em đồng ý.

Quỳ xuống sao? Anh lại sẵn sang quỳ xuống trước nó lần thứ hai sao?

-Hay là tôi chết để chứng minh điều đó.

-Không.- Nó vội nói.

-Em sẽ ở bên tôi?

-Không. Anh phải hiểu, tôi đã không đủ can đảm để tha thứ cho những lỗi lầm của anh, Kiên à.

-An.

-Quá trễ rồi.

-Không,không bao giờ trễ cả. Nghe tôi đi An!

-Không.- Nó gỡ nhẹ từng ngón tay anh ra.- Thật sự là không.

Anh bất ngờ hôn nó. Nụ hôn vội vã, thô bạo, có chút gượng ép.
*
Nó nhìn anh nằm ngủ ngon lành, đắp chăn cho anh, nó lấy chiếc điện thoại anh quăng dưới sàn ban nãy.

Gọi ai đây?

Hắn ư? Không.

Nhóc? Nó không điên.

Lóe lên một tia suy nghĩ, nó nhanh tay gọi tới một dãy số. Số của gã.
*
-Tôi đến đón cô thì cô phải giúp tôi chứ?- Đầu dây bên kia lên tiếng.

-Tôi không muốn có cái chuyện điên rồ đó xảy ra.

-Tùy cô, chờ đó, nửa tiếng nữa tôi tới.

-Mau đi!!!
*
Gã khoác áo khoác, nhìn cô đang nằm đọc sách trên trường kỉ.

-Tôi đi một lát rồi về.

-Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.

-Với tôi cô ra sao ư? Để tôi xem đã.

-Tùy anh.

Bước ra ngoài, gã thấy lạnh khi một cơn gió bất ngờ thổi qua. Bất giác, gã suy nghĩ về lời cô nói ban nãy.

Cô là gì với gã?

Là tình yêu như nó từng nói sao?

Gã vẫn suy nghĩ.

Thế còn với nó? Đó chỉ là hứng thú sao?

Gã đang cần gì? Một chuyến đi xa để suy ngẫm về đời gã.

000000000000000000000000000000000

Thần Chết đã mang một người đi?

-Tôi sắp tới rồi, xuống đi.

-Ok.- Nó cúp máy.

Chỉnh lại chăn, bàn tay nó chạm nhẹ vào sống mũi anh. Lướt nhẹ tay theo từng đường nét trên khuôn mặt đó, nó cười nhẹ. Bây giờ nó đi liệu có hối hận không? Thế nhưng nếu ở lại, liệu nó có sai lầm?

Chuông điện thoại reo.

-Sao lâu vậy? Tôi ở gần đó đây nè, xuống đi.- Gã như hét vào điện thoại.

-Tôi biết rồi, xuống ngay.- Trước khi đi, nó còn cận thận xóa nhật kí cuộc gọi. Nhìn lại anh một lần nữa, ánh mắt nó có chút vấn vương.
*

“Cạch”

-An…- Nó giật mình khi có ai đó gọi tên mình nhưng nó bình tâm lại khi nhận ra đó là ai.

-Sao bà lại ở đây?

-Vì con.- Rebecca nói. Ta muốn hỏi con vài chuyện.

-Chuyện gì?

Mắt bà nheo lại, gương mặt lộ rõ nỗi thống khi đứa con gái ruột nói thế với mình.

-Con…con có muốn ở bên cạnh…Kiên không?

Nó nhăn mặt, tỏ ý không hiểu.

-Ý ta là…con có yêu nó không? Con có muốn bên cạnh nó không?

-Không.- Nó đáp, mặt vẫn lạnh tanh.

-Vậy hãy chấp nhận ta.

-Chấp nhận bà? Tại sao?

-Con biết đấy, Kiên rất háo thắng. Hễ muốn thì dù gì là gì nó sẽ cố mọi cách để giành được. Thứ nó muốn là con…chỉ cần con chấp nhận ta là mẹ con, con và nó sẽ là an hem…nó sẽ không bắt ép con được.

-Trễ rồi.- Nó cười khinh khỉnh.- Tôi là của anh ta cách đây một năm rồi.

-Không sao, ta tin mọi chuyện rồi sẽ ổn.- Dù nói thế nhưng gương mặt đã biến sắc.

Nó nhìn bà, tim có gì đó nhói lên khi biết mình đã làm tổn thương người phụ nữ này. Tình mẫu tử sao? Nó luôn hận bà ta kia mà? Thế mà giờ tình mẫu tử mà mọi người luôn đề cao là thiêng liêng cao cả ấy lại xuất hiện bất chợt trong nó ư? Nên vui hay nên buồn đây?

-Tôi hỏi bà một câu.- Nó nói.- Tại sao bà lại như thế? Lòng tốt của một người mẹ đam tâm vứt bỏ con mình sao?- Nó đã muốn nói nhẹ nhàng nhưng sao giọng nó vẫn cay đắng thế chứ?

-Vì ta tham lam.

-Tham lam?

-Phải. – Hai đôi mắt tím nhìn thẳng vào nhau.- Vì ta tham lam cái cảm giác làm mẹ thật thụ, vì ta để tình yêu ta dành cho con tạo nên lòng tham trong ta.

-Gì chứ?

-Ta khao khát một lần nghe con gọi mẹ trìu mến, một lần ôm con trong tay.

-Đã có một lần.

-Hả?

-Đã có một lần bà ôm tôi nhưng chỉ là cái ôm giá lạnh, ngay sau cái ôm đó, bà đã tát thẳng vào mặt tôi.- Nó buộc tội.
Mặt bà xám ngoét, nỗi đau càng hiện rõ hơn. Phải, đó là lần đầu tiên bà ôm nó và cũng là lần đầu tiên bà đánh nó. Yêu thương đan xen căm hận khi đó đã khiến bà phát điên.

-Có bao giờ…bà yêu thương tôi không?- Nó hỏi.

-Có.- Bà đáp ngay lập tức.Bà khóc lóc.- Ta đã yêu con nhưng ngày đó ta đã hóa rồ vì tên đàn ông ******** đó. Giờ đây, chỉ cần con tha lỗi cho ta, muốn làm gì ta cũng làm. Ta biết ta không có quyền xin con tha thứ nhưng…

Nó ra dấu im lặng, ánh mắt nhìn bà có gì đó thay đổi.

-Tôi cần thời gian.

Mắt bà mở to.

-Tôi cần thời gian để nghĩ về mọi thứ.
*
Con người ai cũng cần thời gian để ngẫm nghĩ về điều gì đó trong đời mình. Cả nó, anh, hắn, nhóc, gã hay cô đều phải vậy. Chỉ biết suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ nhưng đôi lúc đã không nhận ra ta khóc vì đã quá muộn màng để biết được điều ta cần biết…
*
Đóng cổng lại một cách lén lút để tránh bị ai phát hiện, nó ngoái lại nhìn bà lần nữa. Vẫy tay tạm biệt, nó vội chạy đi ngay mà không thấy gương mặt bà. Hanh phúc. Xúc động. Sung sướng. tất cả đều không đủ miêu tả cảm giác của bà lúc này. Chỉ một cái vẫy tay nhưng cũng đủ biết nó đã không như trước nữa.

-Bà hay đấy.- Giọng anh nói anh vang lên sau lưng bà.

-Kiên?!

-Bà chống đối tôi sao?- Anh tức giận.- Bà không muốn yên thân à?

-Nó sẽ là em gái con.

-Em gái gì chứ? Cô ấy là người của tôi, mãi mãi là thế!- Anh đẩy bà sang một bên, mở cổng ra.

-Dừng lại đi.- Bà van nài anh.

-Buông ra!- Hất cánh tay đang đặt lên tay mình, anh vội vàng chạy về hướng nó vừa chạy.

Anh không muốn mất nó. Không bao giờ.
*
Ngồi yên vị trong xe gã, nó không nói gì.

-Sao thế? Đối xử thế với người tới giúp đó à?

-Chạy đi.- Nó gắt.

-Tôi nghĩ là không được.

-Này!

-Vì hoàng tử bạch mã của cô kìa.- Gã chỉ tay về phía trước, anh đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc, mồ hôi túa ra nhễ nhại vì chạy hết sức.

-An! Xuống xe!- Anh ra lệnh.

-Làm ơn giúp tôi trốn đi.- Nó run bắn lên khi nghe anh nói, một tay kéo nhẹ tay áo gã.

-Cô sẽ làm theo ý tôi chứ? Chuyện tôi nói trong điện thoại đấy?

-Sao cũng được, làm ơn mau đi.

-Ok.- Gã gọi cho ai đó, nói mấy câu nó không nghe rõ rồi mở cửa xe, kéo nó chạy nhanh về phía ngược lại.
*

-Chân tôi đau quá!- Nó nhăn nhó.

-Hay cô muốn Kiên của cô bắt cô lại.- Gã cười dù gương mặt có vẻ mệt mỏi.- Tôi phải xem lại anh ta đấy, chạy nhanh kinh.- Gã chỉ về phía sau.

-Thôi giỡn đi, anh cõng tôi để nhanh hơn hả?

-Cho tôi xin, tôi không thích thú với cái trò cõng trên lưng rồi chạy trốn một cách sến rện như thế.
“Vút”

-Coi chừng.- Nó hét lên khi thấy một thứ gì đó đang nhằm thẳng đầu gã mà bay tơi. Gã trở mình, né kịp. Hòn đá nhỏ nhưng được tác dụng một lực đủ mạnh để dính trúng cũng đủ chết ngất.- Tôi quên nói với anh, khi tức giận, Kiên nhắm rất chuẩn đấy, anh ấy…rất thích…bắn súng mà.

-Hả? Đừng nói tôi sẽ…chết nhá.

Nó nhún vai.

-An! Đừng trốn tôi!- Trong khi hai người nói nhau thì anh đã đuổi kịp, chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi. Bàn tay anh nắm chặt tay nó.

-Buông ra.- Nó giằng tay mãi mà không rút tay ra khỏi tay anh được.

-Anh không nghe cô ấy nói à? Buông tay ra!- Gã gằn giọng.

-Không phải chuyện của cậu.

-Làm ơn buông tôi ra đi Kiên!- Nó dùng hết sức để kéo tay mình ra nhưng mất đà, ngã thẳng ra phía ngoài đường.
*
Cả con đường đó rất ít khi có xe cô qua lại vì đây là khu dành cho giới thượng lưu giàu có nhưng liệu có phải vì số mệnh không mà ngay khi đó, một chiếc ô tô lao tới, ngay khi nó đang đứng giữa đường.

Hai bóng người lao ra.

“Ầm”

Máu.

Một bóng người đã ngã xuống.

Thần chết đã tới sao?

Tại sao luôn là cô mà không phải tôi?

Tiếng xe cấp cứu vang vọng khắp con đường.

Nó ngồi yên cho một nhân viên y tế sát trùng vết trầy bên cánh tay mình.

-An!- Giọng hắn gọi lớn.- Anh đã tìm em suốt, em không sao chứ?- Hắn ôm chầm lấy nó.

Nó mỉm cười, nói:

-Không sao, em ổn nhưng…anh ta…- Nước mắt nó chực trào nơi khóe mắt.

Hắn siết chặt vòng tay hơn như để đỡ lấy nó bất cứ lúc nào nó gục ngã.

-Buông ra!- Một giọng nói phá hỏng không khí đó.
*
Là anh, trên người chỉ có chút xây xát nhỏ. Thế còn người đang vừa được đưa tới bệnh viện bằng một chiếc xe cấp cứu khác lúc nãy? Ngoài gã ra còn ai nữa đây? Gã đã đẩy nó và cả…anh ra ngoài. Ngay sau đó, chiếc xe đã chạy mất hút. Gã đã hi sinh cho nó và cho anh nữa.

Anh đặt tay lên tay nó nhưng nó gạt phắt cánh tay anh ra.

-Anh vừa lòng chưa? Nhờ anh nên Bá Đình mới ra nỗi đó đấy!- Nó nói đầy căm phẫn, nước mắt cứ tuôn rơi.

Hắn giữ người nó lại, không để nó nhảy bổ tới mà tát thẳng vào mặt anh.

-Bình tĩnh đi An.

Mắt anh nheo lại, nói rõ từng từ:

-Nếu em không chạy trốn thì đâu có vậy.

Nó sững người. Do nó sao? Vì nó chạy trốn anh? Vì nó nhờ gã giúp? Tất cả là do nó?

-Thôi đi kiên, mày thích làm khổ cô ấy quá nhỉ?- Giọng hắn cáu tiết.

Không phải do nó, nó biết điều đó, chắc chắn không phải do nó, cũng không phải do tay tài xế kia mà do một kẻ khác, một kẻ nó không thể nói.

-Tôi muốn vào bệnh viện.- Nó nói.

-Anh đưa em đi.- Hắn đỡ lấy bờ vai nó như một điểm tựa vững chãi, nói.
*
Anh bước một mình về phía căn biệt thự của mình. Anh không muốn nói thế, anh không muốn làm tổn thương nó nhưng chính anh cũng không hiểu sao mình lại nói vậy. Sao anh không thể dịu dàng hơn với nó? Sao anh cứ khiến nó phải tổn thương chứ?

Không rõ gương mặt anh khi đó như thế nào, chỉ biết rằng có gì đó lóe lên dưới ánh mặt trời nắng nóng nơi khóe mi. Là nước mắt.
*
Bác sĩ Tiến là bạn của gã khi anh ta du học nước ngoài, Tiến hiện là bác sĩ xuất sắc của bệnh viện mà gã được đưa vào. Tiến đứng ngoài hành lang, nói vài chuyện với nó và hắn:

-Thật sự thì tôi không biết khi nào cậu ta tỉnh lại nữa.

-Không thể giúp cậu ta tỉnh lại ngay được sao?- Hắn nói thay cho nó đang thất thần, chỉ chực ngất đi.

Tiếng giày chạy ồn ào trên sàn nhà, cô vôi vàng chạy mặc kệ tấm biển cấm làm ồn.

-Tiến!- Cô gọi tên chàng bác sĩ.

-Mỹ!- Nhìn nét mặt có gì đó hơi hồ hởi không đúng lúc của Tiến là đủ hiểu: anh ta thích cô.

-Đình đâu?- Gương mặt cô đỏ ửng, mồ hôi chảy dài xen với nước mắt. Đáng tiếc cho Tiến, cô không thích anh ta.

Dù không phải là một chàng trai đủ để gây ấn tượng với cô nhưng Tiến lại là là một người bạn tốt, anh ta thoáng vẻ trầm mặc, nói:

-Trong phòng.

Cô vội vàng mở cửa bước vô.
*
Không khí phòng tràn ngập mùi cồn khó chịu. Cả căn phòng chìm trong sắc trắng. Gã nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, mắt nhắm như đang ngủ, ngực cử động lên xuống nhẹ nhàng khó thấy.

-Anh ấy…

-Anh ấy lâm vào trạng thái hôn mê.- Tiến nói.

-Hôn mê? Vậy khi nào anh ấy tỉnh lại?

-Tôi không rõ. Một tuần, một tháng, một năm hoặc cũng có thể là không bao giờ.

Im lặng.

Bỗng cô quay ngoắt lại nhìn nó cũng đã bước vào phòng. Bước từng bước chậm rãi về phía nó, gương mặt đang cúi gằm ngẩng lên. Cô đang khóc, môi mím chặt tới nỗi máu tứa ra. Cô vung tay lên.

“Chát”

-Mỹ…- Tiến mở to mắt ngạc nhiên.

-Cô làm gì vậy hả?- Hắn nói.

Nó không đáp lại gì, chỉ dùng tay che vết đánh trên mặt.

-Là do cô. Sao lúc nào cũng là cô? Sao anh ấy luôn vì cô mà làm mọi thứ mà chưa bao giờ là vì tôi? Sao vì cô anh ấy phải thế này chứ?- Cô hét lên. Tim cô đau quá, có gì đó đang bóp nghẹt nó.- Tôi hận cô, tôi căm thù cô!!!- Cô quỳ bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt tuôn không ngừng trên gương mặt xinh đẹp. Vẻ kiêu kì sắc xảo đã không còn mà chỉ còn vẻ mặt của một cô gái đánh mất người mình yêu thương nhất trên đời này. Miệng cô vẫn không ngừng lầm bầm.- Sao luôn là cô mà không phải là tôi?
*
Căn phòng chỉ còn con người đang nằm bất động kia. Tiến đã đưa cô đi, hắn cũng đã ra ngoài mua nước, nó đứng ngoài hành lang lén bước vào phòng. Nó nhìn gã nằm đó bằng ánh mắt lạnh lùng thường nhật.

Ánh hoàng hôn nhẹ buông, bóng tối lại chuẩn bị lên ngôi.

00000000000000000000000000000000

Tin nhắn, cuộc gọi và đầu dây bên kia.

-Anh đưa em về.- Hắn đỡ nó vào trong xe mình.

Nó vẫn không nói gì, ánh mắt không có gì bi thương hay thương cảm mà lại như đang trầm ngâm suy nghĩ. Hắn thấy lạ vì ánh mắt đó không hợp với tình hình này.

-Chồng ơi!!!- Một vòng tay nhỏ nhưng mạnh mẽ ôm chầm lấy hắn.

Trời ạ! Sao nhóc lại xuất hiện ở đây, ngay lúc này và còn trước mặt nó nữa chứ.

-Đi đâu mà tắt máy hả?- Nhóc lườm hắn rồi quay sang nhìn nó.- Chị An, sao chị ở đây?

Gương mặt nó giờ đây hoàn toàn là vẻ ngạc nhiên. Nó nói chậm rãi:

-Chồng…ư?
*

-Em ổn chứ?- Tiến lo lắng.

-Không sao, tôi sẽ ổn. Cảm ơn anh.- Cô gượng cười nhưng tuyến lệ đã phản lại cô, một giọt nước mắt lại rơi xuống.- Anh về đi.- Quệt tay lên để che dấu nước mắt, cô nói.- Tôi muốn ở một mình.- Không để cho Tiến nói gì nữa, cô vội đóng cửa lại.

TIếng động cơ xe đã xa, cô mới ngồi phịch xuống sàn.

Nước mắt chảy dài. Cô lại khóc. Cầm lấy một chiếc giày lăn lóc gần đó, cô ném mạnh về phía phòng khách sang trọng.

“Choang”

Chiếc giày trúng vào bình hoa gần đó khiến bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, nước lênh lánh dưới những cành hoa bách hợp.

-Đình, anh là đồ ngốc, là đồ ngốc mà.- Cô lầm bầm, đứng dậy, tiến tới bên cạnh những mảnh vỡ đó, lượm lên mảnh vỡ to và nhọn nhất. Đưa mảnh thủy tinh lên cao, tia nắng chiếu qua tạo nên thứ ánh sáng bảy sắc như cầu vồng. Cô cười cay đắng một thoáng. Nụ cười đó, nước mắt đó, nỗi bi ai đó, tất cả hiện diện nơi cô.

“Xoẹt”

Máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn nhà trắng. Liền ngay sua đó, một bóng người đổ ập xuống.

-Đình, tôi sẽ tìm đến nơi anh đang ở.
*
Báo chí được một trận ầm lên trông thấy. Lúc đầu là vụ tai nạn của gã, cùng ngày đó, cô lại tự tử tại nhà riêng, nếu không nhờ cô người làm tới đúng lúc thì chắc cô đã không qua khỏi. Đoàn làm phim “Liệu anh có linh hồn?” phải mở họp báo, thông báo rõ là phim đã quay xong chỉ chờ ngày ra mắt nhưng có lẽ ngày ra mắt sẽ bị dời lại tới khi cô ra viện và có thể tham gia. Còn về phần gã? Vẫn chẳng có tiến triển gì. Thế nhưng tình hình của hai người không được giới báo chí quan tâm mà họ lại bới móc nhiều hơn về chuyện tình cảm. Việc gã vừa gặp tai nạn bị hôn mê cô liền tự tử khiến tin đồn ngày trước lại nổi lên. Mấy bức ảnh gã tới nàh cô không biết bị chụp từ khi nào được tung lên mặt báo. Quản lí của cô trả lời thông tin rằng cô hiện này gặp chấn động tâm lí, cần được yên tĩnh, sau khi ổn thõa sẽ trả lời mọi câu hỏi.
*
Một tháng sau ngày kinh hoàng đó, cô ra viện nhưng chỉ ở yên trong nhà, không gặp ai cả. Người duy nhất thấy cô trong một tháng đó chỉ có cô gái người giúp việc kia.

Khoác trên mình bộ váy ngủ màu trắng mỏng tang, cô ôm chặt chiếc gối ôm trên giường, mắt nhắm nghiền. Một bên cổ tay cô vẫn còn băng trắng được băng lại. Cô không muốn rời khỏi giường, chiếc giường này vẫn còn hình bóng gã, cô không muốn khi mình bước xuống, mọi hình ảnh đó sẽ mất đi.

Cô lại khóc.

Sao luôn là nó mà không là cô?

Câu hỏi trước khi gã rời đi cô còn chưa nhận được cơ mà?

Tại sao chứ?
*
Cầm chiếc đi động trên tay, ánh mắt cô đăm chiêu.

Trên màn hình là một tin nhắn.

“Sao anh lại làm thế? Định trốn tránh câu hỏi của tôi sao?”

Chần chừ một chút nhưng cô cũng gửi tin đó tới một số máy đặc biệt, số của gã.

Năm phút…

Mười phút…

Nửa tiếng…

Không có tin nhắn trả lời hay đúng hơn là không thể có.

Cô lại tiếp tục nhắn tới số máy kia.

“Anh quyết không trả lời sao? Làm ơn tỉnh lại và trả lời tin nhắn tôi đi.”

“Nếu vì câu hỏi của tôi thì anh không cần trả lời cũng được, làm ơn đi Đình.”

“Đình, xin anh. Tỉnh lại đi!”

“Đình, tôi…”

“Tôi yêu anh nên xin anh tỉnh lại đi Đình.”

Vẫn không có lấy một tin trả lời.

Cô biết là sẽ vậy nhưng sao cô vẫn cứ nhắn. Cô đang cầu mong một điều kì tích sẽ tới.

Cô gọi điện.

Cô gọi liên tục cả chục cuộc vào số máy gã. Chuông vẫn reo nhưng không ai bắt máy.
*
Cô thiếp đi trên giường, nước mắt vẫn còn rơi. Trên tay cô cầm chiếc điện thoại, cô đã bấm nút gọi đi trước khi ngủ. Tiếng chuông vẫn đổ từng hồi. Bỗng có ai đó bắt máy nhưng không nói gì.

Im lặng.

Một chốc sau, đầu dây bên kia cúp máy.
*
Sau đó vài ngày, nó có tới tìm cô nhưng không ai mở cửa. Thấy cổng không khóa, nó nhẹ mở cánh cổng to lớn ra rồi bước vào khuôn viên nhà. Ngay cả cửa nhà cũng mở hớ hênh, người giúp việc ở nhà này để làm kiểng chắc.

-Mĩ, Mĩ ơi.- Cô đặt bó hoa lên bàn mà gọi cô. Căn nhà thật sự rất bừa bộn. Không lẽ mấy hôm nay người giúp việc không tới nữa? Trên sàn phòng khách là mấy tờ tạp chí có bìa là hình cô với dáng vẻ quyến rũ, mặt bàn phủ đầy bụi, lọ hoa tường vi gần đó cũng héo úa.

Bước lên cầu thang, nó thấy một cửa phòng mở.

-Mĩ!!!- Cô nằm im bất động trên giường khiến nó chột dạ. Lẽ nào cô lại tự tử? Lại gần kiểm tra, nó thở phào nhẹ nhõm khi biết cô chỉ ngủ. Liếc nhìn điện thoại, nó cầm lên thì thấy nhật kí cuộc gọi kéo dài, một loạt cuộc gọi không được nhận và duy nhất trên đầu danh sách, cuộc gọi tới gã được nhận cách đây không lâu nhưng chỉ kéo dài vài dây. Quay lại nhìn cô, ánh mắt nó hơi khác lạ.
*
Cô mở mắt dậy, có ai đó trong phòng cô thì phải? Cô bật dậy.

-An? Cô làm gì ở đây?

-Tôi tới thăm cô.

-Tôi không cần cô thăm, cút đi!- Cô cầm lấy chiếc gối, ném về phía nó.

-Mĩ.

-Đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô nữa.- Cô gào khóc.

-Mĩ.

-Đi!
*
Nhìn nhật kí cuộc gọi, chỉ toàn là cuộc gọi không được trả lời, không có lấy một cuộc được nhận. Cô khóc âm thầm, lặng lẽ và ai oán.
*
-An, anh biết em sẽ tới đây mà.- Hắn đứng tựa lưng vào cửa xe ô tô, nói.

-Về thôi anh.- Nó hững hờ nói, lượt qua hắn, ngồi yên vị trong xe.

Sau ngày hôm đó, nó không có gì khác lạ, chỉ là ít nói hơn trước thôi.

Không một cậu giận hờn, không một cái liếc nhìn giận dỗi. Nó không ghen với nhóc sao? Hắn không đáng để nó ghen ư? Nhưng nếu là anh, liệu…nó có ghen?
*
Phòng bệnh im ắng, trong không khí thoảng hoặc mùi hoa hồng thơm ngào ngạt.

Gã vẫn nằm yên đó không lấy một cử động nhỏ. Cô ngồi bên cạnh, tay nắm lấy tya gã. Cô lại khóc lần nữa, những giọt nước mắt mà cô ngữ tưởng đã cạn khô trong suốt một tháng qua.

-Đình, anh yêu cô ta đến thế sao?

Không trả lời.

-Anh sẵn sàng làm mọi thứ để cô ta hạnh phúc ư?

Không chút cử động, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng vì hô hấp.

-Được rồi, tôi sẽ thay anh khiến cô ta hạnh phúc, còn tôi, tôi sẽ nhận mọi đau khổ trên cuộc đời này. Để rồi sau khi anh tỉnh lại, tới tìm tôi sau khi tới gặp cô ta, tôi sẽ cầm cuốn tạp chí mà anh ưa thích ném thẳng vào anh rồi nói, ừ, cảm ơn vì những điều điên khùng anh làm cho tôi.

Đêm dài…

Hắn ngồi thư thả trên ghế sofa dù đôi mắt lại mang một tâm tư trĩu nặng. Hắn rót rồi uống loại rượu màu nâu sẫm trong cốc thủy tinh có đá, hắn thở dài. Men rượu xâm nhập vào tâm trí hắn khiến ánh mắt trở nên hơi lờ đờ. Gương mặt hơi đỏ. Hắn say rồi.

-Anh sao thế? Sao lại uống rượu thế này?- Nó bước ra từ trong phòng, trên tay còn cầm cái lược chải tóc.

Hắn không trả lời mà vẫn tiếp tục rót rồi uống, uống rồi rót như một cái máy.

-Bảo.- Nó gọi tên hắn.

“Choang”

Nó cứng đờ người. Hắn vừa ném cốc thủy tinh về phía nó, không, cách nó chưa đầy 1m. Nếu không phải hắn ném trật có lẽ nó chết mất.

-Bảo, anh sao thế?- Vẫn không trả lời.- Anh điên à?- Nó gay gắt.

-Phải, anh đang điên đây.- Hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt đầy u tối.

-Em làm gì sai ư?

-Chính vì em không làm gì cả nên anh mới điên lên.- Gương mặt nó tràn ngập nỗi khó hiểu.Hắn nói tiếp.- Sao em không thể hiện bất cứ thái độ nào chứ? Anh không là gì đáng để em xếm xỉa chứ nói gì tới ghen tuông đúng không? Em…
-Không phải.- Nó chen ngang.

-Thế thì vì sao? Vì sao hả?- Hắn hét lên.- Nếu là Kiên thì chắc em ghen tức lắm chứ gì?

-Không phải.- Nó nói nhưng rồi nó im lặng. Nó nhớ lại hồi nó nhìn thấy anh và Mĩ, cái khoảng khắc anh giới thiệu Lan là hôn thế. Cái cảm giác khi đó…là ghen sao?

-Anh không xứng đáng với em à?

-Xin anh đấy Bảo, làm ơn đi, xin anh đừng nói nữa mà hãy nghe em nói.- Nó cảm nhận rõ giọt nước mắt nóng hổi trên gò má mình.- Giờ đây mọi thứ luôn ùa tới với em, em nhớ lại kí ức, gặp lại anh ta, người mà em phải gọi là mẹ xuất hiện, Đình bị tai nạn, Mĩ tự tử giờ thì cả chuyện của anh nữa. Em không biết nên cư xử thế nào đây. Mọi thứ quá rắc rối với em. Vì vậy xin anh hãy tin tưởng ở em. Còn về tại sao em không nói gì sao? Vì em tin anh, em tin anh sẽ không thể làm gì tổn thương em, Bảo à.

Mắt hắn và nó giao nhau, hai người nhìn nhau thật lâu. Hắn lên tiếng trước:

-Như thế là chưa đủ với anh.

Nó ngồi phịch xuống sàn, ngồi bó gối mà khóc.

Tiếng cửa đóng vang lên. Hắn bỏ đi rồi.
*
Quán bar White ồn ào, náo nhiệt, ánh sáng đủ màu nhưng yếu ớt chiếu khắp sàn nhảy. Bên quầy rượu, hắn ngồi im, nhâm nhi ngụm rượu nặng.

-Lâu không thấy cậu ghé qua.- Anh chàng pha chế rót một thứ rượu màu xanh sẫm vào ly rồi đưa cho anh chàng bồi bàn.- Sao? Có gì không vui à?

-Vài chuyện thôi mà.- Hắn cười nhạt nhẽo.- Còn cậu? Có gì vui không?

-Như cậu thấy, vẫn làm ăn phát đạt. À, đúng rồi, coi kìa.- Anh ta chỉ về phía sàn nhảy.- Cậu nhóc hôm trước theo cậu tới đây gần đây ngày nào cũng tới tìm cậu đấy.

Trên sàn nhảy, một bóng dáng nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ đang thể hiện những bước nhảy thuần thục đẹp mắt.

-Dù cậu ta là boy nhưng chỗ tôi vẫn không hợp cho lứa tuổi dưới vị thành niên đấy nhé.

-Boy quái gì?- Hắn uống thêm rượu.- Con gái chính hãng đó.

-Gì? Thiệt á?- Anh bạn đó ngỡ ngàng.

-Của nợ tôi vô tình vướng phải đấy.

-Nhìn cũng dễ thương mà.

-Dễ thương thì cậu lấy đi, nếu thế thì mình biết ơn cậu lắm.

-Chồng ơi, nói năng thế về vợ đấy à?- Một giọng mỉa mai và đáng sợ vang lên khiến hắn lạnh gáy. Vừa quay mặt lại, hắn đã nhìn thấy gương mặt cười khó hiểu của nhóc.

Ngồi lên chiếc ghế bên cạnh hắn, nhóc cười tươi.

-Tiểu thư xinh đẹp này muốn uống gì đây?- Anh chàng pha chế cười lãng tử. Rõ ràng anh ta đáng tỏ ý tán tỉnh nhóc.

-Cảm ơn vì lời khen.- Nhóc cười rạng rỡ.- Cho tôi ly giống anh ta.

-Ok.

-Này, không bán rượu cho trẻ vị thành niên mà. Cô nhóc này mới 15 tuổi thôi đấy.- Hắn nhắc nhở.

-Luôn có ngoại lệ cho quý cô xinh đẹp.

-Nịnh đầm.- Hắn buông lời nhận xét.

-Thôi nào, cũng vui mà chồng.

-Thôi gọi tôi bằng chồng đi.- Hắn nhắc nhở.

-Không.- Nhóc lè lưỡi tinh nghịch.- Mà có chuyện gì buồn hay sao mà uống nhiều vậy?

-Bình thường.

-Vợ uống cùng nhé.

-Tùy.- Hắn lại nhấp thêm ngụm rượu nữa.
*
Hắn mở mắt dậy, trong người hơi uể oải, tối qua hắn sa quá thì phải? Trần nhà màu hồng nhạt, có quạt trần hiện đại. Rõ ràng không phải nhà hắn cũng không phải một nhà nghỉ khách sạn gì. Thế thì là ở đâu? Hắn bật dậy nhìn xung quanh. Một căn phòng toàn màu hồng nhạt, bên cảnh cửa sổ có một kệ sách màu trắng với vài cuốn sách mà hắn nhận ra là của nó viết. Bàn học bên cạnh không có mấy sách vở. Chiếc tủ kê cạnh giường có vài con gấu bông dễ thương. Hắn liên tưởng tới người ở trong căn phòng này chắc pahi3 là một cô gái dịu dàng và nữ tính nhưng cũng rất tươi vui chứ không quá lạnh lùng như nó.

“Cạch”

Cửa phòng tắm bật mở, một bóng người bước ra.

Hắn ngạc nhiên. Không phải chứ? Lẽ nào chủ căn phòng thế này lại là nhóc sao?

Nhóc khoác trên mình áo choáng tắm, hơi để lộ phần ngực một chút.

-Này, chồng nhìn gì thế hả?- Nhóc nói lớn.

Hắn như sực tỉnh khỏi sự ngạc nhiên, nói:

-Con nít con nôi, ba vòng như một có gì mà ngắm chứ. Toàn đồng bằng, chừng nào có đồi núi hẳn tỏ ra như thế.

-Ơ…- Nhóc đỏ mặt vì xấu hổ.

-Tôi về.- Hắn gạt chăn ra, vội bước xuống giường.

-Tự nhiên đi, áo khoác trên ghế.

-Cảm ơn.- Hắn mặc áo khoác vào, trên áo vẫn còn chút mùi rượu. Vừa chạm tay vào nắm đấm cửa, hắn đã nghe thấy nhóc hỏi:

-Tối qua cãi nhau với An à?- Hắn nhún vai.- Lo làm hòa đi.

-Tôi không ngờ cô nói như thế đâu đấy. Cô nghĩ tôi sẽ trở thành chồng cô thật trong tương lai sao?

-Bingo!

-Đồ dở hơi.

-Vợ dở hơi thì chồng là đồ điên.- Nhóc cười vang.- Mà tối qua cũng chả có gì đâu nên đừng làm mặt hình sự thế với vợ nữa chồng yêu!

-Khùng, tới bệnh viện đi!- Hắn đóng sầm cửa lại.
*
Hắn không nhớ mình đã quăng xe ở đâu trên đường vào tối qua. Có lẽ hắn phải nhờ anh chàng pha rượu tối qua tìm giúp thôi. Hắn rảo từng bước về nhà, lòng chút suy nghĩ về nó. Hình như hắn đùng là đã quá đáng thật.

-Bảo.- Tiếng nó gọi khiến hắn bứt mình ra khỏi luồng suy nghĩ. Nó đáng ngồi trên bậc thềm trước cửa, trên người chỉ khoác bộ đồ từ tối qua. Nó đã ở trong tình trạng đó xuống đêm lạnh vừa qua sao?

-Em làm gì vậy hả? Vào nhà đi!- Hắn nói.

-Em chờ anh thôi, anh đi lâu quá.- Nó cười tươi hết cỡ nhưng thần sắc nó lại đang tố cáo điều ngược lại, da hơi tái, môi khô và có màu tim tím. Rõ ràng nó đã ngồi ngoài trời suốt đêm.

-Sao ngốc vậy hả?

-Bảo.

-Gì vậy?

Nó hôn hắn. Một nụ hôn bất ngờ, vội vã và vũng về nhưng có gì ấm áp. Nó ngửa đầu ra sau để nhìn rõ mặt hắn hơn rồi một lần nữa hôn hắn. Nụ hôn này dịu dàng hơn, sâu hơn và cuồng nhiệt hơn. Cho tới khi môi nó không còn trên môi hắn nữa, nó mới nói:

-Em xin lỗi.

-Hả?

-Em xin lỗi, em sai rồi anh à. Xin anh, xin anh đừng rời xa em. Nếu anh rời xa em nữa, em thật sự không còn ai, em sẽ không thể sống nữa.- Giọng nó tràn ngập sự van lơn.

-An à…anh yêu em và anh mong em sẽ luôn hạnh phúc.

Đúng như một câu nói: “Yêu một người là hi sinh tất cả để người đó hạnh phúc.”. Có lẽ điều tốt nhất hắn làm là buông tay nó thôi.

-Nếu em muốn, anh sẽ trả em về với Kiên.

Nó không nói gì, chỉ nhìn hắn. Bỗng nó ôm chầm lấy hắn. Nó không trả lời gì cả, nó muốn, nó rất muốn nhưng chỉ là nó không dám nói với hắn. Nó sợ hắn bị tổn thương. Hắn hiểu tất cả nên cũng siết chặt lấy nó, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại kia.

-Anh hiểu mà.

Có lẽ hắn phải buông lơi tất cả thật rồi, không phải vì hắn hay anh, mà là vì nó. Nhưng nếu thế, con tim hắn liệu sẽ đau tới mức nào đây? Hắn muốn bản thân ích kỉ hơn, độc đoán hơn để giữ nó lại nhưng sao hắn không thể. Để nó hạnh phúc thì dù có chết, hắn cũng sẽ chết nhưng nếu không còn có nó trong đời, hắn còn có thể sống được sao?

000000000000000000000000000000

Nhận lấy hay giành lại?

Tiếng chuông cửa vang lên từng hồi dài, chấn động cả không gian im ắng lúc nửa đêm. Cánh cổng sắt lớn mở ra, vị quản gia cúi đầu chào một cách trịch thượng:

-Chào cậu Bảo.

-Chào ông Lâm.- hắn liếc nhìn ông một thoáng.- Kiên đâu?

Ông Lâm ngạc nhiên. Chưa bao giờ Bảo tới đây tìm anh, nhất là sau lần nó tới. Mà nếu có tìm thì cũng chỉ thấy gương mặt tức giận hay phẫn uất chứ không như hôm nay, lạnh lùng, điềm tĩnh và chút gì oai oán. Điều khác lạ này khiến ông thấy hơi cảnh giác, khi một con người thay đổi đột ngột thì nhất định có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

-Cậu ấy ở trên phòng làm việc.

-Ông có phiền không khi dẫn tôi tới đó?- Còn thế nữa chứ? Nhớ những lần hắn tới đây đều xông thẳng vào, chạy lên từng lầu mà xông vào từng phòng cho tới khi tìm được anh thì thôi chứ làm gì có việc từ tốn hỏi thế. Ông đang muốn biết liệu ngày mai trời có bão không đây.

-Được thôi. Mời cậu theo tôi lên phòng.

*
“Cốc…cốc…”

-Ai đó?- ANh hỏi vọng ra từ trong phòng.

-Tôi, quản gia Lâm đây ạ. Có cậu Bảo muốn tìm cậu chủ, cậu có muốn tiếp không ạ?

Anh im lặng trong phòng vài giây rồi mới nói:

-Được, mời cậu ấy vào.

-Vâng.- Mở cách cửa một cách cẩn thận theo đúng bản năng của một quản gia lâu đời.- Mời cậu vào.

-Ông Lâm, sẵn tiện pha giúp tôi tách trà.

-Vâng, đúng loại trà cậu ưa thích. Còn cậu?- Ông quay snag nhìn hắn.

-Tùy ông.- Hắn không quan tâm tới việc trà nước mà bước thẳng vào trong phòng.
*
Căn phòng rộng rãi trang trí theo kiểu Tây, cả một ức tường phía trái là một kệ sách khổng lồ toàn sách là sách. Bức tường bên trái lại treo một bức trang vẽ theo câu chuyện giữa thần Artemis và chàng Orion trong thần thoại. Đối diện cửa ra vào là chiếc bàn làm việc bằng đá cẩm thạch đen. Anh ngồi trên ghế, uy nghi, lạnh lùng nhưng cao sang như một vị vua ngồi trên ngai vàng của mình.

-Có chuyện gì sao, Bảo?- Anh đan hai tay lại với nhau, chống lên bàn rồi tựa cằm vào mu bàn tay.- Ồ, tối vô ý quá, mời ngồi.- Anh đưa tay về phía góc phòng bên kia có kê bộ bàn ghế tiếp khách màu nâu sẫm.

-Là chuyện về An.- Hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa dài.

-Sao? Cô ấy có chuyện gì à?- Giọng anh cho thấy rõ sự lo lắng.

-Không, chỉ hơi sốt nhưng vẫn ổn.

-Vậy à? Nhưng tôi không nghĩ chỉ vì thế mà anh tới đây.

-Phải. Tôi tới là muốn hỏi anh một câu thôi. Nếu tôi ngường An lại cho anh thì sao?- Hắn hít thật sâu rồi cố giữ bình tĩnh mà nói.

Anh nhìn hắn, rõ ràng anh đang cực kì ngạc nhiên. Hắn mà cũng nói được cậu này sao? Anh suy nghĩ một chút rồi cười phá lên dù cho hắn đang tỏ vẻ rất nghiêm trọng trên mặt.

-Đương nhiên là…trôi sẽ trả lại cho anh rồi.- Anh như cố trấn tĩnh mình lại nhưng vẫn còn cười mỉm, nói.

-Tại sao?

-Bảo à, anh biết đấy, tôi là một thằng đàn ông thích chinh phục khó khăn. Tôi thích tự giành lấy thứ mình muốn hơn là chờ người ta nhường lại, nói cách khác thì là….hơi xin lỗi An một chút vậy, như thể bố thí. Nhất là với người con gái mà tôi yếu thì càng phải như vậy. Mà anh không nghĩ khi nghe anh nói những lời này, cô ấy sẽ buồn lắm sao? Còn cả Lan nữa, cô nhóc không thích đàn ông dễ buông xuôi quá đâu.

Hắn im lặng suy nghĩ. Phải, hắn đang buông xuôi tất cả của hắn. Nó sẽ thất vọng khi hắn buông nó ra sao? Rốt cuộc cái lòng tự tôn và tin tưởng vào chính mình của hắn đâu rồi để mà giờ hắn trở nên yếu đuối thế này chứ?

Hắn đứng dậy, nói:

-Có lẽ anh nói đúng. Đây là cuộc đấu của chúng ta, chịu thua không phải là đức tính tốt đẹp của tôi. Và cũng xin nhắc cho anh nhớ, đừng hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

-Tôi hi vọng là có ngày đó.- Anh cười lịch thiệp.- Anh không muốn thử trà của tôi sao? Chắc pha sắp xong rồi đấy.

-Không, tôi không hứng thú.

-Vậy thì tạm biệt.

Hắn đáp lại lời chào bằng tiếng cửa đóng khô khốc.
*

-Thiếu gia, tôi mang trà vào nhé.- Giọng một cô hầu gái vang lên nhỏ nhẹ.

-Không cần.- Anh nói.

-Nhưng…- Dường như cô hầu gái này không quan tâm gì tới việc trà nước mà chỉ muốn nhìn ngắm chàng công tử mình phục vụ. Điều này khiến anh không thích thú gì.

“Rầm”

Anh đập mạnh tay xuống bàn, gằng giọng:

-Đi!

-V…âng…

Anh vắt một tay lên trán, thở dài. Lúc nãy dù không nhìn rõ mấy nhưng trên môi hắn hình như dính chút son bóng màu hồng. Nhóc thì làm gì xài son bóng chứ, chỉ có thể là nó, mà đó cũng là một điều hiển nhiên khi hắn và nó ngày ngày cạnh nhau như vậy.

Chết tiệt! Rốt cuộc thì hơi người đó đã tới đâu rồi chứ?!

CHỉ cần nghĩ tới thế là anh đã thấy bực tức lắm rồi.

-Bảo à, An dĩ nhiên sẽ là của tôi nhưng mục địch của tôi al2 đánh bại anh cơ. Mấy cú đấm anh tặng tôi còn nhớ mãi.- Anh nói mỉa mai khiến người khác nghe thấy phải lạnh gáy.
*

“Cạch”

Nó mở cửa để rồi ngạc nhiên khi đó là người nó không bao giờ nghĩ là sẽ tới tìm nó. Dù chiếc kính râm to che gần hết mặt, chiếc nón rộng vành màu hồng che khuất nhưng nó vẫn nhận ra vẻ đẹp nhã nhặn đó, là cô, không thể nhầm được. Hơi lúng túng, nó nói:

-Mời..va…vào…

-Cảm ơn.- Cô cởi kính ra, đôi mắt vẫn còn hoe hoe đỏ.- Tôi nghĩ tôi nên tới tìm cô sau mọi chuyện.

Cô lại định oán trách nó ư?

-Được thôi.

Cô ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm cuốn tạp chí.

-Cô muốn uống gì không?- Nó mở lời.

-Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô có hồng trà.

-Được thôi.

Một lát sau, nó bưng ra hai tách trà nóng thơm dìu dịu. Đặt một tách trước mắt cô, nó nói:

-Mời.- Ngồi xuống bên cạnh cô, nhấp ngụm trà nhỏ, nó hỏi.- Có chuyện gì sao?

-Chỉ là tôi vừa ở bệnh viện về thôi.

-Và cô tới đây để chì chiết tôi?- Nó ướm hỏi.

-Không, tôi chỉ muốn tìm ai đó…có thể nói chuyện…và tôi nghĩ cô sẽ không phiền…

-Dĩ nhiên.- Nó cười nhạt.- Sao lại không chứ? Tôi chỉ sợ cô vẫn giận tôi…

-Sao tôi phải giận cô? Có giận chỉ giận tên Đình ngu ngốc đó thôi, hắn quá tốt, quá yêu cô mà không nhận ra việc hắn làm như thế nào với những người khác.- Cô gắng kìm lại nước mắt, còn nó chỉ ngồi im lặng. Nó cảm thấy có gì đó dằn vặt, oán hờn khi nó đang che giấu một sự thật cho gã mà nó chắc rằng khi biết, cô sẽ giận dữ tới nhường nào. Nó muốn nói ra tất cả giữa nó và gã để cô thôi khóc nhưng nó đã hứa với gã, đã hứa danh dự nên nó lại chọn phương án là lặng im.- An à, tôi không hề có quyền giận cô, tôi còn không có quyền oán thán cô nữa kìa, nếu có quyền gì đó thì chỉ có thể là quyền mong cho cô hạnh phúc, theo đúng ý của Đình mà thôi.- Và cô lại khóc, đôi mắt đã đỏ lại còn đỏ hơn.

-Mĩ à…tôi hiểu tình cảm của cô…

-Phải, tôi yêu Đình, anh ấy không phải mối tình đầu của tôi nhưng tôi đã tự nhủ với lòng mình rằng anh ấy sẽ là mối tình cuối cùng của tôi.- Cô nén cảm xúc mà nói rành mạch.- Nhưng cuối cùng thì sao? Anh ấy không yêu tôi…- Nói tới đây, cô bật khóc- anh ấy không cần tôi nữa, anh ấy rời xa tôi thật rồi…

Cô tựa vào vai nó dù thật ra cô cao hơn nó cả nửa cái đầu. Cô nức nở, nói:

-Anh…xa tôi…thật rồi…An à…anh ấy…

-Tôi hiểu mà.- Nó vuốt nhẹ mái tóc cô như an ủi.- Hãy tin rằng trong lòng Đình, cô cũng có vị trí nào đó.- Nghe thấy vậy, cô sụt sùi.

===

Người đàn ông đó…

Cô ngủ yên trên ghế sofa. Thấy thế, nó rón rén lấy cái chăn mỏng đắp lên cho cô. Ngồi xổm xuống sao cho gương mặt cô nằm trong tầm nhìn của nó, nó khẽ nói:

-Xin lỗi cô, Mĩ, tôi không muốn lừa dối cô nhưng…- Nó chưa kịp nói hết câu, cô đã cựa mình khiến nó giật mình.
Cô vẫn ngủ yên. Có lẽ từ ngày đó tới giờ, cô chưa thể nào có giấc ngủ ngon như thế. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh gã sẽ lại ùa về để hành hạ cô. Cô luôn khóc, khóc tới nỗi mắt sưng húp, khóc nhiều tới nỗi cứ ngỡ nước mắt cô đã cạn khô rồi nhưng cô vẫn không ngừng khóc.

Đứng dậy, bước ra sau bếp, nó rút điện thoại ra gọi tới một người.

-Alo.- Nó cất giọng trầm trầm, khàn khàn như bị ốm.- Anh vui chưa? Ván cược mà tôi đã nghĩ anh sẽ thua chắc khi chơi đã thắng rồi đấy, nếu không muốn nói là thắng lớn nữa kìa. Anh vừa ý chưa?

Đầu dây bên kia im lặng khoảng một phút rồi cúp máy.

-Anh đúng là đồ điên.- Nó nói vào điện thoại dù biết người kia sẽ không nghe được.

Bỗng, có ai đó bên ngoài gõ cửa.
*
Nó mở cửa để rồi thêm một lần nữa ngạc nhiên.

-Là bà sao?

Rebecca vẫn khoác những bộ váy dài mềm mại như mọi ngày, mái tóc xoăn xoăn hôm nay được buộc gọn gàng lại. Trông bà không có vẻ là một phu nhân nhà giàu có quyền thế nữa mà giản dị hơn hẳn. Bà cười dè dặt:

-Mẹ tới để…thăm con…

Nó liếc nhìn qua vai bà, ngoài đường đang đậu một chiếc xe Limuos đen bóng loáng nhưng có gì đó sang trọng hơn cả xe anh đi bình thường. Có lẽ nào là do cái người ngồi ở hàng ghế sau đang che mặt sau lớp cửa kính đen dày cộm có một phong thái gì đó quyền quý hơn cả anh tới nỗi chiếc xe ông ta ngồi cũng trở nên nổi bật như thế.

-Ai ngồi trong xe thế?- Nó hỏi dù trong giọng có gì đó dịu dàng hơn chứ không gay gắt như lúc trước.

-Người đó…người đó…- giọng bà ngập ngừng- người đó muốn…gặp con…

-Vậy thì mời ông ấy vào đi.- Nó mở rộng cửa để mời những vị khách không mời này.- Mĩ, Mĩ…- Nó gọi cô dậy.

-Gì thế?- Cô ngái ngủ.

-Cô vào phòng tôi chút được không? Tôi có khách.- Nó cười trừ.

-Được.- Chỉnh lại mái tóc của mình rồi vội ôm chăn bỏ vào phòng nó, cô ngoái lại nhìn nó một lần nữa, nhận được nụ cười của nó, cô mới đóng cửa.
*

Ngồi bệt xuống sàn, cô ôm chặt lấy chiếc chăn còn ướm chút hương hoa hồng dịu nhẹ. Một giọt nước mắt nóng hổi lại rơi. Cô lắp bắp:

-Đình, anh không định quay lại sao? Nếu thật vậy, tôi sẽ giết cô ấy mất, nhưng cô ấy quá tốt tới nổi tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé khi ở cạnh cô ta. Đình à…
*
Đó là một người đàn ông cao lớn, khoác trên mình bộ vest đắt tiến, mái tóc đen óng, gương mặt cương nghị và có những đường nét sắc cạnh. Nổi bật trên gương mặt đó là đôi mắt màu hổ phách cương nghị và vô cảm. Rõ ràng ông ta đã trải qua nhiều điều khó khăn để có được như bây giờ.

-Mời ngồi, tôi sẽ đi lấy trà.- Vẫn thái độ thờ ơ thế, nó nói rồi nhanh chóng dọn hai trách trà trên bàn sau đó bước chân về phía bếp. Chừng vài ba phút sau, nó bưng ra ba tách trà nóng.- Xin lỗi, chỗ tôi không có loại trà cao cấp.
Bà Rebacca thoáng nhăn mặt, bà nháy mắt mấy cái như thể lén nhắc nhở thái độ đó của nó nhưng nó mặc kệ. Không cần biết người đàn ông ngồi cạnh bà ta trong phòng khách nàh nó là ai, nó chỉ cần biết rằng nó vẫn sẽ giữ lòng tự tôn của mình ở mức cao nhất. Tại sao nó phải sợ người này dù rằng ông ta cũng là bậc tiền bối của nó.

-An, đây là chồng hiện nay của mẹ, ông ấy tên là Carter Hùng. Hùng, đây là An, em đã kể với anh rồi đó…- Bà nói. Ông chính là cha của anh.

Nó nhấp ngụm trà một cách vô tâm, nói vài câu cho có lệ.

-Chào ông.

Ông không những không giận mà còn có vẻ thích thú trước thái độ ngông cuồng đó của nó. Suốt bao nhiêu năm trên thương trường khốc liệt không kém gì chiến trường nhưng ông chưa bao giờ gặp kẻ nào như nó. Những kẻ gặp ông dù là ai đều có phần kính nể nhưng cô gái này thì không, ở cô là sự quật cường và can đảm tới khó tin.

-Em đã nói với anh rồi mà đúng không? Rằng chúng ta sẽ chăm lo cho con bé, anh sẽ là coi nó như con gái…- Rebecca thủ thỉ với ông nhưng bất ngờ bị ông cắt lời chỉ với một cái giương tay nhẹ. Điều này khiến bà sững người. lẽ nào ông lại thay đổi quyết định đột ngột.

-Cháu có qua lại với Kiên đúng không?- Ông hỏi một câu bà không thể ngờ tới. ông biết hết mọi chuyện rồi sao?

-Sơ sơ.- Nó nhún vai, gương mặt không biểu lộ bất kì cảm xúc nào.

-Ta không thích cháu trở thánh con gái ta.- Câu nói của ông là bà chết điếng. Mọi chuyện chấm dứt rồi sao?- Hãy trở thánh con dâu ta.

Lần này không chỉ bà mà cả nó cũng ngạc nhiên tới mức suýt nữa thì sặc ngụm trà mới uống thêm.

-Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ông điên à?

-An…

-Thôi nào Rebecca.- Ông dịu dàng nói khi bàn tay chạm lên tóc bà.- Ta nghĩ người con gái như cháu sẽ hợp làm vợ Kiên hơn ai hết, nhất là nó cũng yêu cháu.

-Ông quên mất Lan rồi à?

-Điều đó không thành vấn đề, hôn ước có thể hủy, dù sao nhà bên đó cũng có một bé trai khoảng 3 tuổi, nếu may mắn đứa con trong bụng mẹ cháu là nữ thì việc kết thông gia không khó khăn mấy.

Nó ngạc nhiên tột cùng, không giữ được vẻ mặt bất cần nữa. nó nhìn bà, nói:

-Bà đưa tôi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác đấy.

-Mẹ đã định nói cho con biết…

-Tôi không quan tâm.- Nó nói với bà rồi quay sang ông.- Và tôi chẳng việc gì phải làm theo lời ông cả. Giờ thì mời hai người ra về được rồi.- Nó hơi gắt giọng.

*

Nó đứng ở chỗ cửa ra vào, nhìn theo bóng hai người kia đi xuống bậc tam cấp. Nó chợt nói:

-Này.- Bà Rebecca quay lại nhìn nó.- mẹ cẩn thận.- Rồi nó đóng sầm cửa lại.

Bà ngạc nhiên nhưng cũng vui sướng khôn siết. Nó đã gọi bà là mẹ, trong lòng nó đã coi bà như một người mẹ dù rằng vẫn chưa dám thừa nhận. Nhưng với bà, thế là quá đủ.
*
Nó đứng dựa vào cửa, thở dốc. Không ngờ nó dám làm thế. Nó đã gọi bà là mẹ. Vì sao chứ?
Tình mẫu tử thức tỉnh sau bao năm ngụi lạnh sao?

Có lẽ là vậy chăng?

Nó chỉ biết rằng khi biết bà ta có mang, nó có gì đó như ghen tỵ với đứa bé nhưng cũng có gì đó mừng cho bà. Chính cảm giác đó đã khiến nó cư xử như vậy.

00000000000000000000000000000000000

Đau quá!

Hắn khui lon bia mới mua, đưa lên uống một hơi dài. Vị bia đắng ghắt hăng hăng càng làm cổ họng hắn thêm khó chịu. Quăng lon bia còn hơn nửa vào sọt rác gần đó, hắn vuốt mớ tóc lòa xòa trước mặt mình. Hắn bật cười, cười như điên như dại. Hóa ra đôi lúc hắn cũng phải quỵ lụy mà buông xuôi thế đấy, để rồi giờ hắn đang bị anh coi thường như một kẻ hèn nhạt yếu đuối. Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời kia. Trời trong xanh quá, phẳng lặng tới lạ giống như lòng hắn đang chùn xuống, tâm trí hắn đang lơ đãng bay trên bầu trời kia. Bất chợt hình ảnh nó xuất hiện, níu giữ lại tâm trí hắn lại với mặt đất này.
*

-Tạm biệt, cảm ơn vì tách trà.- Cô nhún vai, cười nói.

-Không có gì.- Nó cười, vẫy tay chào tạm biệt cho tới khi cô leo lên xe mình mà đi khuất bóng.

“Reng…reng…”

Chuông điện thoại reo ầm ĩ khiến nó chưa kịp đóng cửa, lật đật chạy vào bắc máy. Đấu dây bên kia vang lên một giọng trầm lạnh lùng:

-An à?- Nó giật mình. Là giọng anh.

-Kiên?

-Phải.

-Anh gọi tôi làm gì?- Nó chỉnh lại giọng một chút rồi nói.

-Bảo vừa tới tìm tôi.

-Anh ấy tìm anh? Để làm gì?- Nó hơi hốt hoảng.

-Tôi không gây khó khăn gì cho anh ta cả.

-Thế thì gọi tôi làm gì?

-Chỉ là muốn nghe giọng em thôi.

-Đứng có làm phiền tôi nữa!- Nó gần như hét vào điện thoại.- Mà nói luôn, kêu ông bố của anh đừng tới làm phiền tôi luôn!

-Bố tôi? Ông ta tới nhà em?

-Tôi không cần biết, tôi nói cho anh biết trước rồi đấy!- Nó cúp máy mạnh tay tới nỗi vang lên tiếng cạch khó nghe.
Nó quay người lại, giật mình hét toáng lên.

-Bảo, anh vào mà không nói gì làm em hết cả hồn.

Nhưng hắn không nói gì cả, bỗng ôm chầm lấy nó. Một cái ôm thật chặt, vòng tay rắn chắc siết chặt người nó.

-Anh có thể ôm em được không?- Hắn thì thào vào tai nó rồi hôn nó, nụ hôn sâu và mãnh liệt khác thường.
*
Bệnh viện trông thật ảm đạm trong ánh hoàng hôn. Cô bước từng bước chậm rãi về phía phòng bệnh của gã. Bất ngờ gặp Tiến, cô chỉ chào hỏi vài câu cho có lệ rồi bước thẳng vào phòng, không chú ý gì tới vẻ mặt buồn thảm của Tiến. Gã vẫn nằm im, như một pho tượng thạch cao sống. Cô ngồi bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay gã, hôn nhẹ rồi nói:

-Khi nào anh trở về chứ? Anh định bỏ tôi đi sao? Anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần anh quay lại mà thôi.- Cô ngồi im lặng một lát rồi nói tiếp.- Tôi yêu anh, yêu anh rất nhiều Đình à.- Và rồi cô cứ nắm ay gã mãi để rồi ngủ đi từ lúc nào không biết.

Bàn tay rắn rỏi kia hơi cử động trong tay cô nhưng sự cử động ấy quá nhỏ tới nổi cô không nhận ra nữa, chỉ nằm im say ngủ. Rồi bàn tay kia lại trở nên bất động, như thế nó vốn luôn như vậy chứ chưa từng có động tĩnh gì cả.
*
Chiếc xe đi nhanh trên đường, Rebecca tựa vào vai chồng mình, nói:

-Chuyện lúc nãy là thật sao?

-Phải, là thật. Anh muốn nó làm con dâu mình.- Ông nghĩ về người thiếu nữa lúc nãy. Đôi mắt con bé có một màu tím rất đẹp, rất giống Rebecca nhưng kiên cường hơn nhiều. Đôi mắt đó toát lên thần thái rất khác, cao sang hơn, lạnh giá hơn hẳn nhiều đứa con gái khác, ngay cả nhóc chắc cũng không được như thế. Ông muốn có con bé đó, ông muốn nó phải ở trong gia đình ông. Chỉ cần có nó ở bên anh, anh có thể làm mọi thứ, mọi thứ ông giao cho anh sẽ còn lớn hơn nhiều với cái tính khí ngang tàng và đầu óc của nó và có lẽ anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều từ sau cái chết của mẹ nó, người vợ đã tự tử hơn mười năm trước chỉ vì sự vô tâm của ông. Tại sao ông nghĩ nó thông minh ư? Ông đã làm ăn bao nhiêu năm rồi chứ? Ông luôn có mắt nhìn người.- Nếu Kiên có con bé đó, thằng bé sẽ có hạnh phúc cho mình.- Anh giống ông, dễ vùi đầu vào công việc, nếu nó là vợ anh chắc không sẽ không tự tử, suy nghĩ đùa cợt đó khiến ông bật cười. Ông không nghĩ khi lấy nó rồi, anh sẽ có tâm trí cho việc khác đâu.

-Em biết rồi.- Bà thấu hiểu nỗi lòng của ông. Làm cha làm mẹ ai mà không mong con hạnh phúc chứ?
*

-Ông tới nhà cô ấy làm gì?- Lời chào hỏi xấc xược của anh dành cho bố mình khi ông vừa bước vào nhà.

-Không có gì.

-Tôi nói cho bà biết, tôi không bao giờ chấp nhận cô ấy là con gái bà.- Anh quay ngoắt sang nhìn bà khiến bà giật mình hoảng sợ.

-Ta muốn nó là con ta.- Giọng ông đanh thép khiến anh khựng lại.

-Cái gì?

-Ta muốn nó là con dâu ta.- Ông nhấn mạnh chữ “dâu” cho anh thấy.

Anh nhìn ông một lúc rồi hỏi:

-Thật sao?

-Phải, ta không cần biết con sẽ làm gì, chỉ cần con mau chóng mang con bé về làm con dâu ta là được.- Ông quay sang quản gia Lâm nãy giờ đang lo lắng vì cuộc trò chuyện của hai bố con chưa biết chừng lại như mấy lần trước, cãi nhau nảy lửa.- Đưa tôi lên phòng.

-Vâng.
*
-Bảo, Bảo.- Nó nhìn gương mặt hắn đang nằm ngay sát mặt mình, vòng tay ôm chặt người nó, cả hai nằm im trên ghế sofa.

-Mệt mỏi thế à?- Nó cười, đưa tay lê đùa nghịch lọn tóc mái rũ xuống mặt hắn. Hắn vừa mới ôm lấy cô, hôn cô rồi ngủ thiếp đi. Mùi bia và rượu hơi nồng. Hắn say rồi.

Nhẹ gỡ tay hắn ra, nó đi xuống dưới nhà mang thau nước ấm và chiếc khăn bông lên. Vắt nhẹ khăn lau theo từng đường nét khuôn mặt mạnh mẽ cương quyết nhưng vẫn có gì đó trẻ con, nó cười khì. Bất ngờ, mọi thứ như nhòe dần đi, trước mặt nó không còn là hắn nữa mà là một người khác, một người có gương mặt góc cạnh hơn, lạnh lùng hơn và đẹp rùng mình hơn. Gương mặt anh hiện rõ mồn một khiến nó giật mình đánh rơi cái khăn. Mọi thứ vẫn trở lại như cũ, vẫn căn phòng khách quan thuộc, vẵn là hắn nằm ngủ, thở đều khe khẽ. Nó khóc. Cá cảm giác đó đã gần hai năm nhưng sao nó vẫn nhớ rõ tới thế. Tình yêu với anh lớn thế ư? Không, không thể nào, nó không thể tha thứ cho bao nhiêu chuyện anh đã làm, nó không thể phản bội Bảo.

Bàn tay nó chạm nhẹ lên chiếc khuyên tai lạnh lẽo. Tại sao nó không tài nào tháo được nó ra chứ? Tại sao con tim nó không cho phép nó làm vậy? Tại sao?
*
Có người gọi cửa. Hôm nay thật sự nó phải tiếp quá nhiều khách bất ngờ rồi, không biết lần này là ai đây. Nó mở cửa, nhận ra người bên ngoài là ai, vội vàng đóng cửa lại nhưng cánh cửa nhanh chóng bị bàn tay kia giữ lại.

-Anh tới làm gì?- Nó cố đóng sầm cửa lại nhưng cánh cửa bị anh giật ngược ra một cách thô bạo.

-Tôi chỉ vì muôn bảo vệ em thôi. Ông ta chú ý tới em rồi, em mau tìm cách đi đâu đó lánh mặt đi.

-Anh nói thế là sao?- Nó buông tay khỏi nắm cửa, nhìn anh khó hiểu.

-Ông ta để ý tới em rồi, ông ta sẽ tìm mọi cách để đưa em lại gần anh.

-Bố anh à?- Anh gật đầu.- Không phải anh mong như thế chưa hết sao?

-Không, em vẫn sẽ ở bên tôi, nhưng là do tôi giành về và em muốn về với tôi, không phải là vì ông ta giở thủ đoạn.
-Anh tự tin quá đấy.

-Ông ta là kẻ dám bất chấp tất cả, là kẻ máu lạnh dám bỏ rơi vợ mình để kí được hợp đồng dù rằng bà ấy sắp chết.- Anh không chú ý tới sự mỉa mai đó mà nói. Nó sững người, phải rồi, nó từng nghe anh nói thế khi đang chìm trong ác mộng. Nỗi đau đó đã giày xéo anh trong suốt bao năm qua, khi đứa trẻ mới tám tuổi phải tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình tự vẫn mà miệng không ngừng lầm bầm những lời oán thán chồng mình. Anh ngữ tưởng đã quên được suốt bảy năm nay nhưng giờ nỗi đau đó lại tới. Anh không muốn nó sẽ giống như mẹ anh, anh sợ phải nhìn thấy cảnh nó tóc tai rũ rượi nằm trong phòng tắm, gương mặt trắng bệch, trên tay cầm con dao còn dính máu, tay còn lại thả long trong bồn tắm ngập nước đã bị nhuốm màu máu, miệng nó sẽ không ngừng lẩm bầm câu:”Thế này là đủ chưa?”. Không! Anh không muốn! Anh không cần biết ông ta sẽ làm gì, càng không cần biết điều này có lợi cho mình tới đâu, anh không muốn.

-Cảm ơn lời khuyên của anh nhưng tôi không thể, tôi không thể bỏ Bảo lại được.- Nó ngập ngừng nói.

-Bảo? Lại Bảo sao? Em yêu hắn à?

-Phải, tôi yêu anh ấy.

Mọi thứ trong mắt anh dường như chỉ còn lại gam màu đen trắng, hình ảnh nó đứng đó, cách anh có một sải tay sao cũng mờ nhạt quá.

“Phải, tôi yêu anh ấy.”

“Phải, tôi yêu anh ấy.”

Bỗng chốc mọi thứ như sụp đổ, câu nói đó đã phá vỡ mọi thứ nơi tâm trí anh. Anh mất nó thật rồi ư? Con búp bê anh luông giấu kín để nó chỉ biết tới anh giờ đã rời bỏ anh rồi sao? Anh đã mất tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình, kể cả nó ư?

Nó đã nói dối, nó thật sự đã nói dối. Nó không thể nói nó yêu anh được, nó thích hắn, đó là sự thật nhưng người nó yêu là anh, mãi như thế. Nhưng nó không nói ra được. Nó nói:

-Cảm ơn anh, tôi phải vào đây. Bảo hơi mệt, anh ấy đang ngủ.- Nó đưa tay về nắm đấm cửa để đóng cửa lại. Nó phải đóng cánh cửa này càng nhanh càng tốt, nếu không, nó sẽ khóc, nó biết chắc là như thế.

Cổ tay nó bất nờ bị anh giữ lại, bàn tay anh siết chặt khiến tay nó đau. Nó nhăn mặt nhưng rồi ngỡ ngàng khi thấy gương mắt anh đanh lại giận dữ.

-Em và hắn tới đâu rồi?

Hiểu được câu hỏi đầy khiếm nhã đó, nó vùng mạnh tay khỏi tay anh.

-Bảo không như anh. Anh ấy dẽ khóc cưỡng đoạt tôi trước khi chúng tôi kết hôn.- Nó cố ý nói thế, cốt để đuổi anh đi, để anh tuyệt vọng mà biến khỏi cuộc đời nó, hãy cứ sống như trong suốt một năm qua.

-Kết hôn? Hai người sẽ kết hôn?- Anh gằng giọng, mắt nhìn nó đầy căm hận. Trong anh, ngọn lửa ghen tuông như bừng cháy.- Tôi không cho phép.

-Tại sao tôi phải nghe anh chứ? Anh là gì của tôi nào? Chúng tôi yêu nhau thì có quyền kết hôn trong tương lai chứ?-
Nó nói àm mắt cay xè, nước mắt cứ chực tuôn ra.

“Chát”

Cả hai người không ngờ được mọi chuyện lại như thế. Trên gò má no nổi nó vết đánh. Anh tát nó, anh đã tát nó, lần đầu tiên.

-Làm gì vậy hả? Hắn còn chuếch choáng hơi men nhưng vẫn đủ tỉnh để nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Vội vàng xông tới ôm lấy nó, hắn gườm gườm nhìn anh.- Tôi hỏi anh vừa làm trò gì hả?

-Không sao đâu Bảo, chỉ là anh ấy không tin anh và em sẽ kết hôn.

Hắn nhìn nó rồi nhìn anh, nói rõ:

-Phải, nếu anh muốn, ngay ngày sinh nhật thứ 18 của cô ấy, chúng tôi sẽ kết hôn. Nếu muốn, anh có thể tới dự đấy, giờ thì biến cho khuất mắt tôi.- Hắn đóng rầm cửa lại, không để anh nói thêm lời nào nữa.

Ôm nó vào lòng, hắn thấy rõ toàn thân nó đang run rẩy. Nó đang khóc.

-Không sao đâu. Đau lắm hả An?

Nó lắc đầu, chỉ nép mình vào lòng hắn.

Nó khóc không phải vì đau mà vì nó đang tự trách mình, trách rằng nó đã làm anh tổn thương để rồi giờ đây, trái tim nó cũng đang đau nhói.
*
Anh bước trên con đường đông đúc. Có vài người nhìn anh với đủ thái độ: thần tượng, say mê, tò mò,…Anh mặc kệ. Tim anh giờ đau quá, vết thương mới chồng lại vết thương cũ khiến tim anh đau đớn tột cùng. Anh mất nó rồi. Hai người đó yêu nhau và sẽ kết hôn. Cái viễn cảnh mà họ tay trong tay làm lễ cưới khiến anh muốn khuỵu xuống mà khóc lóc. Anh không muốn mất nó, anh không muốn mất nó. Anh không quan tâm gì nữa, dù có ra sao, dù nó buồn hay vui anh cũng sẽ đưa nó về bên anh. Anh lấy điện thoại gọi tới số mà anh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ gọi tới nữa.

-Hãy làm cho cô ấy là của tôi đi.

-Được thôi con trai của ta.- Đầu dây bên kia nói.

Anh không muốn thế này nhưng là vì nó đã ép anh phải làm vậy, nó buộc anh phải trở thành nhân vật phản diện đầy ích kỉ trong câu chuyện tình yêu này.


(Còn tiếp...)
 

Web Design Technology blogs [ itdl ] Auto Backlink

HomeBlog ArchiveServicesLink2MeContactSubmit your PostPost RSS

Copyright © 2012 [ itdl ] Just for Share. Designed by Ngoc Luong - Freelancer

Best view in Chrome 11+, Firefox 5+ with resolution 1024 x 768 pixel. Powered by Blogger.