[Truyện dài] Vì em là búp bê của tôi (Part 8-END)

Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !

Tên tác phẩm: Vì em là búp bê của tôi!!!
Tác giả: Kẻ mang trái táo màu đỏ
Thể loại: đủ loại
Rating: có lẽ là 13+
Status: đang tiến hành
Warning: không có
Tuổi thơ nó gắn liền với ba từ: trẻ mồ côi.
Năm lên 10, ba từ đó bị xóa bỏ và thay bằng hai từ khác: búp bê.
Và nó chính là búp bê của anh và chỉ của riêng anh mà thôi, một con búp bê thủy tinh lạnh lùng không cảm xúc nhưng mong manh dễ vỡ đến khó lường, một con búp bê đáng thương...




-Rốt cuộc…cô ta là ai chứ?- Nó hét lên lần nữa.

-Là mẹ anh! Mẹ ruột của anh!- Anh hét lại nó.

-Mẹ…là mẹ…r…uột của anh ư?- Nó khó khăn nói từng tiếng.

-Phải.- Anh nói, mắt không rời hình mẹ anh.

Nó nhìn anh chằm chằm. Trong đầu nó bỗng hiện lên một loạt hình ảnh như một cuốn album được trình chiếu trên màn chiếu khổng lồ nơi đầu óc nó. Ánh mắt lạnh lùng nhưng có gì kì lạ của anh lần đầu nhìn thấy nó ở cô nhi viện cách đây mười năm, nó còn nhớ cả cái cách mà thi thoảng anh dùng để nhìn nó ngày trước- ánh nhìn bi thương thấy rõ, rồi nó lại nhớ về thái độ anh với bà và cả gương mặt bà ngày hôm trước, cùng với đó là câu nói kia. Tất cả được liên kết lại bởi mấu chốt là người phụ nữ kia. Nó chợt hiểu ra một sự thật phũ phàng với nó.

Hóa ra, đối với anh, nó chẳng là gì cả.

Cả nó và mẹ nó, hai người đều là kẻ thay thế cho hai cha con nhà này, thay thế cho người phụ nữ duy nhất yêu thương nhưng đã đánh mất mà thôi.

-Em…sao vậy?- Anh thấy nó cứ cúi gằm mặt thì thấy lo, vươn tay ra dịnh chạm vào nó.- Anh…anh…xin lỗi…anh không muốn vậy…chỉ là…

Nó gạt phắt bàn tay vừa chạm vào má nó kia.

Nó không cam tâm.

Lẽ nào nó trải qua bao nhiêu chuyện để nhận cái thứ tình cảm giả dối này của anh sao?

Còn mẹ nó nữa chứ, bà chưa đủ đáng thương ư?

Nó oán.

Nó ghét.

Nó hận tất cả người đàn ông trong gia đình này.

Giữ cho mình không khóc nữa, nó cầm lấy ly thủy tinh ban nãy, lướt qua anh, không nói không rằng. Anh quay lại, gọi tên nó rồi định cầm tay nó nhưng khi tay anh chưa chạm tới thì nó đã quơ tay. Thế nhưng nó lại quơ tay cầm ly nên chiếc ly tuột khỏi tay nó, lơ lửng giữa không trung chưa đầy một giây thì rớt xuống, vang lên một tiếng “choang” chói tai. Những mảnh thủy tinh nằm dưới đất như tạo ra một biên giới, khiến anh không thể động vào nó nữa.

Nó nhìn anh, ánh mắt nửa lo lắng, nửa vô tâm nhưng rồi cũng bỏ đi, mặc cho anh gọi tên nó.

Anh nhìn xuống khung hình, nói:
-Con đã sai ở đâu vậy hả…mẹ?
*
Nó chạy về phòng, đóng sầm cửa rồi gào khóc như một kẻ loạn trí. Nó không quan tâm, nó chỉ biết, giờ đây tim nó đau quá. Nó nhìn lướt căn phòng rồi tiến tới chỗ bàn đặt sát đầu giường, cầm chiếc đồng hồ kiểu dáng khá cổ lên ném mạnh xuống đất trong cơn tức giận hay đúng hơn là ghen tuông dù là với mẹ của chồng mình. Chưa thỏa mãn, nó còn cầm hai cái gối quăng ra sát phía dưới cửa sổ, giật tung chăn mền. Thế nhưng từng ấy chưa đủ để giúp nó lắng lại nỗi đau. Nó gieo phịch mình xuống sàn rồi khóc to, khóc ngon lành.
*
Nó mở tủ đồ, gom rồi nhét hết mớ quần áo của mình vào chiếc vali chuyên dụng màu xám bạc mà không them xếp lại chon gay ngắn. Bằng thao tác dứt khoát, nó đóng vali lại, mặc áo khoác vào cho có vẻ lịch sự chút ít rồi bước ra.
Nó bỏ đi!

Trước khi đi, nó có nghía sang phòng làm việc. Anh ngồi đó, vẫn làm việc như chưa có gì xảy ra, thậm chí anh còn không buồn cho người dọn mớ thủy tinh vừa rồi. Nó cố nhìn hết mặt bàn. Không có khung hình. Nó cược anh đã nhét khung hình vào một chỗ mới để nó không thể nào tìm ra được nữa. Nó thở dài rồi lại bước đi, thật nhẹ, thật khẽ.

-Chị An.- Hoa gọi nó khiến nó giật mình.- Chị đi đâu mà xách hành lí vậy?

Nó đưa tay lại ra hiệu im lặng, chỉ vào phòng làm việc. Hoa hiểu ý nó nên im bặt, chỉ dám tiếp tục hỏi bằng ánh mắt. Nó nhìn Hoa rồi nói nhỏ, chỉ để hai người nghe thấy:

-Chị đi có việc chút thôi, em giữ yên nhé. À, em lát vào dọn mảnh thủy tinh trong phòng làm việc nha.

Hoa gật đầu, nó thấy thế thì chạy nhanh mất dạng xuống cầu thang.
*
Hoa gõ cửa. Anh cho hoa vào rồi tự nhủ có lẽ nó dặn Hoa xuống dọn dẹp đống lộn xộn lúc nãy. Anh thoáng mỉm cười. Nó còn quan tâm tới anh dù giận anh vì gì thì anh không rõ. Anh đoán có thể nó đang trùm chăm kín mít giận dỗi trên kia chăng. Lát nữa, nhất định anh phải lên chủ động làm hòa với nó vậy. Dù sao anh cũng lỡ tay đánh nó.

Anh cởi áo khoác, vắt ngang trên tay rồi đi về phòng. Anh gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời, thậm chí cả tiếng đuổi anh đi cũng không thấy. Anh cứ gõ mãi vậy mà không biết căn phòng giờ đây đã vắng bóng người con gái kia. Anh nói:

-An…mở cửa cho anh!

Im thin thít.

Giọng anh dần trở nên vồn vã hơn:

-An! Thôi nào, đừng thế nữa. Mở cửa cho anh đi!

Mãi một lúc sau, khi đã không chịu nổi nữa, anh cầm nắm đấm cửa định giật mạnh thử thì nhận ra cử không hề khóa. Bước vào phòng, anh ngạc nhiên khi thấy hiện trạng tồi tệ của nó. Mở tử đồ ra, anh thấy chỉ còn đồ anh nằm một bên. Tím tái mặt mày, anh hét lớn:

-An!!!
*

-Hoa!- Giọng anh đầy phẫn nộ khiến Hoa sợ hãi.- An đâu?

-Em…em không biết…

Anh trừng mắt nhìn cô bé tới nỗi Hoa run lên bần bật. Chưa bao giờ cô bé thấy anh tức giận thế này. Rốt cuộc anh và nó có chuyện gì vậy chứ?

-Nói ngay, cô ấy đi khi nào?- ANh quát.

-Dạ…cách đây gần một tiếng…

-Đi đâu…

Hoa lắc đầu.

Anh lắc đầu ngao ngán, tay đưa lên vuốt tóc phía trước ra sau, điệu bộ mệt mỏi. Nó nghĩ gì vậy chứ? Sao lại cứ giận dỗi thế này? Nó bỗng khiến anh mệt mỏi khi giận vô cớ thế. Anh đá mạnh vào tường rồi lẳng lặng về phòng.
*
Anh nằm lên giường mặc cho căn phòng giờ bề bộn thế nào. Nhìn lên trần nhà, anh thở dài đầy mệt mỏi. Nó sao vậy chứ? Không lẽ nó ghen? Với mẹ ruột của anh sao? Thật nực cười! Lẽ nào lại có chuyện đó chứ? Nó cứ giận vậy thì được rồi, anh sẽ không rỗi hơi đâu mà rước nó về. Anh bực dọc.
*
“Rầm”

Rebecca đẩy mạnh cửa bước vào, mặt đầy giận dữ.

-Làm gì vậy?- Anh nói trổng, dù sao còn tốt hơn là thái độ kì thị lúc trước.

-Con đã làm gì con bé?

-Không phải chuyện của bà!

-Nó đâu? Con gái tôi đâu?- Bà hét.

-Rebecca…- Giọng bố anh vang lên trầm đục, tay ông chạm vào tay bà nhưng bị bà đẩy ra.

-Hai người trả con gái tôi lại đấy!- Bà gào khóc.- Làm khổ tôi là chưa đủ sao?

Gương mặt ông biến sắc. Thật tình, ông không muốn bà nói thế.

-Bà câm đi!- Anh gay gắt.- Tôi chưa bao giờ nghĩ bà có thể thay thế mẹ tôi cả!

-Kiên!- Ông quay sang nói nhưng anh không thèm chú ý, vẫn tiếp tục chỉ trích.

-Nếu không phải do An thì chẳng lí do gì tôi chấp nhận sự xuất hiện của bà ở đây cả!

-Nhưng tại sao cậu làm tổn thương nó? Nó yêu cậu thế kia mà!

-Ai nói với bà tôi coi cô ấy thay thế cho mẹ tôi chứ? Ai nói bà tôi không yêu cô ấy?- Anh hét vào mặt bà.

-Thế thì…- giọng bà chùng hẳn xuống- đi tìm nó đi. Đừng làm tổn thương nó nữa, xin cậu…- Bà khóc lóc, vang xin một cách đáng thương.

Anh nhìn gương mặt đó, thoáng chút thương cảm. Rồi anh bỗng nhận ra tại sao nó giận. Nó nghĩ anh lấy nó vì nó giống mẹ anh ư? Không! Sao nó lại có thể nghĩ ra một lí do ngu xuẩn vậy chứ? Chết tiệt!

Anh nhìn đồng hồ nhưng nhận ra nó đã làm hỏng. Nhìn sang đồng hồ đeo tay, giờ cũng tối lắm rồi. Nó ở đâu chứ? Rốt cuộc thì giờ nó đang ở đâu? Anh suy nghĩ một lúc, nghĩ tới những nơi nó có thể tới nhưng không tài nào nghĩ ra, trừ một chỗ.

Anh nghiến chặt răng, chạy ra ngoài.

Bà nhìn thấy vậy thì ngồi bệt xuống sàn, khóc. Bố anh đứng đó nhìn bờ vai run rẩy kia. Bất giác, ông đưa tay ra, ôm lấy bà vào lòng. Bà vẫn khóc khiến ông chạnh lòng, nói nhỏ:
-Thật sự, em chưa bao giờ là người thay thế cả.
*
Rốt cuộc nó ở đâu chứ? Anh nghĩ mãi vẫn không biết giờ nó ở đâu. Nhà người quen? Anh đã gọi tới nhà cô và một trường hợp tệ hơn là nhà gã nhưng người làm bảo không có. Khách sạn? Nó ghét mấy nơi kiểu đó. Một nhà trọ nhỏ nào đó? Khách sạn còn không thích thì sao nó ở nhà trọ được chứ? Và rồi anh nghĩ tới một nơi mà tới 90% là ở đó: nhà cũ của nó và hắn.

Một tay cầm tay lái, một tay chạm vào chiếc chìa khóa nhà hắn mà hắn từng để lại trên bàn làm việc của anh trước khi hắn đi. Ban đầu anh không nghĩ ra tại sao hắn làm thế nhưng bây giờ, nếu nó ở đó thật thì anh sẽ vô cùng biết ơn hắn. Anh chắc thế.

Anh dừng xe trước cửa nhà, bước vội lên bậc tam cấp rồi chợt nhớ ra, hình như nó từng bảo còn một chài khóa khác nó giữ nhưng thường đặt dưới chậu hoa trên thềm trước. Anh dùng tay nhấc chậu hoa nhỏ gần đó lên. Không có gì. Anh lần lượt dùng tay nhấc thử hết một dãy chậu nhưng đều không có gì. Giờ thì anh hoàn toàn có thể chắc chắn rằng nó ở đây.
Anh dùng chìa khóa mình giữ để mở cửa. Quả nhiên không sai, anh có thể thấy va li của nó đặt ngay sát ghế sofa phòng khách. Thế nhưng anh không thấy nó đâu cả. Một cách khẽ khàng, anh đi xuống nhà bếp, vẫn không thấy nó đâu. Anh bước lên gác xép chừa đồ, cũng không có nó. Anh kiểm tra cả phòng ngủ của hắn nhưng trống trơn. Chỉ còn một phòng cuối cùng, phòng ngủ cũ của nó. Anh bỗng thấy sợ. Lỡ nó không có ở đây thì sao? Lỡ nó quăng đồ ở đây rồi bỏ đi đâu đó và rồi…gặp chuyện gì thì sao? Anh gần như nít thở, nắm lấy nắm đấm cửa, mở cửa ra và thở phào nhẹ nhõm. Nó nằm trên giường, ngủ say, không hay biết anh đã vào phòng.

Nó nằm im, nhịp thở đều, gương mặt ngây ngô không biết gì. Nó thậm chí còn không nhận ra anh đã tiến tới bên mình, cúi sát xuống, bàn tay vuốt ve gương mặt nó. Anh ghé sát tai nó, thì thầm:

-Anh yêu em, thật sự yêu em.

Nó đột ngột trở mình, ngáp mấy cái. Trong cơn mơ màng, nó nhìn thấy hình ảnh ai đó giông giống anh. Anh tới tìm nó sao? Hay là nó mơ? Phải rồi, chắc nó mơ thôi. Mơ cũng được, ít ra ở trong mơ, anh là một người yêu nó, thật sự yêu nó kìa. Nó bật cười, vẫn chìm torng mơ ảo:

-Kiên, em yêu anh, yêu anh nhất.

-Anh cũng vậy.- Với lời nói này, nó càng chắc chắn hơn đây là mơ.

Là mơ thì nó làm gì cũng được đúng không? Là mơ thì nó muốn than phiền, muốn la hét, muốn nói gì thì nói không sợ anh chứ gì? Vậy thì nó sẽ nói, nói hết.

-Kiên, anh đúng là đồ tồi tệ mà.

Anh đơ người trước câu nói đầy bất ngờ đó. Nhìn gương mặt nó khóc lóc nói, lòng anh bỗng nhói lên đau đớn. Nó vẫn tiếp tục độc thoại:

-Em đã nghĩ cuối cùng em có thể bên anh, quên hết quá khứ, thế mà anh…anh coi em là thế thân, lại còn là thế thân của mẹ anh nữa chứ. Anh đúng là đồ ******** mà. Em là không đủ sao? Em không thể hơn mẹ anh sao? Anh tát em vì bà ấy thật sao? Anh đúng là…- Nhưng nó chưa kịp nói hết thì cảm thấy thứ gì đó âm ấm trên môi mình. Cái cảm giác này…rất thật.
Nó vòng tay ra sau anh, kéo sát anh vào mình một chút. Nó muốn tận hưởng sự ấm áp này thêm, dù chỉ là do nó mơ, nó tưởng tượng cũng được.

Anh bỗng đỏ mặt. Cái kiểu ôm chặt thế này, nó chưa bao giờ làm với anh cả. Anh ngừng hôn nó, gọi:

-Này! An!

Nó đã ngủ thiếp đi.

-Em không dậy anh giở trò thì đừng trách đấy.

Nó vẫn nằm yên vậy, tay vẫn ôm lấy anh.

Anh từ từ cởi cúc áo sơ mi ra, cúi xuống một thứ mà anh quan tâm và luôn khiến anh phát cuồng.
*

Nó bước lững thững giữa sương mù, lòng bàn chân cảm nhận được cái lạnh như sương sớm của thảm cỏ non quyến rũ tự nhiên. Hơi thoáng rùng mình nhưng đi mãi nó cũng quen, điều nó quan tâm bây giờ hơn hết là tìm lối ra khỏi biển sương mù này. Thế nhưng, nó không có chút tia hi vọng nào là sẽ thoát khỏi đây. Sương dần tan, trong lòng nó có chút phấn khởi rằng nó đã có thể tìm lấy đường ra cho mình. Mắt nó nhìn thấy một bóng người cao, hơi gầy của một phụ nữ trông rất quen. Gương mặt bà ấy bị che phủ bởi mớ tóc đen lòa xòa khiến nó không nhìn ra đó rốt cuộc là ai. Nó lên tiếng:

-Xin lỗi…

Nhưng bà ấy không đáp lại, chỉ bước tới cho tới khi đã đứng trước mặt nó. Nó nhìn kĩ và nhận ra đôi mắt ấy, đôi mắt của một người quen thuộc nhưng đã không còn bên nó nữa. Nó thốt lên:

-Viện trưởng…

Bà ấy nở nụ cười nhưng với bộ dạng này thì đó không còn là nụ cười hiền lành nó ghi nhớ mà là một nụ cười đáng sợ, khinh khi và giận dữ. bà đẩy nó khiến nó nag4 xuống. nó ngẩng lên, nhìn bà với ánh nhìn thống thiết:

-Viện trưởng…

-Con sao vậy hả? Sao con có thể ở bên kẻ đã gây ra cái chết của ta? Sao con đối xử thế với tớ?- Bà cuối xuống, bóp cổ nó, không ngừng lên tiếng buộc tội.

-Viện…v…iện…- Nó thều thào khó khăn. Đây là sự thật sao? Hồn ma viện trưởng về tìm nó để trừng phạt vì những gì nó làm ư?- Kh…ông!!!- Nó cố dùng chút sức lực hét lên.

*

Là mơ.

Một cơn ác mộng.

Một cơn ác mộng kinh khủng nhất nó từng trải qua.

Nó đưa tay lên cao, cố đón thêm chút nằng vàng ươm ngòn ngọt để tiếp thêm sinh lực cho mình. Đêm qua thật sự là một đêm mệt mỏi. Nó chợt nhận ra ống tay áo của nó đã…biến mất?! Nó hoảng hồn nhìn lại, không chỉ áo mà toàn bộ đồ trên người nó đều không còn, thứ duy nhất che đậy thân thể nó bây giờ là chỉ là chiếc chăn mỏng.

Nó vội vàng bật dậy thì anh xuất hiện ngay trong tầm mắt nó, mắt chăm chăm nhìn điện thoại, trang phục hơi nhăn, khác vẽ nghiêm trnag gọn gàng thường ngày.

Nó tuyệt nhiên không nhớ gì chuyện đêm qua. Hình ảnh mờ ảo đó, nó cứ ngỡ là mơ. Nhắc tới mơ, nó chợt nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, người nó run rẩy. Anh nhét điện thoại vào túi quần, tiến lại bên cạnh nó. Nó thấy sợ bèn rụt người ra xa.

-Lại đây.- Anh nói, bàn tay hơi đưa ra, để yên như chờ nó đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào.

Nó lắc đầu nguầy nguậy.

Anh tím mặt lại giận dữ, vội dùng tay giật mạnh nó vào trong lòng. Nó vùng vẫy thì anh giật tung chăn ra, khoác tạm bợ chiếc áo khoác dài nó treo trên móc vào, kéo khoa rồi bế thốc nó ra ngoài, mặc cho nó la hét bảo thả ra.

0000000000000000000000000000000000

Xin em đừng…

Anh gần như ném nó vào trong xe, ghế bên cạnh ghế người lái. Anh đè nó xuống, một tay cầm dây an toàn khóa lại, loay hoay mấy phút mới có thể khiến nó yên vị được.

-Thả em xuống đi Kiên!- Nó cầu khẩn.

-Em hãy ngồi yên đi! Anh không muốn làm đau em đâu!- Anh trừng mắt khiến nó rùng mình.

Hình ảnh những ngôi nhà, những hàng cây, những bóng người trên đường lướt nhanh qua khung cửa kính xe ô tô. Nó nhận ra anh định đưa nó về nhà, nó lại van nài anh:

-Em xin anh đó Kiên! Em không muốn về đó đâu!

Anh quá ngỡ ngàng trước thái độ của nó. Anh đã nghĩ có lẽ nó sẽ tức giận hay hoảng loạng chứ không phải là quỵ lụy thế này.

-Tại sao chứ? Sao em lại cầu xin anh điều đó? Em không muốn về nhà của chúng ta sao?- Anh vẫn nhìn con đường phía trước nhưng răng thì đã cắn chặt môi tới tứa máu.

-Vì em không muốn lại bị tổn thương!- Nó hét, tay cấu chặt vào vai anh.- Em không muốn trở về nơi địa ngục nó nữa!
Cả hai người sững lại. Bàn tay anh hơi run. Nó bảo gì? Nó nói mái ấm của anh và nó là địa ngục ư? Nó có thể nói được cái từ đó sao? Nếu đó là địa ngục thì chẳng phải anh chính là ác ma ư? Mãi mãi như thế ư?

Tay anh bỗng siết chặt vô lăng, anh đột ngột quay đầu xe, chạy về hướng ngược lại nhưng nó cũng hiểu, anh chẳng thể nào đưa nó về nhà cũ của nó. Anh dừng xe trước cửa một trung tâm mua sắm lớn. Mở cửa, bước ra, anh không quên ngoái lại nói với giọng ẩn chứa sự đe dọa:

-Với bộ dạng đó, em đừng nghĩ tới việc bước ra ngoài nếu không muốn mất hết thể diện.

Nó vội rụt người lại, cố kéo chiếc áo khoác xuống như thể chỉ cần như thể thì chiếc áo sẽ dài ra để tạo thành một chiếc áo choàng khổng lồ che phủ cơ thể nó như truyện cổ tích. Một điều viển vông!

Khoảng gần mười phút sau, anh quay lại với một túi quần áo đắt tiền trên tay. Quăng cho nó, anh lại ngồi vào ghế, nói mà không thèm liếc nhìn một cái:

-Ra hàng ghế sau mặc đồ vào .

Nó chậm chạp làm theo lại anh. Anh lực cho nó chiếc váy xòe màu trắng khá đơn giản nhưng lại có giá hét tận trời. Anh thong thả rút trong hộc đựng đồ thuốc lá, châm lửa. Nó mặc đồ xong thì ngồi yên, không biết nên làm gì nữa. Nó sợ nếu làm gì sai anh sẽ giận. Anh liếc nhìn nó rồi nói:
-Về lại chỗ cũ ngồi.

Âm sắc trong giọng anh thật đáng sợ khiến nó làm theo ngay. Nó cài lại dây an toàn rồi thở dài.

-Anh lại hút thuốc ư? Em đã nghĩ anh bỏ rồi chứ?- Nó nhướn mày nhưng rồi nó hiểu, giờ đây nó không có quyền chỉ trích anh.

Anh nhìn nó rồi lẳng lặng vứt thuốc ra ngoài cửa xe mặc cho đó có là một việc làm không đẹp và xứng với người lịch lãm như anh.

Anh lái xe đi. Lần này chậm hơn và anh cũng không còn mất bình tĩnh như ban nãy. Mắt anh chỉ nhìn về phía trước nhưng nó giống như anh đang nhìn một khoảng không vô định. Chỉ thế thôi nhưng đủ khiến nó bần thần và thấy run sợ.

Anh đột ngột dừng xe trước một bãi hoang phế nhưng lại rất quen thuộc. Nó đừng hình, toàn thân run bắn lên. Chưa bao giờ nó lại sợ như thế, cảm giác này còn khủng khiếp hơn những lần anh giận nữa. Nó biết đây là đâu. Là nơi nó hiểu rõ nhất- cô nhi viên, không, phải là phần còn sót lại của cô nhi viện Phong Linh ngày đó.

Anh mở cửa, kéo nó ra. Nó cự tuyệt, cố vùng vẫy nhưng nó không chống lại nỗi sức của anh. Anh ấn nó quỳ thụp xuống đất, ở vị trí nó có thể nhìn thấy toàn cảnh mớ hoang tàn đó. Nó siết chặt tay lại thành nắm đấm, răng cắn chặt môi khiến một vệt máu nhỏ túa ra. Nó khóc. Trong tâm trí nó hiện lên hình ảnh nó đã từng tưởng tượng ra mỗi đêm cùng với sự dằn vặt khôn nguôi. Lửa. Hơi nóng. Tiếng la hét hoảng loạng. Những đứa trẻ mang bộ mặt sợ hãi chạy ra từ ngọn lửa đang uốn mình nhảy múa vũ điệu chết chóc của riêng nó. Đứng giữa ngọn lửa, một người phụ nữ luôn mỉm cười hiền lành lại đang gào thét, nhìn ra ngoài với ánh mắt cầu cứu dù đã quá trễ. Người nó lạnh quá! Cái lạnh gai người chạy dọc sống lưng khiến nó nổi cả gai ốc, mặt trắng bệch. Nó không muốn nghĩ tới nhưng sao nơi đây khiến nó muốn xua đi cũng không xua đi được. Ai đó, làm ơn ai đó giúp nó xua đi cái lạnh này đi! Làm ơn!

-Đừng sợ.- Anh từ phía sau thì thào bên tai, một tay ôm lấy vòng eo, một tay nâng cằm nó lên cao, để mắt nó không hướng về nơi đổ nát kia nữa mà là bầu trời xanh trong thoáng gợn mây trắng bồng bềnh trôi. Ấm áp. Một cảm giác thật dễ chịu, thật êm dịu lan tỏa trong nó. Cái lạnh không còn, hình ảnh kia cũng mất. Nhưng nó sợ, nó sợ trí tưởng tượng của mình lại một lần nữa đưa nó tới với ác mộng ban ngày đó.- Anh đây.- Nó bấu víu vào cánh tay anh dùng để nâng cằm nó, thở dốc. Nó không muốn khoảng khắc yên bình này biến mất. Chỉ có anh, chỉ có anh là giúp được nó khi nó rơi vào hố sâu tăm tối.

Nó bật lên tiếng khóc.

-Về với anh…- Tiếng anh tựa như gió thoảng nhưng đọng lại, tạo thành một vết hằn sâu trong nó.
Nó gật đầu.
*
Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó một lát nữa. Anh biết điều anh làm là hèn hạ, là xảo trá và bất công với nó. Anh biết khi đưa nó tới đây nó sẽ ra sao và anh cũng biết chỉ anh mới cứu được nó khi đó. Anh lợi dụng điều đó để giữ nó lại. Và rồi bỗng dưng anh tự hỏi mình, anh đang làm quái gì. Anh định giữ nó bên mình suốt đời vậy sao? Anh bỗng muốn bật cười, cười thật to và giễu cợt mình. Anh không muốn! Anh yêu nó cơ mà!

Anh xoay tấm thân giờ đây đã mềm oặt trong tay anh, ôm lấy nó thật chặt để nó tạm quên đi hình ảnh sau lưng mình. Anh nói với giọng gấp gáp:

-Anh yêu em!

Nó không đáp lại, một cử động cũng không.

-Anh yêu em!- Anh lặp lại.- Anh thật sự yêu em vì em chính là em chứ không ai khác!- Anh thét trong vô vọng. Anh sợ anh sẽ mất nó vì sự ngu ngốc của mình.- Nên xin em đừng bỏ anh!- Anh suýt thì bật khóc.

Nó vẫn không động tay động chân, chỉ có môi mấp máy:

-Về đi anh, em muốn về nhà của chúng ta…- Nó vui, nó mừng, nó hân hoan xiết bao khi anh nói thế nhưng nó không đủ can đảm ôm lấy anh. Giấc mơ kia còn ám ảnh nó. Nó lo rằng khi nó ôm anh thì viện trưởng sẽ lại xuất hiện dù chỉ là trong tâm trí nó.

Anh không nhận ra điều đó. Bây giờ, anh chỉ biết rằng nó đã tha thứ cho anh. Thế là quá đủ! Anh nói:
-Ừ, về thôi, về nhà thôi.

Anh dắt nó về phía xe, nó đi theo anh, chậm rãi như con búp bê vô thức bị điều khiển dù giờ trái tim nó đã đổi khác. Nó ngoái lại nhìn mớ hoang tàn đổ nát đang minh chứng rằng trước đây, ngay tại nơi này, đã có một cô nhi viện tồn tại và chỉ trong một đêm, nó biến mất. Nó nhìn lên trời, nói nhỏ:

-Viện trưởng, xin hãy tha thứ cho con, con yêu anh ấy…

Nhưng liệu viện trưởng có tha thứ cho nó không?
*
Anh dành riêng cho nó một đêm ở một mình để bình tĩnh lại tâm trí. Đêm hôm đó, Rebecca qua ngủ với nó ở căn phòng cũ nó từng ở trước đây. Bà ôm nó, gương mặt lộ rõ sự thỏa mãn và dịu dàng. Bà đã từng khao khát được ôm nó thể này biết bao. Nó rúc sâu vào lòng bà như một đứa trẻ, nói:

-Mẹ có bao giờ buồn không?

-Tại sao lại buồn?

-Vì ông ấy không yêu mẹ.

Bà bật cười nhưng rồi cũng dịu giọng nói:

-Dường như mẹ hơi ngu ngốc An ạ. Có lẽ mẹ không nhận ra rằng ông ấy yêu mẹ, yêu mẹ vì mẹ là mẹ chứ không ai cả.
Nó hơi ngạc nhiên. Ông đã nói những lời đó sao? Giống hệt những lời anh nói ban sáng. Nó cười khì. Đúng là hai cha con. Mẹ nó tin ông và nó thì tin anh. Vậy là quá đủ.

-Ngủ đi.- Bà nói, với tay lên tắt đèn ngủ trên bàn.

-Dạ.- Nó nhắm mắt lại, cười nhẹ, mong rằng đêm nay ác mộng sẽ biến mất.

*
Nhưng không. Ác mộng không buông tha nó.

Viện trưởng đứng đó, đưa cánh tay chỉ về phía nó, thều thào :

-An…con không thể làm thế với ta…con không được ở bên người đó…đi ngay…

Nó vội vàng quay người bỏ chạy. Nó không muốn và cũng không có đủ can đảm để đối mặt với viện trưởng. Nó không thể!
*
Nó bật dậy, lưng áo ướt đẫm vì mồ hôi túa ra. Đặt tay lên trán để trấn tĩnh mình, nó nhìn đồng hồ. Đã quá trễ rồi. Giường chỉ còn mình nó, chắc là bà đã đi xuống dưới nhà và lại bắt tay làm bữa sáng như mọi ngày rồi. Thay vì vệ sinh cá nhân, nó chọn dầm mình trong bồn tắm trước. Nó mong cái lạnh của nước sẽ dập tắt cái nóng cũng như nỗi lo trong nó.
Nó cố hít thở thật sâu, thật đều để giúp mình bình tĩnh hơn nhưng rồi nó thấy hoa mắt. Từ dưới nước, một bóng người trồi lên. Là viện trưởng.
*
Nó hét toáng lên, vùng vẫy. Nước bắn tung tóe khắp trên sàn nhà tắm. Nó nhìn lại phía bên kia bồn tắm. Không ai cả. Chỉ là ảo giác. Đơn giản chỉ là dư âm còn lại của cơn ác mộng kia. Nó thở phào nhẹ nhõm nhưng trong tim vẫn như có hòn đá đè lên. Nặng trịch.

Cứ thế này thì nó điên mất!

Nó ngửa cổ lên, mắt nhìn lên tràn nhà chỉ một màu trắng xám. Hai tay đưa lên che mắt lại. Run rẩy. Khóc. Làm sao để thoát khỏi tình cảnh này đây chứ?
*
Sau hôm đó, anh dành nhiều thời gian hơn cho nó, đồng nghĩa với việc trong một khung thời gian ít hơn anh phải hoàn thành nhanh công việc mọi ngày, thậm chí là còn phải làm nhiều hơn thế. Anh hay trò chuyện, hay uống trà, hay đọc sách cho nó nghe. Đôi lúc, anh còn mua hoa tử đinh hương về cho nó nhiều tới nỗi nó có thể trang trí phòng của nó và anh chỉ toàn bằng những bông hoa đó. Điều này khiến nó có phần bớt sợ hãi. Nó có một niềm tin mạnh mẽ, tin rằng nó hoàn toàn có thể bên anh dù có gì xảy ra. Trước mặt anh nó luôn cố tỏ ra mọi thứ đều ổn nên anh cũng không chú ý lắm tới sắc mặt đang ngày càng nhợt nhạt của nó.
*
Anh đứng trong cửa hàng ở trung tâm thương mại, chỉ vào bộ váy màu hồng phấn có viền đăng ten ở phía dưới. Từ phía ngoài nhìn vào sơ cũng đủ thấy anh và nhận ra anh ngay lập tức. Anh quá đẹp, quá lịch lãm. Mọi cô gái đều dễ dàng say mê vẻ ngoài của anh, cô gái bán hàng đang đứng gần anh cũng không ngoại lệ. Cô ta nhìn anh với ánh mắt như thể nhìn được vị thánh hạ phàm. Thế nhưng trong lòng cô ta cũng đố kị không kém với người con gái hạnh phúc nào được anh mau đồ cho. Dĩ nhiên cô như thế vì cô không hề biết anh là ai và đã có vợ hay chưa, cô chỉ là nhân viên nhỏ bé mới vào làm và cho rằng đây là một vị khách sộp hào hoa lịch lãm. Có điều còn một trái tim khác với thứ tình yêu biến dạng méo mó và ích kỉ tới xấu xa cũng đang hướng về phái anh. Trái tim ấy đang đập mạnh trong lồng ngực một người ngồi ở quán café mà chỉ cần liếc mắt cũng đủ để thấy anh qua cửa kính của cửa hàng.
*
Anh đưa cho nó túi đồ, cười trừ, nói:

-Em giữ lấy mà dùng.

-Đây là hai bộ thứ 15 và 16 anh mang về trong tuần rồi đấy.- Nó nhăn nhó nhưng cũng lấy hai chiếc váy ra khỏi túi.
-Anh chỉ không muốn em thấy chán chường khi anh đi làm thôi.- Anh cúi xuống ôm lấy nó.

-Bằng cách để em thừ hết bộ đồ này bộ đồ này với vẻ mặt này à?- Nó giả vờ làm mặt chán nản rồi khó chịu. Anh cười phá lên.

Nó cũng cười nhưng rồi nó nhìn chăm chăm vào chiếc váy màu hồng có đăng ten.

-Em thích lắm à?

-Không, em không nghĩ em hợp với nó nhưng…Hoa thì hợp.

-Sao lại có Hoa ở đây?- Anh chun mũi.

-Em cho con bé bộ váy này nhé.- Nó nhìn anh với ánh mắt nài nỉ. Nó thừa biết anh không chịu nổi ánh mắt này mà sẽ chiều theo ý nó. Quả nhiên anh miễn cưỡng gật đầu, mặt mày cố kiềm để không nhăn nhó. Anh mua cho nó cơ mà. Nhưng thôi, nó vui là được.- Cảm ơn anh.

Anh định hôn lên đôi môi màu đào của nó nhưng bằng cách vô tình nào đó, nó né qua để ngắm bộ váy còn màu xanh dương còn lại. Anh thấy nó thật kì lạ. Từ hôm nó bỏ đi về, nó cười nói bình thường nhưng sao anh thấy nó như né tránh anh. Quái lạ!

Không phải nó vô tình mà ngược lại, nó lảng tránh việc động chạm quá thân mật với anh. Nó sợ mình sẽ lại ám ảnh, lại gặp ác mộng mà nó vẫn thấy hàng đêm ngay trong ban ngày.
*
Anh có cuộc họp gấp nên vội vàng đi. Nó gọi Hoa vào, đưa cho cô bé chiếc váy màu hồng có đăng ten.
-Em mặc thử đi.- Nó cười.

Hoa lắc đầu nguầy nguậy. Cô bé không dám, cô ý thức được mình chỉ là ngườilàm công, sao dám động tới đồ của chủ bao giờ, lại còn là đồ anh mua cho nó nữa chứ.

-Cứ mặc đi, cái này là chị tặng em vì đã ở bên chị khi chị cần.- Nó dúi vào tay Hoa.- Dù gì anh Kiên cũng không ý kiến gì đâu.- Nó cười.

-Vậy em…cảm ơn.- Hoa gật đầu e thẹn.

-Cứ mặc khi nào em ra ngoài, mặc trong nhà cũng được, không sao.

-Dạ.- Hoa cười tươi. Đã bao lâu rồi em chưa có được món quà? Có lẽ là từ khi cô nhi viện không còn tồn tại nữa chăng?
*
Đêm xuống.

Ác mộng tới.

Lần này nó không kiềm được, la hét hoảng loạn trong vòng tay anh.

-An, em sao vậy? An!- Anh vỗ vỗ vào má nó, cô gắng kéo nó ra khỏi cơn mộng mị.

Nó mở bừng mắt, tay bất giác siết chặt lấy áo anh. Một giọt nước mắt ấm áp nhẹ lăn xuống.

-Em sao vậy?- Anh dùng tay gạt đi nước mắt nó, hỏi giọng lo toan.

-Chỉ là ác mộng thôi anh.- Nó cười trấn an anh. Lát sau, nó kéo chăn lên đắp cho cả hai, nói.- Ngủ đi.

-Ừ.- Anh kéo nó sát vào cơ thể mình, nói.

Anh đã nghe thấy nó hét gì. Anh biết nó mơ thấy gì để rồi như vậy. Anh biết hết. Bất giác anh tự hỏi, liệu anh có quá tự tin vào tình yêu giữa hai người mà cho rằng cái sự thật dối trá và khó tin đến đau lòng ấy không có thật trong khi nó đã diễn ra một cách rõ ràng, không thể nào chối cãi.
*

Anh ngồi yên trong phòng làm việc. Anh gần như ở nhà suốt và làm việc trong phòng, chỉ đến công ty khi có trường hợp tình thế bắt buộc. Anh làm vậy vì lo cho nó. Anh muốn là người ở bên nó khi cần chứ không là ai khác.

-Mẹ vào nhé?

-Vào đi.

Bà bước vào, ngồi lên ghế sofa đối diện anh, ánh mắt có gì đó khá lạ.

-Chuyện gì nữa đây?- Giọng điệu anh có hơi thay đổi nhưng vẫn giữ nguyên cách nói trổng đó.

-Mẹ sẽ đưa An đi.

-Cái gì?- Anh như bật dậy khỏi ghế, mắt mở to nhìn bà.- Bà nghĩ gì vậy?

-Dạo này mẹ thấy nó mệt mỏi quá, mẹ muốn đưa nó ra nước ngoài nghỉ ngơi thôi.- Bà mau chóng giải thích.

Anh có hơi dịu lại nhưng vẫn tỏ ý phản đối.

-Ra nước ngoài, thay đổi không khí, vui chơi một chút có lẽ sẽ tốt với nó hơn.

Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

-Để xem đã. Nếu được thì khi nào đi?

-Khi bố mẹ về lại Los Angeles, chắc năm ngày nữa.

-Để tôi suy nghĩ đã.

-Được.- Bà gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.

0000000000000000000000000000000000000000000

Lại mất tích?!

Nó sẽ chẳng gặp phải chuyện xui xèo này nếu cứ ngồi yên trong nhà và lờ tịt đi việc Hoa đang gặp rắc rối với vài kẻ lạ mặt- điều mà nó sẽ không bao giờ làm được. Và hệ quả là giờ nó ở đây, trong một căn phòng tối tăm mà thứ ánh sáng duy nhất có được là từ một khe hở nhỏ trên tường, mà chính xác hơn thì là khe hở của một cửa sổ đã bị đóng đinh lên để mãi mãi không mở ra được thì phải. Cái không khí ẩm mốc khiến nó chỉ thêm sợ.

Một mình.

Bị trói.

Một căn phòng khóa kín.

Chỉ có bóng tối ôm lấy mình.

Mọi thứ lại gợi lên trong nó nỗi sợ hôm nào. Nó đã giải quyết mọi chuyện với mẹ, nó nhận được tình yêu của anh, nó đã trang hoàng lại căn phòng trên tầng 5 ngày đó. Thế nhưng dường như cái nỗi sợ đối với bóng tối đã ăn sâu vào máu thịt, vào tâm hồn nó để rồi dù có ra sao nó cũng không thể dẹp tan những cảm xúc này. Nó run rẩy, cố gắng thu gọn mình vào, tựa lưng vào tường. Trên bức tường chắc hẳn chỉ có rêu phong ẩm ướt, nó đoán vậy khi chiếc áo kiểu mỏng của mình nhanh chóng bị ướt sau đó và dính sát vào tấm lưng nó, khiến nó rùng mình. Nó cắn chặt răng, cố không để hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau vì lạnh hay bật ra tiếng khóc yếu ớt. Nó tự nhủ mình phải can đảm, phải tin rằng anh sẽ mau chóng nhận ra sự vắng mặt của nó và rồi sẽ đi tìm. Anh sẽ tìm thấy nó và nó sẽ lại ôm lấy anh thật chặt, để cho anh vỗ về. Mà có lẽ giờ anh cũng đang tìm nó rồi chăng? Nó thiếp đi bao lâu cũng không biết mà. Ở nơi này, thời gian quá khó để cho nó xác định. Nhưng rồi suy nghĩ tỉnh táo một lát, nó không quan tâm tới thời gian hay bản thân mình nữa. Nỗi sợ còn đó nhưng còn một nỗi sợ khác mà giờ nó mới nhận ra, nỗi sợ này bóp nghẹt tim nó. Sao nó lại ngu ngốc vậy chứ? Soa nó không nhận ra sớm điều này từ nãy giờ?
Hoa đâu rồi?!
*
Cũng giống nó, Hoa không biết đây là đâu, cũng không rõ đã bao lâu trồi qua. Cô bé ngồi trong góc một căn phòng khác nó, chật chội và đầy bụi bặm. Cô bé không nhớ nổi sao mình lại ở đây, chỉ nhớ được hai điều duy nhất là những người đáng sợ đó và cơn đau quặn thắt ở bụng vì bị ai đó đá mạnh vào. Hoa chỉ kịp nhận ra bàn chân đá cô bé mang đôi guốc màu đỏ cao tới mấy phân. Đó là phụ nữ. Và cô ả đó là kẻ cầm đầu, Hoa dám cược cả mạng của mình để đảm bảo điều đó. Trong cơn mơ màng và cả cơn đau hành hạ, cô có thể nghe tiếng mấy tên đàn ông nhỏ ríu trước cô ta. Họ bỏ cô bé một mình trong phòng, không ăn không uống. hoa cảm thấy càng lúc càng kiệt sức. Đôi lúc cô chỉ muốn buông xuôi nhưng rồi cô nhớ lại, nó hình như cũng bị bắt cùng cô. Không! Hoa phải sống! Vì cô bé muốn nó được an toàn, vì cô bé nợ nó nhiều điều từ khi còn nhỏ, vì cô bé còn điều quan trọng muốn nói cho nó biết!
*
Suốt hai đêm anh không ngủ, không làm việc. Anh dồn gần hai ngày qua và việc tìm nó và Hoa. Cả hai biết mất ngay trước cổng. Quá kì lạ! Anh gần như đã làm loạn cả đồn công an lên khi không thấy nó đâu. Anh thậm chí còn đe dọa sẽ không để yên cho những người bảo vệ pháp luật ấy nếu không thấy nó. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Anh tìm mọi cách để truy tìm nó. Anh gần như phát điên lên.
*
Hai ngày trước đó.

Như mọi ngày, nó ngồi bên cửa sổ, trên đùi là chiếc laptop anh mới mua. Nó có quyền tiếp tục viết lách, công việc nó từng đam mê. Thoảng hoặc, nó lại liếc nhìn ra cửa, nhìn ngắm thảm cỏ ngoài kia. Nắng vàng ươm tưới ấm da nó khiến nó mỉm cười lơ đãng. Cứ gõ lạch cạch vài cái nó lại nhìn ra ngoài. Viết chán, nó lại muốn ra ngoài nhưng vì lười một tẹo nên lại lướt web, dạo vài trang báo mạng rồi check mail. Có thư của hắn hỏi thăm nó, thư của nhóc hỏi khi nào có truyện mới, vài ba lá thư hỏi thăm của cô và một lá thư đầy tâm sự về người cha hiện nay của gã. Nó trả lời mọi lá thứ, trừ của gã. Nó nghĩ có lẽ hắn cần chia sẽ cho ai đó tâm tư chứ không cần một người dạy cho gã cần làm gì bây giờ. Lại tiếp tục quy luật của riêng mình, nó gửi xong mấy tin lại nhìn ra ngoài. Bất ngờ đập vào mắt nó là Hoa. Cô bé mặc chiếc váy hôm trước cô tặng, hình như là ra ngoài mua đồ nhưng lại bị vài người đàn ông lạ chặn lại, cố kéo cô bé vào xe cách cổng nhà gần hơn mười mét. Lo lắng và hốt hoảng, nó chạy vội đi xuống mà quên không gọi người trong nhà ra theo. Đó là điều mà nó đã phải hối hận ngay sau đó.

-Buông ra!- Hoa nói, cố vùng vẫy.

Nó vội chạy tới, cố đẩy những người kia ra nhưng có một tên cao lớn nhất đã nói vội:

-Mang theo luôn đi chứ người trong nhà ra thì chết!

Và thế là nó nhận trọn một cú đấm vào bụng còn Hoa bị một tên khác tát một bạt tai rồi bị mang đi.

*

Trong căn phòng có năm người, ai nấy đều căng thẳng và lo lắng, nhất là người mẹ kia.

-Anh trông nom cô ấy kiểu gì vậy hả?- Hắn túm cổ áo anh rồi giương nắm đấm lên.

-Thôi đi! Không phải lúc hai người cãi nhau đâu!- Nhóc vừa hét vừa đá vào chân hắn như muốn hắn buông anh ra ngay lập tức. Và hắn làm theo. Nhóc quay sang nhìn anh vừa gieo phịch xuống ghế sofa, ánh mắt vô hồn.- Chị ấy biến mất bao lâu rồi anh?

-Gần ba ngày rồi.

-Không biết là ai sao?

Anh lắc đầu.

-Vậy anh biết gì hả?- Hắn hét vào mặt anh nhưng nhận được cái trừng mắt của nhóc nên dịu lại, cố giữ bình tĩnh rồi ngồi xuống ghế đối diện anh trong khi nhóc cứ đi qua đi lại.

-Em gọi cho anh chàng Đình và cô nàng Mỹ kia rồi. Họ đang ở Đức nhưng vừa đáp máy bay, có lẽ lát nữa là tới đây thôi. -Nhóc thông báo.- Giờ ta cần biết chị ấy ở đâu mới được nhưng có vẻ khó lắm.

-Là lỗi của anh.- Anh gục mặt xuống, bờ vai run rẩy như muốn khóc.

-Giờ không phải lúc quy tránh nhiệm cho ai đâu.- Nhóc nói đồng thời lườm hắn khi thấy hắn nóng nảy, định nói gì đó.- Bác ơi, bên cảnh sát có tin gì không?

Bà Rebecca lắc đầu, khóc trên vai bố anh.

“Cốc…cốc…”

Hắn đứng dậy, bước ra mở cửa. bên ngoài là cô và gã. Hai người xách theo hai valise đựng đồ dành riêng cho dân du lịch. Trông cô có vẻ lo lắng hơn, hỏi ngay:

-Chuyện gì đã xảy ra với An vậy?

Hắn thờ dài, nghiêng người sang một bên để nhường đường, nói:

-Vào đi. Cô ấy mất tích rồi, có lẽ là bị bắt cóc.
*
Ba ngày không ăn uống thật sự là quá với nó và cả Hoa. Nó thậm chí chỉ chợp mắt được có một chút. Bỗng có thứ ánh sáng chói lòa nào đó xuất hiện khiến nó nheo mắt khó chịu. Ai đó mở cửa, dáng vẻ khá to con. Tên đàn ông đó đặt trước mặt nó một khay nhựa có cốc nước và ổ bánh mì bơ rẻ tiền rồi đi mất. Bóng tối lại ngự trị cả không gian. Nó lần mò tay mình cho tới khi tìm tới được khay nhựa, thoáng rùng mình khi chạm vào ly nước lạnh. Cầm được bánh mì trên tay, nó chậm rãi ăn. Nó phải ăn! Nó phải sống! Nhất định là như thế!
*
Cô ả ngồi trong góc khuất căn phòng, bóng tôi che khuất gương mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng màu son. Ả có gì hơi lạ nhìn năm tên đàn ông coi tiền hơn tất cả kia, nói:

-Các người có chắc là người bắt đúng người không? Tôi thấy hơi là lạ.

-Lạ gì chứ? Chúng tôi nghe đúng lời cô, khi nào bảo bắt là bắt. Chính cô cũng khẳng định cần bắt người mặc váy màu hồng viền đăng ten lúc đó cơ mà?- Tôi đã đấm vào bụng nó nói.

-Không sai, chính tôi đã thấy chồng nó lựa bộ đồ đó cho nó. Nhưng tôi vẫn thấy là lạ khi đá vào nó.

-Chưa bao giờ làm thế nên giờ làm được thấy vậy đúng rồi.- Một tên khác nhỏ con hơn cười phá lên nói nhưng rồi im bặt khi nhận được cái quắc mắt của ả kia.

-Chứ không lẽ cô không nhận ra kẻ thù chắc?- Tên kia đỡ lời.

Ả uống cạn cốc rượu trên tay, cắn chặt răng vào một dưới, gằng giọng:

-Phòng tối quá không nhìn rõ.

-Thế thì để chúng tôi lôi nó ra cho cô xác nhận.

-Đồ ngu! Để nó nhận ra đây là đâu và tôi là ai à? Con khốn đó tinh ranh lắm đây chứ các người tưởng đơn giản.- Thấy ả gần như phát điên, lũ bắt cóc thấy rùng mình. Rốt cuộc người chúng bắt cóc đã làm gì mà đối đầu với ả này chứ? Sai lầm hoàn toàn rồi!
*
-Cậu chủ.- Giọng quản gia Lâm có gì rất lạ.

-Gì vậy?- Anh nhìn lên người quản gia già trung thành đang đứng trên cầu thang.

-Có ai gọi điện tới phòng làm việc của cậu, người đó nói biết về…cô chủ…

Anh vội bật dậy, chạy ngay lên phòng làm việc. Cầm lấy chiếc điện thoại như thể thứ đó sắp biến mất, anh hơi thở dốc, nói:

-Alo…

-Chào, vẫn khỏe chứ?- Đó là một giọng phụ nữ lạ lẫm. Thế nhưng cách trò chuyện này khiến anh chắc chắn cô ta phải là người quen của anh. Cô ta dùng khí heli để thay đổi giọng nói!

-Cô là ai?

-Ô hô, giờ anh mới nghĩ tới tôi thay vì cô vợ bé nhỏ nhỉ?

-Cô là ai? An đâu?

-Cô ta đang ở cùng chỗ với tôi. Còn tôi là ai? Anh đoán thử xem!

-Rốt cuộc cô gọi tôi là vì mục đích gì?

Nhưng bên kia đã cúp máy. Cô ta gọi để trêu ngươi anh, dày vò anh cho thỏa mãn nỗi niềm.

*
“Xoảng”

Chiếc ly thủy tinh vỡ. Nó lại dùng tay dò xét trong bóng tối.

-Á!- Nó rên lên khi cảm thấy một mảnh thủy tinh nhọn đã đâm trúng tay nó nhưng nó không ngần ngại, chụp lấy mảnh thủy tinh dù bàn tay đã bị cứa tới chảy máu. Nó cố cắt dây trói nhưng vì không thấy gì nên lại cứ hay cứa vào tay. Nó dễ dàng ngửi thấy mùi máu tanh tanh của mình.Nó vẫn loay hoay cố giải thoát cho mình.

00000000000000000000000000000000000000000

Cứu!

-A…- Nó rên rỉ vì khi dây trói đứt, mảnh thủy tinh cũng thuận đà sượt một đường dài khiến một vết cắt dài tứa máu chạy dọc theo khuỷu tay nó. Nó vùng đứng dậy nhưng lại loạng choạng suýt té. Việc ngồi một chỗ suốt mấy ngày liền khiến chân cô tê rần. Duỗi chân ra một lát cho cái cảm giác kia biến mất, nó đứng dậy, cô vượt qua bóng tối mà lần mò được tới cửa. Có vẻ như bọn bắt cóc tự tin rằng nó sẽ không cởi được dây trói nên chẳng thèm khóa cửa. Quả thật nó quá may mắn.

Đây là một căn nhà hoang. Nó cam đoan thế. Những tường nhà đã sơn vữa để lộ những mảng gạch có rêu xấu xí, những cửa kính vỡ dính mạnh nhện, tấm la phông trên trần như chỉ muốn bung ra. Nó đi sát tường, cẩn trọng từng bước và giương tai ra nghe ngóng.

-Chết tiệt!- Một giọng nữ cao chói tai hét lên sau tiếng rầm hình như là do cửa đập mạnh vào tường, bên cạnh đó là tiếng bước chân cộp cộp trên sàn.

Tim nó suýt thì ngừng đập khi tiếng bước chân ngay gần nó. May thay, hình như ở hành lang đó có cầu thang và cô ta bước xuống. Nghe ngóng thêm một chốc nữa, nó lén lút như một tên trộm nhìn ra hành lang đó. Không một bóng người. Cánh cửa lúc nãy bị đạp mở toang ra.

Trong tình huống này, làm liều theo lí trí và tò mò là điều cấm kị. Nó hiểu thế. Tuy nhiên, nó vẫn mon men lại gần căn phòng đang mở ngỏ cửa như chào đón nó. Dù sao thì thế này cũng đâu phải ngu ngốc chứ. Chả phải cô ả đó cùng đồng bọn đang ở dưới nhà sao? Nghĩ vậy nó cũng hơi rùng mình. Lỡ vẫn còn tên nào trên lầu này thì sao? Nó nuốt nước miếng, nhẹ nhàng bước tới căn phòng, lén nhìn vào. Không có ai. Cũng giống như mọi nơi khác trong căn nhà này, căn phòng ẩm mốc dột nát tới lạ. Bên trong chỉ có một bàn và vài ba cái ghế cũ kĩ, trên bàn là chiếc túi xách mà nó đoán là của người đàn bà ban nãy. Chạy tới chỗ cái bàn, nó mở túi xách, lục lọi và cuối cùng cũng tìm ra thứ nó cần tìm. Chiếc di động của cô ta. Nó nhanh tay nhấn gọi tới số anh thì bỗng màn hình hiện lên cái tên Kiên khiến nó chột dạ. Cô ta có số của anh. Khoan đã, giọng lúc nãy, lẽ nào…

Đầu giây bên kia bắt máy, cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Giọng anh vang lên nhưng đầy giận dữ:

-Cô gọi cho tôi làm gì?

-Kiên…- Nó gọi.- Cứu em!

-An! Em đang ở đâu? An!

-Em đang ở một ngôi nhà hoang.

-Em biết đó là đâu không? Có đặc điểm đặc biệt ở gần đó không?

-Không, em không biết. Khoan đã, đúng rồi, em có nghe thấy tiếng song. Có lẽ là ở gần biển. Giúp em!

-Được rồi, anh sẽ…

Nhưng nó không nghe trọn được câu nỏi đó vì chiếc điện thoại đã bị giật phăng từ phía sau. Nó đã bị phát hiện. Một bàn tay nhỏ nhưng có những móng tay sắc nhọn đẩy nó xuống sàn.

-Cô giỏi lắm!- Một giọng nữa chua lè nói. Nó nhận ra ngay giọng nói này.- Không ngờ, là cô sao?

Nó ngước lên, nhăn mặt khó chịu vì bị hai tên đàn ông đè xuống đất. Cô ta cũng đang trợn mắt nhìn cô đầy ngỡ ngàng. Nó thốt lên:
-Là cô…
*
Anh nhìn chăm chăm vào màn hình di động. Đầu dây bên kia đã ngắt liên lạc từ khi nào nhưng rõ ràng cái số đi động này, rồi còn cả giọng nữ quen quen anh nghe được cuối cùng chính là của…Trúc. Chết tiệt! Chính là cô ta! Sao anh lại quên mất cô ả chứ?

Gọi ngay cho trợ lí Thanh vào phòng làm việc, anh hằm hè nói:

-Báo ngay với cảnh sát truy tìm cho ra Trúc cho tôi.

-Trúc?

-Phải, bằng mọi giá phải tóm được cô ta. Chính cô ta bắt cóc vợ tôi.- Anh suy nghĩ một chút rồi nói.- Kiểm tra từng ngôi nhà hoang nào gần biển cho tôi, phải tìm ra vợ tôi bằng mọi giá.

-Vâng.- Trợ lí Thanh cúi đầu rồi chạy nhanh ra ngoài.

-A!- Anh hét lớn, đưa tay gạt hết mớ đồ trên bàn xuống, văng tứ tung trên sàn.

Tất cả do anh.

Nếu không phải do anh thì nó đâu có bị thế này.

Anh cắn chặt môi như chỉ muốn cắn nát môi dưới mình, hằm hè:

-Tôi mà bắt được cô thì đừng hòng sống nổi, Trúc! Ả đàn bà nham hiểm!
*
Trúc tức điên lên đi được. Sao cô ta lại bị lộ mặt ngay lúc này chứ? Nhưng nếu không nhờ thế chắc còn khuya cô ta mới biết rằng mấy tên ngu ngốc ham tiền kia bắt sai người. Ai mà ngờ nó lại đưa cái váy mà cô ta thấy anh mua tặng cho con bé người làm thế chứ! Thật là rắc rối!

Cô ta đạp vào bụng nó một lần nữa và thỏa mãn trước gương mặt đau đớn của tình địch.

-Đau lắm chứ gì? Cho cô biết cảm giác của tôi!

-Cảm giác của cô ư?- Nó nhếch mép cười mỉa mai.- Cô mà đau gì chứ? Kẻ tàn độc như cô mà cũng thế sao?

Một lần nữa, Trúc đá vào bụng nó khiến nó lại nằm bẹp xuống sàn.

-Cô cướp mất tình yêu của tôi!

-Cô sai rồi.- Nó vẫn nằm như vậy, nói.- Cô mới là người xen vào cơ mà. Hừ, cái thứ tình yêu sai lầm của cô mới khiến cô không có được tình yêu.

Im ắng.

Lát sau, Trúc hét lớn:

-Quăng cô ta vào với con bé kia đi.- Ngay lập tức, một tên to con lôi nó đi ra ngoài.
*
Nó cảm nhận được sàn nhà lành lạnh ngay dưới lưng. Không một âm thành hay hình ảnh nào lọt vào đầu óc nó. Khoan, có tiếng gì đó như tiếng khóc. Nghe quen lắm.

-Chị An.- Đúng rồi, là tiếng của bé Hoa chứ ai nữa.- Chị ơi.- Trong bóng tối, Hoa ôm lấy nó, khóc lóc.

Một giọt nước mắt rơi lên mí mắt khiến mắt nó giật giật rồi mở to ra. Không thấy rõ gương mặt thân quen nhưng những đường nét mờ mờ chập chờn trong căn phòng chỉ có chút ánh sáng cũng đủ khiến nó thấy đỡ lo hơn. Nó cười nhạt, nói:
-Xin lỗi em.

Hoa lắc lắc đầu.

-Chị ơi…
*
Chuông điện thoại Trúc reo. Cơ nhướn mày nhìn cái tên của anh hiện lên màn hình. Nhếch mép, cô ta cười cay đắng. Cuối cùng thì anh cũng để ý tới cô dù chỉ một chút sao? Hay thật! Nhưng sao cô ta lại không thể nào vui lên. Trong lòng Trúc có gì đó là lạ. Dường như câu nói ban nãy có gì đó tác động tới cô ta nhưng rồi một cách nhanh chóng, Trúc cũng bắt điện thoại.

-Chào anh.- Cô ta vẫn tiếp tục giọng điều mỉa mai cay đắng nhưng cũng lẳng lơ.

-Cô đang ở đâu?- Anh nói.

-Em nói để anh kêu cảnh sát tới à? Em không ngu.

-Tôi thì nghĩ cô đã quá ngu ngốc khi dám bắt cóc vợ tôi đấy.- Anh cay độc.

-Là do anh, anh bỏ rơi em khiến em phải đau khổ.

-Tôi chưa bao giờ nói yêu cô mà cô nói thế, thậm chí tôi còn chưa bao giờ nắm tay cô dù chỉ một lần. Với lại cô cũng đâu yêu tôi.

-Không! Em yêu anh!- Trúc nói.

-Cô chỉ yêu bề ngoài và tiền bạc tôi, cô cần một nơi để cô yên tâm sống tới hết đời chứ không phải con người tôi.- Anh gần như hét vào máy.

Trúc thoáng chạnh lòng.

-Trúc! Cô còn đó không?- Anh nói.

-Gì?- Trúc nói khẽ.

-Thả An ra.

-Anh mơ à?- Cô ta bật cười khanh khách.- Em đưa cô ta về để tiếp tục nhìn hai người hạnh phúc sao? Em không hạnh phúc thì anh và cô ta cũng đừng mơ.

-Cô đúng là đồ quái vật.- Anh đay nghiến.

Thế nhưng đáp lại anh chỉ là một tràng cười không biết dùng từ gì để miêu tả nổi. Độc ác? Căm thù? Đau thương? Chưa đủ để nói lên tất cả cảm xúc trong đó.
*
Anh cúp máy, bực dọc quay sang nhìn về phía bàn khách. Trúc quả là ngu ngốc, cô ta đã không bao giờ nghị tới việc anh sẽ thông qua điện thoại mà dò tìm cô ta sao?

-Xác định được chưa?- Anh hỏi người cảnh sát đang ngồi bên máy dò định vị.

-Được, bờ biển AAA cách đây hơn trăm cây số.

-Chết tiệt! Vậy thì mau tới đó thôi!- Hắn nóng nảy, đứng bật dậy cùng với nhóc.

Ngay sau đó, gã và cô cũng đi theo. Họ vội vàng đi trước cả những cảnh sát vẫn lúc này mới tất bật, vội vã đứng dậy.
*
Nó nghe có tiếng ồn, tiếng la hét gì đó, tiếng đánh nhau. Nó không biết nên làm gì, chỉ đành ôm chặt Hoa đang run run. Nó tự nhủ:

-Không sao đâu.

“Rầm”

Cánh cửa mở tung ra. Là Trúc. Trông cô ta đầy sự giận dữ và tức tối. Nó hiểu, anh đã tới. Cô ta hung hổ bước tới, cố giật nó ra khỏi Hoa. Cô ta muốn bắt nó để đe dọa anh, để có thể trốn thoát.

-Đi mau!

-Không!- Nó hét.- Tôi sẽ không để cho cô đạt được ý muốn của mình đâu!

-Đi mau!- Cô ta giật tóc nó, kéo mạnh cho nó đứng dậy. Mắt cô ta như hằn lên một màu đỏ vì phát rồ.

-Chị An!- Hoa cố sức giằng tay An lại nhưng sức cô bé quá yếu, thật sự sức hai người yếu ớt không ăn gì mấy ngày qua không thể nào bằng một người đang mất lí trí. Cả hai đều bị giật đứng cả lên. Trúc nghiến chặt răng, bất ngờ rút một con dao sáng loáng, chĩa về phía cô.

-Giờ cô có đi không?

Nó sợ hãi nhưng vẫn cố lắc đầu.

Trúc kéo mạnh nó đi theo cô ta ra cửa nhưng nó vùng vẫy, cố giựt tay mình ra.

-Chết tiệt!- Trúc nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng chân ở cầu thang đang vang lên. Cảnh sát đã tới gần lắm rồi.- Cái này là do cô ép tôi.- Trúc nhắm mắt, đưa tay ra phái trước.

“Phập”

Máu chảy thành dòng, tạo thành một vũng máu hình thù quái dị dưới sàn nhà nhớp nháp.

-Chị An…- Hoa loạng choạng lui ra sau, tay đặt lên vết thương trên bụng. Máu thấm ướt một mảng lớn váy Hoa mặc. Hoa đỡ đỡ mũi dao đó cho nó!

-Hoa!- Nó hét, vội đỡ lấy cô bé đang dần ngã xuống.
*
Trúc không muốn thế. Cô ta chỉ muốn tạo một vết thương trên tay nó để dọa thôi. Cô ta không ngờ Hoa có thể làm thế, càng không ngờ khi mũi dao lại đâm trúng vào chỗ đó. Không! Cô ta không muốn mà! Cô ta run rẩy tới nỗi làm rớt con dao xuống. Cô ta quỳ thụp xuống sàn, gào lên đau đớn.

Nó ôm chặt lấy Hoa, dùng tay đặt lên vết thương như cố giữ máu, nói:

-Không sao, không sao mà, cố lên Hoa!

-Chị An…em trả nợ cho chị đủ rồi nhỉ…- Hoa nói một cách khó nhằn.

-Ừm.- Nó gật. Nó hiểu Hoa muốn nói về việc gì.

-Nếu ngày đó không phải chị tìm ra em ở bãi rác thì chắc em chết từ lâu trong mưa rồi chị nhỉ?- Tâm trí Hoa hiện lên hình ảnh ngày cô bé mới có bốn tuổi. Nơi bãi rác cô bé bị mẹ bỏ rơi đó, khi sắp lạnh tới mức ngất đi, nó đã tìm ra cô. Nếu không thì sao cô còn trên đời tới nay chứ?- Chị ơi, em có chuyện …muốn nói… hôm hỏa hoạn…

-An!- Tiếng anh gọi nó cắt mất lời Hoa.

Theo sau anh còn tất cả mọi người. Trong mắt họ, nỗi hãi hung và kinh hoàng hiện lên khi chứng kiến khung cảnh giữa ba người con gái ấy.

-Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu đi!- Nó hét.

00000000000000000000000000000000000000000

Cách yêu.

Anh mang tới bệnh viện một bộ đồ cho nó, thiếu điều anh chỉ muốn thay đồ cho nó hoặc tệ hơn là quăng nó lên xe và đưa về nhà. Suốt một tiếng chờ tin ngoài phòng cấp cứu, nó không nói không rằng, hệt như búp bê gỗ. Anh ghét thế. Anh thấy nó quá thảm thương, quá tội nghiệp. Anh không muốn nó như thế.

Mãi một lúc sau, vị bác sĩ mặc áo blu trắng nước ra, nhìn nó và anh rồi hỏi:

-Hai người là người nhà của bệnh nhân?

Nó gật đầu.

Vị bác sĩ thông báo cho hai người tình hình của Hoa. Nó mở to mắt, người run run rồi bật khóc. Ngay sau đó là nụ cười hứng khởi. Nó quá xúc động. Thật may mắn, Hoa được cấp cứu kịp thời nên không sao dù vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm nhiều ngày.

-Giờ thì em an tâm về được rồi chứ?- Anh cười nhìn nó.

-Vâng, em muốn về nhà, tắm rửa và ăn chút gì đó.- Nó nói.

-Mọi nguyện vọng của em sẽ được đáp ứng, thưa công nương.- Anh chòng ghẹo.
Nó chỉ cười.
*
-Anh định đi đâu vậy?- Nó hỏi khi thấy anh đi về phía garage lúc sáng sớm. Nó nhớ lịch làm việc của anh vào hôm nay không có gì cả.Trông anh như đang suy nghĩ kiếm cớ gì đó. Thế nhưng trước khi anh mở miệng bịa đặt điều gì, nó đã nói luôn.- Đừng nói dối em.

-Trông em mệt mỏi quá, thầm quầng dưới mắt khiến em giống con gấu trúc rồi đấy. Anh nghĩ em nên lên phòng nghỉ đi.
-Đừng đánh trống lảng với em.- Thật ra nó đã mất ngủ thật dù được anh ôm từ phía sau. Nó lại mơ thấy viện trưởng. Việc này thật sự khủng khiếp mà!- Anh định đi đâu?- Nó lặp lại câu hỏi của mình.

-Anh…anh định đi tới nhà giam.

-Nhà giam?- Nó nhướn mày.- Anh tới đó làm gì?

-Cảnh sát báo với anh là ba ngày nay…Trúc- anh có nói nhỏ cái tên người phụ nữ kia- muốn gặp anh.

Ngữ tưởng nó sẽ giận dữ nhưng không, nó suy nghĩ gì đó rồi nói:

-Đưa em theo với.

-Không được, em lên phòng nghỉ ngơi đi. Từ hôm em về đã được bốn ngày nhưng ngày nào em cũng vào bệnh viện thăm Hoa, anh thấy em kiệt sức lắm rồi.- Anh lo lắng.

-Em muốn đi. Em có chuyện muốn nói với cô ta.- Nó nói với giọng cứng rắn mà anh biết chắc mình sẽ không xoay chuyển được.

Đầu hàng. Anh nói:

-Được rồi, em lên thay đồ đi, anh chờ ở đây.
*
Khi Trúc được dẫn ra, trông cô vô cùng ngạc nhiên hay đúng hơn là ngỡ ngàng khi thấy anh tới cùng nó. Ngay sau đó, ánh mắt của cô ta chuyển hẳn sang sự căm phẫn. Trông cô thật thê thảm với bộ đồ kẻ sọc trắng và xanh lá sẫm trên người, mái tóc rối bù hơi xơ xác. Thế nhưng vẻ quyến rũ gợi tình trên gương mặt thì vẫn còn. Cô ta ngồi xuống phía bên kia cái bàn anh và nó đang ngồi. Cười cợt nhả hệt như ngày hôm đó, cô ta nói:

-Cô tới xem tôi thảm cỡ nào à?

Nó hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy sự thương hại.

-Không, tôi chỉ muốn biết cô đã nghiệm ra được gì.

-Chẳng có gì cả.- Cô ta hất tóc một cách kiêu kì.

-Tôi có thể hỏi cô vài điều không?- Nó nói, giọng nhỏ nhẹ.

Trúc vênh mặt như thể cô ta cao quý, cô ta sẽ chẳng ở đây lâu nữa, cô ta sẽ được thả vì theo ý kiến của mình, cô ta chẳng làm gì sai trái.

-Tại sao cô làm thế?- Suýt nữa thì Trúc đã đứng hẳn dậy mà cười phá lên, cười như điên như dại nếu người quản giáo không ho hung hắng để buộc cô ta ngồi yên.- Có gì đang cười sao?

-Tôi tưởng cô phải rõ chứ. Vì anh ấy.- Trúc chỉ tay vào anh.- Tôi yêu anh ấy.

Hai người phụ nữ nhìn vào anh nhưng anh chỉ nhìn nó, tay nắm tay nó, khẽ dùng tí lực mạnh để nó nhoi nhói lên trong một giây rồi thì sự ấm áp nơi bàn tay rắn chắc của anh lại bao phủ bàn tay nhỏ bé của nó. Nó thoáng mỉm cười, nhìn anh trìu mến.

-Tại sao, ngay cả khi anh ấy đã có vợ? Tại sao cô lại yêu người đàn ông này tới vậy?

Trúc im lặng. tại sao ư? Chính cô ta cũng không rõ. Cô ta chỉ biết là trong bữa tiệc hôm đó, khi một cô tiểu thư khác vô tình va phải cô ta mà chẳng thèm xin lỗi ngúng nguẩy bỏ đi khi nhìn thấy vệt rượu vang màu đỏ hồng trên nền váy trắng của cô ta, anh xuất hiện, đưa cô ta một chiếc khăn tay. Anh giàu có, lịch lãm, thành đạt, tất cả đủ để khiến cô xiêu lòng.

-Tôi cũng không muốn truy cứu gì cả.- Nó cười nhạt.- Trong tình yêu người ta dễ mất lí trí lắm.- Trúc cắn chặt răng.- Tôi tới đây chỉ để muốn hỏi về suy nghĩ của cô sau mọi thứ thôi. Trong suốt mấy ngày qua, có khi nào cô hối hận chưa?- Nó dè dặt hỏi.

-Tại sao tôi phải hối hận?

-Cô quá đáng tới thế sao?- Lúc này, anh mới lên tiếng.

-Là do anh bỏ mặc em!- Trúc nói lớn. tại sao ngay cả anh cũng nói thế với cô ta chứ? Cô ta chỉ vì quá yêu anh thôi mà? Nói thẳng ra thì mọi việc do anh chứ không phải do cô ta.

-Là lỗi của anh ấy.- Anh quay lại nhìn khi thấy nó nói thế.- Nhưng lỗi ở cô nhiều hơn. Cô đã yêu theo con tim mà không phải lí trí. Thế nhưng đôi lúc chính điều đó khiến cô yêu sai cách mà thôi. Lẽ ra cô có quyền rời xa anh ấy để tìm một ai khác yêu cô và cô có thể yêu, đó là điều cô thừa sức làm được. Nhưng cô đã chọn cách làm tổn thương chính bản thân cô và người cô yêu và còn nhiều người khác nữa.- Nó nghĩ tới Hoa.- Cô đã chọn sai đường rồi.

Trúc không biết nên nói gì nữa, hay chính xác hơn là không có quyền phản bác lại. Nó nói quá đúng. Cô ta quá ích kỉ, quá liều lĩnh và không giữ được đầu óc. Tình yêu không sai nhưng cách con người ta yêu là sai hay đúng thì là cả một vấn đề.

-Tôi mong cô hiểu rõ.- Nó kết thúc “bài giảng” của mình.- CHúng ta về thôi anh.

Anh gật đầu, đứng dậy, tay vẫn nắm tay nó mà đi ra ngoài. Nó vẫn cảm thấy được cái nhìn của Trúc ngay cả khi bước ra ngoài cửa.

Bỗng nó và anh nghe thấy tiếng cười, cười như điên như dại của trúc. Không, có lẽ cô ta đã điên thật rồi! Nó cảm nhận được một nỗi buồn chua chát, cay đắng và đáng thương ẩn sau nụ cười kia. Có lẽ cô ta đang khóc thầm.

-Là do em hả anh?

-Không, không phải lỗi của em.- Anh ôm chặt nó vào lòng.

Ngay tối hôm đó, nó nhận được cú điện thoại báo rằng Trúc được đã bị chuyển tới bệnh viện tâm thần. Người ta cứ nghe cô ta không ngừng lẩm bẩm “Yêu đúng cách”với “Người mình yêu hạnh phúc” rồi cười lên, sau đó lại khóc lóc thảm thương.
*

Trong suốt những ngày sau đó, nhà nó nhộn nhịp hẳn. Bố mẹ chồng nó chuẩn bị đồ đạc đi nước ngoài, hắn và nhóc suốt ngày kiếm chuyện trêu chọc nhau mà luôn bắt đầu từ nhóc, gã và cô thì lại cứ hay đi dạo trong vườn để khối người làm có chuyện đem ra bàn. Mở tủ đồ của Hoa, nó lấy ra vài bộ quần áo. Đúng lúc đó, cô mở cửa bước vào.

-Cô làm gì vậy An?

-Tôi định mang thêm ít đồ tới bệnh viện cho Hoa. Con bé chắc còn ở đó khoảng năm ngày nữa.

-Để tôi giúp cô.

-Ừ.- Nó cười nhẹ rồi đưa tay lấy bộ đồ màu xanh lơ trong góc tủ.- Cô và Đình định chừng nào kết hôn?

-Bố anh ấy, bố bây giờ ấy…

-Tôi biết.

-Ông ấy muốn cưới sớm nhưng tôi còn hơi lo. Cô thấy đấy, tôi bỏ nghiệp diễn nên giờ cũng phải tìm gì đó để làm, tôi không muốn phụ thuộc vào chồng.

-Cô từng làm ca sĩ, sao cô không thử viết nhạc?- Nó gợi ý.

-Tôi sẽ thử, nhưng không phải bây giờ. Tôi đang lười.- Cô gật gù.

Cô chạm khuỷu tay vào một cuốn sổ ở kệ cao hơn mình một chút khiến cuốn sổ rơi xuống sàn, lật tung ra. Nó nhìn xuống cuốn sổ. Nhật kí của Hoa! Dù đây không phải chuyện hay ho tử tế nhưng vốn tò mò, nó cầm cuốn nhật kí lên.

===

Sự thật khó ngờ

-Gì vậy?- Cô hỏi.

-Không, không có gì.- Nó gấp cuốn sổ lại, để sang phía bên phải mình, khuất tầm nhìn của cô.- Mĩ này, cô mang đồ vào bệnh viện giúp tôi nhé.

-Sao thế?

-Tôi có chút chuyện.

-Ừm…được rồi.- Cô gật đầu.

-Cảm ơn.
*
Tay hơi run, nó mở sổ ra. Từng dòng chữ nắn nót của Hoa hiện lên trên trang giấy. Suốt nửa cuốn đầu chỉ là những ghi chép thường ngày. Có lúc nó định ngừng đọc vì việc này là xâm hại tới đời tư của Hoa. Chính nó cũng không hiểu sao nó lại làm vậy nữa. Nó vốn đâu phải người như thế. Có gì đó thôi thúc nó tiếp tục đọc và nó làm theo. Ngữ tưởng đó chỉ là nhật kí rất đỗi bình thường của một cô bé tuổi teen nhưng nó đã dẹp bỏ ngay điều đó khi đọc tới những trang cuối cùng.

Ngày…tháng…năm…

Hôm nay chị An bỏ đi, mình không biết tại sao nữa, chỉ thấy anh Kiên tức giận lắm thôi. Lúc mở cửa cho hai người về, mình cứ thấy anh ôm chị ấy miết, thi thoảng lại cúi xuống thì thầm gì mà “Bình tĩnh…đừng lo nghĩ về vụ hỏa hoạn…” Vụ hỏa hoạn ở cô nhi viện ư? Vụ đó lâu lắm rồi mà? Chị An còn cứ lầm bầm mấy từ gì như là “Sao anh làm thế” rồi “Việc đó để phạt em ngày đó sao”. Trông chị có vẻ chẳng ý thức được cái gì cả, cứ như xác sống ấy. Mình thật sự không hiểu nỗi. Không lẽ chị ấy nghĩ anh Kiên là người gây ra vụ đó chắc? Trời ạ!

Ngày…tháng…năm…

Mình có hỏi anh Kiên về vụ hôm qua. Anh ấy thừa nhận chị An hiệu lầm “chút ít”. Mình đã định đi kể với chị ấy những điều khủng khiếp hôm đó nhưng anh ấy lại cản. Mình có hỏi tại sao nhưng anh chỉ cười trừ rồi lắc đầu, bảo rằng anh không muốn khiến chỉ ấy đau lòng thêm. Thật sự đúng như mình từng nghe, những kẻ đang yêu là những kẻ điên khùng nhất thế gian mà.

Ngày…tháng…năm…

Gần đây mình gặp ác mộng về đêm đó suốt. Mình không rõ có nên nói với chị An hay không. Mình không muốn chị ấy đau lòng nhưng không muốn anh Kiên giơ ra bộ mặt đau khổ đó nữa. Có nên cho chị ấy biết sự thật không đây? Liệu có tốt hơn khi nói chị ấy rằng tối đó viện trưởng đã yêu cầu mọi người chạy ra khỏi cô nhi viện rồi dùng lửa châm khắp nơi. Ban đầu mình đã không tin vào mắt mình khi thấy chuyện đó vì mình là đứa chạy ra cuối cùng nhưng rồi dần dần mình tin đó là thật. Viện trưởng đã tự tay đốt cô nhi viện. Thậm chí mình còn nhớ rõ gương mặt bà ấy khi nói với mình lúc còn đứng trong biển lửa nơi căn phòng đó, rằng đây là cách duy nhất giải thoát cho chị An. Sự thật này sẽ phải chon vùi mãi mãi?

Nó đánh rơi cuốn nhật kí xuống đất, đưa tay lên che miệng. Những điều trong cuốn sổ này là thật sao? Thực sự nó chưa bao giờ nghĩ tới việc này cả. Viện trưởng đã đốt cô nhi viện phong linh, nơi bà gầy dựng lên với tất cà tài sản và tình thương chỉ vì nó. Bà thật sự đã sai lầm và chính nó, nó cũng sai nữa. Tội lỗi nhiều nhất là ở nó. Anh cũng biết điều này nên mới không giải thích, không cho Hoa nói ra. Anh sợ nó đau, đau tận hai lần chứ không phải một lần nữa. Vậy mà nó đã trách móc anh ra sao chứ? Rốt cuộc thì nó mới là kẻ tồi tệ hơn.

Nó khóc.

Khóc rất nhiều.
*
Nó mở cửa phòng bệnh viện. Hoa nằm trên giường bệnh, mặc áo bệnh nhân, tóc hơi rối. Cô bé nhìn nó, cười toe:

-Chị!

Nó cũng cười lại hiền lành, hỏi han:

-Em khỏe hơn rồi chứ?

-Vâng, bác sĩ bảo ba ngày nữa ra viện được rồi.

-Thế thì tốt.- Nó tiến lại bên giường Hoa, ngồi xuống, nẹh nhàng nắm lấy bàn tay kia thật chặt.- Chị có chuyện muốn hỏi em.

-Vâng, chị cứ hỏi.

-Có thật-thực sự quá khó khăn để nó có thể nói ra điều này- viện trưởng đốt cháy cô nhi viện không em?
Hoa sững người. Sao nó lại biết chứ?

-Sao chị lại…

-Em chỉ cần trả lời đúng hay không thôi.- Nhưng Hoa im lặng, cứ cúi gằm mặt xuống.- Còn không thì em gật hoặc lắc đầu.
Cuối cùng, Hoa gật đầu, vẫn không dám ngẩng mặt lên dù chỉ một chút. Nó thấy thế liền cười hiền, xoa đầu cô bé.
-Không sao đâu, chị không trách cứ gì em về việc này. Em nghỉ ngơi đi.
*
-Kiên, em không làm phiền anh chứ?- Nó dè dặt bưng tách trà nóng vào phòng làm việc của anh.

-Ừ, không sao, em vào đi.- Anh cười.

Đặt tách trà xuống, nó nhìn anh, cười nhẹ. Anh đã bỏ dở nhiều công việc chỉ vì vụ nó mất tích nên nó không muốn làm phiền anh. Thế nhưng, nó vẫn muốn hỏi anh nhiều chuyện.

-Kiên.

-Gì em?

-Sao…anh không nói sự thật vụ cô nhi viện cho em?

-Ý…ý em là gì?- Anh lúng túng, giả vờ không hiểu nó đang nói gì.

-Anh biết sự thật là do viện trưởng mà. Sao anh không nói?

Một khoảng lặng dài buồn bã nhưng có gì đó hơi nhẹ nhõm khi mọi khúc mắc được tháo gỡ.

-Anh…

Nhưng anh đã không thể nói gì hơn vì nó đã hôn anh. Môi nó lần tới tai anh, nói nhỏ:

-Cảm ơn anh…vì tất cả.

Anh cười hơi đểu, đặt tay lên sau gáy nó, khẽ cúi đầu nó xuống, hôn.

-Như thế là chưa đủ.

Nó đỏ mặt nhưng cũng cười dù còn chút xấu hổ.

-Anh đúng là đồ đáng ghét mà.
*
Nó ngồi thẳng dậy, với tay lấy cái áo sơ mi của anh ở ngay cạnh mặc vào. Những tia nắng sớm xiên qua khung cửa, khiến căn phòng trở nên ấm áp. Anh xoay người sang nhìn nó, hỏi:

-Em dậy sớm thế?

-Ừ…- Nó cười.

Anh vòng tay qua eo nó, đè nó xuống giường, ôm chặt cái thân hình bé nhỏ, cười bảo:

-Cứ nằm thêm đi, chẳng ai nói gì đâu.

Nó được đà rúc sâu hơn vào lòng anh, thủ thỉ:

-Anh này.

-Gì?

-Em xin lỗi.

-Tôi qua cảm ơn, sáng nay xin lỗi. Em lạ thật đấy.

-Em cảm ơn và xin lỗi.- Anh bật cười.- EM quá ngốc nghếch khi không nhận ra anh tốt thế nào.

Anh khẽ vuốt tóc nó, âu yếm nói:

-Anh không quan tâm, mọi thứ với anh giờ là quá đủ.

-Nhưng với em thì chưa kết thúc.

Câu nói của nó khiến anh bật dậy, nhìn vào gương mặt thân yêu dưới mình.

-Em nói vậy là sao?

-Em không thể tha thứ cho mình nên…em sẽ đi.

-Đi đâu?- Anh trừng mắt nhìn nó.

-EM định ra nước ngoài sống với mẹ một thời gian.

Anh ôm nó thật chặt, nói vời vẻ mặt đau khổ:

-Tại sao? Sau tất cả mọi chuyện tại sao em muốn rời bỏ anh chứ?

Nó hơi lưỡng lự nhưng cũng chậm rãi vòng tay ôm lấy anh, cười dịu dàng, giải thích:

-Không phải là rời bỏ anh, em rất muốn, rất muốn ở bên anh. Chỉ là…em muốn chạy trốn.- Nó nói như khóc.- Em muốn trốn tới một nơi nào đó để có thể xóa tan mọi lỗi lầm của mình. Tất cả đều là do em mà ra, viện trưởng đã làm thế vì nghĩ em bị giam ***, bà ấy muốn em được tự do nên mới…- Lần này nó đã khóc.- Thậm chí kể cả khi không ai bảo đó là lỗi của em thì tận sâu trong lòng, em vẫn thấy hối hận và day dứt. Em muốn xóa bỏ tất cả để có thể ở bên anh thật hạnh phúc.- Nó bộc bạch mọi thứ.

Anh hôn nó một lần nữa rồi hỏi bằng giọng trầm đục hơi khàn:

-Em thật sự muốn đi.- Sao từ “đi” giờ đây với anh khó phát âm quá.

-Vâng.- Nó nói trong nước mắt.

-Nhưng em sẽ quay lại chứ?- Trong giọng anh lẩn khuất nỗi sợ hãi.

-Em hứa, không, em thề.- Nó ôm anh.

-Thế thì em đi đi. Còn anh, anh sẽ đợi em ở đây.

Tối hôm đó, nó rời bỏ đất nước nó đã lớn lên, bỏ lại cả tình yêu để mang theo nỗi đau tới một nơi khác để chôn vùi.

000000000000000000000000000000000000000000

Trở về.

Ba năm. Với nhiều người đó là thời gian dài, cũng có những người coi đó là khoảng thời gian ngắn. Tuy nhiên, với một số người, đó là thời gian đủ lâu để tìm cho mình một chốn bình yên, để xóa bỏ mọi dằn vặt đã từng có.

Rebecca uống ngụm hồng trà, nhìn nó đang đùa giỡn với đứa con thứ hai của mình- bé Clara. Thi thoảng Clara lại vẫy tay với bà. Nụ cười con bé trông thật tới xinh. Gương mặt hai đưa con bà trông rất giống nhau, có điều mắt cô bé con kia không phải màu tím mà là hổ phách, giống anh và chồng bà.

Trông nó đã có vẻ tốt hơn. Bà vẫn nhớ những ngày đầu tới đây, nó gặp ác mộng suốt. Nếu không phải Clara hay mò vào nghịch phá và ngủ cùng chắc nó còn gặp ác mộng khủng khiếp hơn thế. Bà cũng không hỏi nó mơ thấy gì mà chỉ im lặng. Có lẽ nó không muốn ai xen vào chuyện của nó. Vậy cũng tốt. Như thế sẽ khiến nó mạnh mẽ hơn. Và đúng như bà nghĩ, giờ nó mạnh mẽ, quyết đoán và không còn gặp những điều đáng sợ ấy trong mơ nữa. Vậy là quá đủ.
*
Anh ngồi trước máy tính, nhìn vào dãy ngân sách doanh thu hằng tháng mà mắt chỉ muốn díp lại vì mệt mỏi và buồn chán.Tháng nào cũng thế nhưng anh vẫn phải xem đi xem lại mấy lần. Những lúc thế này, anh lại nhớ cốc sữa nóng, tách café hay tách trà nó vẫn hay mang tới. Ngả người ra sau, anh nhìn lên trần nhà chạm khắc những bức tranh chìm nổi sống động, thì thào với chính bản thân mình:

-Ba năm rồi.- bất giác anh thở dài.

Nó vẫn hay gửi mail cho anh. Ngoài những dòng hỏi thăm anh, nó chỉ gửi những tấm ảnh nó chụp khung cảnh, bé Clara chơi đùa với nó khi đang cầm máy, thi thoảng là những clip nó quay và nói đủ thứ về chỗ ở mới hay những nơi nó ghé qua. Vậy nên ngày nào anh cũng vào check mail. Thế nhưng bốn ngày nay anh vì bận mà không vào mạng được. Đúng là bực mình mà.
Nghĩ tới vậy, anh lúi húi vào gmail. Suốt bốn ngày chỉ có duy nhất một mail gửi từ nó cách đây ba ngày. Lai là một clip. Lần này, nó đang đứng giữa đồng hoa oải hương ở Pháp. Nó mặc một bộ váy trắng mà anh nhận ra đã mua cho nó sau đám cưới không lâu, cười nói. Có lẽ người cầm máy quay là Rebecca. Nó nhìn thẳng vào máy quay và mỉm cười:
-Anh thấy chỗ này đẹp không Kiên? Lần sau anh nhất định phải đưa em tới đó.
Anh phì cười trước vẻ mặt làm nũng của nó.

Sau đó là một chuỗi hình ảnh nó cười nói, chạy đùa vui chơi trên đồng hoa. Có thể những hình đó chán với mọi người nhưng với anh, đó thật sự ấm áp và khiến anh vơi nỗi nhớ.

-Kiên này, ba…ba…- Nó nói gì đó nhưng bỗng màn hình tối om.

Có tiếng Rebecca nói:

-Clara, đừng quậy, đưa máy cho mẹ.

-Clara, ngoan nào em, đưa chị.- Nó nói lớn.

Nhưng rồi sau đó không còn gì cả. Đoạn clip kết thúc. Anh bật cười. Có vẻ như nó đã ổn rồi. Nhưng khi nào nó mới về với anh chứ? Mà lúc nãy nó định nói gì chứ?

-Anh Kiên!- Hoa đột ngột xông vào với điệu bộ hớt hơ hớt hải.

-Sao thế? Không giống em mọi ngày chút nào.

-Dạ…dạ…- Hoa hộc hơi, cố thở mà nói.- Thật ra…dưới nhà…về…
-Sao?
-Anh không định chào đón em trở về sao?- Giọng nói đó, thật quen.
*
Nó đứng đó, ngay trước mắt anh. Vẫn dàng vẻ tha thướt dịu dàng, vẫn nụ cười dịu dàng, vẫn đôi mắt tím nhưng giờ đã không còn chứa chất phiền muộn.

Nó buông valise ra, tiến tới gần anh. Anh nhớ, đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận được sự ấm áp nơi nó, và cả thân hình nhỏ bé gầy gầy đó nữa.

-Em đã về.

-Em đã hứa là sẽ trở về.

-Ừ.- Anh hít một hơi thật sâu để mùi hương trên người nó căng đầy buồng phổi mình.- Anh yêu em.

-Em biết, em cũng yêu anh.
*

Sáu năm sau.

Nó gõ lách cách bàn phím máy tình thì bị phá bĩnh. Còn ai ngoài tiểu quỷ đó nữa chứ?

-Mẹ, cho con xem với.- Con bé trưng ra bộ mặt nũng nịu dễ thương, đưa bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh lên chân váy nó, kéo kéo.

-Yên nào Mai, để mẹ viết xong đã.

-Cho con lên ngồi trên đùi mẹ đi.- Con bé giả vờ như sắp không.

Nó cười, thở dài nói:

-Đúng là con quỷ nhỏ mà. Được rồi, lên đây.- Nó bế con bé lên, cho ngồi sâu vào lòng. Nó nhìn lên màn hình, đánh lách cách những dòng cuối cùng của câu chuyện nó tâm đắc nhất.

-Mẹ ơi, cái này mẹ viết để làm gì?

Nó hôn nhẹ vào mái tóc Mai.

-Mẹ viết để kể lại một câu chuyện.

-Về hoàng tử và công chúa hả mẹ?

-Con có thể coi là thế.- Nó cười.

-Hai mẹ con làm gì thế?- Anh mỉm cười bước từ ngoài vào.- Mai, con lại phá mẹ à?

-Không có.- Mai dùng hai chân lẫn hai tay ôm chặt lấy nó.

-Cái tính nó giống ai thế không biết?- Anh vò đầu bứt tóc khi nhìn đứa con của mình.

-Ngang bướng hệt anh chứ ai.- Nó cười phá lên.

-Anh không như nó nhá.- Anh vội bào chữa.- À, Bảo và Lan ghé qua đưa thiệp đám cưới kìa, em muốn gặp họ không?

-Gửi thiệp mà cũng sẵn sang bỏ tiền mua vé máy bay qua đây nhỉ.

-Đấy, hai người đó còn hoang phí hơn anh.

-Vâng, em biết rồi.- Nó nói châm chọc.- Em tắt máy rồi xuống ngay.

Nó tắt file đang mở. Nó mỉm cười hài lòng với bản thân. Câu chuyện này, mong rằng sẽ được mọi người trân trọng và đón đọc vì đây là câu chuyện thật của đời nó.

VÌ EM LÀ BÚP BÊ CỦA TÔI

Anh đưa tay nghịch nghịch một lọn tóc của nó. Ngước lên nhìn anh, nó cười, bảo:

-Mình xuống đi anh.

Anh cúi xuống hôn lên môi nó, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào, chứa đầy tình yêu của anh. Bế Mai đặt lên vai khiến con bé cười toe toét.

-Ừ, không nên để khách đợi lâu.

Một lần nữa, anh hôn nó. Lần này là trên trán.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp.

—HẾT—

Ngoại Truyện

Em sẽ chờ tôi chứ?

“Cốc…cốc…”

Hắn đang tắm nhưng vẫn phải vội xả nước cho sạch xà phòng rồi quàng đại cái khăn tắm vào, bước ra ngoài cửa. Chắc là tên bạn Jason mang mấy cái đãi phần mềm tới chứ gì. Nhưng gần mười phút nữa mới tới giờ hẹn mà tên này chỉ tới đúng giờ thôi chứ có bao giờ tới sớm đâu. Quái lạ!

Hắn mở cửa. Ngay sau cánh cửa là nhóc với một bộ dạng kì cục không thể tả. Thực ra không kì cục gì với nhiều người nhưng với hắn- người đã chết lên chết xuống theo đúng nghĩa đen với cái bộ dạng là-con-gái-chết-liền của nhóc thì phải liệt vào hàng quái dị. Tóc dài lâu năm không cắt mềm mại rũ xuống hai vai, bộ váy dài tới gần đầu gối màu kem, áo jacket jean hợp tông. Trông nhóc nữ tính hơn hẳn so với trước.

-Dẹp cái phong cách này đi.- Hắn nói.

-Nhưng trông đẹp mà.- Nhóc nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc.- Bảo mới nên coi lại mình đấy, mặc đồ vào đi không Lan hét lên là có biến thái đấy.

-Ma lanh.- Hắn gãi đầu rồi nói.- Muốn vào không?

-Vào, có đồ ăn nè.- Nhóc đưa hộp bánh pizza giấu ở đằng sau ra rồi bước hẳn vào nhà.

-Muốn hâm nóng lại không?

-Không cần, vô tiếp tục thư giãn với bồn tắm đi nhá.- Nhóc phẩy phẩy tay đuổi hắn khiến hắn chỉ biết thở dài. Rốt cuộc đây là nhà hắn hay nhà nhóc chứ?

-Thế thì đứng có ăn hết đó heo.

-Ê ê, ăn nói cho đàng hoàng đấy.- Nhóc chỉ tay vào hắn, nói.
Hắn cười khì.
*
Lau lau mái tóc ướt sũng và chỉ mặc đúng quần dài, hắn cằm một miếng bánh lên ăn ngon lành.
-Không cam ơn được một tiếng à?

-Lo nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó từ hồi nào thế?

-Này, thôi kiểu cộc tính đó đi đấy.- Nhóc xụ mặt. Ngày nào cũng chăm lo, cũng mang đồ ăn tới để rồi nhóc đổi được câu nói và thái độ kiểu này sao chứ? Quá đáng vừa thôi chứ!

Hắn cười nhẹ, đưa tay giựt tóc nhóc, nói:

-Bỏ vẻ mặt đó đi, chẳng xinh đẹp chút nào đâu.

-Biết rồi, khỏi nói.- Thế nhưng nhóc vẫn giận. Nhóc đã cố nữ tính, đã cố quan tâm thế mà hắn vẫn vậy, đôi lúc thì cũng dịu dàng hơn chút ít. Lẽ nào hắn vẫn nhớ về nó sao? Hắn sẽ không bao giờ quên được nó ư? Rồi thì với hắn, nhóc là gì đây chứ?- Này, đừng ăn hết chứ!- Nhóc hét toáng khi thấy miếng bánh cuối cùng bị hắn cho vào mồm ngon lành.- Lan chưa ăn tới miếng thứ hai nha.

-Thế thì mua cái mới đi nhá, không tiễn.- Hắn vừa nói vừa cầm luôn miếng bánh đang ăn dở trên tay nhóc mà nhai.
-Quá đáng thôi nha!- Nhóc dỗi.- Nhà còn gì không?

-Tự vô bếp mà tìm.

Nhóc bỏ mặt hắn ở ngoài bàn ăn, vô bếp lục lọi xoong nồi với tủ lạnh nhưng chỉ có mấy đồ ăn vặt như trái cây hay bánh ngọt. Đang đói sao ăn mấy cái này được chứ?

-Này, không có gì ăn hết vậy? Không lẽ…- nhóc cười đểu- ngày nào cũng hóng Lan mang đồ ăn tới à?

-Ăn dưa bở à?

-Dưa bở? là sao?

-Mệt quá, ngốc vừa thôi.

Nhóc vùng vằng đi tới chỗ hắn đứng, chỉ thẳng mặt nói:

-Này, đừng có nói thế với người ngày nào cũng mang đồ ăn tới cho một kẻ lười biết nấu ăn mà chỉ ăn mì ly với KFC thế chứ?

-Con oắt này, thích chọc tức tôi lắm à?

Hắn bật dậy đưa tay lại định đánh vào đầu nhóc nhưng nhóc nhanh chóng né đi. Rồi cũng bị hắn chụp lại, nó bị đè ngửa ra bàn, vội vàng vươn tay giựt mạnh tóc hắn.

-Hello.- Jason lúc này mới tới thì đập vào mắt anh ta là một cách tượng cực-kì-khó-tả. Hắn, cái tên bạn chưa bao giờ thèm liếc mắt tới con gái, đang đè ngửa một cô gái nhỏ trên bàn ăn, ngay cái nơi đứng ngoài cửa phòng tầm mắt vào là thấy. Bản tính người phương Đông là đấy à?- E hèm, xin lỗi, tôi đã làm phiền.

-Cậu tính vứt công việc sang một bên à? Vào đi!- Hắn đứng thẳng dậy, nói.

-Tôi không làm phiền gì chứ?

-Không, vào đi!- hắn nói. Trong thoáng chốc, mặt hắn đã đỏ lựng.
*
Jason về, không quên dành cho hai người nụ cười đầy ẩn ý theo cách hiểu riêng của anh ta. Hắn ngồi xuống ghế sofa, mở ti vi lên xem vài tin tức vớ vẩn rồi tắt.

-Tối không về hả?

-Bỏ đi rồi.- Nhóc đáp hững hờ.

-Sao thế? Lại giận dỗi gì nên bỏ trốn nữa sao?

Nhóc ngồi lên ghế đơn gần chỗ hắn, nói vẻ vẻ nghiêm trọng:

-Này, nếu Lan đi, Bảo có giữ không?

-Sao lại hỏi thế?- Hắn nhướn mày nhìn gương mặt nhóc đang trầm tư.- Bộ mặt đó không hợp đâu, cười lên đi.

-Không, Lan hỏi thật đó. Bảo có giữ Lan lại không?

-Tôi đâu là gì của cô đâu mà giữ hay không giữ.- Hắn vớ lấy tờ báo mới lấy ngoài cửa ban sáng chưa đọc mà chăm chú đọc.

-Đồ ngốc!- Nhóc hét lớn rồi bỏ vào phòng ngủ giành cho khách, đóng cửa vang lên một cái rầm chói tai.

Hắn nhìn cánh cửa như thể trên đó khảm nạm toán đá quý hiếm có trên đời, nói:

-Tôi không nhớ có đồng ý cho ở lại mà.
*
Sáng sớm hôm sau, hắn đi làm và nhóc phải đi học. thế nhưng nhóc vẫn không bước ra khỏi phòng. Bực dọc, hắn hét:

-Lan, dậy đi! Muộn kìa!

Không có tiếng trả lời.

-Lan! Dậy mau! Còn không thì tôi không đưa đi học đâu! Lan!- Hắn tới, đưa tay định gõ cửa thì nhận ra cửa đã mở từ lúc nào. Mở tung cửa ra, trong phòng không có ai, chỉ có một tờ giấy để ngay trên đầu giường.

“Bảo là đồ ngốc, khùng, điên, chập mạch! Chết đi! Tui đi qua chỗ Kiên cho rồi!”

Vớ vẩn! Nhóc muốn đi đâu thì đi, hắn mặc. Nói chuyện khó hiểu rồi giận dỗi, giờ còn bỏ đi nữa chứ!

Những ngày sau đó thật sự hắn thấy chán và…đói. Nghĩ kĩ thì quả thật hôm đó nhóc quá kì lạ. Có chuyện gì thế nhỉ? Hình như hôm đó hắn cũng hơi quá đáng. Bỗng nhiên hắn thấy nhớ nhớ. Nhưng mặc kệ nhóc. Hắn cũng đã nói rõ, cả hai đâu là gì. Tại sao giờ hắn phải chạy theo một con nhóc chứ? Tuy nhiên mấy ngày sau hắn đã phải xách valise lên đường về nước vì cuộc gọi từ anh.

Hắn vẫn nhớ như in cuộc trao đổi qua điện thoại đó.

-Này, về đây đi.- Vẫn với cái giọng trầm trầm đó, anh nói.

-Từ khi nào tôi có nghĩa vụ làm theo lời anh thế?- Hắn hất hàm.

-Lan ở nhà tôi.

-Thì sao?

-Con bé cứ nhốt mình trong phòng mãi.

-Liên quan gì tới tôi?

-Anh là người cô bé muốn ở bên, nó yêu anh, thế mà anh không biết gì sao? Lan sắp phải đính hôn với người ta kia kìa!
Hắn cúp máy và kết quả là sau mấy tiếng trên máy bay, hắn có mặt ngay phòng khách nhà anh. Hắn cũng không rõ nữa, chỉ biết là muốn tới đây, thế thôi. Quái lạ!

Cô người làm nói với hắn là anh đi công tác, ngay tối nay sẽ về. Còn nó thì đã đi nước ngoài lâu rồi không ghé về. Một thời gian dài đã qua, giờ nghe tin về nó, tim hắn bỗng nhói lên. Hắn vẫn còn dành tình cảm cho nó ư? Đây là điều đáng vui hay đáng buồn đây? Hay lại nực cười? Hắn cười cay đắng rồi tìm phòng của nhóc trên tầng hai.
*
Nhóc sững người khi thấy hắn đứng ở cửa. Hắn tìm nhóc? Hắn đã có tình cảm với nhóc rồi sao? Lòng nhóc bỗng dâng lên cảm giác gì đó vui vui và thanh bình tới khó hiểu. Nhưng ngay sau đó, hắn phá vỡ cảm giác đó bằng câu nói nhận xét khó ưa:

-Muốn trốn cái hôn ước mà bỏ đi một cách ngu ngốc vậy sao?

-Tới đây chỉ để nói thế sao?- Hắn không đáp.- Sao Bảo không bao giờ chịu hiểu rằng Lan yêu Bảo chứ?

Hắn lặng người. Thực ra không phải hắn không có tình cảm với nhóc nhưng hắn vẫn còn yêu nó. Tình cảm sâu nặng đó không dễ dàng xóa nhòa một chút nào cả. Nếu hắn nói rằng hắn muốn nhóc ở gần thì điều đó thật sự quá quá đáng với nhóc. Hắn không muốn một ngày nào đó nhóc hối hận.

-Về nhà đi.

-Không! Không muốn!- Nhóc ôm lấy hắn từ phái sau khi hắn vừa xoay người định bước ra khỏi phòng.- Bảo đã tới đây! Lý nào chỉ để nói câu này chứ!

-Thật vậy đó.- Trầm ngâm một lát, hắn cầm tay nó buông ra.

-Đồ ngốc!- Nhóc mắng, cầm một cái gối trên giường ngay gần đó quăng vào mặt hắn rồi vụt chạy.
*
Tới tối, anh cũng đã về. Nhìn hắn ăn bữa tối ngon lành với ánh mắt “kì thị”, không động tới nổi một miếng thức ăn. Không chịu được cái thái độ dửng dưng đó nữa, anh đập bàn khiến hắn hơi giật mình, nói:

-Tôi gọi anh về để mời anh ăn tối à? Anh nói gì để Lan nó vùng vằng bỏ về làm lễ đính hôn thế?

Hắn ngừng ăn, lấy khăn lau miệng rồi nói:

-Liệu anh có thể ở bên ai đó àm lòng vẫn nhớ về người khác không?- Anh lặng người. Anh hiểu hắn muốn nói tới việc gì.- Điều này quá bất công với cô bé đó.

-Nhưng…- gương mặt anh hiện rõ sự trầm mặc- anh đâu thể chối bỏ rằng anh không có chút tình cảm gì với Lan. Nghe tôi này, Lan là cô gái tốt, anh phải biết trân trọng đấy. Còn việc anh có yêu cô bé không thì hãy cứ để thời gian trả lời.
*
Nhóc ngồi im trên ghế, tay nắm chặt gấu váy màu hồng phấn của mình. Thi thoảng anh chàng bên cạnh, vị hôn phu của nhóc, lại quay sang hỏi thăm. Anh ta hiền lành, vẻ ngoài ưa nhìn, con nhà danh giá và tử tế. Thế nhưng nhóc không có tình cảm gì cả, đơn giản là vì nhóc yêu hắn. Thế nhưng sao hắn lại làm thế chứ? Nhóc cắn răng.

-Được rồi, hai đứa rót rượu đi.- Mẹ nhóc cười.

-Vâng.- Anh chàng ấy cười rồi cầm tay nhóc giúp đứng dậy.

Nhóc hơi run run. Hắn…sẽ không tới ư? Tất cả kết thúc ở đây sao?

“Rầm”

Tất cả mọi người trong gian phòng quay lại nhìn kẻ phá đám.

-Bảo?

-Cậu là ai?- Bố nhóc nhăn mặt nhìn hắn.

Hắn không đáp lại, chỉ bước tới chỗ nhóc, giật nhóc ra khỏi người kia, ôm sát vào rồi nói dõng dạc:

-Cháu là người con gái bác yêu.- Dù không thích tiếng Hoa nhưng hắn vẫn phải nói, nhất là trong trường hợp này.
Ai nấy sững người, nhất là vị hôn phu kia thì trố mắt ra nhìn hai người kia.

Hắn nói tiếp:

-Cháu sẽ chăm lo tốt cho Lan nên xin bác giao cô ấy cho cháu.

Rồi đột ngột, hắn nắm chặt tay nó không buông rồi chạy ra khỏi gian phòng.
*
-Bảo làm gì vậy?

-Cướp dâu.- hắn vẫn nắm lấy tay nó mà chạy ra tới cửa khách sạn, leo lên xe rồi nhấn ga.

-Chẳng phải Bảo đã nói chúng ta không là gì cả sao?

Hắn không đáp lại, chỉ chăm chăm nhìn vào đường. Đường xá ở Đài Loan vậy mà cũng động nghịt người. Đi ra tận ngoại ô thánh phố, hắn mới dừng xe lại, quay lại nhìn nhóc.

-Gì thế?- Nhóc nhìn.

Hắn chậm rãi tiến tới gần, hôn nhẹ lên trán nhóc rồi dịu dàng nói:

-Bây giờ chỉ có thể là vậy. Em có thể chờ không? Chờ tới khi anh quên được An để có thể ở bên em với tất cả tình yêu của mình. Được chứ?

Nhóc nhìn hắn, mặt đỏ ửng nhưng cũng cười, nhảy bổ tới ôm chầm hắn.

-Đương nhiên, đời này em bám anh miết, anh trốn cũng không được đâu.

Hắn tặc lưỡi. Bản chất thật của nhóc quay trở lại rồi. Quả nhiên dù thay đổi vẻ ngoài sao thì bên trong vẫn thế. Nhưng thế này cũng khiến hắn thấy thoải mái hơn. Khoan đã, có khác. Hôm nay, nhóc đột nhiên dùng nước hoa!

- HẾT -
 

Web Design Technology blogs [ itdl ] Auto Backlink

HomeBlog ArchiveServicesLink2MeContactSubmit your PostPost RSS

Copyright © 2012 [ itdl ] Just for Share. Designed by Ngoc Luong - Freelancer

Best view in Chrome 11+, Firefox 5+ with resolution 1024 x 768 pixel. Powered by Blogger.