[Truyện dài] Vì em là búp bê của tôi (Part 4)

Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !

Tên tác phẩm: Vì em là búp bê của tôi!!!
Tác giả: Kẻ mang trái táo màu đỏ
Thể loại: đủ loại
Rating: có lẽ là 13+
Status: đang tiến hành
Warning: không có
Tuổi thơ nó gắn liền với ba từ: trẻ mồ côi.
Năm lên 10, ba từ đó bị xóa bỏ và thay bằng hai từ khác: búp bê.
Và nó chính là búp bê của anh và chỉ của riêng anh mà thôi, một con búp bê thủy tinh lạnh lùng không cảm xúc nhưng mong manh dễ vỡ đến khó lường, một con búp bê đáng thương...


Đêm dài.

-Điện thoại tôi hết pin rồi.- Nó nhìn cái màn hình tối thui.- Còn của anh?

-Quản lí giữ.

-Trời ạ, thế thì sao ra khỏi đây được?

-Chờ.

-Chờ tới bao giờ chứ?- Nó mất bình tĩnh.

-Tới khi nào người ta tìm thấy, lát nữa, vài tiếng nữa hoặc sáng mai.

-Anh đang nói đùa với tôi đấy à?

-Không.- Gã thong thả ngồi bệt xuồng sàn thang máy, mắt nhắm và khe khẽ huýt sáo một bài hát lạ nhưng hay. Nó cũng ngồi xuống theo, mắt vẫn mở.

“Pụt”

-Gì nữa đây?- Gã than vãn khi thấy điện tắt phụt.- An, cô không sao chứ?

Không có tiếng nó đáp lại.

-An, cô đâu rồi? An.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Gã cố lần mò ra nó trong bóng tối. Bất ngờ, tay gã chạm phải nó đang run rẩy cùng cực.

-Sao vậy An? Cô sao vậy?

-Tôi…

-Hả?

-Tôi…sợ…b…óng…tối.

Gã trố mắt dù chẳng thể nhìn thấy nó trong màn đêm tối này.

*

Một cánh tay gã vòng qua vai, kéo nó ngồi rúc sâu vào lòng gã.

Nó cười nhẹ khi thấy hơi ấm từ người gã phả lên da mình.

-Thi thoảng anh cũng có điểm tốt nhỉ?

-Vậy bình thường tôi xấu lắm à?

-Không hẳn.- Nó phì cười.

-Nếu là bình thường thì cô đã tát tôi rồi nhỉ?

-Tùy.

-Sao cô lại sợ bóng tối?

-Vì trước khi bà ta bỏ rơi tôi…- nó không biết sao mình lại bộc bạch lòng mình cho gã, vì có thể nó và gã giống nhau chăng? Ngay cả hắn cũng chưa nghe nó nói về quá khứ thế này, đơn giản vì hắn không giống nó, cha mẹ hắn mất trong một tai nạn nên bất lắm anh mới phải vào cô nhi viện mà thôi.- bà ta đã uống rượu, đã mắng mỏ, thậm chí còn đánh đập tôi đấy. Anh tin không?- Không có tiếng gã trả lời.- Sau đó, bà ta tống tôi vào một căn phòng tối suốt mấy ngày đêm.

-Gì chứ? Bà ta làm thế thật sao?

-Anh nghĩ tôi nói dối?

-Không.

-Anh cũng sợ bóng tối đúng không?

-Sao cô lại hỏi thế?

-Trong thoáng chốc, dù rất khó nhận ra nhưng tôi thấy anh run.

Tiếng gã cười khan , gã nói bằng giọng chua chát chưa từng được nghe từ một người như gã:

-Tôi cũng từng bị tống vào phòng tối rồi.- Nó không nói gì.- Mẹ tôi là tình nhân của cha tôi, một người đàn ông quyền quý nhưng đã hơn năm mươi dù mẹ tôi mới chưa đầy ba mươi. Bà ta lẳng lơ và bất chấp mọi thứ để có cuộc sống tốt cho mình. Ngay cả khi có cha tôi bà ta còn qua lại với một người đàn ông khác. Tôi không phải con của cha tôi mà là của tên đó. Cô biết là ai không?

-Không.

-Là con trai của ông ấy.

-Cái gì? Tức là người lẽ ra là anh em với anh.

-Sai rồi, nếu không có ông ta sao tôi tồn tại được. Ngày ngày phải gọi ông nội mình bằng cha nghe thật quái đản. Cho tới khi tôi 10 tuổi, tôi mới biết được sự thật kinh tởm đó. Và cô biết họ làm gì không?

-Họ làm gì?

-Học bỏ trốn mà không có tôi.

-Thật sao?

-Phải, tôi đã bắt gặp và bà ta nhẫn tâm tống tôi vào một căn nhà kho cũ kĩ bỏ hoang trong khuôn viên nhà. Tôi đã gào thét, đã khóc và xin họ mang tôi theo vì dù sao tôi cũng là con của hai người đó nhưng họ đã đi mà không thèm ngoái lại. Tôi ở trong nhà kho suốt hai ngày cho tới khi một người làm vườn tìm thấy mình.

Gã cảm thấy bàn tay nó đang ôm lầy gã, một cái ôm ấm áp và tràn đầy thương cảm.

-Cô biết không, tôi thật sự yêu mẹ tôi nhưng bà ấy không yêu tôi, bà ấy yêu cha ruột tôi, người đầu tiên và duy nhất bà ấy yêu là ông ta chứ không phải là tôi.

Mọi thứ lại chìm vào im lặng trong bóng tối.

*

-An này.

-Sao?

-Cô đang ở trong bóng tối với một người yêu cô đấy. Cô không sợ sao?

-Sao tôi phải sợ? Anh đâu có yêu tôi.

-Sao cô lại nói thế?

-Anh không yêu tôi, Đình à. Người anh yêu là một người khác nhưng vì cô ấy quá tốt với anh nên anh sợ sẽ làm cô ấy tổn thương, sợ liệu chăng một ngày nào đó cô ấy sẽ như mẹ của anh mà bỏ rơi anh.

-Gì chứ?

-Tôi không nói sai đâu Đình, anh chỉ có cảm giác hứng thú với tôi vì tôi không thích gì anh thôi.

-Thế cô nghĩ tôi yêu ai?

-Thánh Mỹ.

-Gì chứ? Cô đùa tôi à?

-Tôi không đùa, chỉ là anh không nhận ra thôi.

-Cô ấy chỉ là…

-Là gì? Anh định nói là một người anh có thể lợi dụng vào mọi chuyện sao? Nhưng anh đã từng bán rẻ cô ấy chưa?

-C…hưa…

-Anh yêu cô ấy từ sâu thẳm lòng mình nhưng anh không thừa nhận Đình à.

-Tôi không yêu cô ấy, tôi cũng không yêu cô.

-Phải, anh không yêu tôi nhưng anh yêu Mỹ. Anh không thừa nhận vì anh đã mất lòng tin vào phụ nữ, anh sợ cô ấy sẽ chán ghét và bỏ rơi khi anh tốt với cô ấy.

-Cô không hiểu.

-Tôi hiểu Đình à.

-Nếu hiểu sao cô lại lựa chọn việc lãng quên kí ức sáu năm cô sống với Kiên.

-Hả? Kí ức? Anh nói thế là ý gì?

-Tôi tin một ngày nào đó cô sẽ tự nhớ lại mà không phải do bất kì ai kể cho cô nghe.- Giọng gã trầm xuống.- Vì thế đừng hỏi tôi nữa. Chỉ cần biết rằng cái cách mà cô lựa chọn một năm trước là sai lầm, sai lầm thực sự.- Gã thầm rủa mình trong lòng. Gã đang nói gì vậy chứ? Khuyến khích nó đừng chú ý tới gã mà quay lại với anh sao? Chết tiệt!

Im lặng.

Hoàn toàn im lặng.

Khoảng lặng cho hai người suy nghĩ về mọi thứ.

*

-Có ai trong đó không?- Một tiếng nói lạ lẫm cất lên từ bên ngoài.

-Có.- Gã đáp.

-Có người.- Người bên ngoài hét vọng với người khác.- Chờ chút, chúng tôi sẽ đưa anh ra.

-Cảm ơn.

Gã quay sang nhìn nó đang ngủ gục trên vai gã.

Gã không hề yêu nó sao?

Gã yêu Thánh Mỹ?

Có lẽ gã cần suy nghĩ nhiều hơn về việc này chăng?

*

-An.

-Hả?- Nó choàng tỉnh giấc.

-Dậy thôi, thang máy mở rồi.

-Ơ…ừ…

-Còn chuyện tối qua cô nói…

-Sao?

-Tôi sẽ suy nghĩ nhưng không phải bây giờ, giờ tôi vẫn còn hứng thú với cô lắm. Còn việc tôi nói tối qua thì cô hãy suy nghĩ đi.- Gã nói rồi đi mất, bỏ nó lại đứng một mình.

Thôi thì xin lãng quên.

Hắn chạy vội tới phim trường khi nhận được cú điện thoại của nó.

-Tới sớm nhỉ?

Hắn không trả lời gã, vội vàng chạy vào.

Chỉ còn mình gã đứng, ngước nhìn lên bầu trời.

Tình yêu. Một phạm trù gã đang suy nghĩ những có lẽ không bao giờ vươn tới.

Nó đã nói gì nhỉ?

Gã yêu Mỹ sao?

Thật sự với gã, cô khác rất nhiều so với mọi người. Dù gã có lạnh nhạt hay quan tâm tới cô, thậm chí còn có lần nhờ cô chia rẽ anh và nó nhưng cô vẫn giúp gã, làm mọi việc cho gã mà không oán thán. Gã có thể dẫm đạp lên ai, lợi dụng ai, bán rẻ ai nhưng không thể là cô.

Vậy gã yêu cô thật?

Gã không rõ, có lẽ gã còn phải mất rất nhiều thời gian để nghĩ về việc này.

-Bá Đình.

Gã giật mình khi nghe thấy tiếng cô.

-Tới sớm vậy?

-Sớm gì chứ? Witch gọi nói tôi anh ở đây. Sao không báo cho tôi hả? Tối qua nghe quản lí của anh nói biết tôi lo lắm không?

Cô giận dữ trong khi gã còn đang nhìn cô ngạc nhiên.

Cô lo cho gã thế?

Gã chợt mỉm cười, tay nghịch mớ tóc còn rối chưa chải của cô.

-Cho tôi mượn phòng tắm nhà cô đi Thánh Mỹ, rồi còn quay phim nữa chứ.

Thôi thì cứ để thời gian quyết định, để xem thử liệu cô có thật sự phá vỡ rào chắn trong gã không nhưng có vẻ còn lâu lắm. Gã đang tự hỏi liệu trong thời gian chờ đó, gã có nên tiếp tục làm phiền nó không đây.

-Biết rồi, biết rồi.- Mặt cô tỏ ra phụng phịu nhưng cơn giận dữ củng giảm đi phần nào, vội vàng mở cửa xe hơi của mình.

*

Bất giác, nó mỉm cười khi nhìn thấy cái cảnh giữa cô và gã.

-An.- Là hắn. Nó quay lại nhìn, môi nở nụ cười. Ít ra thì hắn cũng đã không lạnh lùng với nó nữa.- Em làm anh lo lắm đấy.

-Em xin lỗi, chỉ tại thang máy…

-Đừng giải thích nữa.- Hắn ôm lấy nó thật chặt như thể sợ nếu buông ra nó sẽ mọc cánh mà bay mất, thiên thần của hắn sẽ bỏ lại hắn trơ trọi.- Chỉ cần em không sao là được.

Nó ngạc nhiên khi thấy thái độ hắn hốt hoảng như vậy nhưng rồi nó lại thấy vui vì hắn quan tâm nó thế. Nó tin rằng mình chiếm vị trí quan trọng trong tim hắn, rất rất quan trọng. Nhưng còn điều gã nói thì sao? Sáu năm nó sống với Kiên? Nó đã yêu anh chăng? Sao nó không nhớ gì cả? Gã nói nó trốn tránh, là do nó cố quên sao?

Nó nên làm gì giờ? Hỏi rõ hắn chăng? Nó biết hắn sẽ phản đối, sẽ lấp lửng nhưng hắn sẽ nói cho nó biết tất cả. Nó tin chắc như thế.

Nhưng liệu nó có nên nhớ lại hay không khi mà chính nó muốn quên đi ngày trước?

Điều gì đó hẳn khủng khiếp lắm nhưng sao có gì đó trong nó đau, rất đau, đau như thể cảnh báo nó không được nhớ lại.

-Em xin lỗi, di động em hết pin.

-Khoan!- Hắn đẩy người nó ra để nhìn thẳng vào nó.- Con nhóc đó trả điện thoại em rồi?

-Vâng. Có gì sao ạ?

-Con oắt chết tiệt!- Hắn lầm bầm. Còn sao nữa chứ? Hắn đã hớ! Hắn đã bị một con nhóc mấy tuổi đầu dắt mũi chơi xỏ!

-Anh sao thế?

-Không có gì. Về nhà thôi.

-Vâng.- Nó cười.

Nhìn hình bóng hắn từ phía sau sao bỗng thấy thật cô độc.

Còn cả vệt thâm quần trên mắt hắn vì suốt đêm không ngủ.

Thôi thì hay là giờ nó lãng quên đi?

Hay nó cứ sống tiếp cuộc sống như bây giờ?

Đừng nhớ lại gì cả…

0000000000000000000000000000

Kí ức vẫy gọi dù ta không muốn nhớ.

Hắn quăng chiếc túi xách to bản của nó xuống ghế sofa.

-Em đi tắm đi, anh sẽ nấu bữa sáng cho em.

Bất ngờ, vòng tay nó ôm lấy hắn thật chặt từ phía sau khiến hắn đỏ mặt. Vùi sâu mặt vào tấm lưng áo hắn, nó ngửi thấy mùi nắng, mùi mằn mặn của song biển trong mơ, mùi nhựa cây phảng phất dễ chịu.

Hắn đỏ mặt.

-An…em…

-Giữ yên như thế này một chút thôi.- Nó thì thào.

Hắn ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng.

Nó sẽ sống thế này mãi?

Nhưng nếu…nếu có một ngày kí ức nó trở lại?

Liệu nó có thể tiếp tục sống thế này không?

Nó không biết, cũng chẳng muốn biết.

-Bảo à…

-Gì?

-Anh phải biết là em thích anh, rất thích anh.

-Anh biết, anh yêu em rất nhiều An à.
-…
*
Gieo phịch người xuống giường khi tắm xong và khoác lên mình bộ đồ ngủ màu xám nhạt.

-Không ăn sao? Anh đã nấu mỳ Ý cho em rồi đấy.

-Em ngủ một chút.

-Haizz…tùy em vậy.- Hắn nhún vai rồi đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại.

Nó nhìn cánh cửa một lát rồi lại nằm xuống. Nhìn lên trần nhà, nó có cảm giác mình có thể thấy rõ từng hạt bụi li ti di chuyển trong không khí. Nó dần dần chìm vào giấc ngủ trong vô thức sau một đêm trằn trọc thiếu ngủ.
Và giấc mơ lại tới…
*
Rất nhiều người. Là những cô bé nhỏ xíu đang rủa xả gì đó mà nó không nghe rõ nhưng dường như đang nói nó. Nó muốn cản họ lại khi họ bắt đầu giơ tay định đánh nó, nó nghĩ mình sẽ dùng cái quyền của người lớn để cản lại nhưng không, nó bất chợt nhận ra nó giờ cũng chỉ là con nhóc đang cam chịu.

Và rồi ai đó xuất hiện, một cậu bé có đôi mắt màu hổ phách.

Nhìn cậu rất quen nhưng nó vẫn không thể nào nhớ ra được.

Và những cô bé kia chạy đi mất.

Bàn tay lành lạnh kia chạm vào má cô.
*
Khung cảnh thay đổi.

Một căn biệt thự lớn, nhìn lạ lẫm nhưng cũng quen thuộc. Biệt thự của anh.

Nó đang ngồi trong xe, bên cạnh là cậu bé đó.

Nhưng sao cậu bé đó lại tới đây. Lè nào chính là…

Cậu bé mở cửa xe cho nó như một quý ông thực thụ.
*

Cảnh lại thay đổi.

Không có gì ngoài bóng tối.

Nó sợ.

Nó giãy giụa.

Nó kêu gào.

Nó cố tìm một khe hở nào có ánh sáng để có thể thoát khỏi tình thế này nhưng tay nó bị trói chặt.
*
Lại một nơi khác.

Cánh đồng cỏ.

Tro tàn của cô nhi viện mà hắn nói với nó là do một tai nạn tình cờ gây ra.

Thế nhưng…sao tim nó đau quá. Cơn đau rất thật cứ như nó không phải đang mơ.

Mưa.

Lạnh.

Nước mắt.

Nỗi đau.
*
Một căn phòng, căn phòng hôm trước nó vào ở biệt thự của anh.

Nó đang trong vòng tay ai đó.

Ai đó đang ôm lấy nó, hôn lên người nó.

Nó đang trở thành của chàng trai kia nhưn nó không biết đó là ai cả.

Gương mặt hoàn toàn nhòe nhoẹt trong tâm trí.

*
Mưa.

Nó nhìn thấy bầu trời ảm đạm xám xịt.

Có chút êm ẩm trên người thì phải?

Nó còn đang nằm lên ai đó trong bụi cây.

Cảm giác này cứ như nó đã nhảy từ trên xuống vậy nhưng làm thế thì lẽ nào nó sống được?
*
Lại mưa.

Chàng trai kia đứng nhìn nó, miệng liên tục cầu xin nó ở lại.

Nó muốn ở lại, nó muốn tới bên người kia nhưng sao chân nó vẫn cứ bước đi.
*
Nó choàng tỉnh dậy.

Những gì trong giấc mơ giờ chỉ còn là những điều mơ hồ.

Là do tâm trí nó không muốn nhớ lại nên mới như thế.

Nhưng đôi mắt hổ phách kia thì luôn hiện lên rõ nét trong đầu nó.

Chạm vào chiếc khuyên tai bằng kim cương trong suốt, nó đã khóc, khóc trong thầm lặng và đau đớn của trái tim đang có một vết thương đã lâu nhưng vẫn rỉ máu, vết thương tưởng như đã mất hết cơn đau giờ lại dấy lên và đau gấp bội.
*
Anh đã mơ suốt đêm qua.

Giấc mơ như nó.

Do định mệnh sao?

Nhưng có một điều khác biệt.

Anh nhớ lại.

Kí ức ùa về.

Vì anh muốn nhớ lại, muốn biết liệu chăng giữa anh và nó đã có gì với nhau.

Giờ thì anh đã biết tất cả, chỉ nhờ một giấc mơ nhưng cực kì quan trọng.

Người con trai suốt sáu năm sống với nó cùng với những kí ức rõ rệt đã trở lại.

-Gọi quản gia Lâm cho tôi.- Anh nói với cô giúp việc bằng giọng lạnh tanh.

-Vâng.

Khi cô giúp việc đi khuất, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nắng vàng gay gắt mang theo cái nóng.

-Viện trưởng, giờ thì bà và tôi lại bắt đầu cuộc chiến rồi. Một năm qua hẳn ở trên trời, bà đã vui lắm nhỉ?

Sáu năm em là búp bê của tôi thì cả đời em là búp bê của tôi!

-Thiếu gia.- Giọng ông Lâm trầm đục như bị ảnh hưởng của tuổi tác vang lên.

-Ông Lâm.- Anh gác hai chân lên bàn, hai tay đang vào nhau đặt trước bụng, nhìn ông .

Ánh mắt của anh khiến ông thấy lo lắng. Ánh mắt của sáu năm trước mà ông ngỡ tưởng sẽ không còn thấy nữa.

-Một năm qua vất vả cho ông nhỉ? Che giấu sự thật đúng là rất khó khăn.- Ông giật mình.

-Thiếu gia…lẽ nào…

-Ông nghĩ gì mà lại giấu tôi hả? Ông tính phản bội tôi sao?

-Không thiếu gia. Chỉ là…

-Chỉ là gì khi mà ông bắt tay với tên Bảo hả?

Ông sững người. Thiếu gia đã biết hết rồi sao?

-Dù sao ông cũng đã nghĩ cho tôi.- Anh hạ giọng.- Tôi cho ông một cơ hội vậy.
-Cảm ơn thiếu gia.

-Lui đi.- Giọng anh giá băng.
-Vâng.
*
Anh nhấp một ngụm trà nhạt, tay còn cầm quyển sách bọc da khá cổ.

Chuông điện thoại reo lên.

-Thiếu gia, chúng tôi điều tra được rồi.- Đầu dây bên kia nói.

-Tốt.

-Chúng tôi sẽ gửi tư liệu tới cho anh ngay.

-Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho các người.
*

Chiếc phong bì màu vàng be bị vứt xuống sàn, trên tay anh cầm xấp tư liệu vừa nhận được. Đa số là hình của nó và hắn, vài thông tin về việc viết lách của nó nhưng khiến anh suy nghĩ hơn vẫn là việc nó và hắn sống cùng trong một ngôi nhà ở ngoại ô.

Không cần đọc tiếp các trang sau, anh đã xé nát xấp tư liệu, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo đáng sợ.
Anh đang trù tính.

Anh đang âm mưu.

Và bằng mọi giá, anh sẽ cướp lại nó, sẽ có nó trong tay.

Anh đã từng quỵ lụy nó, đã từng cầu xin nó tha thứ nhưng nó đã bỏ rơi anh anh, đã rường bỏ anh một cách tàn nhẫn. Thế thì giờ, nó đừng oán trách những gì anh sẽ làm, chỉ để cướp nó đi khỏi cuộc sống vốn không phải của nó suốt một năm nay.

Cuộc sống của nó là làm búp bê của anh.
*
Anh cầm con búp bê vốn được anh cẩn thận đặt trong phòng cũ của nó, nhìn ngắm một chút rồi anh vứt thẳng xuống đất. Gót giày anh dẫm đạp lên con búp bê không thương tiếc. Mắt anh như lộ rỗ vằn máu đỏ thẫm, anh gằn từng tiếng một:
-Búp bê của tôi, em phải trở về rồi đấy.

Một tia nắng chiếu theo một đường thẳng xéo qua chiếc khuyên tai màu đen khiến nó trông thật ghê rợn như thể ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mà đêm.
*
-Hôm nay anh đổi khác quá nhỉ?- Nhóc lên tiếng.

-Ừ.- Anh ỡm ờ.

Cúi xuống nhặt một phần bức ảnh bị xé, nhóc thấy gương mặt của nó bèng nhếch mép mỉm cười:

-Thích người ta à?

-Cô ấy là người của anh.

Ngạc nhiên nhưng gương mặt kia lại trở nên ma mãnh và không kém phần lạnh lùng. Nhóc tiến tới gần anh, cúi nhẹ mình xuống.

Họ hôn nhau?
*
Không.

Thoạt nhìn người ta tưởng họ hôn nhau nhưng thực ra gương mặt nhóc chỉ ở sát kề gương mặt anh, môi hai người cách nhau chỉ có vỏn vẹn hơn 1cm. Nhóc thì thào:

-Đừng quên bây giờ anh là hôn phu của em. Chưa tới lúc anh có thể bỏ em để ở bên chị ấy đâu.

Anh đẩy nó ra xa.

-Không cần em phải nói, cô ấy là búp bê của tôi, chỉ có vậy.

-Búp bê sao? Nghe thú vị nhỉ?
*
Chiếc xe ô tô mui trần đỗ xịt lại bên dưới phim trường, hắn mỉm cười, hôn nhẹ vào má nó.

-Làm việc tốt nhé, nhớ đừng quá sức đấy.

-Em biết rồi.- Nó cười đáp lại, vội bước xuống xe.

-Tối em muốn ăn gì?

-Cà ri mực.

-Món đó khó lắm, anh có phải đầu bếp chuyên nghiệp đâu.

-Em thích ăn.

-Ăn hiếp anh quá đấy.

-Em đùa thôi, tùy anh nấu món gì cũng được.

-Được rồi.- Hắn nói.

-Em đi nhé.

-Bye em.- Hắn vẫy tay, nhìn theo dáng điệu nó bước vào trong lòng thoáng nhẹ bẫng.

Liệu những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời hắn còn kéo dài được bao lâu đây?

Hắn sẽ mất nó sao?

Liệu điệu đó có tới với hắn không?

Hắn sẽ làm gì? Buông tay nó hay sẽ níu kéo lại?

Lực chọn nào sẽ giúp hắn thanh thản chứ?

Hắn nhắm mắt lại, cố để đầu óc được thanh tịnh một chút nhưng…

-Hey, kẻ mơ giữa ban ngày!
*
Hắn mở mắt.

Ngồi ngay cạnh nó chính là nhóc.

-Cô bước lên xe tôi chi vậy hả cái cô nàng không rõ giới tính kia.

Nhóc nở nụ cười “lạnh gáy”.

-Anh thích chọc tức tôi qua nhỉ?

-Tùy cô nghĩ gì, bước xuống xe mau.

-Không thích.

-Sao cô nhóc bám tôi hoài vậy hả?

-Thích thì bám.

-Điên.

-Tôi điên rồi nè, tức anh quá điên luôn rồi đó. Giờ thì đi thôi.

-Cái gì? Tùy tiện lên xe tôi giờ còn bảo tôi phải đưa cô đi đâu à?

-Ư, đi chơi.- Nhóc dùng chân nhấn ga khiến chiếc xe phóng vọt lên, giật mình, hắn nắm chặt tay lái điều khiển chiếc xe theo ý bà cô bất đặc dĩ này. Dù sao bây giờ hắn cũng muốn tìm một người để chia sẽ mọi thứ. Biết đâu cô nhóc ngây ngô này lại hợp với việc này?
*

Bước lên hết cầu thang, nó chưa kịp chạm vào nắm đấm cửa thì một bàn tay của ai đó đã ôm lấy nó từ phía sau, một bờ môi lướt nhẹ trên cổ nó.

Nó bị lôi đi.

Bắt cóc?!
*
Ai đó đang dùng bàn tay to lớn che mắt nó lại.

Một nụ hôn.

Giữa nó và người kia.

Một nụ hôn cuồng nhiệt mang theo xúc cảm kì lạ.

Và rồi môi người đó buông lần ra, bàn tay cũng thả xuống để nó có thể nhìn thấy gương mặt anh ta.

-Kiên?- Nó ngỡ ngàng.- Anh làm gì vậy chứ?

-Đưa em đi.

-Anh điên à? Bỏ ra.

-Em là búp bê của tôi.

-Cái gì? Anh điên thật rồi, Kiên à.

-Em dễ dàng bỏ đi sáu năm của chúng ta như thế sao?

Nó khựng lại.

Gã cũng đã từng nói giống anh.

Lẽ nào sự thật đúng là như vậy?

-Đi thôi.- Anh cầm tay kéo nó đi.

-Không.

-Đừng cãi lời tôi.- Giọng anh không tức giận, cũng không cáu gắt nhưng đủ để khiến nó rùng mình.

Cảm giác này…nó đã từng có.

Rất quen thuộc.


0000000000000000000000


Hắn và nhóc.

Chiếc xe ô tô dừng lại trước đống tro tàn của cô nhị viện Phong Linh.

-Sao anh lại đưa tôi tới đây?

-Đây là nơi rất quan trọng với tôi, cũng là nơi mà vị hôn phu chết tiệt của cô đã phá hủy.

-Kiên sao?

-Phải, không phải hắn thì cô còn vị hôn phu nào khác à?

-Thế thì can liên gì tới tôi?

-Chỉ là tôi tự nhiên muốn tới đây thôi, còn cô thì bám theo tôi đấy chứ?- Hắn mở cửa xe, bước ra ngoia2. Nhóc cũng làm theo như vậy.

-Đây à đâu vậy?- Nhóc đứng cạnh anh hỏi.

-Cô nhi viện Phong Linh, nơi tôi và An lớn lên.

-Anh là trẻ mà côi?

-Tôi coi đó là một lời khẳng định.- hắn hơi chút ngạc nhiên, theo lẽ thường thì con người ta đã xin lỗi, đã chia buồn hay làm mọi điều giả dối chỉ để thể hiện mình là người tốt đẹp lắm. Nhưng nhóc thì khác, thẳng thắn hơn nhiều.

-Thế bố mẹ anh ra sao?

-Cô đang tò mò hay đang muốn xoáy sâu vào nỗi đau của tôi vậy?

-Tò mò.

-Nhà tôi là một gia đình nghèo, mẹ rất yêu tôi nhưng bố tôi thì không. Biết vì sao không?

-Không nói thì tôi biết bằng niềm tin à?

-Vì tôi là con riêng của mẹ mình.

Khoảng lặng.

Buồn.

Hắn rút trong túi áo jacket ra một tờ giấy, một mảnh của một tờ báo xưa cũ.

-Gì vậy?- Nhóc nhận lấy từ tay hắn.

-Đọc đi.- Hắn nói gọn lỏn.

Tờ báo đã ngả màu ố vàng nhưng được gấp giữ cẩn thận suốt bao nhiêu năm bởi bàn tay hắn.

Dòng tiêu để in lớn:

“CHỒNG SÁT HẠI VỢ RỒI TỰ SÁT, BỎ LẠI ĐỨA CON TRAI MỚI 4 TUỔI”

Nhóc quay lại nhìn hắn, ánh mắt thương cảm.

-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.

Đôi mắt hắn nhìn đống tro tàn còn sót lại, ánh nhìn xa xăm.

-Nơi này, chính tại nơi này tôi đã có được tình thương trọn vẹn của mọi người, cũng là nơi người ta phát hiện bộ não hơn người của tôi. Thế nhưng viện trưởng không lợi dụng, không ép buộc tôi phải làm thế này thế kia để kiếm tiền. Nhiều tên nhà giàu tham lam đã tới nhận tôi về nuôi nhưng bà ấy kiên quyết từ chối cho tới khi gặp một cặp vợ chồng tốt bụng muốn nhận nuôi tôi vì tôi giống một đứa con đã mất vì tai nạn chứ không phải vì bộ óc của tôi.

-Cha mẹ anh bây giờ?

-Phải.

Có gì đó lóe lên như nước mắt trên khóe mi hắn.

Nhóc đã thấy.

“Bốp”

-Sao lại đánh vào đâu tôi hả?- hắn hét toáng.

-Tôi thích thế đấy. Tôi ghét cái kiểu mà kẻ thù của tôi lại sướt mướt và yếu đuối thế đâu.- Nhóc khoanh hai tay lại, vênh mặt lên nói.

Hắn thoáng cười trong một giây rồi nụ cười đó vụt tắt. Rốt cuộc thì cô nhóc này cũng có điều tốt.

-Nhắc lại mới nhớ, ông anh, đấu một trận đi.

-Tôi đánh nhau với một con nhóc như cô.

-Này, đừng coi thường tôi nhé, tôi đã học võ từ năm 9 tuổi đấy.

-Tôi học võ từ năm 8 tuổi đấy, mà tôi còn lớn hơn cô 4 tuổi.

-Mặc kệ, chấp tất.

Hắn lắc đầu, chép miệng:

-Là cô nói đấy nhé.
*
Một tiếng sau…
*
-Yên nào.- Hắn lộ rõ vẻ lúng túng.

-Huhuhu.- Nhóc khóc váng lên như một đứa trẻ bị mất món đồ chơi yêu thích.

-Tôi có đánh cô bị thương chỗ nào đâu.

-Tôi thua rồi.- Nhóc tiếp tục khóc làm chim muông gần đó cũng phải bay tán loạn.

-Ha ha ha…- Hắn bật cười khi thấy cái bộ dạng mếu máo khóc lóc chỉ vì thua trận của nhóc.

-Còn cười được à? Lần sau tôi sẽ thắng anh!- Nhóc đập đập tay xuống đất khẳng định.

Quả thật, nhóc khác những người con gái khác.

Không thể tin nổi.

-Chở tôi về.- Nhóc ngồi vào xe, đóng cửa một cách thô bạo khiến vang lên một tiếng rõ lớn, nét mặt vẫn còn giận dỗi.
-Thôi cái nét mặt đó đi.- Hắn ngồi vào ghế lái.

-Hứ…- Nhóc lè lưỡi trêu ngươi hắn, hàng động giống như một con nhím nhỏ tức giận mà xù mấy cái gai trên người mình lên.

-Về đâu?

-Nhà Kiên.

-Cô tới đó làm gì?

-Anh nhiều chuyện thế nhỉ?- Nhóc nhăn mặt chòng ghẹo.

-Được rồi, bà cô già trước tuổi.

-Làm như anh hay lắm.
*
-Buông ra!- Nó vùng vẫy.- Anh cởi trói cho tôi đi.- Nó bị anh trói lại ngay trên chiếc giường trong căn phòng đó. Mọi thứ vẫn như thế, chỉ có điều con búp bê hôm trước không còn ở đây và anh thì không còn là anh của mấy ngày trước mà nó từng gặp.

-Để em chạy về bên Bảo sao? Tôi không điên.- Anh từ tốt cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi.

-Tôi có thể kiện anh đấy.- Nó nói. Anh đã cởi ra chiếc cúc thứ hai.

-Em nghĩ chuyện đó có ích sao? Em không dám làm thế đâu.

-Gì chứ?

-Em không thể làm làm gì tổn hại tới tôi.- Chiếc cúc áo thứ ba đã được mở. Anh tiến lại gần nó.

-Này!- Nó định hét lên nhưng anh đã chặn họng nó lại bằng một nụ hôn.- Ưm…- Một cách vô tình, nó để bản thân bị lôi cuốn vào nụ hôn đó.

Anh lơi dần, lơi dần rồi buông hẳn nó ra.

-Thừa nhận đi, em bị tôi quyến rũ phải không?- Anh cười lạnh sống lưng.

-Không.- Nó lắc đầu dù trong lòng đang thầm nguyền rủa mình. Vừa rồi nó cứ như đã phản bội hắn vậy.- Người tôi thích là Bảo.

-Nhưng người ở bên em, chủ nhân của em là tôi. Em là người của tôi.- Anh khẳng định chắc nịch rồi cắn nhẹ lên đôi môi nó như trừng phạt vì nó nhắc tới hắn trước mặt anh.

-Anh bị ảo tưởng à?

-Không.- Anh lại hôn nó, môi nó như bị môi anh nuốt chửng.

-Bu…ông…r…a!- Nó dùng chân đạp mạnh vào anh nhưng anh né được. Cổ chân nó nhanh chóng bị bàn tay gọng kiềm của anh chụp lấy. Cố rút chân lại nhưng bàn tay anh quá to lớn, quá mạnh. Ấn chân nó xuống giường, anh lướt nhẹ môi xuống vùng cổ trắng ngần của nó.

Bất lực, nó mím chặt môi lại.

Anh sẽ làm điều đó với nó sao?

Nếu thế thì nó sẽ hận anh suốt đời dù thật sự giữa nó và anh đã có quan hệ gì đi chăng nữa.
Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Không gì xảy ra.

Cúi xuống, nó thấy anh chỉ ôm lấy nó, mắt nhắm nghiền.

-Đã lâu lắm rồi tôi mới tin rằng mình có thể thoải mái ngủ mà không sợ bị ác mộng trong một năm rồi.
-Làm ơn tha cho tôi đi.- Nó lầm bầm.

-Em nói gì vậy?- Anh nhìn nó.- Em muốn quay về bên Bảo như vậy sao?

Nó không nói gì.

-Nếu để em về bên hắn, anh thà giết chết em ở đây còn hơn.- Một bàn tay anh đưa lên cổ họng nó, siết chặt.
-Ax ax…- Nó giằng mình.

Anh thật sự muốn giết nó.

Rồi bàn tay anh thả ra.

-Không…tôi không thể giết em, tôi thà giết mình còn hơn.
*
Im lặng.
Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc từng giây nặng trĩu.

Anh ngủ, tay còn ôm chặt nó.
*
Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí nó, cũng giống như vậy.
*
“Cạch”

Nhóc bước vào, chứng kiến cái khung cảnh đó.

-Hai người…

Em sẽ lấy Kiên sao nhóc?

-Lan.

Nhóc đứng tựa vào cửa, gương mặt dửng dưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của nó.

-Em không nghĩ sẽ được chứng kiến cảnh này đâu.- Nhóc bước lại gần, nhìn thẳng vào mặt nó.- Nói nhỏ thôi, để anh ấy ngủ, ít khi anh ấy ngủ ngon vậy lắm.

-Em không thấy tức giận sao? Dù sao anh ấy cũng là hôn phu của em mà?

-Thì theo ý người lớn là như thế.- Nhóc ngồi xuống chiếc ghế bành, nghịch nghịch bong hoa hồng cắm trong lọ.

-Em sẽ lấy Kiên?

-Chị nghĩ sao?

-Chị không biết.

-Đương nhiên em sẽ không lấy anh kiên rồi.

-Chả phải em nói hai người đã đính hôn sao?

-Đính hôn thì đính hôn chứ chắc gì đã cưới.- Nhóc phồng hai má lên nhìn dễ thương và nhí nhảnh hơn hẳn cái vẻ mặt vô tình từ khi bước vào phòng nãy giờ.- Gia đình anh Kiên muốn anh lấy em vì muốn dễ dàng làm ăn ở khu vực châu Á, gia đình em muốn em lấy anh vì muốn bành trướng thế lực. Đơn giản là lợi dụng nhau trên những đứa con của họ chứ tụi em có yêu thương gì nhau đâu.

-Thế…

-Tụi em lập một giao ước nho nhỏ.- Nhóc tiếp tục giải thích.- Anh Kiên và em sẽ giữ cái hôn ước đó tới khi em tròn 18 tuổi, đủ tuổi để kế thừa sự nghiệp. Khi đó, tụi em sẽ hợp tác như bạn bè thân thiết để phát triển cả hai công ty, khỏi kết hôn chi cho mệt.

-Vậy sao?- Nó thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng.

-Thôi, em đi nhé. Hai người cứ tiếp tục khi anh ấy ngủ dậy nhé.- Nhóc nháy mắt cười tinh nghịch.

-Này, cởi trói cho chị đã.

-Hai người cứ từ từ nhé, không ai làm phiền đâu.- Nhóc đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, không để anh thức giấc.
*
Nhóc bước xuống cầu thang từng bước một.

-Cô Lan.

-Ông Lâm? Có chuyện gì vậy?

-Hai người đó…xin cô đừng tiết lộ với ông chủ.- Ông Lâm cúi đầu. Ông không muốn anh bị rắc rối. Nếu thật sự nó có thể làm anh hạnh phúc thì sao cũng được, nó cứ ở bên anh đi. Thấy được anh sống yên ổn là ông vui mừng lắm rồi, dù phải trả giá thế nào đi nữa.

-Cháu biết mà, mà đừng để ai làm phiền hai người đó nhé.- Lan vỗ vỗ lên vai ông Lâm một cách hết sức thoải mái và tự nhiên, giống như hai người là những người bạn hiểu nhau.Quản gia Lâm cũng thế, ông quý cô tiểu thư này. Nhóc khác hoàn toàn với những cô gái nhà giàu quyền quý khác, họ luôn tỏ ra cao sang, kiêu kì tới khó ưa, còn nó, nó như hoa Mộc Lan thuần khiến, tươi mới, mạnh mẽ hơn hẳn họ. Ngoài nó ra, người thích hợp nhất để ở bên anh có lẽ là nhóc chăng.- Cháu về nhá. Mà hộp trà dạo trước cháu tặng ông ông có uống không?

-Vâng, cảm ơn cô.

-Ông đừng thế, cháu coi ông như người ông trong nhà vậy thôi mà. Cháu vào garage lấy xe vậy.
*
Nhóc bật điện trong garage, đèn sáng trưng. Một hàng xe đắt từ hiện đại tới kiểu dáng cổ đều có. Nhóc tiến lại gần chiếc Porsche 911 Turbo màu vàng khá bắt mắt mà mình gửi nhờ mấy hôm trước, chìa khóa còn cắm nguyên trong ổ. Ngay khi nhóc khởi động xe, cửa garage tự động mở lên. Chiếc xe màu vàng phòng ra ngoài đường.

Trong xe vang tiếng nhạc rock khá ồn ào. Nhóc cảm thấy thoải mái, đôi lúc còn lẩm nhẩm theo tiếng nhạc.
Bất giác, nhóc nghĩ tới hắn.

Mỉm cười.

Một lời thề từ rất lâu của một con nhóc chưa hiểu chuyển khi mới chân ướt chân ráo học võ nhưng tới giờ nhóc vẫn sẽ tuân theo.
*
Căn phòng lại tiếp tục chìm vào bầu không khí im lặng.

Có điều, bầu không khí này sắp bị phá vỡ bởi một người mà cả nó và anh đều căm hận tận xương tủy.
*
-Bà chủ, không được đâu. Không ai được lên đó vào lúc này.- Quản gia Lâm nói.

-Tôi có việc cần nói với Kiên thôi.- Rebecca nói.

-Thật sự là không được đâu thưa bà.

-Đây là chuyện cha nó ngờ tôi nói với nó, lẽ nào không được?

-Tôi xin lỗi.

-Hay là có chuyện gì hả?- Bà ta liếc mắt nghi ngờ.- Tôi phải lên đó xem sao?

-Bà chủ…

-Để tôi lên nếu không đừng trách tôi đuổi việc ông!- Bà ta đe dọa.

Quản gia Lâm khựng lại.

-Ai cho bà cái quyền đuổi quản gia của tôi hả?- Giọng anh vang lên lạnh lẽo.

Bà ngước lên nhìn thấy anh đang đứng trên cầu thang, ánh mắt không còn quyền uy như ban nãy mà chỉ còn sự e dè khi thấy đứa con riêng của chồng mình.

-Từ khi nào…con trở nên hư đốn thế vậy Kiên?- bà ta nhướng mày khi thấy mấy cái cúc áo bị cởi bỏ, làm lộ rõ vùng ngực rắn chắc của anh.

-Đó không phải chuyện của bà.- Anh lãnh đạm thờ ơ.

-Kiên!!! Thả tôi ra!- Tiếng nó hét lớn tận trên tầng 4 vang xuống.

-An? Sao nó lại ở đây?- Bà ngạc nhiên.

-Không phải chuyện của bà.- Anh quay lưng đi lên lầu nhưng bà đã vội vàng chạy lên, đẩy anh sang một bên rồi chạy nhanh lên tầng 4.
*
Chúa ơi!

Bà không dám tin vào mắt mình nữa.

Cái gì đã diễn ra trong phòng này vậy chứ?

-Bà làm cái gì ở đây?- Nó trố mắt nhìn bà.

-Sao con lại ở đây? Còn trong bộ dạng đó nữa.

-Không cần bà quan tâm. Nhưng…- Nó nhỏ giọng- làm ơn mở trói giùm tôi.

Bà lúng túng làm theo một cách chậm chạp. Tay bà run rẩy.

Lẽ nào hai đứa nó lại có mối quan hệ như vậy?

Không, không thể được.

Nếu thế làm sao bà đón nó về sống cùng với danh nghĩa con gái đây?

Người chồng hiện nay của bà sẽ nghĩ ra sao về đứa con gái của bà? Liệu ông có nghĩ nó là đứa lăng loài đi dụ dỗ con ông không? Liệu ông có chập nhận sự thật nó là con gái của bà và mu6on1 đưa nó về ở chung không? Ông có đồng ý không?

-Được rồi.- Nó bước xuống giường, dùng tay này xoa xoa vết hằn màu hồng hồng do sợi dây để lại bên tay kia.

-Rốt cuộc…

-Bà làm trò gì vậy hả?- Giọng anh vang lên khiến nó giật mình.

Gương mặt bà càng lúc càng tái dại.

-Còn em, tôi không nghĩ em lại chọn cách nhờ bà ta giúp đỡ đâu.

-Mặc kệ tôi, tôi phải đi về.- Nó bước ngang qua anh.

Bàn tay anh nắm lấy bàn tay nó, cúi đầu xuống, anh thì thào từng chữ vào tai nó:

-Tôi sẽ tìm em.

-Tôi không quan tâm.

-Em vẫn không tháo chiếc khuyên tai chứng tỏ em vẫn nhớ về tôi dù trong mơ hồ.

-Tôi không hiểu anh nói gì cả.- Nó giật tay ra.

-Tôi sẽ chờ em.

Chỉ còn tiếng bước chân nó vang vọng đằng xa.
*

-Ta cần con cho ta một lời giải thích.

-Chẳng có gì để giải thích cả. Mọi chuyện như bà nghĩ đó.

-Nó là con gái ta.- bà nói.

-Thì sao?

-Nó là em con.

-Bà không phải mẹ tôi, cô ấy không phải em tôi, cô ấy là ngu7oi2 con gái của tôi.

-Nhưng đó là sự thật. Con không thể…

-Đừng gọi tôi là con!- Anh trừng mắt.- Còn về chuyện giữa bà và cô ấy à? Đơn giản thôi, bà đừng bao giờ nhận cô ấy là con bà là xong. Vả lại như thế cô ấy sẽ thấy vui hơn đấy.

-Sao lại thế được?

Anh nhìn bà vài giây rồi cúi thấp mình xuống, hai tay đan chặt đặt trên đầu gối:

-Một cuộc trao đổi.

-Hả?

-Bà im lặng và không đả động tới việc An là con gái bà, tôi sẽ không gây khó dễ cho bà, thậm chí nếu muốn, tôi có thể gọi bà là mẹ dù sau khi làm thế tôi sẽ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

0000000000000000000000000000000

Bị bắt cóc. Thật sự!!!

-Bảo.- Nó đóng cửa lại, gọi tên hắn.

-Em về sớm vậy.

-Có tí chuyện thôi.

-Vậy để anh đi nấu cơm.- Hắn tắt ti vi rồi đi vào bếp.

-Cảm ơn anh, em đi tắm trước vậy.
*
Lau mái tóc ướt sũng nước của mình, nó bước xuống bếp.

-Thơm quá.- Nó hít hà.

-Cảm ơn lời khen.- Hắn nói như thể một đầu bếp được nhận khen khiến nó bật cười.- Ngồi xuống đi.

-Dạ.

Và hắn đã thấy.
*
Một vết hôn còn mới, ửng hồng nổi bật trên làn da nó. Kẻ làm thế mà nó không thể nói với hắn thì ngoài anh ra còn ai chứ? Có vẻ nó chưa nhận ra hắn đã phát giác chuyện này nên vẫn cười cười nói nói một cách giả tạo để che giấu việc nó đã gặp anh, thậm chí…

Nhưng thế thì đã sao?

Nếu nó muốn quay lại bên anh dù có thể nào chăng nữa thì sao?

Hắn có quyền cản nó lại không?

Hay rồi hắn phải buông tay nó ra?

Hắn phải làm thế nào chứ?
*
-Hôm nay anh không đưa em đến phim trường được.

-Sao thế?

-Mẹ gọi về nói anh về ăn cơm với hai người.- Hắn nói. Đó thực ra chỉ là cái cớ, hắn muốn tìm một người để giải đáp mọi khúc mắc trong lòng hắn, chỉ có thể là mẹ hắn thôi.

-Vậy tối em tự ăn vậy.

-Nấu ăn đàng hoàn, không ăn mì tôm đó.

-Em biết mà. Chúc anh vui vẻ nhé!- Nó nháy mắt.
*
Nó không đi taxi mà chọn cách đi bộ. Như thế thoải mái hơn nhiều so với việc giam mình vào trong những chiếc xe hơi thiếu thoải mái, còn không tốt với môi trường nữa chứ.

Thế nhưng đó chính là sai lầm tại hại của nó để rồi dẫn tới những điều thay đổi cuộc sống của nó hiện nay, quay về cuộc sống như của sáu năm trước kia.
*

Màn đen bao phủ khiến nó không còn nhận thấy gì cả.

Mê man.
*

Nó bị bắt cóc?

Là Kiên?

Không, nếu thế anh sẽ không trùm kín mặt nó lại bằng vải đen thế này. Anh cũng không có bàn tay to bè ám mùi thuốc lá như kẻ đã dùng khăn thuốc mê bịt mũi nó lại ban nãy.

Rốt cuộc thì nó đã bị đưa tới đâu thế này.
*
-Bảo công tử.- Một giọng ồm ồm trầm đục đến ghê người vang lên. Tên đó nói tên hắn. Hắn đang ở đây sao? Không, hình như hắn đang gọi điện thoại.- Tôi thông báo cậu biết, cô bạn gái của cậu đang ở trong tay tôi. Nếu cậu muốn cô ta sống sót thì hãy mang 10.000 đô la đến nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.- Cúp máy.
*

-Bá Đình, chúng tôi đang giữ Witch, nếu muốn cô ta toàn mạng, mang 500.000.000 đồng tới nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.- Chấm dứt cuộc gọi.
*

-Thiếu gia Kiên, tôi đang giữ người con gái cách đây mấy ngày vừa bước ra từ nhà cậu đấy.- Giọng tên đàn ông đó có vẻ hí hửng nhưng có gì đó tàn độc hơn khi gọi cho anh.

-Các người muốn gì?- Lần trước, tên đó nói một tràng rồi cúp máy nhưng lần này anh đã ngắt được lời tên bắt cóc.

-Một cái giá xứng đáng mà hẳn cậu phải tự biết.

-Được. Địa điểm?

-Nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.

-Tôi sẽ tới đó gặp ông, giám đốc Trần.

Im lặng.

Bại lộ danh tính.

Tiếng gác máy khô khốc vang lên và sau đó là tiếng hét điên tiết bùng nổ.
*
-Bắt được con nhỏ này là vớ bở rồi, không uổng công chúng ta theo dõi nó mấy ngày nay.- Giọng một kẻ khác lên tiếng.
-Nhưng tao đã bị lộ với thằng Kiên đó rồi.- Giám đốc Trần đay nghiến.

-Xong việc chuồn ra nước ngoài là ok.- Một tên khác nói.

-Phải đó, chia tiền xong mỗi đứa một ngả.- Vậy là ít nhất có bốn tên.
*
“Soạt”

Miếng bịt mắt màu đen bị tháo ra.

Ánh mắt đột ngột chiếu vào mắt khiến tuyến lệ hoạt động nhẹ. Một giọt nước chảy ra từ khóe mắt.

-Sợ sao?- Một người đàn ông tầm bốn mươi, gương mặt gân guốc với đôi mắt ti hí không chút thiện cảm, chính là kẻ cầm đầu, giám đốc Trần.

Nó không nói gì.

-Một trong ba chàng hoàng tử của cô tới rồi kìa.- Ông ta chỉ tay ra cửa.

Là anh.

Trên tay còn cầm một chiếc valise cực kì lớn.



Bản chất.

-Cậu là người tới sớm nhất.- Giám đốc Trần thuyên bố.

-Cô ấy đâu?- Anh không quan tâm, hỏi thẳng.

-Kia.- Giám đốc Trần chỉ về phía nó đang bị trói trên một chiếc ghế.

-Thả cô ấy ra.

-Chưa tới lúc.

-Tôi mang tới rồi.- Anh chỉ vào cái valise bên cạnh mình.

-Nhưng trước đó tôi muốn cậu làm một việc.

-Việc gì?

-Quỳ xuống.

-Ông quá đáng quá rồi đấy.- Nó bỗng hét lên. Nó thừa hiểu với tính khí cao ngạo của anh sẽ không thể cam chịu làm việc gì khiến danh dự của mình bị bôi nhọ.

-Im đi. Sao, quỳ xuống hay cô ta sẽ bị vài đường rạch trên mặt?- Giám đốc Trần hếch mặt lên nhìn anh.- Cô ta mới mười bảy tuổi đúng không? Cái tuổi này mà nhan sắc bị tàn phá thì thật là khổ sở đấy.- Lão ta cười hềnh hệch.

-Không!- Nó hét lớn.

Anh nhìn nó, nhìn lão già kia rồi nhìn xuống chiếc valise.
*
Anh quỳ xuống.

Một người có lòng tự tôn lớn như anh, từ khi sinh ra đã đứng trên người khác đã quỳ xuống.

Lần đầu tiên anh hạ mình, từ bỏ lòng tự trọng là vì nó. Và lần thứ hai, cũng là vì nó.
*
Tiếng cười khả ố của lão già kia vang vọng trong nhà kho khiến nó tức nghẹn.

Anh đã quỳ xuống dưới chân người khác, chỉ vì nó, một đứa con gái đã từ chối anh.

Nó khóc.

Thế nhưng sao ánh mắt anh lại hướng về nó, xoát sâu vào tâm trí nó.

Đôi mắt màu hổ phách.

Đôi mắt màu thạch anh tím.

Anh đang quỳ trước nó.

Phải, anh quỳ trước nó chứ không phải trước lão già đê hèn kia.
*
-Mọi chuyện là do tôi vừa phá sập công ty ông phải không?

-Phải, một cái thích đáng chứ nhỉ?

-Là do ông chuốc lấy kết cục đó cơ mà.

-Nếu không phải do cậu cố ý thì hả thiếu gia?- Lão hỏi mỉa mai cay đắng.

-Chứ không phải do ông nhập lậu hàng trái phép để lừa công ty tôi à?- Anh nhếch mép.

-Câm đi! Giờ thì mở valise ra cho tôi kiểm tra xem bao nhiêu tiền.- Lão nhìn chiếc valise bằng ánh mắt thèm thuồng.
-Đó là thứ vô cùng giá trị với ông đấy.- Anh thoáng cười lạnh giá.

*
“Cạch”

Chiếc valise mở toang.

Một tiếng rên rỉ nhỏ vọng ra.

Ánh bạc lóe lên của lưỡi dao lạnh.
*
Ở trong valise là một cô bé tầm mười tuổi, miệng bị buộc lại bởi một chiếc khăng màu trắng, tay chân bị trói tới thâm tím, mắt tràn trề nước mắt. Mái tóc cô bé rối bù bị giựt ngược lên bởi tay anh, tay còn lại anh cầm con dao bạc sáng lóe, lướt nhẹ lưỡi dao trên gương mặt cô bé.

Giám đốc Trần tái mặt.

Con gái lão…sao nó lại ở đây trong tình trạng đó chứ?

-Sao…

-Con gái ông đúng không? Cô bé mới mười hai tuổi. Cái tuổi này mà nhan sắc bị tàn phá thì thật là khổ sở đấy.- Anh dùng lại chính câu lão vừa nói.

-Khoan đã…- Gương mặt lão lấm tấm mồ hôi, nước da tái mét, mặt cắt không còn một giọt máu.- Bĩnh tĩnh…đừng…- Chợt nhận ra, lão bỗng mỉm cười ranh ma.- Cậu đừng quên cô ta đang trong tay tôi.- Lão chỉ về phía nó.- Cậu mà đụng tới con gái tôi thì đừng mơ cô ta yên ổn.

Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt tự tin đó.

-Vậy sao? Nếu các người động tới cô ấy dù chỉ là một sợi tóc thôi thì tôi sẽ cho tất cả các người và gia đình các người sống không bằng chết.

-Bây giờ mà cậu còn đe dọa được thế sao thiếu gia?

-Thử đi, tôi sẽ cho con ông sống khốn khổ suốt quãng đời còn lại bởi gương mặt biến dạng của nó.- Ánh mắt anh lé lên tia giết người. Ánh mắt đó khiến ai nhìn cũng thấy run sợ, ngay cả nó bị trói cứng trên ghế mà còn phải run bần bật.
Bản chất thật của anh.

Tàn nhẫn.

Lạnh lùng.

Và không từ thủ đoạn để có được điều mình muốn.



Hồi ức.

Không khí như bị nhấn chìm vào biển yên lặng.

Không một tiếng động.

Hai kẻ đối đầu nhau.

Người có gương mặt bảnh bao tựa như thiên thần nhưng lại mang bản tính ác quỷ, đôi mắt màu hổ phách càng khiến gương mặt thêm sắt đá tới nổi người ta tự hỏi liệu gương mặt không cảm xúc kia có khi nào là một cái mặt nạ thôi không.
Một già đời hơn nhưng tái dại vì hoảng sợ, cả người run rẩy, đôi mắt bối rối, tự thâm tâm biết mình không bao giờ thắng nổi kẻ kia.

Mặt đối mặt với nhau.
*
“Rầm”
Không gian bị kìm nén đột ngột bị phá vỡ.

Từ bên ngoài, hai bóng người bước vào.

Hắn và gã.

Khi bước vào, gã còn tặc lưỡi:

-Mãi mới năn nỉ được Mỹ đó nhá, thế mà lại bị gọi. Hừ…

Hắn không nói gì, chỉ nhìn anh đang gí dao trên mặt cô bé kia.

Giờ đây giết người anh cũng dám đấy chứ.
*
-Thả cô ấy ra đi.- Hắn nói.- Nếu ông không muốn con gái không bị gì- hắn chỉ về phía anh- và muốn có tiền.- Hắn mở toang valise nhỏ trên tay, từng xấp tiền được buộc lại rớt xuống tung tóe trên sàn khiến lũ bắt cóc trố mắt. Cùng với đó, gã cũng mở valise bọc da, làm tất cả số tiền trong đó rớt xuống cùng với tiền của hắn.

Giám đốc Trần ngỡ ngàng, đúng là ba người giàu có bậc nhất hiện nay, số tiền đó mà xem như không. Lúc trước, còn công ty ông cũng không dám vứt số tiền đó như vứt rác thế này. Ba tên này chỉ đáng tuổi con lão mà đã…chỉ vì nó.

Cúi xuống từ từ nhận xấp tiền gần với mình nhất, lão bất ngờ nhận được một cước từ hắn. Lão ta bị trượt về phía sau khoảng hai mét.

-Làm…gì…v…ậy….hả? Mà…y…

-Đừng nghĩ tôi tha ông dễ như vậy.-Hắn nói.

-Tụi mày còn ở đó hả…lên đi!!!- Lão hét toáng với lũ đèn em của mình.

*
Gã cúi xuống nói với anh:
-Giao cho tôi cô bé này đi, nếu không sẽ phiền phức cho anh khi đánh đấm đấy.

Anh liếc nhìn gã sắc lẻm rồi đẩy cô bé trong tay về phía gã một cách thô bạo.

-Tùy anh.- Anh đứng phắt dậy, cởi chiếc áo khoác phẳng phiu không một nếp nhắn quẳng sang một bên, xắn hai ông tay áo sơ mi lên tới khuỷu tay.

Gã đặt cô bé tựa vào bức tường ẩm mốc, cười nhẹ đúng chất lãng tử nói:

-Đừng lo gì, cô bé sẽ ổn thôi, chỉ có điều- gã quay sang nhìn hắn và anh- cha cô bé thì không chắc.- Gã nháy mắt.
*
Hắn đánh nhau giỏi không nói làm gì, gã cũng không cần nhắc tới nhưng anh thì thật đáng ngạc nhiên. Trông anh như một công tử nhà giàu yếu đuối nhưng bàn tay đó đang vung lên những nấm đấm với sức mạnh kinh hồn. Một tên, hai tên, ba tên lần lượt bị anh đánh ngã. Giờ thì nó mới nhận ra không chỉ có bốn tên bao gồm giám đốc Trần nhưng không ngờ lại tới gần hai mươi tên.

Ba người trẻ tuổi.

Ba gương mặt thiên thần nhưng khi nổi giận thì là hiện thân của ác quỷ.

Hình ảnh những tên mặt mày băm trợn lần lượt đổ rạp xuống chân ba chàng trai kia trông như như bãi chiến trường chỉ còn ba người anh hung còn đứng đó.
-Đứng yên!
*
Nó không bị trói nữa, nó đứng lên hay đúng hơn là bị túm cổ đứng lên, một bàn tay thô ráp bóp chặt lấy cổ nó.
-Không được manh động, không tao giết con này.- Giám đốc Trần nãy giờ đã đứng dậy được sau cú đá của hắn, nhận thấy rõ đám thuộc hạ bất tài khó mà đấu được với ba thằng nhóc không biết có phải người hay không bèn cởi dây cho nó, bóp cổ nó lôi lên.
Ba đôi mắt kia lạnh lùng trong suốt đầy u ám.
“Soạt”
*
Một mũi dao chạm nhẹ vào vùng da ở giữa thái dương giám đốc Trần, là lưỡi dao của anh. Chỉ cần dùng một lực cực kì nhẹ nhấn vào vào, lão có thể chết.

Lưỡi dao của anh được rút ra nhanh gọt cũng đã yên vị ngay cạnh cổ lão.

Còn gã đã vòng ra phía sau, bật nhẹ con dao nhíp trong túi quần, kề lưỡi dao cách đỉnh đầu lão khoảng bảy centimet về phía dưới.
-Buông ra.- Anh nói, giọng hoàn toàn bình thường nhưng bên trong có sức ép khổng lồ khiến lão lập tức buông tay ra.
*

-Em ổn chứ?- Hắn cởi áo khoác ra, quàng lên người nó.

-Em không sao.- Nó nói.

Bỗng chiếc áo bị giật tung ra, một chiếc áo khác mềm mại hơn, mịn hơn và có gì đó lành lạnh phủ lên người nó. Áo của anh.

-Mà này, thiếu gia Kiên nhà ta tiếc tiền hay sao thế hả?- Gã châm ngòi để làm một cuộc chiến nào đó bùng nổ.
-Không.- Anh nói, đôi mắt bắt gặp ánh nhìn của nó.- Dù bao nhiêu tiền cũng không thể bằng được với cô ấy.
Tim nó đập thình thịch.

Mặt đỏ ửng lên.

“Dù bao nhiêu tiền cũng không thể bằng được với cô ấy.”

“Dù bao nhiêu tiền cũng không thể bằng được với cô ấy.”

“Dù bao nhiêu tiền cũng không thể bằng được với cô ấy.”

Đột nhiên lão giám đốc hét lên:
-Đi chết đi!!!
*
Một cây gậy sắt bằng kim loại được vung lên, nhắm thẳng vào nó.

Nó nhắm mắt lại, hứng chịu sự trả thù cuối cùng của lão già kia.

Thế nhưng cơn đau không tới với nó mà tới với người khác.

Anh.
Máu.
Tiếng cây gậy rơi xuống nền khô khốc.

Nó không nhớ sau đó đã chuyện gì tiếp theo nữa.

Hình như có vài người áo đen tới giúp bốn người tụi nó.

Có tiếng xe cấp cứu.

Tiếng la hét chói tai.

Hỗn độn quá.

Màn đen lại tới.
*
Cảm giác khi tử thần đang chuẩn bị vung lưỡi hái tử thần để kết thúc sinh mạng bản thân rồi lại có người khác giúp mình đỡ lấy nhát cắt sinh tử đó sao quen đến thế.

Một mớ bòng bong màu sắc khó nhìn làm ta không thể xác định nổi chúng có màu gì.

Hư vô.
Không có gì cả, ngoài nó.

Một luồng sáng màu vàng chói lọi chợt xé tan không gian đó.

Bên kia ánh sáng, những hồi ức nó đánh mất lại trở về.
*
Năm ngày trôi qua.

Anh còn nằm trên giường bệnh của phòng sang trọng bậc nhất trong bệnh viện do chấn động vết thương.

Nó hôn mê, bác sĩ kết luận do vấn đề tâm lí.

Hắn ngày nào cũng vào bệnh viện, đôi lúc còn ngủ lại đó.

Gã khoảng vài ngày lại vào thăm vì kẹt đóng phim, còn mang cả hoa do Thánh Mỹ gửi tới và cô cấm hắn nói với ai.
Nhóc cũng tới thăm nhưng mỗi lần thấy hắn là nhảy bổ vô đòi đấu khiến bệnh viện ồn ào hơn hẳn ngày thường.
*

Nó mở mặt.

Mùi thuốc tẩy rửa trong y tế nồng nặc.

-Em tỉnh rồi à?- Giọng nói này không phải của hắn, là của anh.

Nó mở to đoi mắt nhìn anh, nỗi sơ hiện hữu trong đôi đồng tử tím.

Nó đã hồi tỉnh, đã nhớ lại cuộc đời nó trong sáu năm đó.
Đau.
Rất đau nhưng sự thật thì mãi là sự thật.
*
Anh nhìn nó, nhận ra đã có điều khác lạ nơi nó.
Anh nhếch mép cười, khẽ cúi xuống trao nó nụ hôn.
*
Cửa mở.

Hắn đã thấy cảnh đó.

00000000000000000000000000000

Anh là chồng tôi.

-Mày đang làm gì vậy hả?- Toàn thân hắn run lên bần bật.

-Cô ấy đã nhớ lại, cô ấy là của tôi.- Anh nói, môi vẫn chưa rời môi nó.

“Phập”

Một dòng máu nhỏ màu đỏ tươi rỉ xuống từ đôi môi lành lạnh của anh.

-Tôi đã nói là quên đi cơ mà.- Nó nói khiến hắn ngỡ ngàng. Nó đã nhớ lại rồi sao?

-Đã quên nhưng chúng ta đã nhớ lại kia mà.
*
-Hai người thôi cái không khí này đi.- Nhóc đứng sau lưng hắn nãy giờ, thấy không khí u ám bèn lên tiếng.- Còn anh, Bảo, đi với tôi.- Không chần chừ, nhóc nắm lấy một tay hắn, kéo đi.

Trong phòng chỉ còn hai người.
*
Hai bàn tay nhỏ bé của nó che khuất gương mặt mình, cắn chặt môi, nó không nói gì.
Môi anh đó lại chạm vào môi nó.

“Chát”

Một bên má anh đỏ lên không phải vì cảm xúc mà là bị nó tát mạnh.

-Tôi hận anh!

Anh chụp lấy con dao cắt trái cây trên bàn, một tay nắm chặt lấy tay phải nó. Liếc nhìn lưỡi dao nhọn sáng loáng còn vương chút trái cây, anh chĩa con dao về phía nó.

“Soẹt”

-Á!!!
*

-Cô kéo tôi ra đây làm cái gì?- Hắn giật mạnh tay ra khỏi tay nhóc.- Giờ tôi không hứng thú đánh nhau với cô.

-Tôi đâu bảo sẽ đánh nhau với anh, tôi chỉ định giúp anh không vào tù vì tội gây thương tích cho người khác thôi.

-Mặc kệ tôi!

-Mặc kệ sao được mà mặc kệ. Anh là chồng tôi mà.

-Hả?- Hắn đứng hình. Nhóc đang nói cái gì thế chứ? Chồng á?- Cô điên à?

-Không, khi vừa học võ, tôi đã thề người đầu tiên tôi thách đấu mà lại đánh thằng tôi thì tôi sẽ lấy người đó, dĩ nhiên phải là con trai nhá.- Nhóc nháy mắt.

-Nhưng tôi thì không.

-Thôi mà, chồng yêu.

Nói chung, đối với hắn, nó hiện đang là một đại đại kiếp nạn không thể tránh được.

===

Vết cắt.
Máu nhỏ giọt xuống sàn, tạo nên một bức tranh đỏ thẫm trên sàn gạch trắng.
Anh cầm bàn tay nó đang có một vết cắt mà chính tay anh tạo nên cách đây mấy giây, cúi xuống hôn nhẹ và uống lấy máu nó đang nhỏ ra.

-Em là của tôi.

-Tôi hận anh.- Nó giật tay ra nhưng không được. Anh ấn mạnh ngón tay cái mình vào vết cắt đó khiến nó đau nhói, nhăn mặt.

-Em là của tôi, điều đó không bao giờ thay đổi.

-…

-Em yêu tôi đúng không?

Tim nó nhói lên.

Người nó thích là hắn.

Nhưng thích thì cũng chỉ là thích thôi.

Còn yêu. Nó yêu ai? Nó còn yêu ai ngoài anh chứ? Từ lần đầu tiên gặp anh và trong suốt sáu năm chung sống, người nó yêu chỉ mình anh, đến giờ vẫn vậy.

Nhưng nó không cho phép bản thân được yêu anh vì những gì anh đã làm.

-Tôi hận anh! Tôi ghét anh! Tôi nguyền rủa anh!

-Tại sao vậy chứ?- Nét mặt anh lộ rõ vẻ khổ sở.

-Anh còn hỏi sao? Anh đã làm gì với cô nhi viện hả?

-Em tin tôi đã làm sao?

Nó có tin không?

Không, trái tim nó không tin.

Nhưng lí trí buộc nó phải tin.

Giằng xé.

Gào thét.

Đau khổ.

Tuyệt vọng.

Và dối lòng.

-Phải, tôi tin.

Im lặng.
*
-Thật sao?
-Phải.
*
Anh đi rồi.

Không còn mùi hương của anh trong phòng nữa.

Không còn hơi ấm đó.

Khóc.

Tiếng khóc nghẹn ngào.

Nó vùi đầu vào gối, thỏa sức mà khóc.

Nó rất muốn gọi anh lại, muốn khóc trong lòng anh, muốn nói rằng nó yêu anh, rất rất yêu anh. Nhưng…
*
-Xin chào.- Cánh cửa bật mở. Gã cười toe toét đi vào.- Cô khóc đấy à?- Gã ngạc nhiên.

-Anh tới làm gì hả?

-Thăm bệnh.

-Tôi không cần.

Nhưng gã đã bước tới cạnh giường nó, đặt lẵng hoa quả lên bàn, nói:

-Vì tên Kiên đó sao?

-Sao anh biết?

-Chẳng phải chúng ta giống nhau sao?

Gạt nhẹ nước mắt, nó gật đầu.

-Thế cô đã làm gì?

-Nói dối.

-Đau không?

-Đau.

-Khóc nhiều lắm à?

-Ừ.

-Hối hận không?

-Có lẽ. Thế còn anh và cô ấy?- Nó quay sang hỏi lại.

-Bình thường.

-Tôi nghĩ anh phải khôn lên một chút rồi chứ?

-Thôi nhé, đừng xỏ xiên nhau như thế, hôm trước mãi mới năn nỉ được Mỹ thế mà chỉ vì cứu cô…

-Năn nỉ làm gì hả?- Nó liếc nhìn gã.

-Từ khi nào cô thích chọc ngoáy người khác thế hả?

Nó bật cười.

Không khí trong phòng có gì đó gần gũi nhưng cũng có gì đó xa lạ. Giống như giữa nó và gã là một tình bạn mà nền tảng vững chắc của tình bạn đó là sự đồng cảm số phận tuổi thơ.
*
Anh cầm con dao vừa cầm theo trong phòng nó, trên lưỡi dao còn dính chút máu đỏ. Nếu con dao này đã dính máu nó thì xin hãy để nó cũng dính máu anh, để cho anh và nó luôn được gắn kết với nhau dù có ra sao đi nữa.

Anh rạch nhẹ một đường trên tay mình, cố làm cho vết cắt ở vị trí, kích thước và độ sâu thật giống vết cắt của nó.
Hai vết sẹo sẽ mãi trên lòng bàn tay cả hai.

Hai trái tim rạn nứt vẫn luôn đập mạnh.

Mọi thứ sẽ lại gắn liền với nhau.



Bắt nhốt.

Phòng họp chỉ có ba người, anh, giám đốc Doãn và người trợ lí thân cận. Không khí trong phòng trầm mặc, nặng nề đến lạ.

Bỗng không khí đó bị phá vỡ bởi bàn tay siết lại thành nắm, đập mạnh như muốn phá vỡ chiếc bàn đắt giá.

-Cậu Kiên, tôi đã nể cậu hết mức có thể rồi. Cậu còn chưa đầy 20 tuổi thì sao hiểu rõ thương trường bằng những người lão luyện như chúng tôi chứ?

Anh liếc nhìn khiến ông ta rùng mình. Làm sao một tên nhãi mới 19 tuổi lại có thể mang ánh mắt đó được chứ?

-Ông nói tôi không bằng ông sao?- Anh đứng dậy, quay lưng lại với giám đốc Doãn, nhìn cái khung cảnh đường phố nhộn nhịp mà mỗi người chỉ như một con kiến nhỏ bé ở phía dưới.- Công ty này do tôi toàn quyền quyết định từ khi tôi mới 13 tuổi, trong thời gian đó sao một công ty lớn như ông không lợi dụng để lật đổ tôi mà lại càng lúc càng đi xuống. Họa chăng ông có cố đánh sập nhưng lại không làm được vì thua trí một đứa nhóc như tôi đúng không?

Giám đốc Doãn không phản ứng, chỉ cắn chặt môi. Anh nói đúng.

-Nhưng tại sao cậu lại tùy tiện từ chối kí hợp đồng? Cậu thậm chí còn không them cầm lấy nó.

-Vì câu trả lời của ông.

-Hả?

-Tôi đã hỏi ông tại sao muốn kí hợp đồng với tôi, ông đã trả lời vì muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi.

-Phải. Thế thì sao?

-Mối quan hệ làm ăn phải làm trên sự chân thật nhưng ông đã nói dối. Điều ông cần là giúp đỡ công ty ông vực dậy. Nếu ông nói thật thì tôi đã kí rồi. Ông biết không, trong những người tôi kí hợp đồng, ai cũng nói thật, có người nói vì muốn vực lại công ty, thậm chí còn có người nói rằng từ hợp đồng này công ty họ sẽ lớn mạnh và có ngày sẽ đánh bại tôi, tôi thích nhất là những người dám nói như thế. Tại sao ư? Vì họ là những người dám nói ra những điều vượt quá khả năng và mong ước của mình, họ dùng chính lòng tham của mình để đạt lấy điều mình muốn, khác với kẻ như ông.- Một quan niệm suy nghĩ đáng sợ nôi thương trường.- Vậy nên, ông đi được rồi.- Anh cười nhạt nhẽo, ngay lập tức, bảo vệ công ty có mặt để mời giám đốc Doãn đi.
*
Phòng họp giờ chỉ còn mình anh đứng trầm lặng nhìn ra ngoài. Nhìn vết thương đang dần lành lại, còn màu đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng của mình, anh nghĩ về nó.

“Thật sao?”
“Phải.”
“Thật sao?”
“Phải.”
“Thật sao?”
“Phải.”

-Không!!!- Anh hét lên, chân đạp thẳng vào tấm kính. Nếu đó không phải kính chống đạn, có lẽ kính đã vỡ toang và xui xẻo hơn, anh đã rớt xuống. Nhưng anh không suy nghĩ tới điều đó, anh giờ gần như phát điên lên vì nó rồi.

Nó không tin anh.

Nó hận anh.

Nó không muốn về bên anh.

Anh…anh mất nó thật rồi sao?

Không.

Anh sẽ không để mất nó.

Thà anh cầm tù nó nhưng có nó bên anh còn hơn.

Dù nó khóc lóc đau khổ cũng chẳng sao, chỉ cần nó bên anh.

Thế là đủ.
*
Có tiếng gõ cửa, nó vội vàng chỉnh lại bộ đồ thường mặc ở nhà tuềnh toàng lại, bước ra mở cửa.

-Sao lại là…- Nhưng câu nói của nó đã không được trọn vẹn khi anh bịt chặt miệng nó lại, vác nó trên vai ra ngoài xe như một bao tải nhẹ nhàng. Quăng nó vào trong xe, anh nói:

-Yên lặng.

-Này, thả tôi ra!

-Yên!- Anh trừng mắt khiến nó im lặng, không nói được lời nào.

Vòng qua phía bên kia để ngồi vào ghế lái xe, anh nhấn ga khiến chiếc xe lao vọt về phía trước.
*
-Dừng lại!- Nó hét vào tai anh.- Nếu không tôi nhảy xuống xe đấy!- Nó dọa.

-Xe đang chạy với tốc độ 60km/h, nếu nhảy xuống có thể bị thương nặng đấy.- Anh nói, không liếc nhìn nó lấy một cái.

-Anh điên rồi, điên nặng.

-Ừ, tôi điên vì em đấy.

-Anh…
*

-Tôi không muốn, buông tôi ra đi Kiên!- Nó hét toáng làm ầm ĩ cả căn biệt thự của anh.

-Cậu chủ, sao…- Quản gia Lâm nhìn nó.

-Quản gia Lâm, làm ơn giúp cháu, cháu không muốn bị anh ấy hành hạ như thế nữa.

-Cô nhớ lại rồi sao?

-Quản gia Lâm!

Trong lúc ông đang ngạc nhiên, anh đã kéo nó lên lầu.
*
-Nhận ra căn phòng này không?

Căn phòng bóng tối.

-Không, không!!!- Nó gần như khóc thét lên.

-Vào đi!- Anh đẩy nó vào căn phòng, đóng sầm cửa lại.

-Không, kiên, làm ơn thẻ tôi ra đi mà!- Nó đập mạnh vào cánh cửa, khóc lớn.

Không có tiếng trả lời.

-Kiên!
*
Anh đứng tựa lưng vào cửa, cố bỏ ngoài tai mọi lời nói hoảng loạn của nó.

Anh làm thế này…liệu có đúng không?

(Còn tiếp..)
 

Web Design Technology blogs [ itdl ] Auto Backlink

HomeBlog ArchiveServicesLink2MeContactSubmit your PostPost RSS

Copyright © 2012 [ itdl ] Just for Share. Designed by Ngoc Luong - Freelancer

Best view in Chrome 11+, Firefox 5+ with resolution 1024 x 768 pixel. Powered by Blogger.