Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !
Tên tác phẩm: Vì em là búp bê của tôi!!!
Tác giả: Kẻ mang trái táo màu đỏ
Thể loại: đủ loại
Rating: có lẽ là 13+
Status: đang tiến hành
Warning: không có
Tuổi thơ nó gắn liền với ba từ: trẻ mồ côi.
Năm lên 10, ba từ đó bị xóa bỏ và thay bằng hai từ khác: búp bê.
Và nó chính là búp bê của anh và chỉ của riêng anh mà thôi, một con búp bê thủy tinh lạnh lùng không cảm xúc nhưng mong manh dễ vỡ đến khó lường, một con búp bê đáng thương...
Nếu em không nhận quà, tôi sẽ “ăn thịt” em đấy?!
Không rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ biết là rất lâu rồi, rất lâu rồi nó không chợp mắt nổi. Anh vẫn ôm chặt nó, hởi thở nóng nhưng đều, có vẻ như anh đã ngủ thiếp đi. Nó không đánh thức anh, hiếm khi nó thấy anh ngủ ngon như vậy. Anh vẫn hay gặp ác mộng, mỗi lần vậy anh đều qua ngủ ở giường nó và bỏ về phòng vào tờ mờ sáng.
Giờ nó không nhìn thấy mặt anh nhưng nó biết rằng gương mặt anh đang rất gần mình. Nó nhẹ dùng tay chạm vào mặt anh, vào sống mũi anh rồi lướt tay xuống đôi môi anh, đôi môi mềm mại và âm ấm. Nó tiến gần mặt anh hơn nhờ cánh tay nó, khẽ hôn phớt lên môi anh.
*
Nó dầm mình trong bồn nước nóng, từng thớ cơ giãn ra thoải mái sau khi bị tê cứng do ngồi ở một tư thế quá lâu.
Bây giờ là 3h sáng.
*
Nó dầm mình trong bồn nước nóng, từng thớ cơ giãn ra thoải mái sau khi bị tê cứng do ngồi ở một tư thế quá lâu.
Bây giờ là 3h sáng.
Nó đã ngồi yên để anh tựa vào nó mà ngủ suốt hơn 5 tiếng.
Hơn 5 tiếng nó không ngủ.
Nếu không phải nụ hôn của nó khiến anh tỉnh lại bất chợt thì hẳn giờ nó và anh, cả hai đều còn trong căn phòng đó. Anh vẫn ôm chặt lấy nó. Mùi hương của anh vẫn quyện lấy nó rồi.
Mà cũng thật may, anh không nhận ra điều nó làm khiến anh vô tình thức giấc.
Nó bất giác mỉm cười, nụ cười hạnh phúc mà lâu lắm rồi mới có nếu như không muốn nói là chưa từng.
*
Sáng sớm hôm sau, anh nhận được một tấm thiệp mời đặc biệt, bên ngoài in dòng chữ hoa văn kiểu cách: Lễ công bố album mới của Thánh Mỹ.
*
Sáng sớm hôm sau, anh nhận được một tấm thiệp mời đặc biệt, bên ngoài in dòng chữ hoa văn kiểu cách: Lễ công bố album mới của Thánh Mỹ.
-Sao cô ta lại mời cậu chứ?- Quản gia Lâm thắc mắc.
Anh lật đi lật lại tấm thiệp, nói:
-Chính tôi cũng không rõ nhưng có vẻ tôi nên tham gia, dù sao sắp tới chúng ta sẽ hợp tác với cô ta trong vụ quảng cáo sắp tới. Đó là bước đầu tiên để tập đoàn chúng ta lấn sân sang lĩnh vực showbiz ở đây.
-Tôi hiểu, tôi sẽ cho người chuẩn bị.
-Chuẩn bị cho cả An nữa.
Quản gia Lâm nhìn anh với vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu đáp:
-Vâng, tôi biết rồi.
Anh ngồi nhìn tấm thiệp, trong lòng có linh cảm không hay nhưng dù sao vì công việc cũng đành phải chấp nhận lời mời vậy. Anh dùng tay vò tấm thiệp lại, quẳng nó xuống sàn. Để đấy, lát nữa, tự khắc có người hầu dọn dẹp.
Ánh nắng chói chang của một ngày mới, anh tự nhủ:
-Phải đi học thôi. Chắc hẳn cô ấy cũng không muốn bị trễ.- Anh nhắc tới nó, môi thoáng mỉm cười.
*
Gã vừa đi vừa huýt sáo, trên tay cầm một hộp quà màu hồng thắt nơ xanh.
*
Gã vừa đi vừa huýt sáo, trên tay cầm một hộp quà màu hồng thắt nơ xanh.
-Anh Đình.- Một nữ sinh chạy tới chỗ hắn.
Gã cười tươi rói khiến cô nữ sinh ấy đỏ mặt, thế nhưng ngay sau đó, gã nói:
-Em là ai vậy?- Ánh mắt gã xa lạ nhìn cô gái.
-Anh đùa à? Em nè, hôm bữa tụi mình còn…
-Xin lỗi, anh không quen.- Gã bước qua cô gái rồi đi mất, để lại chỉ mình cô nữ sinh đang bỡ ngỡ, không thể tin nổi gã và người con trai ngày hôm qua là một.
*
Gã nhận ra cô nàng đó ngay ấy chứ. Đó chẳng phải là cô nàng hôm qua đi theo gã đó sao? Chẳng phải hôm qua khi đang đùa giỡn với cô nàng gã đã gặp nó sao? Gã đâu phải kẻ hay quên chứ nhưng gã không hứng thú, nhất là với mấy cô nàng dễ dãi vậy. So với nó, cô nàng kia quả là một trời một vực, kể về vẻ ngoài lẫn tính nết.
*
Gã nhận ra cô nàng đó ngay ấy chứ. Đó chẳng phải là cô nàng hôm qua đi theo gã đó sao? Chẳng phải hôm qua khi đang đùa giỡn với cô nàng gã đã gặp nó sao? Gã đâu phải kẻ hay quên chứ nhưng gã không hứng thú, nhất là với mấy cô nàng dễ dãi vậy. So với nó, cô nàng kia quả là một trời một vực, kể về vẻ ngoài lẫn tính nết.
-Haizz…- Sao cũng được nhưng giờ gã đang tìm nó. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để tìm nó nếu không muốn bị tên Kiên kia phá đám, gần 5 phút nữa là vào lớp.- Kia rồi.- Gã tìm ra lớp nó.
Ngoài đầu nhìn vào từ bên ngoài cửa sổ, gã đưa mắt đi tìm nó. Nó đang ngồi ở góc lớp một cách đơn độc, không ai dám lại gần nó cả.
*
Vẫn như mọi ngày, nó ngồi xem trước mấy bài học ngày hôm nay dù thật sự không cần thiết. Nó đã luôn học chung với anh suốt sáu năm cùng với các giáo sư nổi tiếng trên thế giới. Những kiến thức này với nó quá bình thường nếu không muốn nói là quá tầm thường.
*
Vẫn như mọi ngày, nó ngồi xem trước mấy bài học ngày hôm nay dù thật sự không cần thiết. Nó đã luôn học chung với anh suốt sáu năm cùng với các giáo sư nổi tiếng trên thế giới. Những kiến thức này với nó quá bình thường nếu không muốn nói là quá tầm thường.
-Hello, Honey!!!
Cái giọng nói mà nó không bao giờ muốn nghe xuất hiện.
-Sao…anh lại..
-Ở đây à? Thì tôi tự đến thôi.
-Anh làm giúp tôi một việc nhé?- Nó đổi giọng đột ngột.
-Đừng nở nụ kia như hôm qua nhé, tôi sợ nụ cười đó của em lắm rồi đấy.
Mặt nó lạnh băng, nói nói bằng giọng hời hợt:
-Anh biến khỏi đây giúp tôi.
-Ôi, sao lại nói thế chứ? Tôi đau lòng lắm đấy.- Gã tỏ vẻ mặt méo xệch đau khổ, cầm một tay nó đặt lên ngực trái gã.- Trái tim tôi đau lắm đó.- Hành động đó khiến đám con gái trong lớp rú lên.
-Buông ra.- Nó giật tay nhanh chóng nhưng gã nắm lấy bàn tay đó, kéo nó đi trước sự bàn tán của mọi người trong lớp cũng như mọi học sinh trên hành lang.
*
“Rầm”
*
“Rầm”
Cánh cửa phòng dụng cụ thể dục đóng lại.
“Cạch”
Tiếng khóa cửa.
-Anh làm gì vậy chứ?
Gã dúi vào tay nó hộp quà.
-Cái gì vậy?- Nó nhíu mày nghi ngờ.
-Quà.
-Quà gì?
-Mở thì biết.
Nó mở ra. Bên trong là một chiếc váy màu xanh nước biển, trên váy có đính hạt trân châu màu trời.
-Thích chứ?- Gã cười tít mắt.
-Để làm gì vậy?
-Sắp tới em sẽ có việc cần tới nó.
Nó nhìn cái váy rồi nhìn nụ cười của gã. Suy ngẫm vài giây, nó trả chiếc hộp về cho gã.
-Tôi không cần.- Nó đi về phía cánh cửa. Khi tay nó chạm vào nắm đấm cửa, gã đã tiến sát sau lưng nó từ lúc nào. Một tay chống vào cửa, gã cúi xuống sát tai nó nói:
-Vào học rồi, đừng có cứ tỏ ra làm học sinh ngoan ngoãn.
-Tôi phải vào lớp.- Nó lơ đi câu nói châm chọc đó.
-Hì…- Gã thở nhẹ vào lỗ tai nó khiến nó giật nảy người.- Tốt nhận em nên nhận đi, nếu không tôi sẽ “ăn thịt” em đó.
-Gì chứ?- Nó thấy lo lắng.
-Gì chứ?- Nó thấy lo lắng.
-Em không nghĩ thế sao? Hiện giờ tình thế của chúng ta rất dễ để tôi làm thế đó nha: một nam, một nữ, một phòng bị khóa kín.
-Gì chứ…?- Nó bắt đầu lúng túng.
-Thế giờ em có nhận hay không?- Gã bắt đầu chạm nhẹ ngón tay lên cổ áo nó. Tác động đó khiến nó ngay lập tức chộp lấy hộp quà.
-Tôi nhận rồi, đi được chưa?
-Mặc thử đi.
-Cái gì?- Nó hét.
-Sao nào?- Gã tỏ ra nũng nịu trong khi tay gã chạm vào cổ áo nó lần nữa.
Nó cầu mong ai đó phát hiện rồi cứu nó giúp với nhưng chính nó cũng biết, giờ là giờ lên lớp, làm gì có ai đi qua đây để giúp nó được. Còn cái gã chết tiệt này nữa chứ! Ai chứ gã thì dám nói dám làm lắm.
-Được.- Nó gật một cách miễn cưỡng.
-Thế chứ.- Gã dùng tay đẩy nhẹ nó vào trong, còn mình thì đứng khoanh tay nơi cửa ra vào.
-Anh không định ra sao?
-Tại sao?- Hắn nói với vẻ mặt vô (số) tội.
-Ra ngay, nếu không tôi thà chết ở đây còn hơn!- Nó hét lên.
-Được rồi, được rồi.- Gã đi ra ngoài. Nó quay lưng lại, nghe thấy tiếng cửa đóng và khóa từ bên ngoài.
-Hắn kiếm đâu ra chìa khóa thế không biết.- Nó thở dài sường sượt. Thế là hết tìm cách lẻn đi được. Nó giờ chỉ còn biết cách vừa làm theo lời gã, vừa cầu mong anh đừng biết tới chuyện này.
*
Gã che miệng cười khúc khích ngoài cửa. Cái điệu bộ lúng túng như gà mắc tóc dễ thương không chịu nổi.
*
Gã che miệng cười khúc khích ngoài cửa. Cái điệu bộ lúng túng như gà mắc tóc dễ thương không chịu nổi.
-Không biết khi cô nàng này ghen tức thì sẽ ra sao nhỉ?- Gã cắn móng tay ngón cái, miệng cười ranh ma.
Đối với anh, em là gì?!
-Á…….- Nó hét toáng khiến gã vội vàng mở cửa.
-Gì vậy?- Gã nhìn nó, nhìn lướt căn phòng. Không có gì quá đặc biệt hay quá tồi tệ diễn ra. Chỉ có điều, giờ nó nhìn như nàng công chúa biển khơi vậy. Màu xanh biển của bộ váy như tôn thêm cái nước da trắng hồng nõn nà của nó, những viên trân châu lấp lánh càng làm nó đẹp hơn.
Gã nhìn nó trân trối, sững sờ, chép miệng nhận xét:
-Tôi không nghĩ là cái váy đó đẹp tới thế đâu đấy. Nhưng em làm sao vậy?- Gã nhìn gương mặt đang bối rối của nó, hai tay cứ che che sau lưng.
-Anh nghĩ gì mà đưa tôi cái váy này chứ?
-Sao? Đẹp mà.
-Phía trước thì không sao nhưng phía sau thì…
-Sao nào? Quay lại coi.- Gã quay người nó lại.
-Này!
Lưng áo xẻ sâu xuống tới tận hông, để lộ lưng nó ra.
-Buông ra.- Nó vùng vẫy trong khi gã nhìn thấy tấm lưng trần của nó. Từng chút một, gã cúi cúi xuống hôn nhẹ lên vùng da giữa lưng. Mặt nó đỏ bừng, toàn thân nó không cử động được nữa.
Gã giữ nguyên tư thế đó một phút rồi từ từ buông nó ra.
“Chát”
-Anh làm trò gì vậy hả?- Nó giận dữ.
-Tỏ lòng tôn kính vẻ đẹp của em một chút thôi.- Gã cười.
-Đi ra ngay!- Nó nói gần như ra lệnh
-Được thôi, nữ thần của tôi.
-Im đi!- Nó cầm một quả banh gần đó, ném mạnh về phía gã nhưng mau chóng, gã né được.
*
Nó cất kĩ món quà của gã trong cặp, tuyệt đối không dám để anh biết. Mà cũng may, mọi người không bàn tán gì mấy về chuyện hôm nay, anh cũng không phải loại người hay để ý nên tạm thời nó không lo bị anh phát giác.
*
Nó cất kĩ món quà của gã trong cặp, tuyệt đối không dám để anh biết. Mà cũng may, mọi người không bàn tán gì mấy về chuyện hôm nay, anh cũng không phải loại người hay để ý nên tạm thời nó không lo bị anh phát giác.
-Này.
-Vâng.- Nó giật thót, chắc không phải chứ?
-Ba ngày nữa sẽ có buổi lễ quan trọng, em sẽ đi với tôi.
-Vâng.- Lẽ nào cái dịp cần dùng tới mà gã nói là ngày đó sao?
*
Hắn nằm im trên chiếc giường kiểu cách của hắn. Tay hắn giơ lên một tấm thiệp y hệt của anh. Hắn nhìn tấm thiệp một lúc rồi nghiến răng, quẳng thẳng tấm thiệp vào sọt rác.
*
Hắn nằm im trên chiếc giường kiểu cách của hắn. Tay hắn giơ lên một tấm thiệp y hệt của anh. Hắn nhìn tấm thiệp một lúc rồi nghiến răng, quẳng thẳng tấm thiệp vào sọt rác.
Lại là một trò của gã, hắn đoan chắc thế. Cô idol thánh Mỹ này sao đột nhiên lại mời hắn chứ? Trước giờ hắn đâu can liên gì tới giới nghệ sĩ? Chỉ có thể vì một lí do thôi: gã bá Đình. Chắc chắn do gã chứ do ai nữa, định giở trò gì với hắn đây mà. Mà có khi còn với cả nó và anh nữa ấy chứ. Đã vậy hắn càng không đi.
Hắn quyết định thế đấy mà không nhận ra rằng, trong buổi tiệc đó, vì thiếu hắn mà nó gặp vô vàn rắc rối không giải quyết được và nỗi đau không tài nào xoa dịu.
*
Cái ngày tổ chức buổi lễ cùng tới.
Từ sớm, trên mặt báo đã đăng tin rầm rộ về việc này: Một album đánh dấu một bước đi mới của cô idol Thánh Mỹ, ngoài ra còn có giọng ca của Bá Đình giúp sức càng làm mọi fan hâm mộ điên đảo hơn.
*
Quản gia Lâm cho người tới sửa soạn nhưng nó nói nó tự lo được nên các chuyên viên trang điểm và phục trang cũng đi mất.
Nó lôi trong tủ ra bộ váy màu xanh mà gã tặng. Dù gì cũng phải thừa nhận, cái váy rất đẹp, nó rất thích, nó chỉ không thích kẻ tặng cái váy mà thôi. Nó tròng bộ váy vào người, mái tóc đen mềm mại để xõa ra phủ lấy tấm lưng trần thay cho chiếc khăn choàng. Nó nhìn vào gương, trang điểm nhè nhẹ rồi tự mỉm cười. Trông nó rất ổn.
“Cạch”
Anh bước vào, nhíu mày nhìn nó.
-Bộ váy đó là gì?
-Ơ…có người tặng cho em.
-Ai?
-…
-Là Bảo hay Đình?
-…
-Nói!
-Là Đình.- Nó sợ, khai ra ngay.
-Lại là thằng đó.- Anh phẫn uất.- Sao em lại nhận hả?
-Tại anh ta bắt em nhận.
-Và em rất thích chứ gì?- Anh cười cay nghiệt, sấn tới chỗ nó, dùng hai bàn tay anh siết chặt nó.
-Đau.
-Em thích bộ váy này chứ gì?
-Ơ…- Nó gật nhẹ. Ánh mắt anh lóe lên tia lửa tức giận.
“Roẹt”
Một bên phần trên váy áo đã bị anh dùng tay xé rách. Nó sững sốt, anh chưa từng làm thế này.
“Soạt”
Lần này tới một mảnh ren tạo độ bồng bềnh phía dưới.
-Khoan đã.
Nhưng giờ anh không còn nghe thấy một tiếng nói nào của nó nữa.
“Pựt”
Những hạt trân châu bung ra.
-Anh.- Nó thét gọi. Anh giật mình, ánh mắt vô hồn biến mất, thần thái anh dần bình thường trở lại. Thế nhưng, bộ váy trên người nó giờ đã bị anh xé rách hoàn toàn. Những hạt trân châu, những mảnh vải xanh, nhửng tấm ren nằm tứ tung dưới sàn. Nó ôm lấy thân hình mình, những giọt nước mắt dần rơi.
Anh im lặng, không nói gì cả.
-Rốt cuộc…- Nó nức nở.- Rốt cuộc đối với anh, em là gì chứ?- Nó hỏi một cách tuyệt vọng.
-Em là búp bê của tôi.- Anh trả lời ngay.- Vì em là búp bê của tôi nên đừng có chống đối tôi nữa.- Anh bỏ ra ngoài, có tiếng anh sai người mang đồ tới cho nó.
Nó ngồi câm lặng, cúi đầu một cách đáng thương. Những giọt nước mắt cứ thế thấm ướt đôi mi, tuôn rơi từ trong tận đáy lòng nó. Trái tim nó đau thốn lên, như thể có cái gì đó đâm mạnh vào, tạo nên một vết nứt sâu không thể chữa lành.
Rốt cuộc nó chỉ là búp bê của anh.
Rốt cuộc nó chỉ là búp bê của anh.
Búp bê thì cứ mãi là búp bê.
Đó là điều mãi chẳng thể nào thay đổi cả.
Đau
Anh quay lại, đưa cho nó một cái đầm xòe màu hoa tử đinh hương.
Nó ngồi im, ngẩn mặt ra, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi nhưng tuyệt nhiên nó không nói lấy một lời. Nó hệt như một con rối bị hỏng, trở nên vô dụng. Có tiếng anh quát nạt gì nó nhưng nó không bận tâm tới. Trong đầu nó giờ chẳng có một suy nghĩ gì cả, chỉ có một mảng trắng trống rỗng, vô hồn.
Nó cảm nhận được những ngón tay anh đang chạm vào nó, thấy cái lành lạnh của vải lụa từ bộ váy anh đang mặc lên người nó. Mọi thứ vô hồ, lạnh lẽo.
Anh bế nó lên, đặt nó ngồi trước gương bàn trang điểm, luồn những ngón tay thon dài vào tóc nó, vấn tóc nó lên. Anh biết làm tóc sao? Điều này khiến nó ngạc nhiên.
Một lát sau, có vẻ như anh đã hoàn thánh xong việc mình đang làm, anh hôn lên vùng da sau vành tai nó.
-Đẹp lắm, không trang điểm nhưng em vẫn rất đẹp.- Anh thì thào từng chữ một.
Nó đưa mắt nhìn vào trong gương. Trong tấm gương kia có một cô gái có đôi mắt màu thạch anh tím, mái tóc đen mềm mại vấn cao thành búi bởi sợi dây lụa màu trắng hồng, bộ váy màu tim tím được trang trí bèo nhúng và những viên đá quý lấp lánh mà khi nhìn khiến không ít người phải nghi ngờ rằng liệu đó có phải kim cương hay không. Nhưng sao đôi mắt của cô gái lại buồn tới thế? Một nỗi buồn sâu thẳm. Còn chàng trai, sao anh lại nhìn cô gái với ánh mắt ảm đạm đến vậy?
-Đi thôi.- Anh hối thúc nhưng nó vẫn ngồi im như không nghe thấy gì cả, buộc lòng anh phải bồng nó lên. Trên đường ra xe, nó cứ nằm im trong vòng tay anh, anh nói như rót vào tai nó.- Đừng cứ tỏ cái thái độ đó, tôi sẽ không vui đâu đấy.
Nó cười miễn cưỡng.
Nó cười miễn cưỡng.
-Thôi ngay cái nụ cười đó đi.- Anh nạt. Một lần nữa, gương mặt nó hoàn toàn vô cảm. Nó không cử động dù chỉ một chút, ngay cả khi ở trong xe nó vẫn nằm trong lòng anh, gương mặt không một cảm xúc.
*
Khắp nơi bên ngoài khách sạn chăng đầy hoa hồng đỏ thắm.
Đám nhà báo tụ tập ở bên ngoài từ sớm.
Đèn flash nháy lia lịa không dứt.
Một hàng dài những chiếc xe đắt tiền bóng loáng kéo dài thành hàng.
Trúc diễm, một nữ ca sĩ nhạc pop mới nổi hiện nay diện một bộ váy dễ thương màu hồng phấn vừa bước lên thảm đỏ, lập tức đám nhà báo bấm máy liên tục. Đối với họ thì đây là cơ hội hiếm có, chả phải Trúc diễm vừa tuyên bố rằng cô sẽ cố hết sức đánh bật Thánh Mỹ đó sao? Thế mà lễ công bố album mới của Thánh Mỹ, Trúc Diễm lại có mặt. Ai biết hai cô nàng hot nhất hiện nay sẽ làm gì, họ sẽ liềm nguýt nhau chăng? Dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt để giật tin hot.
Xe của anh bắt đầu lăn bánh vào phạm vi sân trước khách sạn.
Xe của anh bắt đầu lăn bánh vào phạm vi sân trước khách sạn.
-Tới nơi rồi.- Anh thông báo với nó giờ đây vẫn đang ngồi trên đùi anh, đầu tựa vào lồng ngực anh.
-Vâng.- Nó đáp lãnh đạm.
Ngay khi chiếc xe anh dừng lại trước cửa vào, khoảng mười mấy vệ sĩ dàn hàng chặn đám nhà báo lại, yêu cầu họ cất hết máy ảnh vì anh rất ghét bị chụp ảnh để rồi chường mặt lên khắp các mặt báo. Ban đầu những nhà báo còn không nghe nhưng khi biết trên xe là ai, họ cất ngay máy ảnh đi, đứng im lìm không dám gây ra tiếng động. Ai mà dám chụp ảnh chứ, họ đâu muốn bị đuổi việc và rồi không nơi nào nhận họ vào làm nữa, phải lang thang cái chốn đầu đường xó chợ.
Thấy mọi thứ đã ổn, anh bước xuống xe, một tay nắm chặt tay nó. Có vài tiếng xì xào vang lên, cũng phải, lần đầu tiên họ thấy thiếu gia nhà Chiến Thần đi với một người con gái. Dù lần nhiều trước nó cũng đi với anh nhưng đó là những lần không có nhà báo, hay đúng hơn, anh không cho phép nhà báo tới nên nó an tâm. Giờ, trước những ánh mắt hiếu kì, soi mói, nó bắt đầu run bắn lên.
Bàn tay anh khẽ siết chặt tay nó nhưng không đau, như thể anh đang truyền sự can đảm nơi anh sang cho nó vậy. Bỗng nhiên nó thấy ấm lòng, tâm hồn nó nhẹ tênh.
Nó bước bên anh từng bước thanh thoát nhẹ nhàng trước bao nhiêu con mắt, dù đôi giày cao gót hơi khó đi nhưng nó vẫn có đi từng bước tự tin nhất có thể.
*
Bên trong trang trí toàn hoa hồng đỏ, còn nhiều hơn bên ngoài nhiều, giống như đây là một vườn hoa hồng lãng mạn xứ Pháp vậy. Cả không gian rộng lớn sáng trưng đèn, những chiếc đèn chùm nhỏ nhỏ bằng thủy tin treo cách nhau khoảng vài ba mét một cách đều đặn.
*
Bên trong trang trí toàn hoa hồng đỏ, còn nhiều hơn bên ngoài nhiều, giống như đây là một vườn hoa hồng lãng mạn xứ Pháp vậy. Cả không gian rộng lớn sáng trưng đèn, những chiếc đèn chùm nhỏ nhỏ bằng thủy tin treo cách nhau khoảng vài ba mét một cách đều đặn.
-Xin chào.- Thánh Mỹ xuất hiện trước mặt anh, nhìn qua nó một thoáng rồi mỉm cười.- Chắc anh là thiếu gia tập đoàn Chiến Thần.- Cô cười quyến rũ. Hôm nay cô mặt bộ váy đỏ xẻ sâu ở phía trước, bó sát người rồi xòe bung ra ở dưới. Trông cô như nữ thần Aphrodite của châu Á.
Anh gật, đôi môi mỉm cười xã giao.
-Mời anh đi hướng này, giám đốc Bằng có vài chuyện cần bàn về việc hợp tác sắp tới của chúng ta.- Cô quay sang nó.- Còn quý cô này thì cảm phiền sang phía kia một chút nhé.- Cô nói như thể muốn đuổi nó đi.
-Không sao, tôi không phiền gì đâu.- Nó cười dù thấy hơi khó chịu trong lòng.
Anh nhìn nó rồi lại nhìn về hướng cô nói, giám đốc Bằng đang nở nụ cười với anh.
-Em ra kia chờ nhé.
-Em biết rồi.- Nó cười nhạt nhẽo.
*
-Xem kìa, hai người đó đứng với nhau trông thật đẹp đôi.- Mĩ Lan, một người mẫu đang lên nhận xét về anh và cô đang đứng cạnh nhau. Mỗi người tay đang cầm ly rượu, cười cười nói nói.
*
-Xem kìa, hai người đó đứng với nhau trông thật đẹp đôi.- Mĩ Lan, một người mẫu đang lên nhận xét về anh và cô đang đứng cạnh nhau. Mỗi người tay đang cầm ly rượu, cười cười nói nói.
-Không muốn thừa nhận nhưng tôi phải nói là nhìn họ đẹp đôi thiệt, nhìn đẹp đôi hơn cả khi đứng với Bá Đình nữa.- Giọng Trúc Diễm đầy ganh tỵ.
Cả hai nhận xét sôi nổi, không nhận ra nó đang đứng ngay phía sau, trên tay mân mê ly rượu nhẹ. Nó nhìn anh và cô. Thật sự phải thừa nhận họ rất đẹp đôi, anh hào hoa phong nhã còn cô thì quyến rũ quý phái, hai người họ nhìn cứ như sinh ra là để cho nhau vậy. Bỗng nhiên nó thấy tủi thân.
-Xin chào.- Gã không biết lại từ đâu ra tiến lại, cúi xuống chạm nhẹ ly rượu trên tay gã vào ly rượu của nó, vang lên tiếng “keng” khá lớn.
Nó không buồn xua gã đi, chỉ câm lặng.
-Gì vậy?- Gã quay lưng lại, đứng bên cạnh, nhìn theo hướng nó đang nhìn.
-Ồ, nhìn hai người họ mà xem, đẹp đôi phết.- Gã nói với giọng vui tươi nhưng thực ra đang muốn đổ dầu vào lửa.- Sao thế, đang buồn à?
Nó không trả lời.
Gã thấy thế liền được nước làm tới, khoác tay qua vai nó, nói giọng ngọt ngào:
-Tên Bảo thì không thèm xuất hiện, tên Kiên thì đang bận bên mĩ nhân mới kia, rốt cuộc cũng chỉ còn mình tôi bên em.
-Anh không hiểu gì cả.
-Anh không hiểu gì cả.
-Sao không? Em nhìn xem.- Gã vung nhẹ tay về hướng hai người kia, cúi thấp gương mặt xuống để cả nó và gã cùng vừa một tầm nhìn.
-Trông họ đẹp đôi thế cơ mà, Mỹ cũng có vẻ để ý tới công tử của em rồi, người mà Mỹ đã chấm thì sao lại để vụt mất được.
Nó gạt tay gã ra.
-Rốt cuộc cũng chỉ có tôi là hợp với em.- Gã kết luận sau khi mang cái cảnh khiến nó đau xé lòng kia ra chứng minh.
*
*
Gã không nói gì nữa, chỉ đứng cảnh nó một cách im lặng. Nó cúi đầu, thi thoảng lại nhìn về phía anh đang cười nói với Thánh Mỹ. Đành rằng nó biết đó chỉ là nụ cười xã giao nơi thương trường, nụ cười giả tạo mà anh vẫn hay sử dụng nhưng đôi lúc, nó ước anh cười thế với nó, để nó biết với anh nó cũng có chút giá trị như con người chứ không phải búp bê.
“Em là búp bê của tôi.”
“Em là búp bê của tôi.”
Câu nói của anh cứ lởn vởn trong đầu nó.
Đau.
Cơn đau tức ngực trong tim.
Vết rạn ban nãy giờ như nứt lớn hơn nữa.
Nó dùng một tay siết chặt áo vùng trái tim như muốn xoa dịu cơn đau nhưng không được.
Nỗi đau ngày càng lớn, ngày càng dày vò nó dữ dội hơn.
Cơn đau tuyệt vọng sâu thẳm từ trái tim, từ tình yêu nó dành cho anh.
Em không có quyền rời xa tôi.
-Hôm nay em sao vậy?- Anh nhìn nó ngồi trầm mặc trong xe, khó hiểu.
-Anh thấy…
-Sao?
-Thánh Mỹ như thế nào?
-Sao là sao?
-Trong mắt anh, cô ấy trông thế nào?
-Đẹp và quyến rũ.- Anh đáp lạnh lùng.
Lòng nó trĩu nặng xuống, cũng đúng, Thánh Mỹ đẹp lộng lẫy thế kia mà.
-Anh thích cô ấy sao?- Nó hỏi nhỏ.
-Không phải việc của em.
Nó không nhìn lên. không nhận ra ánh mắt anh có chút phẫn nộ khi nó hỏi vậy. Rốt cuộc nó nghĩ anh là gì chứ? Một kẻ thấy đẹp là mờ mắt chắc? Anh bỗng giận nó, giận nó không hiểu anh, thế nên anh đã không giải thích.
-Anh.
-Sao?
-Em muốn về thăm cô nhi viện Phong Linh vài ngày.
Mặt anh biến sắc.
-Sao? Muốn chạy trốn khỏi tôi sao?
-Không, em chỉ muốn về thăm lũ trẻ và những người bạn ngày trước.
-Im đi! Em nghĩ mình có cái quyền quyết định sao? Em không có quyền rời xa tôi!
Nó không nói gì nữa.
Không có quyền rời xa.
Không có quyền tự do của con người.
Chỉ là một con búp bê.
*
Nó không nhìn thấy gương mặt anh đang tái bệch lại, mặt cắt không một giọt máu. Thế nhưng dáng vẻ cao ngạo của quý tộc vẫn hiện hữu trên gương mặt anh.
*
Nó không nhìn thấy gương mặt anh đang tái bệch lại, mặt cắt không một giọt máu. Thế nhưng dáng vẻ cao ngạo của quý tộc vẫn hiện hữu trên gương mặt anh.
Ngực anh phập phồng đầy lo sợ.
Rốt cuộc chuyện gì mà khiến anh lo lắng đến thế khi nghe nó nhắc tới mấy chữ cô nhi viện Phong Linh?
*
Hắn ngồi im thin thít, trên tay cầm một xấp giấy tờ vừa điều tra được. Những thông tin về nó.
*
Hắn ngồi im thin thít, trên tay cầm một xấp giấy tờ vừa điều tra được. Những thông tin về nó.
Nó được anh đưa về chăm sóc sáu năm trước, không dấu vết, không giấy tờ, không danh phận.
Nhưng điều đó giờ không phải chuyện hắn quan tâm nhất. Điều hắn quan tâm lúc này là cô nhi viện Phong Linh, nơi có bao nhiêu kỉ niệm thời thơ ấu của hắn và của nó.
Rốt cuộc sao lại có chuyện đó chứ?
Lẽ nào do anh?
Hắn vò nát xấp giấy lại, quăng ra chỗ cửa ra vào. Tiện tay cầm lấy cái đèn ngủ gần đó, hắn ném thẳng vào cửa kính khổng lồ trong phòng.
“Xoảng”
Tiếng kính vỡ vang lên loảng xoảng.
Những mảnh kính nằm ngổn ngan khắp nơi.
Có tiếng đập cửa, có tiếng gọi:
-Cậu chủ, có chuyện gì vậy?
Nhưng hắn không nghe thấy, hắn không thể nghe thấy gì bây giờ cả. Hắn cắn chặt mội tới nỗi đôi môi tứa máu.
Cái mùi tanh tanh mằn mặn xộc vào mũi hắn.
Cái mùi tanh tanh mằn mặn xộc vào mũi hắn.
Hắn nói từng chữ:
-Kiên-tao-sẽ-không-tha-cho-mày-đâu-thằng-khốn.
Hận thù.
Nỗi hận chất chưa nhiều hơn bởi sự nghi ngờ.
Hắn đã nổi giận thật sự.
Điều mà không ai mong muốn.
*
Trong một ngăn tủ kín của anh, có một tờ báo cáo mật, báo cáo một vụ việc khủng khiếp anh đã ngăn không cho báo chí viết bài, để ngăn không cho nó đọc được. Anh không biết rằng cái kim trong bọc sắp tới ngày lòi ra.
*
Trong một ngăn tủ kín của anh, có một tờ báo cáo mật, báo cáo một vụ việc khủng khiếp anh đã ngăn không cho báo chí viết bài, để ngăn không cho nó đọc được. Anh không biết rằng cái kim trong bọc sắp tới ngày lòi ra.
Em phải đi.
Anh đưa cho nó một chiếc hộp màu đỏ thắm, bên trong có một chiếc khuyên tai hình thập tự trong suốt bằng kim cương, giống hệt khuyên tai đang lấp ló sau lọn tóc anh, có điều của anh làm bằng kim cương đen tinh xảo.
-Đây là…
Anh đeo vào một bên tai nó, nói:
-Đó là thứ ràng buộc hai chúng ta, thứ chứng minh em là búp bê của riêng tôi, mãi mãi.
Anh hôn nó rồi bỏ đi.
Nó chạm nhẹ bàn tay đang run rẩy lên chiếc khuyên tai đang dần nặng trịch trên tai nó.
Ràng buộc.
Búp bê.
Lại là búp bê. * Anh vẫn đọc những cuốn sách mang tính cổ điển, có giá trị văn học cao. Hôm nay, anh đọc cuốn “Những người khốn khổ”. Nó vẫn ngồi một bên, cũng đọc một quyển sách nhưng khác anh, nó đọc một cuốn sách tình yêu lãng mạn hiện đại, “Chạng vạng”. Nó luôn thích những câu chuyện tình yêu mà chàng trai luôn yêu thương cô gái. Có lẽ vì nó không bao giờ được như thế khi bên anh.
Bỗng nhiên, hắn lao tới, đôi mắt hung hãn khiến nó lo sợ. Hắn luôn là người hiền hòa dịu dàng, chưa bao giờ hắn như vậy. Hắn vơ một quyển từ điển dày cộp từ cái bàn gần đó, ném thẳng về phía anh. Anh dễ dàng nghiêng người né được. Cuốn từ điển rớt xuống sàn một cách chậm chạp như một cảnh quay chậm trong một bộ phim, kêu một tiếng khô khốc.
-Làm trò gì vậy?- Mặt anh vẫn lạnh như băng.
-Bảo, anh sao vậy?
Nhưng hắn bỏ ngoài tai lời của nó, sững cồ tiến về phía anh đang ngồi. Hắn chụp lấy cổ áo, túm cổ anh lên.
Im lặng.
Cả chục đôi mắt sững sốt nhìn hắn và anh.
Không một tiếng động.
Chỉ có ánh mắt là đang gào thét điều gì đó, điều gì thật phẫn uất, thật kinh khủng.
Anh gạt tay hắn ra, sửa lại cổ áo đã nhăn nhúm lại.
-Sao thế hả?
-Thằng chết tiệt!- Hắn đấm thẳng vào mặt anh.
Thời gian như ngưng đọng.
Lần thứ hai, lần thứ hai trong đời anh bị đấm, bởi cùng một người.
-Bảo!!!- Nó hét toáng, xông tới chụp cánh tay hắn lại.
Hắn quay ngoắt sang nhìn nó.
-Sao còn cản anh? Em có biết vì cái tên này mà cô nhi viện Phong Linh…- Bỗng hắn khựng lại. Liệu có nên nói cho nó biết sự thật không? Cô nhi viện với nó quan trọng hơn với hắn rất nhiều. Nếu biết nó sẽ thấy như thế nào đây? -Cô nhi viện làm sao?- Giọng nó hốt hoảng.
-Hừ…- Hắn gạt tay nó ra, bực bội bỏ ra ngoài trước ánh nhìn hiếu kì của mọi người trong thư viện. -Khoan…- Nó bước vội.
-Không được đi!- Anh nói. Nó quay lại nhìn anh, đôi mắt đầy lo âu nhưng kiên quyết. Dưới ánh mặt trời, chiếc khuyên tai anh trao như lóe lên tia sáng giá lạnh.
-Em phải đi. Em phải về cô nhi viện.- Và nó chạy đi mất.
Sau tất cả mọi thứ ồn ào diễn ra, chỉ còn mình anh bơ vơ. * Anh vội vàng chạy trên hành lang.
Lần đầu tiên anh có thái độ như thế.
-Tuyệt đối không để cho An tìm tới cô nhi viện.- Anh hét một câu duy nhất vào chiếc Iphone.
Chưa bao giờ anh như thế.
Anh đã tìm mọi cách để ngăn không cho nó biết chuyện nhưng tất cả là do hắn, mà còn cả gã nữa.
Tại sao chứ? Tại sao chỉ trong có thời gian ngắn ngủi, nó và anh đã bị tách xa nhau đến thế. Khoảng cách dường như đã không còn cứu vãn được nữa. Và giờ, chỉ cần nó biết tin, thế là chấm hết, kết thúc hoàn toàn giữa anh và nó.
Tất cả do hắn và gã. Nếu không có hai tên đó…
Nhưng anh chợt nghĩ lại, hình như còn… có lỗi do anh nữa. Lỗi do anh?! * Nó may mắn bắt được một chiếc xe taxi. Vôi vàng ngồi vào trong xe, nó nói:
-Chú làm ơn cho cháu tới cô nhi viện Phong Linh.
-Cô nhi viện Phong Linh?
-Vâng.
-Cháu tới cái nơi điêu tàn đó làm gì?
-Gì cơ ạ?
-Không biết sao? Ờ mà chả hiểu sao cái tin đó không đăng báo nhỉ?
-Rốt cuộc là sao ạ?- Nó gắt khiến chú tài xế giật mình.
-Ơ…à…thì nghe đâu cô nhi viện đó gặp khó khăn gì về tài chính ấy, cái cách đây không lâu tự nhiên nguyên cái cô nhi viện bị thiêu rụi luôn.
Sét đánh ngang tai nó.
Bầu trời, mặt đất, nhà cửa, cây cối, con người, tất cả như chao đảo, xoáy chiều không gian.
-Có ai…- Nó nuốt nước bọt khi nhắc tới từ nó không muốn nhắc- chết không ạ?
-Ờ, nghe đâu lũ trẻ ở đó kịp chạy ra nhưng giờ đứa nào đứa nấy bị gửi đi tứ tán khắp nơi, có mỗi bà viện trưởng thì vì bảo vệ đứa nhỏ nào đó nên bị kẹt, chết thì phải.- Chú tài xế man mán nhớ lại.
-Ọe…- Nó bịt miệng lại.
-Sao thế?- Chú tài xế lo lắng.
-Không sao, chú cứ chở cháu tới đó đi ạ.
Nó ôm chặt bụng.
Cơn đau cuồn cuộn lên trong người nó.
Nỗi đau thể xác và cả tinh thần.
Nó ngẩng mặt nhìn lớp da bọc phía trên trần xe. Cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Viện trưởng.
Người luôn mỉm cười hiền lành, luôn khuyên nó sống sao cho tốt, đừng tự ti vì quá khứ của mình. Thậm chí đôi lần cô còn nói nó không thích thì đừng hi sinh để cô nhi viện được tài trợ.
Phải rồi. Nó bật dậy.
Sao lại có chuyện cô nhị viện gặp khó khăn về tài chính chứ? Chính anh đã đứng ra tài trợ kia mà? Vả lại đó là một trong những điều kiện nó bên anh, để giúp đỡ những đứa trẻ đáng thương kia.
Lẽ nào…lẽ nào lại là do anh? Không lẽ nào…?
Cơn đau lại quặn thắt lại. * Tới nơi.
Nó đưa cho chú tài xế tiền xe.
Trước mắt nó không còn là cái khung cảnh trước đây nữa.
Đâu rồi cô nhị viện thân yêu với những tiếng cười đùa trong trẻo? Đâu rồi hình ảnh viện trưởng nghiêm nghị nhưng đôi lúc lại phì cười trước lũ nhỏ nhí nhố không thể tả? Đâu rồi cái bàn gỗ đơn sơ cứ cuối tuần cả lũ tụ tập lại? Đâu rồi cánh đồng cỏ mà lũ nhỏ đua nhau chơi trốn tìm mỗi khi có dịp dù sau đó bị viện trưởng và mấy cô trong cô nhi viện bắt phạt mà vẫn cười?
Tất cả biến mất, chỉ còn lại cái chốn hoang sơ xa lạ.
Nó muốn bước vào cái khung cảnh đáng sợ kia nhưng không dám, nó sợ lỡ như nó dẫm lên nơi cuối cùng cô viện trưởng hiện diện thì sao, nó sợ biết đâu còn chút tàn dư gì đó của cuộc sống trước đây mà nó lại dẫm đạp lên.
Nó sợ.
Nó khóc.
Khóc lặng lẽ, không tiếng thổn thức.
Mưa.
Mưa tầm tã.
Mưa như thay nó gào thét nỗi đau.
Tất cả chấm dứt rồi.
Mọi thứ đã chấm hết.
Trong một ngày mưa gió.
Trong một nỗi đau tột cùng.
Tôi hận anh !
Anh lao như điên trên đường bằng chiếc Audi màu trắng, mặc cho mưa ngày càng nặng hạt hơn. Anh đã tới cô nhi viện tìm nó, nhưng tất cả chỉ có đống tro tàn.
Chuông điện thoại vang lên.
Anh một tay nắm chặt vô lăng, một tay cầm chiếc điện thoại.
-Chuyện gì?- Anh vẫn nhìn vào màn mưa, có tìm kiếm một hình bóng quen thuộc của một người con gái.
-Tiểu thư về rồi ạ.- Câu nói của đầu dây bên kia khiến anh đạp phanh ngay lập tức.
-Hả?- Anh không tin vào tai mình nữa.
-Tiểu thư về rồi ạ.- Đầu dây bên kia vang tiếng lặp lại.
-Được rồi, tôi về ngay.- Anh tắt máy, quăng điện thoại ra ghế sau, quay đầu xe, lao về hướng biệt thự.
*
*
Anh không buồn tắt động cơ xe, đóng sầm cửa xe lại. Anh còn không xếm xỉa gì tới cô hầu đang mang dù ra che cho mình.
-Tiểu thư đâu?- Anh hỏi trong khi bản thân sải những bước chân rộng và nhanh khiến cô hầu lúng túng vội vàng chạy theo.
-Tiểu thư đâu?- Anh hỏi trong khi bản thân sải những bước chân rộng và nhanh khiến cô hầu lúng túng vội vàng chạy theo.
-Trong phòng ạ.
-Được rồi.- Anh chạy vội lên lầu.
*
“Rầm”
“Rầm”
Cánh cửa bật mở bằng một lực khá mạnh.
Nó ngồi im trên giường, bộ đồ ướt sũng nước, mái tóc ẩm ướt ôm sát gương mặt xinh xắn. Đôi mắt nó vô hồn, mỏng manh tựa như thủy tinh trong suốt.
Anh định bước tới, định ôm nó vào lòng, định giải thích cho nó mọi chuyện nhưng trước khi anh tới gần, nó đã nói:
-Đừng chạm vào tôi.
-Gì chứ?- Anh nheo mắt.
-Anh đã nói dối tôi, anh đã lừa gạt tôi.- Nó buộc tội.- Chính anh gây ra mọi chuyện.- Nó hét.
-Không phải tôi.
-Chính là anh.- Nó khẳng định.- Chính anh cắt chu cấp cho cô nhi viện, chính anh phản bội lời hứa, chính anh góp phần khiến cô nhi viện bị cháy. Là anh. Là anh chứ không ai khác.
-Im đi.- Anh ôm lấy nó, mơn nhẹ đôi môi trên bờ môi nhợt nhạt của nó.
Nó căm thù nhìn an.
-Tôi không tin.- Nó tiếp tục tra tấn tinh thần anh bằng ánh mắt đó.- Tôi không còn là búp bê của anh nữa rồi.
Anh choáng váng. Chưa bao giờ anh nghĩ nó sẽ nhìn anh như thế, chưa bao giờ anh nghĩ nó sẽ nói những lời này hay làm tổn thương anh. Anh đã cứ ngỡ nó sẽ mãi là búp bê của riêng mình, một con con búp bê kiều diễm, ngoan ngoãn. Thế nhưng giờ trước mắt anh là một cô gái xa lạ với đôi mắt kiên cường chứa đầy thù hận.
-Tôi sẽ đi khỏi đây. Giờ đây, tôi không còn là búp bê của anh, tôi có quyền đi.- Nó đẩy anh ra khỏi mình, chậm rãi bước về phía cánh cửa.
Anh chụp lấy một cánh tay nó.
-Tôi không cho phép em đi.
-Buông ra.
-Không.
-Buông ra!!!- Nó gần như quát lên, cố rút bằng được tay mình ra khỏi tay anh.
Anh kéo nó lại, gằn giọng:
-Được thôi.
-…
-Nếu em không muốn làm búp bê của tôi nữa thì cũng được thôi, thế thì hãy làm người của tôi đi.
-Kh…- Nhưng tiếng “không” của nó hoàn toàn bị chìm trong cuốn họng bởi nụ hôn của anh.
Thoạt đầu nó phản kháng nhưng sau một hồi bất lực trước sức mạnh của anh, nó buông lơi, không phản ứng lại nữa.
Nó bỏ mặc tất cả.
Nó bỏ mặc tất cả.
Mặc cho cả linh hồn và thể xác của anh và nó hòa làm một.
Mặc cho nỗi đau cứ chất chứa trong lòng nó.
Câu nói cuối cùng của nó với anh chỉ có ba chữ:
-Tôi hận anh!
*
Mưa suốt mấy tiếng liền, không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn từng lúc.
-Tôi hận anh!
*
Mưa suốt mấy tiếng liền, không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn từng lúc.
Anh nhấn chìm mình trong bồn tắm của nó.
Anh không dám tin, không thể tin rằng hôm nay anh đã có nó, thật sự có nó.
Anh vừa cảm thấy hạnh phúc vì có thể giữ nó bên mình, vừa dằn vặt tội lỗi vì đã làm tổn thương nó.
*
Nó mặc trên mình chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, ngồi bên bệ cửa sổ ngắm trời mưa, sấm chớp.
*
Nó mặc trên mình chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, ngồi bên bệ cửa sổ ngắm trời mưa, sấm chớp.
Anh bước ra từ phòng tắm, trên người mặc đúng chiếc quần dài, để trần ngực.
-Sao vậy?
-Giờ anh hả hê lắm chứ gì?
Tim anh quặn thắt lại khi nghe thấy câu nói đó.
-Sao em lại nói thế?
-Không sao, hành hạ tôi anh thích lắm chứ gì?
-Không.
-Anh hại cả cô nhi viện chẳng phải để khiến tôi đau sao?
-Chuyện đó không phải tôi.
-Dối trá.
-Tôi nói thật.
-Đừng lừa tôi.
-Nghe anh…
-Đừng lại đây.- Nó khóc.- Tôi mệt mỏi lắm rồi. Anh ghét tôi lắm chứ gì? Vậy để tôi chết đi cho vừa lòng anh nhé?
-Sao?
-Đây là tầng 4, nhảy xuống từ đây chắc đủ chết nhỉ?- Nó nhìn ra bên ngoài, môi nở nụ cười tê tái.
-Đừng.- Anh hoảng hốt.
-Để tôi chết đi vậy.- Nó chẳng nghe thấy gì nữa, tai nó như ù đi. Nó gần như trở nên điên loạn, cơ thể nó không còn nghe thấy nó nữa.
-Đừng như thế.- Anh chụp lấy tay nó khi nó ngồi hướng ra bên ngoài.
-Tôi muốn chết, tôi muốn gặp lại viện trưởng…- Nó khóc trong khi môi vẫn thấp thoáng nụ cười.
Và nó nhảy xuống.
Nhưng bàn tay kia vẫn không buông ra.
Nó cảm thấy bản thân như đang bay.
Rơi tự do.
Cái chết như đang đón chờ nó.
*
“Soạt”
*
“Soạt”
“Rầm”
Nó đau ê ẩm.
Cơn đau khiến nó nhận ra nó không chết.
Một bụi cây rậm rạp đã đỡ lấy nó, và một ai đó khác nó đang nằm lên.
Là anh.
Những hạt mưa cứ rơi lên gương mặt nó, hòa cùng làn nước mắt.
Sao anh lại làm thế? Sao anh lại cứ làm tổn thương bản thân như vậy?
Nhưng hơn cả, sao ông trời lại làm thế? Té từ tầng 4 mà không chết? Ông trời tạo ra kì tích sao? Hay ông đang trêu đùa với định mệnh của nó?
Nó khóc, tiếng khóc lớn hơn.
-Thiếu gia!- Tiếng quản gia Lâm hét lên khi nhìn thấy cảnh đó.
Nó cố gượng dậy. Trên người nó chỉ có vài vết trầy xước, cơ thể đau nhức khủng khiếp.
-Tiểu thư, cô và thiếu gia…- Quản gia Lâm chạy vội tới chỗ anh đang nằm xem xét.- Chúa ơi, cánh tay phải bị gãy rồi. Mau đưa thiếu gia tới bệnh viện.- Ông quát lũ người làm gần đó.
Nó chỉ giương to đôi mắt đứng im nhìn anh đang nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Anh bảo vệ nó?
Anh bảo vệ nó?
Chẳng phải anh muốn nó đau khổ sao?
Sao anh lại như thế?
Rốt cuộc thì ông trời còn đùa giỡn với nó thế nào nữa đây?
-Tiểu thư, cô khoác tạm chiếc áo này đi. Chúng tôi cũng sẽ đưa cô tới bệnh viện xem xét.- Giọng một cô hầu vang lên, đồng thời một chiếc áo măng tô dài được khoác lên người nó.
Thế nhưng…
*
Nó bỏ chạy.
*
Nó bỏ chạy.
Chạy khỏi căn biệt thự xa hoa đầy nỗi đau đó.
Chạy càng nhanh càng tốt.
Nó bỏ lại đằng sau tiếng thét gọi, tiếng thúc giục vệ sĩ đuổi theo.
Sao cũng được, nó chỉ muốn đi khỏi cái nơi đau thương này. Nó muốn sống một cuộc sống khác, cuộc sống không anh, không quá khứ, không đau thương, một cuộc sống chỉ còn lại nỗi hận giữa anh và nó.
Chân nó đau tê tái, mọi vết thương chảy máu trên cơ thể nó như đang phản lại nó vậy, chúng đồng loạt đau đớn khủng khiếp trong mưa.
Nó vẫn chạy, không một lần ngoái lại phía sau.
*
Mọi kí ức như ùa về.
Những ngày vui đùa ở cô nhi viện.
Ngày nó gặp anh lần đầu tiên.
Ngày anh đưa nó rời khỏi những vòng tay thương yêu.
Nụ cười của những đứa trẻ ở cô nhi viện.
Ánh mắt dịu dàng của viện trưởng.
Những thời gian bên anh.
Khi nó trở thành của anh.
Khi anh bảo vệ nó khỏi cái chết.
Tất cả gây nên một nỗi đau khốn cùng.
*
Mưa vẫn cứ rơi.
Mưa đau thương.
Mưa đau xót.
Mưa hận thù.
Mưa bi ai.
Mưa tình yêu.
Tất cả mọi cơn mưa giờ đây đua nhau ập xuống đầu nó.
Tối đen như mực.
*
-Này cháu gì ơi…- Giọng một người lạ kéo nó ra khỏi màn đêm.
Nó đã ngất đi ngoài đường.
Không có anh, không có hắn.
Không ai quen thuộc.
Nó thều thào từng chữ:
-Làm ơn… giúp cháu với…
*
Mọi kí ức như ùa về.
Những ngày vui đùa ở cô nhi viện.
Ngày nó gặp anh lần đầu tiên.
Ngày anh đưa nó rời khỏi những vòng tay thương yêu.
Nụ cười của những đứa trẻ ở cô nhi viện.
Ánh mắt dịu dàng của viện trưởng.
Những thời gian bên anh.
Khi nó trở thành của anh.
Khi anh bảo vệ nó khỏi cái chết.
Tất cả gây nên một nỗi đau khốn cùng.
*
Mưa vẫn cứ rơi.
Mưa đau thương.
Mưa đau xót.
Mưa hận thù.
Mưa bi ai.
Mưa tình yêu.
Tất cả mọi cơn mưa giờ đây đua nhau ập xuống đầu nó.
Tối đen như mực.
*
-Này cháu gì ơi…- Giọng một người lạ kéo nó ra khỏi màn đêm.
Nó đã ngất đi ngoài đường.
Không có anh, không có hắn.
Không ai quen thuộc.
Nó thều thào từng chữ:
-Làm ơn… giúp cháu với…
Không buông tha.
Anh mê man trong bệnh viện với hàng chục vết bầm và cả cái tay bị gãy. Trong cơn mê anh vẫn không ngừng gọi tên nó.
Quản gia Lâm luôn túc trực trong bệnh viện. Ông luôn coi thiếu gia như người thân ruột thịt, nay chứng kiến cảnh này thì không khỏi đau lòng. Ông huy động rất nhiều người đi tìm nó nhưng cũng dặn tuyệt nhiên không được để giới truyền thông biết.
Trong khi đó, anh vẫn không ngừng gọi nó trong vô vọng.
*
Hơn một tháng trôi qua.
*
Hơn một tháng trôi qua.
Nó sống tại một tiệm bánh nhỏ với một gia đình tốt bụng, chính là nhà của người đàn ông đã giúp đỡ nó vào ngày mưa đó. Dù lúc đầu người vợ đã khá lớn tuổi có vẻ dị nghị khi thấy bề ngoài của nó nhưng tầm vài ba ngày, bà đã thay đổi cách nhìn về nó.Nó cư xử phải phép, biết cách phụ giúp tiệm bánh hàng ngày mà không đòi hỏi gì, chỉ xin phép được ở lại một thời gian rồi sẽ đi. Hai vợ chồng tuy lớn tuổi nhưng chỉ có một mụn con duy nhất là bé gái mới 10 tuổi, đã vậy còn bị bệnh phổi nữa. Cái tiệm bánh nhỏ chỉ vừa đủ nuôi cả nhà chứ làm gì đủ tiền chữa trị dứt bệnh. Nó quý cô bé và cô bé cũng rất quý nó. Còn người chồng thì luôn cười hiền lành, tốt bụng và coi nó như con gái. Sống ở đây, nó không phải lo nghĩ quá nhiều, chỉ việc sống và làm việc chăm chỉ, không cần nghĩ về anh, không cần nghĩ về quá khứ. Một cuộc sống nó hằng mơ ước.
*
Chiếc xe Limous đen đổ cách tiệm bánh nhỏ chừng vài ba mét, cửa kính xe mở hé, đủ để người ngồi trong xe quan sát được tiệm bánh hay đúng hơn là quan sát cô gái đang lau cửa kính bên ngoài.
*
Chiếc xe Limous đen đổ cách tiệm bánh nhỏ chừng vài ba mét, cửa kính xe mở hé, đủ để người ngồi trong xe quan sát được tiệm bánh hay đúng hơn là quan sát cô gái đang lau cửa kính bên ngoài.
Anh lặng lẽ quan sát nó cười đùa làm việc.
Tim anh nhói đau.
Tim anh nhói đau.
Trước giờ anh luôn để nó sống trong nhung lụa nhưng chưa bao giờ nó cười thoải mái được như thế.
-Giờ chúng ta làm gì à?- Trợ lí Thanh, một chàng trai còn khá trẻ, chỉ mới hai mấy nhưng có tài, vừa là người thân cận vừa là bạn tốt của anh lên tiếng.
-Đi về.
-Tôi hiểu rồi.
Trước khi đi, anh còn ngoái đầu lại nhìn nó một lần, đúng duy nhất một lần.
*
*
-Anh không được xông vào đây!- Tiếng vệ sĩ ồn ào dưới nhà.
-Gì vậy?- Anh bỏ tờ báo xuống bàn, hỏi quản gia Lâm.
-Có kẻ tùy tiện xông vào, tôi sẽ sai vệ sĩ đuổi hắn ta ra.
-Dễ lắm sao?- Tiếng hắn vang lên khiến anh ngoái nhìn. Chiếc áo sơ mi hắn mặc nhàu nhĩ, xộc xệch, tay áo xắn quá khuỷu. Trên mặt hắn có vài vết trầy xước hoặc đỏ bầm.
-Sao cậu lại vào được đây?- Quản gia Lâm ngạc nhiên.
-Dĩ nhiên là hạ hết đám vệ sĩ ngoài kia rồi.
-Gì chứ?- Rõ ràng mọi vệ sĩ quản gia Lâm tuyển chọn đều là những người có năng lực hàng đầu các công ty vệ sĩ trên cả nước. Lẽ nào hắn hạ tất cả bọn họ dễ dàng vậy?- Không thể.
-Sao không?- Anh cười châm chọc.
-Với cậu ta thì việc đó cũng không dễ đâu quản gia Lâm.- Anh bình thản nói.- Ông ra ngoài đi.
-Ơ…vâng ạ.- Quản gia Lâm lui xuống.
-Sao? Có chuyện gì mà anh tìm tôi?- Anh điềm tĩnh nói.
-An đâu?
-Tôi không biết.- Anh trả lời, rõ ràng là nói dối.
-Đừng có láo toét như thế! An đâu? Rốt cuộc anh giấu cô ấy ở đâu hả?
-Tôi cũng đang cho người tìm cô ấy đây.- Anh đáp lại thái độ khó chịu kia.- Vả lại nếu có biết thì tôi cũng không có ý định nói cho cậu hay.
-Hừ…- Hắn hục hằn.- Tôi nói trước, nếu tôi mà biết anh dám nói dối tôi thì đừng trách. Tôi nhất định sẽ tìm ra cô ấy.- Hắn khẳng định.
-Để tôi nói cho một cậu biết một điều về An nhé.
-Sao?
-Cô ấy là người của tôi.
Lời nói của anh làm hắn rụng rời cả chân tay. Hắn siết chặt tay lại thành nắm đấm, bước tới tặng cho anh một cú đấm mạnh bạo tới nỗi miệng anh chảy cả máu.
-Thằng khốn.- Hắn nổi đóa.- Đã thế tao nói cho mày biết, dù thế nào thì tao vẫn sẽ ở bên cô ấy.
Anh cười.
-Lần thứ ba rồi đấy, sau này tôi sẽ trả đủ lại cho cậu.
-Ha…- Hắn cười khan.- Thử xem.- Rồi hắn bỏ đi mất.
Chuông điện thoại vang lên.
-Sao rồi?- Anh nói.
-Đã tra rồi à.
-Tốt lắm.- Ánh mắt anh lóe lên tia giá lạnh. Bằng mọi giá anh phải nói chuyện được với nó, dù thế nào cũng được.
*
-Gì chứ?- Lần đầu tiên nó thấy người đàn ông tốt bụng đó hốt hoảng, ông gào vào điện thoại, có lẽ liên quan tới bệnh tình của cô bé tên Nhi.
*
-Gì chứ?- Lần đầu tiên nó thấy người đàn ông tốt bụng đó hốt hoảng, ông gào vào điện thoại, có lẽ liên quan tới bệnh tình của cô bé tên Nhi.
Ông dập máy khá mạnh.
-Chuyện gì vậy ạ?- Nó e ngại hỏi.
Ông vùi mặt vào hai bàn tay to bè, gần khóc:
-Bệnh viện từ chối điều trị cho bé Nhi.
-Sao ạ? Sao lại thế được?
-Bác không rõ, họ gọi điện báo.Làm sao giờ? Bệnh của Nhi, nó…- Ông không dám nói tiếp.
Chuyện gì đã xảy ra thế này?
*
-Làm sao bây giờ?- Giọng người vợ lo lắng.- Nếu không làm gì bé nhi sẽ chết mất.
Trời dạo này đổ mưa, nhiệt độ cứ xuống dần khiến bệnh tình bé Nhi chuyển biến xấu hơn. Bé Nhi mặt mày tái nhợt, thở dốc, gương mặt lộ rõ đau đớn.
Trời dạo này đổ mưa, nhiệt độ cứ xuống dần khiến bệnh tình bé Nhi chuyển biến xấu hơn. Bé Nhi mặt mày tái nhợt, thở dốc, gương mặt lộ rõ đau đớn.
-Mẹ ơi…con đau quá…- Bé nói từng tiếng ngắt quãng.
-Phải đưa bé đến bệnh viện thôi.- Nó nói.
-Nhưng bệnh viện…
-Phải liều thôi, không còn cách nào cả.- Nó thúc giục.- Giờ việc cần làm là cứu bé Nhi kìa.
-Ơ…ừ…- Người đàn ông vẫn đang lo sợ, toàn thân cứ run bắn lên, đứng còn không vững.
-Ông còn đứng đó à?- Người vợ vừa khóc vừa cáu gắt.
-Bác vào gom tiền đi, cháu với bác gái đưa bé Nhi vào bệnh viện trước.
-Được…được rồi…
*
Bệnh viện vắng vẻ hẳn.
*
Bệnh viện vắng vẻ hẳn.
-Làm ơn…tôi xin cô…- Người phụ nữ có gương mặt hiền lành đầy đau khổ khóc lóc, năn nỉ cô y tá.
-Cháu rất tiếc nhưng có lệnh của bên trên, không cho bé Nhi khám. Cháu cũng muốn giúp nhưng…
Nó ôm bé Nhi ở gần đó, nhìn cái khung cảnh tội nghiệp. Người bé Nhi nóng bừng, bé nói khẽ:
-Chị ơi…em sợ chết…
-Đừng ăn nói bậy bạ, em không chết đâu.- Nó trấn an bé.
Nó ngẫm nghĩ. Sao lại thế được? làm gì có chuyện đột nhiên không lý do mà phía trên không cho một bệnh nhân như bé Nhi khám chữa chứ? Lẽ nào…
-Em ngồi đây chút nhé.- Nó đặt bé ngồi trên hàng ghế chờ của bệnh nhân rồi tiến tới chỗ cô y tá.
-Tôi xin cô làm ơn làm phước…- Giọng bà vẫn đầy vẻ thống thiết van ơn.
-Cô y tá cho tôi hỏi.
-Vâng?
-Đây là bệnh viện của tập đoàn Chiến Thần đúng không?
-Ơ…vâng.
Thế là rõ.
Lại là anh.
Anh không buông tha nó.
*
Tiếng chuông đầu dây bên kia bắt đầu đổ từng hồi dài.
-A lô.
-Tôi cần gặp Kiên.
-Ai vậy ạ?
-Tôi đây, An đây. Đưa máy cho tôi gặp anh ấy.
-Vâng.
Một lát sau, nó nghe thấy giọng anh ở bên kia điện thoại.
-Cuối cùng em cũng chịu tìm tôi à?
-Anh muốn gì?
-Một cuộc nói chuyện thôi.
-Được, tới bệnh viện Lê Đình đi.
-Năm phút nữa tôi sẽ có mặt.
-Tôi sẽ chờ.
Liệu có thể thứ tha?
Quả nhiên đúng năm phút sau anh tới thật.
Nó đứng dưới tán cây hoa bằng lăng trong thảm cỏ phía sau bệnh viện. Anh vội vàng chạy tới, khi tới gần anh ngừng chạy, bước từng bước chầm chậm, nhìn nó đang quay lưng lại với anh.
-Tôi đã mời những bác sĩ tốt nhất tới chữa cho cô bé ấy rồi, tiền điều trị và giúp đỡ sửa sang tiệm bánh tôi cũng đã chi trả.
-Anh muốn nói gì?- Nó nói thẳng vào chủ đề.
-Tôi chỉ muốn giải thích mọi chuyện.
-Tôi không cần nghe mà cũng chẳng muốn nghe.- Tim anh đau nhói.
-Tôi…
-Tại sao anh cứ phải luôn bày mấy trò thủ đoạn như vậy nhỉ?- Nó quay lại nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt xa lạ, lạnh lẽo, u tịch.
-Tôi chỉ muốn gặp em.
-Được, anh gặp rồi đó.- Nó cười cợt nhả, ánh mắt khiến anh không thể nói gì.
-Tôi yêu em.- Anh lấy hết sức lực còn lại, nói rõ với nó.
*
*
Tim nó dao động bởi câu nói đó, câu nói nó mong chờ từ lâu rồi. Niềm hạnh phúc cứ dâng lên nhưng nỗi đau càng thêm chất chứa. Nó nuốt nước bọt, cắn chặt môi, nói bằng giọng lạnh lùng nhất có thể:
-Quá trễ rồi.- Không, thực sự thì chưa bao giờ trễ cả nhưng nó vẫn cứ dối lòng mình.- Nếu anh nói từ cách đây mấy năm thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
-Tôi phải làm gì? Tôi phải làm gì để em tha thứ cho tôi? Xin em hãy tha thứ cho những lỗi lầm trước đây của tôi. Xin em…- Anh vứt bỏ cái sự kiêu ngạo quý tộc thường ngày, mở miệng cầu xin nó, một đứa con gái quá đỗi bình thường.
-Được.
-Thật sao?
Trừ phi anh làm được một vài việc.
-Việc gì? Tôi sẽ làm mọi việc để có thể nhận được sự tha thứ của em, để sửa chửa sai lầm của mình.
-Hãy trả lại cho tôi sáu năm cuộc đời làm người chứ không phải búp bê đi!- Anh sững người.- Trả lại cho tôi những đứa trẻ ở cô nhi viện đi! Trả lại cho tôi cô nhi viện thân yêu đi! Trả lại cho tôi cô viện trưởng đáng kính đi! Trả lại cho tôi sự trong sạch đi!- Gương mặt anh sa sầm hoàn toàn.- Sao? Không làm được chứ gì?- Nó đay nghiến anh.
Yên lặng.
Mưa.
Lại mưa.
Mỗi lúc nó với anh thế này, trời đều mưa.
Không hiểu sao lại thế nhỉ?
-Còn một cách khác.- Nó lên tiếng.
-Sao?
-Đơn giản thôi.- Đôi mắt nó đượm buồn.- Anh không cần chết mà cũng chẳng cần hi sinh gì nhiều.
-…
-Hãy quên đi. Anh hãy quên đi tất cả. coi như tôi chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh, hãy cứ coi như sáu năm qua chỉ là giấc mộng mà thôi và giờ là lúc chúng ta phải tỉnh dậy.
-Không.
-Tôi cũng sẽ quên đi. Vậy nên ta hãy cứ thế đi. Nếu không thì giữa chúng ta chẳng còn gì có thể cứu vãn được nữa rồi. Buông tha nhau đi, Kiên à. Để cho mỗi người sống cuộc sống của riêng mình trong tương lai đi.
Nó quay lưng bước đi.
Anh không đuổi theo, chỉ lặng im nhìn theo nó.
Một hình bóng mong manh dần trở nên mờ ảo trong màn mưa.
Tất cả những gì còn thấy được là ánh sáng lấp lánh lóe lên trong chốc lát của chiếc khuyên tai của một người con gái.
*
*
Anh vẫn cứ đứng im suốt nhiều tiếng dưới mưa.
Nỗi đau bỗng nhiên ập tới vây bủa lấy anh khiến anh gục ngã trên mặt đất ẩm ướt.
Lạnh.
Lạnh.
Đau.
Anh khóc.
*
Nó đi dưới con con đường mưa buồn bã. Gặp một buồng điện thoại công cộng, nó bước vào, đút vài xu tiền lẻ còn lại trong túi, nhấn một dãy số duy nhất mà nó nhớ lúc này. Đầu dây bên kia bắt máy.
*
Nó đi dưới con con đường mưa buồn bã. Gặp một buồng điện thoại công cộng, nó bước vào, đút vài xu tiền lẻ còn lại trong túi, nhấn một dãy số duy nhất mà nó nhớ lúc này. Đầu dây bên kia bắt máy.
-Bảo, xin hãy giúp em…
Phải chăng ta đã lãng quên nhau?
Một năm sau.
Thị trường sách của cả nước gần như bị náo loạn bời hàng loạt cuốn sách của một nữ tác giả trẻ bí ẩn giấu mặt dưới cái bút danh Witch. Cứ khoảng ba tháng cô sẽ tung ra một cuốn sách, từ khi cho ra mắt cuốn sách đầu tiên mới tựa đề “Liệu anh có linh hồn?”, cô đã làm điên đảo hàng ngàn độc giả. Thế nhưng, tuyệt nhiên không một lần cô nhận lời phỏng vấn hay lộ diện cho giới truyện thông biết. Trên mạng Internet, không ít lần các fan cuồng của cô đua nhau tìm kiếm tung tích Witch nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Nói chung, Witch là người nổi tiếng không kém gì các ngôi sao nhưng lại bí hiểm hơn nhiều.
*
Tại một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thanh bình không có tiếng ồn hay sự náo nhiệt của thành phố, nơi chim chóc líu lo, những hàng cây với tán lá xanh rờn, nó ngồi trước màn hình máy tính, gõ lọc cọc.
*
Tại một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thanh bình không có tiếng ồn hay sự náo nhiệt của thành phố, nơi chim chóc líu lo, những hàng cây với tán lá xanh rờn, nó ngồi trước màn hình máy tính, gõ lọc cọc.
Mệt mỏi, nó duỗi thẳng hai tay, ngửa đầu ra sau. Có lẽ giờ rửa mặt rồi uống tách cà phê là tốt nhất. Nghĩ là làm, nó bước vào phòng tắm, vục nước lên mặt mình hết lần này tới lần khác để giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của nó trong gương, nó thấy khiếp đảm. Làm việc hàng giờ liền bên máy tính khiến gương mặt nó hốc hác hơn hẳn, mắt thâm quần. Mái tóc ướt nhỏ nước tong tong xuống sàn ôm sát khuôn mặt cáng khiến khuôn mặt nó kinh dị hơn.
-Thật tồi tệ.- Nó buông lời than vãn.- Anh mà thấy chắc cũng phát khiếp.
Rồi nó đưa mắt nhìn sang hình ảnh chiếc khuyên tai trong suốt trong gương. Nhẹ chạm tay vào chiếc khuyên tai, nó không hiểu nổi sao mình không thể nào tháo nó ra, có gì như ẩn giấu trong đó. Nhiều lần nó hỏi hắn nhưng không bao giờ hắn nói cho nó biết mà hắn chỉ bực tức.
*
Mùi cà phê đen đặc thơm ngào ngạt khắp căn nhà.
*
Mùi cà phê đen đặc thơm ngào ngạt khắp căn nhà.
-Uống cà phê như thế không tốt đâu đấy.- Giọng Bảo vang lên khiến nó giật mình suýt làm rơi cái tách xuống sàn. Nó quay lại, mỉm cười:
-Anh về hồi nào thế?
-Mới xuống sân bay là anh tới tìm em ngay.- Hắn ngồi xuống ghế sofa màu kem ở phòng khách.
-Chứ không phải đi tăm tia cô nào rồi mới tới hả?- Nó chọc ghẹo.
-Anh làm gì có cô nào chứ.- Hắn cười, hắn còn chưa nói lời yêu với nó suốt một năm nay thì làm gì đi nói yêu đương với một ai khác.
-Uống một tách cà phê chứ?
-Anh sẽ uống ly cà phê đen của em, em pha một ly capuchino cho mình đi.
-Được thôi, theo ý anh vậy.
-Công việc dạo này thế nào?
-Anh tin nổi không, họ quyết định đưa cuốn “Forget me not” sang Mĩ để xuất bản đấy?
-Thật sao?
-Mà anh này.
-Gì vậy?
-Công ty Quốc thịnh định làm bộ phim dựa them cuốn “Liệu anh có linh hồn?”, anh nghĩ em có nên đồng ý không?
-Anh không biết.- hắn không muốn trả lời nó, nếu đồng ý thì việc này quá tốt cho tên tuổi của Witch sau này nhưng công ty Quốc thịnh là một trong những công ty của một kẻ hắn không bao giờ muốn để nó gặp.
-Mai em sẽ đi đàm phán xem sao, mong là mọi chuyện tốt đẹp.- Nó đặt hai cái tách nghi ngút khói xuống bàn.
-Ừ.- Hắn nhấp một ngụm cà phê đắng nghét.- À, anh có mang quà từ Đức về cho em đấy.- Hắn với tay lấy cái túi đằng sau chỗ chiếc va li.
-Em không nhận đâu.
-Em phải nhận, em mà như mấy lần trước không nhận anh không vui đâu đấy.- Hắn rút ra một sợi dây chuyền bằng bạc lấp lánh, có mặt hình cỏ bốn lá khảm đá Peridot màu xanh lục đẹp mắt.- Anh đeo cho.
Nó chỉ biết làm theo lời hắn, việc gì chứ việc làm hắn không vui thì nó không thích chút nào.
Hắn đeo sợi dây chuyền cho nó, thoáng thấy chiếc khuyên tai lấp lánh. Chạm nhẹ vào sợi khuyên tai, hắn cảm thấy giận trong khi nó giật thót, ngày lập tức quay lại gạt tay hắn ra.
-Sao thế?
-Em xin lỗi, chỉ là vì…- Nó phân bua.- Em không thích ai động vào nó thôi.
-Ừ.- Hắn ỡm ờ. Nó không nhận ra hai bàn tay hắn đang siết chặt lại thành nắm đấm.
*
Công ty Quốc Thịnh là một công ty lớn về điện ảnh, chỉ có mỗi công ty Nhã Thiên là bì kịp thế nhưng tuyệt nhiên không có chuyện hai công ty này cạnh tranh. Thậm chí hai bên quản lí công ty còn bàn nếu có thể đưa được “Liệu anh có linh hồn?” lên thì hai công ty sẽ bắt tay làm ăn với nhau. Nhưng vấn đề đó phải để Witch quyết định.
Và chính vì lý do đó, hôm nay nó tới công ty Quốc Thịnh.
*
Công ty Quốc Thịnh là một công ty lớn về điện ảnh, chỉ có mỗi công ty Nhã Thiên là bì kịp thế nhưng tuyệt nhiên không có chuyện hai công ty này cạnh tranh. Thậm chí hai bên quản lí công ty còn bàn nếu có thể đưa được “Liệu anh có linh hồn?” lên thì hai công ty sẽ bắt tay làm ăn với nhau. Nhưng vấn đề đó phải để Witch quyết định.
Và chính vì lý do đó, hôm nay nó tới công ty Quốc Thịnh.
Cỏ vẻ công ty này đầu tư không ít vào việc trang trí: bồn nước khổng lồ trước cửa, hai hàng hoa hồng trải dài, những cột đá cẩm thạch cao chẳng để làm gì ngoài trang trí. Nó nhận xét:
-Bày vẻ.
Hôm nay nó đeo một chiếc kính râm to bản che gần hết mặt để tránh bị bắt gặp bởi nhà báo hay bất kì fan nào.
-Cô là Witch?- Một cô thư kí hỏi nó.
-Vâng.
-Giám đốc Lưu nói tôi chờ cô ở đây để đưa cô lên phòng họp.
-Cảm ơn.
-Đi lối này ạ.
*
Phòng họp khá đơn giản, chỉ gồm một cái bàn tròn lớn với khoảng hơn mười chiếc ghế, một lọ hoa nhỏ. Ngồi ở chiếc ghế đối diện nó là giám đốc Lưu, một người đàn ông tầm tứ tầm.
*
Phòng họp khá đơn giản, chỉ gồm một cái bàn tròn lớn với khoảng hơn mười chiếc ghế, một lọ hoa nhỏ. Ngồi ở chiếc ghế đối diện nó là giám đốc Lưu, một người đàn ông tầm tứ tầm.
-Về việc này thì chúng tôi hứa sẽ đưa ra cho cô những điều kiện tốt nhất.
-Vậy thì tôi cũng nói rõ, tôi không cần những điều kiện lớn lao gì, điều tôi muốn chỉ là những nhân vật trong câu chuyện của sẽ không bị thay đổi tùy tiện.
-Chúng tôi có những ngôi sao có thể đáp ứng được việc này.- Ông Lưu khẳng định.
-Nếu thế, tôi sẽ suy nghĩ lại.
-Vâng, cảm ơn.
Nó và ông bắt tay nhau, mỉm cười. Dù cuộc nói chuyện khá dài nhưng nó tuyệt nhiên không mở kính ra, nó không thích lộ mặt với bất kì ai cả.
*
*
Nó đi ngang qua một tiệm hoa, nhìn vào trong, nó thấy ngay có loại hoa tử đinh hương tím nó ưa thích.
-Dù sao hoa hồng ở nhà cũng tàn rồi.- Nó nhắc mình rồi bước vào trong.- Xin lỗi, lấy cho tôi một bó tử đinh hương đi ạ.
-Vâng.- Cô gái bán hoa đang đọc cuốn sách thấy khách vào bèn vội vàng bỏ xuống. Nó mỉm cười ngay hi nhận ra đó chính là cuốn sách “Forget me not” của mình.- Đây ạ.
-Cảm ơn, tiền của cô đây.- nó cười rồi bước ra khỏi cửa hàng.
“Bộp”
-Ối.- Nó va phải ai đó mạnh tới nỗi bó hoa trên tay lẫn cặp kính cũng rớt ra.
-Xin lỗi.- Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
-Không, là lỗi của tôi.- Nó ngước lên.
*
Trước mắt nó là một chàng trai có vẻ đẹp lạnh giá của quý tộc phương Tây.
*
Trước mắt nó là một chàng trai có vẻ đẹp lạnh giá của quý tộc phương Tây.
Có gì đó thân quen nhưng cũng vô cùng lạ lẫm.
Anh ta là ai vậy chứ? Ai mà khiến nó có cảm giác tổn thương sâu sắc như vậy?
*
Anh nhìn cô gái trẻ trước mặt.
*
Anh nhìn cô gái trẻ trước mặt.
“Thịch”
Tim anh đập mạnh.
Anh không hiểu tại sao, chẳng phải đơn thuần chỉ là một cô gái lạ mặt ư?
Nhưng sao tim anh đau đến vậy?
Cơn đau chưa từng có nơi anh.
Còn đôi mắt màu tím kia nữa, một màu kì lạ nhưng sao với anh lại đẹp đến thế.
Cô ấy là ai?
*
Nó cúi xuống nhặt bó hoa lên, bất ngờ, bàn tay nó chạm vào tay anh, lạnh ngắt. Nó vội gạt tay anh ra nhưng nhận ra hành động của mình thật thất lễ nên vội vàng nhặt bó hoa lên, mặt cúi gằm.
*
Nó cúi xuống nhặt bó hoa lên, bất ngờ, bàn tay nó chạm vào tay anh, lạnh ngắt. Nó vội gạt tay anh ra nhưng nhận ra hành động của mình thật thất lễ nên vội vàng nhặt bó hoa lên, mặt cúi gằm.
-Kính của cô đây.- Anh đưa cho nó đôi kính mình mới nhặt được.
Nó nhận lấy cặp kính râm, gương mặt vẫn cúi gằm.
-Cảm ơn.- Nó lí nhí.- Tôi phải đi đây.
-Khoan đã.
-Vâng?
-Có phải chúng ta từng quen nhau?- Anh hỏi.
Linh tính mách bảo anh như thế.
*
*
Quản gia Lâm gần như đứng hình khi thấy cái cảnh đó.
Sao tiểu thư An lại ở đây?
Sao hai người lại gặp lại nhau sau từng ấy chuyện chứ?
Liệu mọi chuyện sẽ ra sao đây? Ông trời đang chơi đùa với thiếu gia của ông và cô gái kia sao?
Ta không quen nhau.
Trong ánh nắng chói chang một ngày cuối hè, nó cảm thấy chói mắt trước ánh sáng lấp lánh của chiếc khuyên tai màu đen của anh, nhưng…sao hình dáng lại giống hệt nó. Nó cảm thấy có gì không ổn, bèn vội nói:
-Không, đây cũng là lần đầu tôi gặp anh.
-Vậy ư?- Anh nói.
“Két”
“Két”
Một chiếc Pagani Zonda Cinque dừng lại ngay bên đường. Là hắn.
Mắt hắn ngạc nhiên chuyển sang giận dữ rồi trở nên lạnh lùng chỉ trong vài giây.Bước xuống xe, hắn tiến tới ôm sát nó vào, nói:
-Người quen của tôi đụng chạm gì với công tử Kiên à?
Kiên.
Kiên.
Cái tên thân quen mà cũng xa lạ.
Kiên.
Kiên.
Kiên.
Kiên.
Tên một ai đó nó biết nhưng không thể nào nhớ ra.
Mặt nó nhăn lại mệt mỏi. Nhìn thấy biểu hiện đó, hắn ôm chặt nó hơn.
-Ra là người quen của cậu sao Bảo?
-Phải. Mà cậu về nước khi nào thế? Tôi tưởng cậu còn đi mấy năm nữa chứ?
-Tôi vừa về.
Giờ họ trò chuyện một cách khách sáo nhưng cũng chẳng kiêng nể gì nhau nữa.
-Vậy thì chúc cậu may mắn, giờ tôi đưa cô gái này đi được rồi chứ?
-Tự nhiên. À…mà xin lỗi vì sự thất lễ của tôi.
Nó đeo kính vào, cười nhẹ:
-Không sao.
*
Trước khi lái xe đi, hắn còn ngoảnh lại nhìn anh một lần, miệng hắn cười, nói nhỏ, nhỏ tới nỗi nó cũng không nghe thấy:
*
Trước khi lái xe đi, hắn còn ngoảnh lại nhìn anh một lần, miệng hắn cười, nói nhỏ, nhỏ tới nỗi nó cũng không nghe thấy:
-Giờ thì chính tôi đã làm được cái điều mà tôi nói một năm trước.
-Gì vậy?- Nó hỏi.
-Không có gì, chỉ là nhớ vài chuyện trong quá khứ thôi.- Hắn cười, lao vút chiếc xe trên đường.
*
*
-Cậu…
-Tôi không sao, quản gia Lâm.- Anh nhìn theo bóng chiếc xe vừa khuất sau một ngã rẽ.- Đôi mắt màu tím… rất đẹp…
*
-Mệt quá!- Nó hét lớn lên trước khi gieo phịch mình xuống giường.
-Em mang giày cao gót từ lúc nào thế?
-mới mang thôi, để người khác nghĩ Witch khá lớn chứ không phải là cô nhóc.
-Mười bảy tuổi cô nhóc gì nữa?
-Em vẫn chỉ là nhóc thôi.- Nó ôm cái gối ôm.- Anh cắm bó hoa mới mua vào lọ trên bàn dùm em.
-Ok, cứ nghỉ đi.
Nó nằm miên man.
Nghĩ về vài việc.
Việc làm phim.
Việc viết lách.
Và về anh, người con trai lạ lẫm nhưng khiến nó có cảm giác kì lạ, một cảm giác nó chưa từng có với hắn.
Và rồi nó chìm vào giấc ngủ mê.
*
Một giấc mơ.
Trời mưa.
Gió lạnh.
Không khí ẩm ướt.
Mùi cỏ ướt ngai ngái.
Hai hình bóng mờ nhạt đứng đằng xa.
Bỗng chốc, tất cả biến mất, vỡ tan thành từng mảng rời rạc.
*
Nghĩ về vài việc.
Việc làm phim.
Việc viết lách.
Và về anh, người con trai lạ lẫm nhưng khiến nó có cảm giác kì lạ, một cảm giác nó chưa từng có với hắn.
Và rồi nó chìm vào giấc ngủ mê.
*
Một giấc mơ.
Trời mưa.
Gió lạnh.
Không khí ẩm ướt.
Mùi cỏ ướt ngai ngái.
Hai hình bóng mờ nhạt đứng đằng xa.
Bỗng chốc, tất cả biến mất, vỡ tan thành từng mảng rời rạc.
*
Cùng lúc đó, trong căn biệt thự của mình, anh cũng mơ thấy giấc mơ như vậy. Anh choàng tỉnh giấc, người đẫm mồ hôi.
-Mình thiếp đi lúc nào vậy chứ?- Anh nhìn căn phòng mình đang hiện diện. Một căn phòng ở tầng 4 luôn khóa kín cửa. Anh không hiểu sao lại vậy, chỉ nghe quản gia Lâm nói rằng căn phòng trống đó vốn không được sử dụng đã lâu.
Anh nhìn vào con búp bê đặt nơi đầu giường, một con búp bê nhỏ nhưng đẹp, chỉ có điều con búp bê không có gương mặt, thứ duy nhất hiện điện là một cặp mắt bằng đá thạch anh tím đính lên. Anh đã đặt làm con búp bê này ở Pháp, anh không biết sao lại đặt làm nó, chỉ biết rằng có gì đó thôi thúc làm vậy.
Anh cầm con búp bê lên, khẽ hôn lên đôi mắt bằng đá thạch anh tím của con búp bê.
Bất chợt, trong tâm trí anh xuất hiện một hình ảnh một ai đó, ai đó có đôi mắt màu tím.
*
Hắn chạy vào phòng khi nghe thấy tiếng nó gọi “anh”, nhưng nó vẫn ngủ. Nhìn gương mặt nó, hắn nhận ra người nó gọi không phải là hắn mà là một ai kia.
*
Hắn chạy vào phòng khi nghe thấy tiếng nó gọi “anh”, nhưng nó vẫn ngủ. Nhìn gương mặt nó, hắn nhận ra người nó gọi không phải là hắn mà là một ai kia.
Đóng cửa lại thật nhẹ, hắn đứng bên kệ bếp, răng cắn chặt môi tứa máu. Dòng máu nhỏ chảy xuống từ khóe môi hắn.
-Chết tiệt!
Hắn tự hỏi liệu chăng giữa nó và anh là số phận ông trời định đoạt.
Không.
Dù có là do ông trời định đoạt đi nữa thì chính hắn, hắn sẽ dùng chính đôi tay mình để phá vỡ mối liên kết đó.
Hắn thầm hứa với bản thân mình.
Hắn thầm hứa với bản thân mình.
*
Gã bước ra khỏi sân bay. Ngay lập tức, cánh nhà báo bu lại quanh gã với đủ thứ câu hỏi:
-Chuyến lưu diễn của anh thế nào?
-Khán giả châu Á đã như thế nào với anh?
-…
Gã không trả lời, chỉ mỉm cười.
-Nghe đồn anh có được chuyến lưu diễn này là nhờ một bà đại gia nào đó đã bỏ tiền giúp đỡ…- Giọng một gã nhà báo ăn mặc lòe loẹt mà ai cũng biết là kẻ săn tin và đơm đặt chuyện giỏi nhất giới báo chí. Mấy nhà báo thấy thế vội nhìn gã, xem gã sẽ xử lí câu nói dối trắng trợn đó thế nào.
Thế nhưng gã chỉ cười, nụ cười đầy đe dọa dành riêng cho tên nhà báo kia.
-Tôi tin rằng những người hâm mộ sẽ biết tôi có tài hay là nhờ vào túi tiền một bà nào đó mà chắc chắn là không có thật.- Tên nhà báo cụt hứng khi nhận được câu trả lời kiểu đó.- Vâng, giờ thì tôi phải về nghỉ ngơi sau một thời gian lưu diễn lâu vậy. tạm biệt mọi người. Nếu muốn phỏng vấn thì hãy liên lạc với quản lí của tôi để xếp lịch.- Gã vẫy tay chào lịch thiệp rồi bước vào chiếc xe đen bóng đậu sẵn gần đó.- Về nhà.- Gã nói với người tài xế riêng. Chiếc xe chuyển bánh, chạy ra khỏi sân bay.
Gã nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ mông lung nhiều việc.
-Đã một năm rồi sao?- Gã thẫn thờ. Một năm rồi gã hoàn toàn không chút tin tức của nó, cứ như thể nó đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Còn Kiên nữa, tên đó cũng mất tích luôn suốt cả năm qua. Bảo thì cứ tỏ ra bí hiểm.
Còn Kiên nữa, tên đó cũng mất tích luôn suốt cả năm qua. Bảo thì cứ tỏ ra bí hiểm.
Rốt cuộc gã chẳng hiểu nổi cái gì đang diễn ra cả.
Gã thở dài, nhắm mắt lại đầy mệt mỏi.
Còn tiếp...