Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !
Mỗi buổi sáng thức dậy nó lại thấy những ngôi sao trong lọ thuỷ tinh vơi dần đi. Nó nhủ thầm với lòng mình: "ừ nhỉ, thời gian không còn nhiều nữa”. Lên dây cót tinh thần cho chính mình, Như leo lên xe đạp đến trường. Hít một hơi thật dài cho đầy hương thơm dịu nhẹ của những bông hoa dại bên đường, nó đạp nhanh hơn.
Nó thấy chiếc cào cào đen ấy dựng ngay cạnh xe mình. Xe không bóng loáng mà hơi lấm lem, vẫn cái mũ trắng treo hờ hững tay lái, muôn đời không thay đổi. Nó khẽ chạm nhẹ vào yên xe, nơi mà đúng một lần duy nhất nó thấy một người con gái đựơc ngồi…
Lắc đầu như để lấy lại sự tỉnh táo, nó bước vội trên những bậc cầu thang rồi vào lớp. Vẫn còn khá sớm, nó là người đầu tiên đặt chân tới lớp. Nó ngó quanh quất và thử ngồi vào chỗ đó. Từ bàn dưới, nó vẫn thường hướng mắt lên chỉ để nhìn đằng sau của người ấy. Việc đó dường như trở thành một thói quen của nó, cứ mỗi lần ngẩng đầu lên là lại ngó lên chỗ ngồi này. Như đứng dậy thật mạnh, bước ra hành lang, với tay bứt những lá cỏ ba lá ở bồn cây cho tới khi đầy tay. Nó thả rơi những lá cỏ ấy xuống. Chúng khẽ bay, chao liệng rồi mới chịu hạ cánh.
***
Namnhận thấy có gì đó đang rơi xuống và ngẩng đầu lên.Namthấy Như đang thả rơi những lá cỏ, mắt nhìn xa xăm một nơi nào đó dường như xa lắm! Nam vẫn thường bắt gặp những giây phút như thế của Như. Đối với Nam, Như dường như hơi kì lạ với những khoảnh khắc để tâm hồn bay tới một phương trời xa nào đó mà không ai nắm bắt được.
Namnhẹ nhàng bước lên cầu thang và thấy Như giật mình khi thấy mình.
***
Nó thấyNamđang tiến về phía mình. Tim nó đập loạn xạ. Và rồi…Namđi vào lớp, dường như trong mắtNamchẳng có lấy sự tồn tại của nó… Hụt hẫng nhưng nó biết mình chẳng thể đòi hỏi thêm ởNambởi chínhNamcũng đâu biết tình cảm mà nó dành cho bạn ấy.
Như thíchNamchỉ vì nụ cười ấy! Nụ cười làm cho nó cảm thấy ấm lòng biết bao khi nỗi cô đơn ập đến. Mặc dù, nó biết, nụ cười củaNamkhông hề giành cho mình. Nhưng nó vẫn mơ, mơ về một ngày,Namsẽ đến bên nó, nở nụ cười màNamđã trót chỉ dành cho ai kia.
Nó chợt nghĩ có phải vậy là tham lam quá chăng? Nó đâu có là gì củaNamđâu! Nghĩ như vậy khiến cho nó thấy bị tổn thương…
- Như đến sớm thật đấy!- nó hơi giật mình khi thấyNamđứng cạnh tự khi nào đã mở lời với nó trong khi nó còn đang mải mê với những suy nghĩ về chínhNam.
- Chỉ là… muốn lưu giữ một cái gì đó cho ngày cuối cùng!
- Ngày cuối cùng?!
Nó mỉm cười, nhìn thẳng phía trước mặt, chỉ tay về phía xa xa, về hướng Đông:
-Namthích biển chứ? Mình thì thích lắm! Ngày trước mình vẫn mơ sẽ sống gần biển. Và bây giờ thì nó sẽ trở thành hiện thực… Mai mình chuyển nhà, bố mình đã có một công việc mới!
Namim lặng,… một lúc sau mới mở lời:
- Bất ngờ quá!
-Namlà người đầu tiên mình thông báo tin này đấy!- nó chợt dừng lại, tiếng nhỏ dần đi- và đây là lần đầu tiên tụi mình nói chuyện đúng nghĩa…
Namcười:
- Chỉ là… mình thấy lúc nào Như cũng lặng lẽ quá! Nên… cũng khó có cơ hội nói chuyện, chỗ ngồi bọn mình lại xa nhau…
Nó chợt đổi chủ đề:
- Hồi nhỏ, mình có một người bạn.- nghĩ về người bạn ấy khiến nó vui, những kỉ niệm ngày tháng cũ chợt ùa về trong kí ức- bạn ấy buồn cười lắm! Nhếch nhác, lười biếng nhưng lúc nào cũng rất vui vẻ. Mình thấy mỗi lần bạn ấy cười, đôi mắt đều ánh lên một niềm vui khó tả! Mình nghĩ có lẽ bạn ấy bây giờ chẳng còn nhớ mình đâu…Nambiết không, đó là mối tình đầu của mình đấy!
Như nhìn thẳng vào mắtNam. ChínhNamcũng không hiểu mình tại sao lại bối rối quay mặt đi.Namchỉ im lặng còn Như thì quay vào lớp, đặt một lá thư lên bàn giáo viên và đeo cặp. Nó vội vã như chạy trốn. Chạy trốn khỏi cảm xúc mà nó đang có. Nước mắt trào ra khỏi khoé mắt. Xe nó lao đi trên đường, mắt nó nhoè bởi vương nước. Sương mù sáng sớm vẫn còn dày đặc, nó rẽ vào một khúc quanh. Dừng xe trước cửa nhà và lao lên phòng. Có gì đó trong lòng nó vỡ oà…
Chú nhện nhỏ xíu đang cố gắng trở lại cây xương rồng. Chú nhả một sợi tơ và treo mình vào những song sắt, thả người xuống những cái gai sắc. Dẫu biết gai nhọn lắm, nhưng không hiểu sao chú ta vẫn chọn cây xương rồng…
***
Nó thíchNam. Một mối tình đơn phương trong thầm lặng. Nó thường quan sátNamkhi…Namnhìn cô ấy.Namcó thể nhìn cô ấy cả ngày không biết chán. Còn nó có thể lặng lẽ dõi theoNamcả ngày…
Cô ấy xinh đẹp, hiền dịu và giỏi giang. Cô ấy sinh ra là dành choNam, cònNamsinh ra để dành cho cô ấy. Họ sinh ra để dành cho nhau. Như cây xương rồng với những cái gai…
Namthích cô ấy nhiều lắm. Nó có thể nhận thấy điều ấy trong mắtNammỗi khi cô ấy nói chuyện vớiNam. Khuôn mặtNamsáng rỡ lên,Namdường như lúng túng bối rối, để rồi khi cô ấy bật cười trước sự hậu đậu củaNam,Namnở một nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết.Namhạnh phúc khi nhìn cô ấy cười, cũng như nó hạnh phúc khi thấyNamcười… Nhưng đối với nó, vẫn có một chút xót xa nào đó trong lòng…
***
Nó nghĩ đã đến lúc từ bỏ mối tình mong manh đó, từ bỏ để có thể bước tiếp. Nhưng không có nghĩa là nó sẽ quên, quên không phải là đúng đắn. Nó chọn cách nhớ. Nhớ nụ cười của Nam, nhớ giọng nói của Nam, nhớ hơi ấm nơi chỗ ngồi của Nam, nhớ bóng dáng Nam, nhớ từng cử chỉ của Nam,… Nó tin một ngày nào đó tất cả vềNamsẽ là một kỉ niệm đẹp đối với nó, để níu giữ nó với cuộc sống này…
Đồ đạc đã chuyển hết lên xe, nó đứng lặng ngắm ngôi nhà lưu giữ 16 năm tuổi thơ của mình. Tất cả ùa về trong kí ức. Bức tường kia ngày trước mẹ thường phạt nó úp mặt vào tường khi mắc lỗi, cánh cửa gỗ bị mắc kẹt hằng ngày nó phải khổ sở đánh vật mới có thể mở ra, cái tủ kệ to đùng nó thường trốn vào hồi bé mỗi khi khóc, chiếc bàn nhỏ nó ngồi từ hồi mới tập tô chữ, cái bảng phoóc hoen ố ngày nhỏ chị nó tập làm cô giáo giảng bài, rèm cửa một màu xanh ngăn ngắt, giương to như một cánh buồm mỗi khi gió thổi vào,… Nó yêu tất cả, yêu từng hoạ tiết, từng chi đặc điểm, từng đồ vật của căn nhà này. Yêu đến da diết!!!
Nó chợt nhận ra dòng nước nóng hổi lăn trên gò má…
Bỏ lại sau lưng tất cả để bước vào một cuộc đời mới, để bắt đầu lại, nó đã đánh đổi, đã cá cược với chính số phận của mình. Quyết định này, nó luôn chắc chắn, nhưng nó không biết liệu điều đó có đúng đắn hay không? Nó có đủ nghị lực để đối mặt với những điều khó khăn, mới mẻ đang đợi nó phía trước? Liệu nó có can đảm đến vậy hay không?…
………………….)……….)…….)…….. …………..
………………..(……….(…….(………. …………..
……………….. ♥……….)…♥…………………….
………………..(……….(…….(………. …………..
………………….)…….. ♥…….)………………….
………………….)……….)…….)…….. …………..
………………..(……….(…….(………. …………..
………………… ♥……….)….♥…………………..
………………..(……….(…….(………. …………..
………………….)……. ♥…….)…………………..
………………..(……….(…….(………. …………..
………………… ♥……….)….♥…………………..
………………..(……….(…….(………. …………..
………………….)……….)…….)…….. …………..
……………….. ♥ ……….(…. ♥………………….
………………….)……….)…….)…….. …………..
…………..LOVExLOVExLOVExx……………..
…………..xxxxxxxxxxxxxxxxxooooo…………
…………..xxxxxxxxxxxxxxxxx…….oo……….
……………xxxxxxxxxxxxxxxx…….oo………. .
…………….xxxxxxxxxxxxxxxooooo………….
……………..xxxxxxxxxxxxxx………………. …
………………xxxxxxxxxxxxx………………. ….
……o………..xxxxxxxxxxxx…………o……. …
6 tháng sau…
Nó sợ buổi họp lớp cũ đang chờ đợi mình, nó sợ khoảnh khắc trở về căn nhà thân thương mà cảm thấy mình như kẻ xa lạ, nó sợ khi gặp lại bà nước mắt nó sẽ trào ra không kìm hãm nổi, nó sợ nhìn thấy thành phố đã từng đùm bọc mình nó sẽ đau quặn thắt, nó sợ phải nhìn sắc hoa đỏ nhoi nhói ấy,… Nó sợ phải đối diện với những thứ mình đã bỏ lại…
Nó biết mình chẳng thể trốn tránh nữa. 6 tháng! Nó tự ru ngủ bản thân rằng như vậy là đủ để nó có thể bình tĩnh. Thời gian đủ lâu để nó có thể trưởng thành. Đủ để nó có thể xách va li về nơi này…
Kéo lê xềnh xệch đống hành lí to đùng vào con hẻm nhỏ quen thuộc, nó nghe tiếng sỏi lạo xạo dưới chân và nghe chính lòng mình có gì đó đang rào rạo. Nhà nó kia rồi! Vẫn tán cây rủ từ tầng hai xuống, vẫn mấy cây lưỡi hổ trồng ở bồn cây ngay trên cổng, vẫn cánh cửa gỗ đóng im lìm,… Nhưng mảng tường đã tróc lở hở vôi trắng, và căn nhà mang vẻ gì đó hoang sơ cổ kính đến lạ kì! Nó khẽ đẩy then, đám lá lào xào dưới chân nó. Cánh cửa cót két mở ra, nó tung những tấm vải trắng đang bao bọc lấy đồ vật để hiện ra trước mặt nó tất cả vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Nó chạm tay lên chiếc xe đạp nó từng thường ngày đạp đi học, thổi vài hạt bụi trên thành tường ốp gỗ, lướt ngón tay lên hình chạm trổ của bộ bàn ghế cổ, trên bức tượng thần tài cao bằng người nó,… Nó khẽ quẹt hai hàng nước trên gò má mình rồi thì thầm nho nhỏ: "con đã về rồi đây!”…
Bà nó đã khóc ghê lắm! Bà chẳng nói được gì nhiều, chỉ mải miết ôm nó vào lòng mà khóc. Những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt lốm đốm đồi mồi…
Mai là ngày họp lớp. Nó ghét cái ý tưởng tổ chức họp lớp vào ngày cả nước được nghỉ như thế này. Vì như vậy nó chẳng thể trốn tránh được, chẳng thể lẩn tránh khỏiNam…
Nó đạp xe thật chậm, mong mình đến muộn thì các bạn bỏ rơi mình đi trước cho rồi. Nhưng không, cả một đoàn xe đạp đỗ ngay trước cổng trường xưa cũ. Nhìn thấy nó, những ánh mắt sáng rỡ lên, có đứa lao vào nó ôm ghì. Nó vùi mặt vào mái tóc của nhỏ bạn thân để cho nhỏ làm ướt vai áo nó bằng nước mắt của nhỏ…
Khi hàng mi của nó khô nước, nó chớp mắt để thấy bóng hình thân thương đến lạ kì đang cười với nó. Và tất cả… ùa về! Nguyên vẹn, không tì vết, không một chỗ hổng, không một chút mờ ảo,… Rõ nét, vẹn nguyên khiến nó cứ muốn khóc nấc lên! Nó thấy lòng mình đột nhiên bị hẫng, như nó vừa bước xuống chỗ chũng không chủ đích.
Bước chân của nó gấp gáp, líu ríu vào nhau, bước nọ vấp bước kia khiến nó chực ngã. Bạn đang ở đó, đang cười, đang nói chuyện,…Namlà thật! Không phải mơ! Bạn đang hiện hữu trước mắt nó. Làn da Nam đã nâu hơn ngày trước, bạn cao hơn, chín chắn và trưởng thành hơn. Nó muốn chạm vào bạn, chạm vào mái tóc đang sáng lên trong nắng ấy, chạm vào khoé môi đang nở nụ cười rạng ngời ấy,… Nó ngỡ mình sẽ hạnh phúc đến mức độ ngất đi!
Nhưng nó tự nhủ mình hãy bình tĩnh lại, hãy đứng thẳng lên, hãy bước chậm lại và từ tốn hơn, hãy bước tới nói chuyện như bao người khác, hãy gây ấn tượng, hãy để cho bạn không thể quên mình, hãy… Nó dự tính tất cả trong đầu, nhanh tới mức độ chính nó cũng phải ngạc nhiên. Ừ đúng, bạn đang ở đó, đang đứng một mình, cảm tưởng như đang chờ đợi nó. Nó ngước mắt sang bên trái. Vậy là rõ, cô bạn ngày trước đã có bạn trai. Nhưng không phải làNam. Và nó biết, lần này, nó sẽ không trốn tránh. Nó tin nó sẽ được hạnh phúc. Nó tin nụ cười củaNamsẽ là dành cho nó.
Dành cho chính nó mà thôi!!!
The end.
Freesia Phan
(Nếu tôi đưa tay ra lúc này, liệu Người sẽ nắm lấy chứ?)