Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !
♠♣♠ Chết Từ Bên Trong ♠♣♠
Chương 3 - Thoát Khỏi Bóng Đêm
Trong lúc âm khí đang bao phủ khắp nơi, lúc cần sự đoàn kết để có thêm sinh khí. Thì mỗi người thì lại bị chia rẻ, cô lập bởi bóng đêm.
Khi nhân ra xung quanh mình giờ đây chỉ còn là bóng đêm Khuê mới bắt đầu lo sợ chạy đi tìm mọi người. Dùng cái đèn pin để chiếu sáng chạy xung quanh tìm kiếm mọi người:"Minh, Thủy! Các bạn ở đâu?" nhưng đáp trả tiếng gọi của Kim Khuê chỉ là tiếng vang vọng lại trong bóng đêm. Sau một lúc tìm kiếm trong vô vọng, Khuê dừng lại tại cái hành lang lầu hai. Cái hành lang chìm trong bóng đêm, đầu hành lang chỗ Khuê vừa đi qua là câu thang lên xuống còn cuối hành lang là một khung cửa sổ đã bị đóng kín cửa chỉ có những khe nhỏ bị ánh sáng mặt trăng xuyên vào. Sự mệt mỏi làm cho nó khó thở và bị đánh thức lúc nửa đêm làm tâm thần nó nửa tỉnh nửa mê khó phân biệt được thật giả.
Khuê cảm thấy như có cái gì hay ai đó phía trước liền soi đèn vào. Một cái bóng thoáng qua rất nhanh, Khuê liền gọi hỏi:"Ai đó?" nó sợ sệt tiếng lùi ra sau. Được vài bước thì nó cảm thấy như có ai đang phà hơi và lưng nó, hơi thở lạnh toát lưng. Nó liền quay lại, nhưng không có ai cả. Lúc này nó bắt đầu hoảng loạn vì rõ ràng cảm nhận được hơi thở lạnh toát vào lưng. Nó đảo mắt nhìn xung quanh liên tục theo những tiếng cười khúc khích nửa thật nửa ảo. Tiếng cười dừng lại ở cuối dãy hành lang, là một cái cửa sổ đang mở toanh!
Rõ ràng...rõ ràng lúc nãy cánh cửa bị đóng kín mà! Suy nghĩ của nó khiến nó hoảng sợ hơn. Nó như bị dán dính vào sàn nhà, chết đứng ở đó không làm gì, trồng mắt không sao khởi khỏi khung cửa sổ. Một bạn tay chầy xướt đưa lên vào báu vào khung cửa sổ. Khuê há hốc mồm không nói lên được lời nào nữa. Nhưng móng tay của bàn tay ấy cào vào khung cửa gỗ tạo ra một âm thanh khó chịu bên tai Khuê:"Rẹt...Rrẹt....rẹet". Chưa hết, cánh tay tiếp theo đưa lên và vịnh vào bên thành cửa sổ, cánh tay ấy như rĩ máu ra! Máu chảy từ cánh tay chảy xuống khung cửa sổ, chảy xuống sàn nhà. Sợ hãi đến nổi điến cả người! Khuê vẫn chết đứng ở đó như chờ xem cái gì đó tiếp theo. Và khuôn mặt quen thuộc lại hiện ra, khuôn mặt hốc hác của người con trai bị tông chết hiện lên. Anh ta khẽ mỉm cười và nói :"Trả mạng cho tôi!"
Nhìn thấy gương mặt đáng sợ ấy, Khuê giật cả mình té ngữa ra đằng sau. Nó bò dậy chạy vào một phòng cửa mở, chạy vào khỏa cửa lại và ngồi bệt xuống ngay dưới cánh cửa. Nhưng nó vẫn nghe tiếng của người con trai kia:"ầm..ầm" ....rồi tiếp đó là tiếng những khớp xương kêu lên"răng...rắc....răng rắc...." và rồi tiếng bước chân nặng nề của cái xác đang dần tiến đến gần!
..........................
Thủy nhận ra mình đang ôm cái xác, cô liền đẩy cái xác ra nhưng đã quá muộn! Cái xác ôm chặt lấy cô, móng tay báu vào người cô như muốn xuyên cả lớp vải mỏng để cào vào da thịt của Thủy. Thủy dùng dằng cô đẩy cái xác ra nhưng không được! Ngước mặt lên nhìn, vẫn là gương mặt hốc hác của người con trai đã chết, hắn nói với Thủy:
"trả mạng cho tôi!" hơi thở của cái xác có một mùi rất kinh tởm, cả cái xác và những chất dịch máu từ cái xác chảy ra cũng vậy. Thủy không cảm thấy hối hận hay sợ hãi mà cảm giác của cô giờ là rất kinh tởm. Dùng hết sực lực dùng dằn để thoát khỏi sự kinh tởm, nhưng dường như cô càng dùng dằn thì cái xác càng xiết chặt hơn! Máu mũ từ cái xác cũng chảy lên người Thủy nhiều hơn! Và những cái móng tay kia đã cào vào da vào thịt Thủy từ lúc nào. Quá đau đớn và khiếp đảm Thủy la lên cầu cứu:"AAAAAAAAAAAA!!!!!!!CỨU TÔI VỚI!!!!" ....sau một lúc quá sợ hãi! Thủy đã bất tỉnh mặc cho cái xác vẫn còn rên rỉ bên tai:"Trả...mạng...cho...tôi!"
...........................................................
Minh đang ôm Thủy thì thấy người Thủy rất lạnh. Liền tỏ vẻ quan tâm hỏi: "Thủy sao người em Lạnh vậy?"
Người ôm Minh liền đáp:" Anh gọi ai vậy? Em là Thảo mà!"
Minh chợt đẩy Thảo ra vì bất ngờ:"Thảo! Em làm gì ở đây?"
"em là người yêu của anh, anh ở đây thì em ở đây chứ ở đâu?" Thảo mặt mày trắng bệt, miệng nở một nụ cười bí hiểm.
"còn Thủy đâu rồi? Rõ ràng lúc nãy cô ấy..." Minh chưa nói xong nhưng nụ cười trên môi của Thảo đã chợt tắt thây vào đó là sự tức giận. Mắt thảo như trợn trắng lên, từng vết nhăn trên trán đánh vào nhau. Thảo quát:"Tại sao lúc nào anh cũng Thủy! Dù ở bên em mà anh cũng nhắc đến con nhỏ đó là sao?"
"Không phải ý anh là..." Minh chưa kiệp giải thích thì Thảo ôm mặt òa lên than khóc:
"Huhuhu! em biết rồi! Anh đã chán em rồi, có nới mới cũ chứ gì! Anh làm gì biết tôi yêu anh nhiều thề nào??? Huhuhu" Thảo ôm mặt quỳ xuống khóc, tóc che phủ cá cái gương mặt cửa cô.
Minh thấy mình có lỗi ngồi xuống đỡ Thảo lên:"Không...anh đâu có gì với Thủy! Anh chỉ yêu mình em thôi!"
Nghe được cấu ấy! Mắt Thảo như sáng lên nhưng vẫn còn úp mặt chỉ nín khóc và hỏi:"Thật không?"
"thật!" Minh khẳng định
"anh có chắc không?" giọng của Thảo bắt đầu biến dị
"chắc chắn!"Minh khẳng định để mau qua xuồn, thoát khỏi cơn ghen.
Rồi chợt Thảo nắm chắt lấy tay Minh không buôn. Minh lúc này mới thấy rằng tay thảo lạnh ngắt.
"Tay...em..." Minh chưa nói hết thì dừng lại khi thấy khuôn mặt của Thảo dần dần ngước lên. Khuôn mặt nhăn nheo khô khóc, tóc lại rủ xuống nhìn rất đáng sợ. "em yêu anh!" Khi nói ra những chất nhày từ miệng Thảo cứ chảy xuống nền nhà.
*
* *
Khi ở trong bóng đêm! Bạn không thể làm gì nếu không có ánh sáng! Vậy hãy tìm ánh sáng...nếu không bạn sẽ chết.
"ẦM!!!!ẦM!!!!" Cái xác như đã đứng bên ngoài và đập cửa đùng đùng. Hắn lại rên lên đòi mạng:"Trả mạng cho tôi!"
Khuê sợ hãi vội đứng lên khóa cửa lại, còn chạy lấy cái bàn chèn cửa lại. Sau đó nó vội bò xuống dưới giường mà trốn. Cảnh cửa vẫn bị đập một cách giữ dội:"ẦM ẦM!!!" và giọng đòi mạng càng ngày càng giận dữ hơn"TRẢ MẠNG ĐÂY!!!"
"LÀM ƠN...LÀM ƠN THA CHO TÔI!" Khuê sợ hãi van xin, nhưng có lẻ vô ít vì càng ngày tiếng đập cửa càng mạnh hơn, cảnh cửa như muốn bung ra may nhờ có cái bàn chắn phụ. Trong lúc người bên ngoài vẫn đập cửa, thì dưới giường Khuê bắt đầu xuất hiện một đôi mặt sáng rực lên. Đôi mắt trên một khuôn mặt, khuôn mặt vô hồn của người con trai đã áp sát đầu Khuê từ lùc nào. Vừa khi nhận ra thì cái xác đã báu chặt lấy Khuê. Nó la lên:"AAAAAAÁA!!!!!!!!!!"
cái xác tóm lấy Khuê rất nhanh, Khuê dùng hết sức bình sinh để thoát khỏi cái xác đó. Nó vừa bỏ được nửa người ra khỏi rầm giường thì đã bị cái xác kéo vào! Nó la hét một cách vô thức, tay cào cáu vào sàn nhà cố giữ mình lại. Cái xác không kéo Khuê vô nữa! Mà nó bò lên người cô. Thân thể xương xẩu của nó đã đẻ lên cô, một tay nó nắm đầu cô kéo tay kia thì túm lấy mặt Khuê. Khuê nó chỉ kiếp hét một tiếng đứt quản:"Aaaấ...!" thì đã bị bàn tay ấy túm lấy cả miệng.
Lúc ấy cánh cửa sau một hồi bị đập dường đã xúc hết chốt ra. Tôi lấy một đà dài rồi tông cảnh cửa vào, cái bàn gỗ cũng bị gẫy khi tôi nhảy vào đè lên cánh cửa. Lúc nãy tôi đã nằm trong phòng thì thấy Khuê nó đang nắm lăng lóc trên sàn. Liền chạy lấy ôm nó, vẻ hoảng sợ vẫn còn in nguyên trên mặt nó. Tôi thoạt thấy một cái bóng rút vào rầm giường rồi biến mất! Tôi lây người Khuê kêu:"Khuê...khêu...." Nhưng nó quá mệt mỏi, đôi mắt nó từ từ khép lại và nó ngất đi.
Minh hoảng sở đây Thảo ra, nhưng tay chân rung rẩy vừa định chạy thì đã bị vấp ngã. Khi quay lại nhìn thì Thảo đã bò lên người Minh. Mặt áp mặt với Minh, nhăn nheo trăng bệt mặt áp mặt với Minh. Trước cặp mắt Minh là đôi mắt không trồng như muốn rớt ra của Thảo. Tứ chi của Minh lúc này không còn nhúc nhít nổi nữa, quá sợ hãi Minh không làm tự chủ bản thân của mình nữa. Xung quanh Thảo thoát ra một luồng khí, có lẽ là âm khi và nó bao chùm lấy Minh.
Lúc này, để Khuê nằm dài sàn trước mặt tôi. Rồi tôi thuyền xuống, đọc bài kinh tỉnh tâm. Vì lúc này nếu tâm không tĩnh thì sẽ sinh ra ảo giác! Tự mình hủy diệt mình giống như Khuê lúc nãy. Vì quá sợ hãi tâm nó đã giao động sinh ra ảo giác. Lúc tôi leo lên khung cửa sổ thì nó lại nhìn tôi ra cái xác. Tôi kêu nó mở cửa thì nó lại nghe thành tiếng rên đòi mạng. Đó là ảo giác từ tâm của nó mà ra. Xung quanh tôi lúc này âm khí đã bao quanh, bóng đêm đã ngập tràng. Tôi cố đọc lớn bài kinh để không nghe những tiếng rên rỉ xung quanh và cho Khuê nghe nữa. Nhắm chặt mắt lúc này vì nếu mở mắt ra tôi sẽ thấy những gương mặt ma quái đang ở xung quanh căn phòng.
Ngồi đọc kinh mòn mỏi suốt hai ba tiếng tôi đã thấm mệt. Nhưng âm khí và sát khí xung quanh tôi chúng càng ngày càng nộ. Nếu như tôi dừng đọc lúc này thì sẽ....chết tiệt! Những suy nghĩ của tôi đã làm tôi quên đi bài tâm kinh. Âm khi xung quanh lúc này lợi dụng cơ hội định xong vào. Nhưng tôi nhanh miệng đọc lớn:" NAM MÔ A DI DÀ PHẬT! "
Và tôi cứ liên tục đọc và đọc.....như có một hào quang vô hình bao lấy bảo vệ tôi và Khuê. Đó là cái oai của phật nên ma dù giữ ác cỡ nào cũng phải nể. Nhưng để được như vậy bấy lâu nay tôi phải ăn chay và niệm phật. Sống một cuộc sống khép kín không để ai biết. Những chuyến đi xa của tôi thường là tìm thêm kinh và những bảo bổi của phật đạo. Nhưng tôi thường nói với cô chú tôi là tôi đi lên rừng cùng vài người anh. Chú tôi thì nghĩ tôi làm lâm tặc trên rừng! Và rất không ưa tôi mỗi lần tôi về chơi với Kim Khuê và Kim Thư vì sợ tôi làm tấm gương xấu cho chúng. Nhưng tôi chỉ muốn bảo vệ chúng mà thôi và lúc nãy cũng vậy. Tôi đang làm hết mình để bảo vệ Kim Khuê khỏi đêm nay. Chỉ một chút nữa thì trời sẽ sáng, tôi thầm mừng rỡ nhưng miệng thì cứ phải niệm lớn:"NAM MÔ A DÌ ĐÀ PHẬT!". Tôi có thể đọc kinh suốt vài giờ, nhưng trong trường hợp này vì quá kiệt sức nên sức chịu đựng của tôi có phần lung lay. Vì mới đi núi về, tới thành phố Hồ Chí Minh tôi lại nghe tin Khuê bỏ nhà đi, thế là tôi lại không nghỉ ngơi đi tìm nó. Và giờ lọt vào hoàn cảnh này, hoàn cảnh giữa sự sống và cái chết trong gan tất. Nhưng một lúc sau, tôi nhận ra âm khí và sát khí xung quanh đã tan. Tôi nghĩ rằng oan hồn đã chịu dừng lại đêm nay nên ngừng niệm. Lúc này Khuê cũng đã tỉnh, nó ngơ ngác nhìn tôi và hỏi:"anh...Tài...anh làm gì ở đây?"
"anh không thể bỏ em!" tôi nói thật lòng mình.
"anh...Tài...."nó nhìn tôi, mắt nó long lanh như muốn khóc, miệng thì nói không nên lời cảm ơn. Nó cảm động vì tôi đã không bỏ nó, dù nó đã có những lời lẻ nặng nề với tôi.
Tôi hiểu, gật đầu mỉm cừoi và nói với nó:"Gương mặt của em lúc này cũng không khác ma là mấy!" gương mặt mệt mỏi của nó, có lẻ nó đã chịu đựng quá nhiều vào đêm nay. Tôi thương cho nó, đặt tay lên gương mặt sợ sệt của nó và nói:"em có hai điểm giống những hồn ma."
"là gì?"
"nhìn em lúc này rất đáng sợ!" Tôi nói như đùa,
Khuê cũng nhận ra chắc lúc này gương mặt của nó rất đáng sợ, xanh xao trắng bệt như một con ma nữ. Nó khẽ cười:"hìhi" Rồi hỏi tiếp:"thứ hai là gì?"
"là đáng thương!" Tôi nói một cách thương cảm. Câu nói của tôi làm nó phải suy nghĩ. Vì rõ ràng nó đang thương, nhưng tôi nói nó có hai điểm giống ma: một là đáng sợ, hai là đáng thương! Nhưng ma đáng thương ở chỗ nào? Ngay khi nó định hỏi tôi thì tôi đã ngăn lại bằng hành động đỡ nó đứng dậy và nói:"Đùa đủ rồi, đi thôi! Tìm cách ra khỏi đây". Nó cũng nhận ra việc quan trọng là thoát khỏi đây nên đứng dậy cùng tôi.
Lý do tôi chặn nó không cho nó hỏi tôi cũng bởi vị tôi muốn chính nó tìm ra câu trả lời cho mình. Dìu nó ra ngoài hành lang, vì chân nó lúc này vẫn còn đơ đơ. Khi ra tới hành lang, chúng tôi mới hốt hoảng. Vì đúng cuối hành lang là người con trai đã chết. Anh ta như đứng đó chờ chúng tôi đã rất lâu. Vạt áo sơ mi nâu máu của anh bị gió từ khung cửa sổ thổi lùa vào. Mang theo mùi tanh máu lọt vào mũi chúng tôi.
Kim Khuê rung sợ không nói nên lơi nao, tay chân rung rẩy. Tôi ôm chặt lấy nó và nói: "Đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em...". Tôi dìu Khuê chạy xuống cầu thang. Nhưng khi chạy xuống thì Khuê lại la lên:"Á!!!!!! là bác tài xế!"
Một người đàn ông đứng tuổi người cũng đầy máu đang bò lết lên phía cầu thang. Tôi quay lại nhìn thì người con trai kia cũng đang bước đến! Trên miệng còn nở một nụ cười nham hiểm. Tôi dìu Khuê lên tầng 3, cái tầng cuối cùng mà chúng tôi có thể chạy lúc này. Thật không may mắn, tất cả các phòng đều khóa cửa, cuối hành lạng cũng là một cái cửa sổ những đã bị đóng đinh kín lại như bị nghiêm phong. Tôi để Khuê lại giữa hành lang và cố gắng mở từng cảnh cửa nhưng vô vọng. Lúc này hai cái xác muốn đòi mạng kia đã lên đến. Tôi chạy đến những căn phòng cuối hành lang và cố mở cửa. Thấy những cái xác Khuê đã kêu lên:"anh Tài!!!"
Tôi cố lơ tiếng kêu của Khuê vì biết cái xác đã lên rồi, lúc này quan trọng là tìm lối thoát.
"anh Tài!!!" Khuê quay qua hối thúc tôi, nhưng khi quay lại nó đã la lên:"Á!!!!" bác tài xế đã bò tới và ôm chân nó than khóc:
"tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết đâu...." Giọng khóc một cách thảm thưởng, nhưng gương mặt của cái xác lúc này rất đáng sợ. Khuê sợ quá đã té ra đằng sau, trong khi cái xác đã tóm lấy chân Khuê thì người con trai cũng đã bước tới. Cả một luồn ấm khí cuốn theo phía sau cậu ta, nó lạnh và mang mùi của xác chết. Khuê quay lại hy vọng cuối cùng vào tôi:"anh Tài!!!"
Tôi biết luồng âm khí khổng lồ phía sau cái xác kia sẽ giết bất cứ ai nếu bị cuốn vào nó qua lâu. Tôi vô vọng nhìn xung quanh, kinh phật không còn tác dụng gì với lượng âm khí khổng lồ đó! Nó được tao ra bởi sự hận thù cực độ khó lòng mà xoa dịu nó bằng kinh phật được. Nhưng khi quay lại, trước mặt tôi là cánh cửa sổ đã bị đóng kín lại bằng những miếng gỗ như đã mục. Nhưng tia sáng đang cố trên qua nó, nhưng Khuê lại kêu lên lúc đó:
"anh Tài!...." Khuê lúc này đã bị hai con bá tóm lấy, luồn âm khí đã vay quanh nó. Tối chạy lại phía nó, nó cố đưa tay cho tôi nắm lấy. Nhưng không, tôi không nắm lấy tay nó tôi quay lại và chạy về phía cánh cửa sổ. Lúc đó, nó đã nghĩ rằng tôi đã bỏ rơi nó nên đã rút cánh tay cầu cứu vô vọng của nó về. Mặc cho hai con ma kia đang hút dương khí của nó.
Tôi chạy lấy đà và bay vào cánh cửa sổ bằng gỗ mục nát. Gỗ mục nát bởi ra và tôi nhảy qua khỏi cánh cửa sổ tạo ra một cái lỗ lớn cho ánh sáng vào căn phòng. Trời đã sáng, ánh sáng mặt trời đã lọt vào được dãy hành lang u ám! Và Âm khí dường như bị tiêu tan khỏi đó. Hai oan hồn nhanh chống biến mất để lại Khuê nằm sóng soài trên sàn nhà. Nó cười mãn nguyện mà nói:"anh không bỏ em..."
(còn tiếp)