Gái điếm (Chương VIII & Chương cuối)

Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !

Chương 8: Hoang địa


Cũng có lúc buồn chán, chị từ chối ăn, từ chối uống, hờ hững với những gì quanh mình. Đôi khi mê man nói về một cuộc tình dài đã bải hoải, vô vọng. Biết là chị cố tình cất giấu nỗi đau trong mấy ngăn của quả tim, mà máu vẫn phun ra.


Nên áy náy này, ngu ngốc này, căm giận này, và tiếng chửi nữa… trút vào đâu. Tình cảm ấy, xót xa thay, tôi không biết nói nhiều để giúp chị, an ủi chị, con người tinh thần đã nhão niềm tin. Chị nói anh Quân chỉ thương hại, còn đâu tình yêu với người tàn phế, vô dụng này. Tôi thắt théo lòng, ôm đầu để chị vục vào ngực mình. “Em biết rồi, biết rồi mà. Thương chị lắm, chị đừng khóc nhiều”. Câu nói ấy khơi mào cho dòng lệ tuôn, không thể nào ngăn nổi. Trận khóc kéo dài, đến lúc ngừng lại, biết là chị đã nhẹ lòng.


Chị Dung, nhờ cuộc phẫu thuật tốn kém, khuôn mặt gần lại như trước, nhưng không thể cứu vãn được thân hình đã tàn phế. Chị được đưa về quê sống cùng gia đình. Khóc thê thảm, thời nhan sắc không còn, cả mơ ước giàu sang phố xá, một tình yêu dài dài trong no ấm. “Dung này, mày cố tìm thằng cha đó, hành cho nó một trận cho tao. Nhé”. “Làm sao em gặp được hắn trong biển người đó”. “Hắn làm công ty cho công ty D, đường Z, đó”. “Được rồi, để em tìm cách”. “Kẻ đó mà nhơn nhởn sống, tao không yên lòng, mà giờ tao làm được gì”. Hứa để chị yên lòng vậy, còn làm sao để trả thù cho chị, biết đời nào. Tôi còn chưa trả thù cho chính mình, với lại làm gì được vì mình chỉ là đứa con gái yếu ớt.



Tôi về cùng chị Dung, chăm sóc chị một thời gian, cũng là không còn chỗ nào khác để về. Giờ chỉ còn Hoàn tiếp khách, tôi đã quá tàn tạ không khách nào chấp nhận. Định nghỉ ngơi một thời gian cho lại, rồi tính tiếp.


Chiều, ra nghĩa địa, ôm theo tâm trạng bùi ngùi. Mộ mẹ lút cỏ, lẻ loi cô độc, ngoài rìa vườn thánh chứ không được chôn chung ở trong với những người thường. Quỳ xuống, nhớ mẹ vô bờ, mà mẹ ở đâu. Cúi rạp mình, tôi gọi mẹ, và kể lể, và khóc…


Hoàng hôn ối đỏ vây quanh đứa con gái thê thiết nỗi buồn, trái tim rỉ máu. Mệt quá, tôi gục xuống mộ mẹ, đầu gối vào cỏ, cảm giác trong lòng mẹ ngày nào, thiếp đi.


Tỉnh dậy, trời đã phủ một màu đen của đêm, có ánh trăng lờ nhờ. Dế ri rỉ gáy, vài con cào cào nhảy tanh tách trên ngọn cỏ. Hình như có tiếng người, tiếng đàn ông và đàn bà, thì thụt trong gió thoảng. Không ai biết tôi đã ngủ quên ở đây. Tôi đã khá quen với khổ ải nên chẳng ngại ma quỷ ở cái chốn thâm u này. Định tò mò xem là ai, tôi lồm cồm bò tiến đến. Có tiếng người. Nép mình vào một ngôi mộ cũ, đen đen. Trăng sáng, không đủ soi mọi thứ, nhưng có thể thấy hai người trước mặt mình, một đàn ông, hai đàn bà. Họ đứng đối diện.


- Em sợ lắm, nhỡ mẹ cha biết thì sao?


- Sợ gì, chúng mình sẽ cưới nhau mà.


- Nhưng cha mẹ em chưa đồng ý. Họ muốn em lấy anh Cơ, cấm em qua lại với anh.


- Không được, anh sẽ cưới em cho bằng được.


- Vì sao?


- Vì yêu em chứ sao.


Người con trai đưa tay lên ngực cô gái, cô hi hí cười, tiếng cười dâm đãng, rờn rợn, nghe như tiếng mèo đêm động tình. Trai cởi áo mình, cởi áo cô gái, rồi họ làm chuyện đó ngay trong đêm, giữa hoang địa này. Tiếng cô gái rên rỉ, tiếng chàng trai thở gấp, da thịt chạm vào nhau. Tôi không dám nhìn nữa, lủi đi chỗ khác, tìm lối về. Tôi bò lom khom, sợ là phát hiện cho là đi rình trộm. Tôi chợt sững người khi thấy phía bên kia có ánh đèn pin vụt lên. Tôi thụt đầu xuống ngôi mộ mới xây. Một đôi khác. Họ chưa phát hiện, thì ra chỉ là một cú hứng chí của cô gái. Khi người con trai nói “em tắt đèn đi” thì ánh sáng vụt biến. Họ ngồi trên ngôi mộ bậc thang, nói chuyện, tự do, không ngượng ngập. Tôi nghe rõ tiếng họ. Đó không phải là đôi trai gái yêu nhau. Họ đang mặc cả, ngã giá. Cô gái: “Em chỉ đáng giá vậy sao?”. Chàng trai: “Còn sao nữa, gái quê giờ đầy, kiếm đâu chả được, em cứ vẽ. Thôi, đồng ý đi!”. Cô gái lanh lảnh: “Này, anh nói cho cẩn thận, đây không thèm nữa, có để trương lên cũng chả thèm”. Cô đứng dậy, định đưa chân thì chàng trai giữ tay lại “Được rồi, thêm mười nữa”. “ Thế chứ, muốn ăn mà chưa chịu đầu tư, đồ keo kiệt”. Mọi chuyện sau đó diễn ra đúng như những gì tôi nghĩ. Họ mua bán ngay tại đây, giữa đêm hoang vắng, trong nghĩa địa này, trên mộ người chết, mới cũ, già trẻ. Chợt cay cay nơi sống mũi, người ta hết chỗ rồi sao.


Ban ngày, ngoài nghĩa địa, sự vắng vẻ được trả lại hoàn toàn. Hiếm hoi mới có ngày lũ chó trong làng rủ nhau ra, con nọ trêu ghẹo con kia, rồi nếu cần, chúng giao phối theo bản năng sinh sản. Còn những con vật khác, chuyện đó diễn ra thường xuyên mà ta không để ý, như những con bướm, cào cào, loài sâu bọ… Chúng ta sinh sống ở nghĩa địa, sinh con đẻ cái ở đây, nơi đây là thế giới của chúng. Và, hoang địa – thế giới của người chết, người sống có can cớ gì để làm chuyện sinh sôi?


Để thỏa cơn tò mò, hay tìm kiếm một điều có thể có lợi cho mình, đêm sau tôi lại ra hoang địa. Ngày rằm, trăng chênh chếch trôi trên nền trời. Vô tình con chim lợn èn ẹt rót vào tiếng kêu thống thiết của nó xé tan màn tĩnh lặng. Tôi nép mình quan sát. Ngày trăng sáng, trai gái rủ nhau ra nhiều hơn, từng cặp, từng đôi. Công việc ai nấy làm nên chẳng mấy ai quan tâm đến xung quanh. Cũng mua bán, mặc cả như hôm trước. Tôi đưa tay đỡ ngực mình. Cũng nằng nặng rồi đây, mình đã lại sức. Và cảm thấy sợ, run rẩy, khi mình dựa lưng vào mộ xây, nằm ngửa trên mộ xây cho đàn ông đè lên.


Đêm nay, như đêm hội của trai gái, của hoan lạc và những tiếng rên. Tôi mông lung nghĩ những ông cụ râu bạc, bà già tóc bạc bị dựng dậy sau giấc ngủ quá dài. Họ dụi mắt và nhìn đám hiện thế. “Chúng bay chiếm chỗ của bọn ta ư? Lũ người còn sống kia!”. Một số người trẻ rung rinh cười, sảng khoái công nhận sự mạnh bạo của đám người đang hoan lạc, và biết đâu, thèm khát dâng lên, khi mà trai trẻ chưa được hưởng bao nhiêu. Còn những con ma quỷ vật vờ đó đây, dịp này cũng phù hợp cho hẹn hò, xào xạc đưa nhau đến miền khoái lạc sung sướng bao la.


___________o0o___________


 


Hải và Cuội em đuổi theo một đứa con gái. Nó chạy bặt hơi, mắt nhắm, môi mím chặt, tóc nó quất về phía sau. Đứa nào mà quen quá. Ôi, đó chính là tôi, đúng là tôi thật. Lúc này thì rõ rồi, Hải và Cuội em cố bắt tôi lại. Và Cuội túm được cánh tay. “Anh làm gì vậy?”- Tôi hỏi. “Anh sợ em tự tử, đuổi theo mà”. Hải chạy đến nơi “Em đừng làm thế”. Tôi ngơ ngác. “Em, đừng làm thế nào?”. “Đừng tự tử chứ sao”. “Em tự tử á?”. “Chứ còn gì, không bọn anh đuổi theo giữ em lại làm gì?”.


Tôi giật mình tỉnh dậy, véo vào tay. Thì ra là giấc mơ quái dị.


Mấy ngày sau đó, anh chàng Hải đằng đẵng tìm tôi, thế nào mà biết tôi trở lại làng này. Anh tìm em làm gì thế. Hải bĩu môi, giọng mỉa mai “Tôi đâu có tìm cô, đừng tưởng bở. Thằng này cóc thèm. Từ nay đã có em khác, chả lo. Cô sĩ diện vừa chứ!”. Một cô gái trong làng, quần bò áo thun, ngực mẩy, mông cong bước lại, ngồi lên xe Hải “Ta đi chứ anh!”. Hải nổ máy, rồ ga. Chiếc xe lao vụt trên đường gạch lát nghiêng, khói phả mịt mù.


Tôi nhếch mép cười, thì ra…


Cuội em chưa lấy vợ, vẫn dong lợn cho cha mẹ, chăn trâu, chăn bò, hát Hoa mặt trăng tránh quả mặt trời. Gặp tôi ở lối ra ngoài cánh đồng, miệng tru lên: “Dung thảm hại quá, thương ơi là thương, chả đi bằng chân được”.


- Anh vẫn chăn trâu thế này à?


- Chứ còn gì nữa – Cuội em bỗng mạnh bạo không ngờ: “Này, bảo thật Vy nhá, nếu không chê tớ, thì tớ nuôi được Vy đấy, chỉ chăn trâu nuôi lợn thôi. Tớ yêu Vy thật, làm đám cưới nhé”.


Mặt tôi bừng nóng, ngọng nghịu sao lúc này. Lấy nón úp mặt, tránh đường đi. Cuội em ngơ ngẩn, nhíu giọng như gà mắc tóc.


Gã trưởng thôn không còn uy tín trong dân, nhiều người đã muốn dừng ngay công việc vớ vẩn của gã lại. Chuyện này đã ầm ĩ rất nhiều trên Ủy ban. Mất chức trưởng thôn, sau bốn khóa liên tiếp ứng cử, không ai dám vượt phiếu, trưởng thôn đi đời. Một thời gian lắng xuống, trưởng thôn đi cày, chăn trâu. Lâu lâu người ta có thông tin trưởng thôn mò lên tận huyện đưa một bọc gì, nhẹ nhàng nhưng giá trị. Thế nào, được cất nhắc làm phó công an xã, oai hơn. Sự bất bình liên tiếp nổ ra, mà làm được gì. Chỉ là cơn gió nhẹ nhàng đi qua cây đã thành cổ thụ.


Tôi cay đắng cười, chán thật, đời hết người tử tế rồi sao.


___________o0o___________


 


Chị Dung ngồi hiu hắt với giấc mơ xa xôi, khi nhan sắc tàn tạ. Sức sống cũng vung vãi gần hết, chỉ còn nỗi tuyệt vọng giằng xé. Nếu cần có một hình ảnh về đau đớn trong lúc này, chị Dung là thích hợp. Chuyện trả thù không bao giờ tôi dám nghĩ tới nữa. Chuyện về trưởng thôn chị Dung cũng nghe rồi, nên nỗi thất vọng càng lan rộng ra. Khi chúng tôi chuẩn bị ra thành phố cảng với Hoàn, chị nhờ tôi, gặp kẻ bất lương đó, trả thù giúp. Tôi gật đầu.


Trước khi đi, tôi đưa chị Dung ra bờ sông hóng gió. Con sông oằn oại chứng kiến tôi khóc, và lớn lên, cả tuổi thơ trong đau khổ.


Dòng sông trong, chập chùng hoa dại nở hai bờ. Chị ngồi lên xe lăn, tôi đẩy phía sau. Chưng hửng còn vài cặp mắt cặp môi bĩu ra với hai chúng tôi khi ra đường. Sự nghiệt ngã này, cay đắng này, rửa làm sao. Dung.


Chị không còn giống người còn có thể vớt vát được chút ít niềm vui. Và cái cười chỉ thoáng rung rinh trên mặt khi tôi đùa bỡn chuyện gì, rồi vụt tắt. Chị đã buộc mình đừng yêu thương, anh Quân không tội tình gì phải gánh chịu đời chị thế này. Nên, chị phũ phàng đuổi anh về trong sự khó hiểu, mà lòng quặn thắt. Có thể nào trở lại ngày xưa, Quân ơi. Em chấp nhận anh, nhưng… Và mấy ngày anh không đến cho chị đuổi, lòng lại nhớ nao nao.


- Em còn hơn chị, Vy ạ. Hãy đi và kiếm tiền. Làng này em không sống được đâu. Mộ mẹ em hãy để chị lo, người ta sẽ không lỡ tàn nhẫn với một con bé trên chiếc xe lăn thế này. Còn em, em phải sống khác, nhé.


- Thương chị lắm Dung ơi. Giá mà chị em mình có thể như ngày xưa, vui vẻ bên nhau.


Tôi dặn lòng, đừng gây lại nỗi niềm trong quá vãng, cả về tôi và chị, để đừng thấp thỏm lúc lên đường. Tôi cười vì tôi không được khóc.


___________o0o___________


 


Điện thoại vẫn ra rả kêu và chúng tôi sắp sửa lại mình, đi tiếp khách. Không bao giờ còn kiếm được khách xịn nhiều tiền, chỉ có thể làm thỏa mãn những gã ví lép, nghèo rớt mà thôi. Lũ con gái mới lớn đã tung ra những ngón đòn của mình, bằng cái giá của nhan sắc thời con gái. Đàn ông bỏ tiền ra, tất nhiên, mong muốn thưởng thức tuyệt đối xứng với đồng tiền, mà có bao giờ họ không thích con gái đẹp.


Năm gã xây dựng có nhu cầu, đến tận nhà. Người gã nào cũng vâm vấp, đỏ lòm vì bị nướng dưới nắng, trên giàn giáo nhà cao. Sặc mùi xi măng, vôi vữa. Cả năm cùng muốn mình tôi. Đồng ý.


- Các anh trả được bao nhiêu?


- Thẳng luôn nhé, làm tình một lúc, sau đó đi lần lượt. Ba trăm.


- Rẻ mạt vậy ư?


Gã nhiều tuổi nhất xông xênh:


- Thôi được, bốn trăm. Em cũ rồi mà.


Tôi bắt đầu làm chuyện đó, những việc diễn ra khá quen thuộc, chỉ khác lần này năm gã một lúc. Họ cởi áo ra, vần vò, sờ nắn, mút mát, gặm liếm… “Không có cảm xúc”- Một gã nói. Hoàn bảo, hay là một người tiếp hai, một người tiếp ba. “Không được, bọn này muốn mâm cỗ có cả năm người”. Lắm chuyện! Họ quyết định chuyển sang Hoàn, còn tôi nằm vật lại, hổn hển.


Năm người đàn ông trần truồng dồn dập vây quanh mình Hoàn, nhung nhúc da thịt, mùi mồ hôi tứa ra, quện vào cái nóng. Hoàn nằm bẹp dưới sàn cho họ hành sự, chỉ ngo ngoe bàn tay, vuốt vuốt lên da từng người. Làm tình xong, gã nhiều tuổi nhất trèo lên bụng, và chuyện đó diễn ra, ngay trước mắt tôi. Hoàn nhắm nghiền mắt lại, mím môi, chịu đựng. Và rên, và van, nhẹ thôi anh, em đau. Gã càng hứng, đau mới sướng.



Tôi thấy trời lặng im, và sâm sẫm màu đen.


Đến gã thứ ba, Hoàn gần như thoi thóp, gã đàn ông như đang quất lên một con lợn đã cạo sạch lông. Tưởng như Hoàn không thể chịu đựng lâu hơn được nữa. Tôi muốn nói gì, để Hoàn dừng lại, nhưng ngực nặng trĩu như có đá đè, không thốt ra. Ánh mắt tôi đánh về phía Hoàn, mong nó nhìn được. Dừng lại đi, đủ lắm rồi. Thế là tột cùng đau đớn cho thời con gái, tiền làm gì nữa, đồng tiền làm tan tác, tôi ơi.


Hoàn bị bốn trăm ngàn ghì ngửa cho đến giây phút cuối cùng. Tôi thấy trời lặng im, và sâm sẫm màu đen. Vẫn ngoái nhìn về phía kia. Năm tên đàn ông đứng dậy, xốc lại quần áo, không mấy vui vẻ vì một món hàng gần như không biết động đậy. Tôi nhoài người đến chỗ Hoàn, nó không động đậy, nhừ nát, trên da thịt, cặp vú, nách và má rươm rướm vết máu bị cào xước, và máu đã kịp tràn ra từ khe đùi, nơi bị tổn thương nhiều nhất. Cuộc cố gắng làm thỏa mãn ngần ấy người đã quá ủ ê. Tôi thét gọi, hai tay lay người. Hoàn ơi. Tao xin mày đấy, đừng làm tao sợ. Hoàn từ từ mở mắt, môi hơi mấp máy, và nụ cười thản nhiên đung dưa. Nước mắt tôi chan đẫm lên mặt, lên bụng nó. Tôi lấy tấm chăn mỏng đậy lên người cho bạn, cho thân thể vừa trải qua một cuộc chấp nhận phũ phàng. Hai đứa nằm bên nhau, nghe tiếng trời sụt sùi vào mùa.


___________o0o___________


Một cuộc chạy trốn tao tác tuyệt vọng diễn ra, từ ngôi nhà trọ tạm bợ này. Tôi và Hoàn ngửi thấy mùi xăng trong trưa nắng, vội bật dậy. Một người đàn bà lanh lảnh, đọng nhiều nét dữ dằn trên khuôn mặt, đang chỉ đạo mấy tên té xăng vào cửa liếp.


 


- Các người làm gì thế?


Người đàn bà sừng sổ, hai hàm răng nghiến vào nhau.


- Hai con đĩ đây rồi, bà trừng trị chúng mày đây. Bọn mày đâu, đánh cho tao.


Tôi gần như lạc giọng:


- Tại sao lại đánh chúng tôi, chúng tôi làm gì? Mụ không trả lời, vẫy mấy tên kia.


- Làm sao à, đánh xong rồi chúng mày sẽ biết là tại sao. Đánh cho kỳ chết!


Mấy tên này xông vào hai đứa con gái, tát, dập đầu, đấm đá túi bụi. Hai đứa bảo nhau chạy, vừa kêu cứu. Những cú đánh liên tiếp làm tối tăm mặt mũi. Hoàn bị ngã, một tên đạp lên lưng, tôi hét lên. Đứng dậy đi Hoàn ơi, mau lên. Nó nghe thấy tiếng tôi, cố che tay ở bụng để tránh đòn rơi vào vùng đó, vùng dậy chạy. Nếu không chạy chúng sẽ đánh đến chết. Nỗi sợ này làm cho sự chịu đựng và nghị lực của hai đứa dâng lên, cố thoát thân cho bằng được. Một quãng xa, thấy khói bốc lên ngùn ngụt, hiểu là nhà mình đã bị chúng đốt. Và, hầu như người ta cố tình không nghe tiếng kêu cứu.


Bốn tên côn đồ vẫn cố đuổi theo chúng tôi. Hai con thỏ hoang bị bầy hổ đói khát quyết xâu xé cho bằng được. Con mồi không có cơ hội sống sót. Chỗ nào cũng chông chênh hình ảnh của sự cùng quẫn, bưng bít không lối thoát. Bị dồn ra một cánh đồng um úm nước, chân nhấc chòm chọp. Hai đứa kéo tay nhau, sức đã kiệt. Làm sao bây giờ, chúng nó đánh chết mất thôi. Giữa nơi mông quạnh này, ai sẽ cứu chúng tôi, mà sao cứu được khi bốn tên vây hãm.


- Mày chạy trước đi Vy, tao kiệt sức rồi, cứ mặc tao. Chết thì mình tao chết.


- Mày nói cái gì, tao với mày là chị em, chạy thì cùng chạy, chết thì cùng chết. Làm sao tao bỏ mày. Đi.


Tôi kéo Hoàn, được vài bước thì chúng ập đến nơi. Giật tóc lại, hai đứa ngã nhào, bì bõm nước. Cuộc săn đuổi kết thúc từ đây. Và đến đây, chỉ còn là giây phút cuối cùng cho cuộc đời hai con thỏ hoang, đã lâu không còn nhìn thấy người thân. Chân chúng ra sức nện vào hai đứa con gái. Hoàn úp người xuống, phơi lưng lên, hừ hự, hừ hự.


Hai đứa hầu như không thể chống cự, không thể vùng vẫy, tuyệt vọng, và chúng đạp chân xuống, liên tục, liên tục. Chúng tôi không còn kêu được, nằm ập òa trong nước và cỏ dại, để những bàn chân vẫn nện vào, như cỗi giã, đồng thời chuẩn bị tư thế cho con đường trở về với meh, thế giới bên kia. Kịp hình dung bàn tay mẹ đưa ra, đỡ lấy tôi ào vào, êm ái, an toàn và nhẹ bẫng. Tuyệt nhiên chỉ có tình thương… Tàn tạ, nát bét, bất động, chúng nghĩ hai đứa chết, nên dừng trận đòn, bỏ đi.


Trời chan chát nắng, nước xung quanh âm ấm. Tôi khạc ra ít bùn rồi cơn ho đổ dồn, ngóc đầu dậy, toàn thân nhức nhối, đúng là nhừ đòn. Ôi, không chết, còn sống Hoàn ơi, không chết, còn sống Hoàn ơi, không chết. Lũ hổ đói không xé xác con thỏ. Chúng chỉ muốn hai con nằm phơi xác lại giữa đồng, không ai có thể biết chuyện này. Và chúng nghĩ sai, đòn của chúng còn quá nhẹ.


- Hoàn ơi, sao rồi, Hoàn ơi.


Lại nụ cười, nhẹ tênh như dạo nọ đong đưa trên môi nó, thản nhiên, thoải mái.


- Mày còn cười được hả Hoàn. May mà không chết. Mày có bị thương ở đâu không. Lũ chó, ác quá.


Tôi thắc mắc về trận đòn này. Hoàn xoa xoa vào bụng “Không sao, may quá, chẳng thằng nào đánh được vào bụng tao cả”. Hoàn đưa lưng cho tôi xem, tất cả một màu tím thâm, tụ máu. Nó lại cười “Mày cho tao xin lỗi, vì tao mà ảnh hưởng đến mày”. Tôi ngơ ngác “Lỗi gì cơ?”. “Tao lừa ngủ với thằng con trai mụ ta, kiếm đứa con thôi. Được lắm đấy mày ạ. Thằng đó mới lớn, cao to, trắng, mà thông minh. Nhưng chịu thua bà chị này. Tao thắng rồi”. “Chịu mày đấy, Hoàn”.


Hai đứa dựng nhau đứng dậy, loạng choạng đi trong nắng. Da thịt ran rát đau. Cố gắng lắm hai đứa mới tìm được một chỗ có bóng râm, ngồi xuống thở. Hú vía. Tôi liếm vết máu loang ở vành môi. Hoàn nói, ước mơ thành hiện thực rồi. Ngủ với trai sạch, trăm phần trăm.


Bên kia, có cánh cò cô lẻ cố lao trong không trung. Tôi lao vao hướng nào cho được, hở cò?


 


___________o0o___________


 


Chương cuối


 


Bụng Hoàn lùm khùm, niềm vui lớn cùng với cái thai. Nó nói, con tao sau này kháu khỉnh lắm mày ạ. Nó gặp nạn không chết mà. Tôi tấy sưng trong đầu nỗi thất vọng, không biết nên đi đâu. Con bé trong bụng Hoàn sẽ thế nào, đời nó bịt bùng giông gió, liệu nó có nên chào đời.


Hai đứa đã trở về Hà Nội từ độ đó, vay thêm tiền chữa trị vết thương. May mắn được vài đứa bạn khác cưu mang, nên không phải nằm lề đường. Tạm biệt những ngày chờ thuyền từ khơi xa, tạm biệt thành phố cảng.


Hai đứa ngơ ngác ra đường, lạ lẫm như con mồi vừa thoát khỏi mạng nhện, giờ thấy đời tự do.



Hai đứa ngơ ngác ra đường, lạ lẫm như con mồi vừa thoát khỏi mạng nhện, giờ thấy đời tự do.


- Này – Hoàn nói – có đi tiếp khách nữa không?


Tôi nhìn nó trân trân.


- Tao đang hỏi mày mà.


Chợt thở dài, hai đứa ngồi lại ghế công viên.


- Mày có thương con không hả Hoàn?


- Mày hỏi lạ, tao lấy cả mạng sống để bảo vệ nó.


- Vậy thì phải khác thôi, mày không muốn con cơ cực như mày nữa thì làm sao cho nó sinh ra đừng nhìn thấy những cảnh vừa rồi.


- Ừa, tao đang tính mà mày.


___________o0o___________


Trời khuya, những cơn gió lạnh lùa vào vạt áo, thốc vào trong, khiến tôi rùng mình. Thời gian dần trôi vào bóng đêm. Kiệt sức, tôi không còn sức để đứng thẳng nữa. Một người đi đường đang đến gần kìa.


 


- Bác ơi, làm ơn giúp cháu với. Cho cháu về đoạn đường đằng kia.


Người đàn ông nhìn tôi, liếc vào chiếc váy ngắn, một chiếc dép đứt quai. Xong, ông lắc đầu bỏ đi. Tôi ngồi ôm bụng. Lúc sau, có một bà già khoác áo mưa đi ngang, tôi với tay:


- Bác ơi, cháu không còn đủ sức đi nữa, cháu cũng không có tiền đi xe ôm. Xin bác giúp cháu đến đầu đường bên kia. Bà đến gần tôi, nhìn vào bộ áo lòe loẹt, vả vết máu dính trên trán, buông một câu “Cũng có ngày này cơ đấy”, rồi bỏ đi.


Đứa con gái chua chát, cúi xuống xoa bụng mình. Bắt đầu thấy sợ.


Nhưng tôi chợt lóe lên tia hy vọng. Một chiếc xe máy đang từ từ tiến về phía mình, ánh đèn chói mắt. Tôi lấy hết sức ngóc đầu dậy “Xe ôm, xe ôm!”.


Chiếc xe đỗ xịch trước mặt, đúng là xe ôm thật. Xe ôm xăm xoi một lát rồi hất hàm:


- Ăn sương hả? Sao ra nông nỗi này?


- Anh ơi, làm ơn đưa em về ngõ Y nhà X.


- Được thôi.


- Anh lấy bao nhiêu tiền, về đó em sẽ trả.


Gã xe ôm nhìn vào bộ ngực đang phập phồng của tôi, cười khoái trá:


- Thôi, gái ăn sương. Cho nhau một tí đi, trong lúc hoạn nạn thế này, tiếc gì của bọ. Tôi không lấy tiền.


- Ông ăn nói kiểu gì đấy? Đừng có tưởng. Tôi gay gắt – Đây không phải…


- Không đồng ý thì thôi, đây đi kiếm đứa khác, cần đếch gì? Đúng là đồ giẻ rách còn đòi lành cơm!


Nói xong gã rồ máy lao đi.


Tôi tuyệt vọng, gục xuống. Mãi sau có một bác bán hàng rong. Thấy tôi, ông dừng lại.


- Này cháu, làm sao thế? Để ta giúp cháu nào. Sao ra nông nỗi này?


- Bác ơi, tại sao không ai giúp cháu, dù cháu thấy nhiều người trông rất nhân hậu?


- Ta hiểu rồi, chỗ này, ngày thường vẫn có rất nhiều cô gái hành nghề vẫy khách. Chắc người ta ngại.


Tôi ngồi lên xe đạp của ông, đưa tay đỡ bụng mình. Chợt thấy niềm vui ùa về. Học cách Hoàn, kiếm một niềm hy vọng, dù mong manh. Sau chuyện vừa rồi, tự nghĩ càng phải trân trọng nó. Sau này, nó sinh ra phải để nó hát trong hồn nhiên, hưởng những gì đáng thuộc về nó.


Có thể, sau chuyến xe đạp này, tôi phải tìm thấy điều thực sự cần cho mình…


HẾT.


______________________________________


Tác phẩm: Gái điếm (Truyện ngắn của nhà văn Nguyễn văn Học)


Nguồn: 24H.COM.VN

 

Web Design Technology blogs [ itdl ] Auto Backlink

HomeBlog ArchiveServicesLink2MeContactSubmit your PostPost RSS

Copyright © 2012 [ itdl ] Just for Share. Designed by Ngoc Luong - Freelancer

Best view in Chrome 11+, Firefox 5+ with resolution 1024 x 768 pixel. Powered by Blogger.