Cha tôi
“Thiên đường cũng chẳng là gì nếu ở đó không có chỗ cho trái tim ngự trị” - Amy Lowell."
Khi tôi 4 tuổi: “Cha là người có thể làm bất cứ điều gì.
Tôi 5 tuổi: “Cha là người biết tất cả mọi thứ”.
Tôi 6 tuổi: “Cha tôi thông minh hơn cha bạn”.
Tôi 8 tuổi: “Cha không biết chính xác tất cả mọi thứ”.
Tôi 10 tuổi: “Ngày thơ ấu của cha, mọi thứ hẳn là khác bây giờ lắm”.
Tôi 12 tuổi: “Ồ, đương nhiên, cha chẳng biết gì về điều đó cả. Cha không còn nhớ về thời thơ ấu nữa”.
Tôi 14 tuổi: “Đừng có để tâm tới cha tôi làm gì. Ông thật là lạc hậu!”.
Tôi 21 tuổi: “Cha tôi ư? Ôi trời, ông không theo kịp thời đại đâu”.
Tôi 25 tuổi: “Cha có biết chút chút về điều đó, vì ông đã trải qua rồi”.
Tôi 30 tuổi: “Có lẽ chúng ta nên hỏi xem cha nghĩ gì về chuyện này. Dẫu sao, ông cũng có nhiều kinh nghiệm”.
Tôi 35 tuổi: “Tôi sẽ không làm bất kỳ điều gì mà không hỏi qua ý kiến của cha”.
Tôi 40 tuổi: “Làm thế nào mà cha lại xoay xở được việc ấy nhỉ? Cha quả thật thông minh và đầy kinh nghiệm”.
Tôi 50 tuổi: “Tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để được gặp cha ngay lúc này, để tôi có thể chuyện trò với ông. Thật tệ, tôi đã không đánh giá cao sự thông minh của cha. Lẽ ra, tôi đã có thể học hỏi được rất nhiều từ cha”.
5 phút
Trong công viên, trên ghế dài gần sân chơi thể thao, người phụ nữ ngồi cạnh người đàn ông.
- Con trai tôi kìa - Người phụ nữ nói và bà chỉ một cậu bé mặc áo đỏ đang chơi cầu trượt.
- Nó xinh thật - Người đàn ông cười, rồi nói - Còn kia là con gái tôi. Cháu mặc chiếc váy màu trắng và đang đi xe đạp. - Rối ông nhìn đồng hồ, cất tiếng gọi cô con gái - Melissa, đến giờ về rồi !
Cô bé vòi vĩnh :
- Năm phút nữa thôi bố nhé ! Chỉ năm phút thôi mà !
Ông bố gật đầu và Melissa tiếp tục chạy xe một cách thích thú. Năm phút trôi qua và ông lại gọi con. Lại một lần nữa Melissa nài nỉ :
- Bố ơi, năm phút nữa nhé !
Ông bố cười rộng lượng. Người phụ nữ ngồi cạnh cũng mỉm cười và khen ông :
- Anh đúng là một ông bố dễ tính và kiên nhẫn.
Người đàn ông cười thật buồn và kể :
- Con trai lớn của tôi, Tommy, đã mất trong một tai nạn giao thông vào năm ngoái khi đang tập xe ở gần đây. Tôi chưa bao giờ có nhiều thời gian dành cho cháu dù chỉ là năm phút. Tôi không bao giờ muốn lập lại lỗi lầm đó với Melissa. Melissa nghĩ là cháu có thêm năm phút để chạy xe, nhưng thực sự thì tôi mới là người có thêm năm phút để nhìn cháu chơi đùa.
Cuộc sống là tạo ra những khoảnh khắc hạnh phúc cho chính mình. Vậy niềm hạnh phúc nhất của bạn là gì ? Hãy dành năm phút mỗi ngày cho người mà bạn thương yêu. Hãy tin rằng điều đó cũng sẽ đem lại hạnh phúc cho chính bạn...
Vết sẹo tình yêu
Vài năm trước, trong ngày hè nóng nực ở miền nam Florida, một cậu bé đã ra hồ phía sau nhà để bơi. Vội vã muốn đắm mình vào dòng nước mát, cậu lao nhanh ra cửa, cởi bỏ hết tất, giầy, áo trên người, lao xuống nước mà không biết rằng giữa hồ, một con cá sấu đang tiến về phía cậu.
Mẹ cậu bé đang trong nhà nhìn ra cửa sổ thấy cảnh tượng hãi hùng thì hoảng hốt, bà lao ra, la thất thanh. Nghe thấy tiếng, cậu bé hối hả bơi quay đầu lại theo hình chữ U về phía mẹ.
Nhưng quá muộn rồi, con cá sấu đang bơi tới sát cậu. Người mẹ chỉ kịp kéo con trai khi con cá sấu cắn nát chân cậu.
Một người nông dân tình cờ qua đó, nghe thấy tiếng kêu, đã chạy tới bắn chết con cá sấu hiểm ác. Thật kì diệu, sau một vài tuần điều trị trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Tuy nhiên, sự tấn công dã man của con cá sấu khiến cậu không thể tránh khỏi có vết sẹo lớn ở chân.
Và, tay cậu cũng có những vết sẹo vì móng tay của mẹ hằn lên khi cố gắng kéo con trai thoát khỏi nanh vuốt con vật hung dữ.
Các phóng viên nhà báo đến phỏng vấn cậu sau khi xuất viện, họ muốn xem vết sẹo. Cậu bé liền giơ chân lên cho mọi người xem. Và cậu cũng cho họ xem những vết sẹo ở tay với vẻ tự hào: “Cháu có những vết sẹo này bởi vì mẹ đã cứu sống cháu”.
Có những vết sẹo đau đớn, làm ta xấu xí. Tuy nhiên có những vết sẹo là bởi vì chúa đã không để ta ra đi trong cuộc đấu tranh vật lộn với khó khăn, nguy hiểm.
Chuyện về một loài chim vô danh
Có một loài chim mà khi lớn lên, muốn bay được thì phải ăn thịt chim mẹ. Và tất nhiên, chim mẹ luôn mong một ngày nào đó chim con có thể tự mình cất cánh bay cao; Vì thế chim mẹ đã không do dự tình nguyện để chim con ăn thịt mình…
Thuở ấy con còn nhỏ lắm, chưa hiểu hết được ý nghĩa của câu chuyện. Mỗi lần Mẹ kể xong, con thường ôm lấy Mẹ “phán xét”: “Chim mẹ thật ngốc nghếch Mẹ nhỉ, sao lại để chim con ăn thịt? Mà chim con cũng thật vô tình, sao nỡ ăn thịt chim mẹ?!”. Mẹ cười thật hiền: “Ừ, tất cả chim mẹ đều ngốc nghếch thế con ạ!”. Nói với con đấy mà như không phải nói với con đấy, lại như nói với chính Mẹ vậy. Chỉ đến giờ, khi trưởng thành con mới thực sự hiểu hết ý nghĩa của câu chuyện về loài chim vô tình ngày xưa Mẹ kể.
Con chưa làm mẹ, chưa có sự trải nghiệm như Mẹ nhưng cuộc sống của Mẹ, của những người xung quanh đã giúp con hiểu được nhiều điều. Cô bạn thân, sinh con chưa được 3 tháng than phiền không hiểu sao tóc dạo này hay rụng! Đi khám, bác sĩ bảo đó là hiện tượng bình thường. Sau khi sinh con, khí huyết thuyên giảm, thêm vào đó còn phải cho con bú, phần lớn dinh dưỡng đều được con trẻ hấp thụ nên… Chợt nhớ đến Mẹ, tóc Mẹ không còn được dày, không còn óng mượt như thời con gái. Lỗi do con, tại con tất cả phải không Mẹ? Da Mẹ cũng sạm đi, dáng vẻ “thắt đáy lưng ong” thuở nào cũng không còn sau khi sinh con. Tại con, tại con tất cả phải không Mẹ? Trong những đêm không ngủ của Mẹ, có bao nhiêu đêm Mẹ thức vì con? Có lẽ nhiều, nhiều lắm, Mẹ nhỉ?!
Trẻ mới sinh giờ giấc ăn ngủ thất thường. Ngày ngủ, đêm khóc quấy. Nhất là khi trẻ mọc răng sữa, đau ốm. Mẹ đã thức trông con bao nhiêu đêm rồi Mẹ yêu ? Mắt Mẹ quầng thâm vì thiếu ngủ, những vết chân chim ngày một dày, ngày một nhiều lên, bao nhiêu phần là do con hả Mẹ ? Trong cuộc đời của Mẹ đã có biết bao nhiêu cây số “đi bộ trong đêm” để ru con ngủ ? Ba kể hồi nhỏ có lần con sốt mọc răng, ai bế, ai dỗ cũng không được, ngoài Mẹ và suốt mấy đêm liền Mẹ đã phải thức ôm con đi đi lại lại trong nhà (vì cứ dừng lại, con liền khóc!). Từ khi sinh con cho đến khi con khôn lớn, chưa có ngày nào, giờ nào Mẹ thôi lo lắng cho con.
Người ta thường bảo tình yêu của cha mẹ đối với con cái thật đáng kính. Với con, tình thương của Bố Mẹ dành cho chúng con còn thật đáng thương nữa ! Không thương sao được khi những gì tốt nhất, đẹp nhất Bố Mẹ đều dành cho con. Không thương sao được khi Mẹ ăn không dám ăn, mặc không nỡ mặc, tất cả chỉ muốn để dành cho chúng con ! Không thương sao được khi có món ăn ngon nào Mẹ cũng nhắc “khổ thân con gái, đi học xa những món ngon thế này lại không được ăn!”… Không thương sao được khi Mẹ luôn nhắc “con gái đã xa nhà một tuần”, “con gái đã đi được hai tháng mười hai ngày”, “còn hai tháng nữa con nó sẽ về chơi Tết”…
Con đã lấy đi của Mẹ tuổi thanh xuân, lấy đi của Mẹ nhan sắc! Con đã trả lại Mẹ được gì, ngoài những vết chân chim bên khóe mắt của Mẹ, đã đền nghĩa Mẹ được gì, ngoài những lo toan chồng chất lo toan trên vai Mẹ? Mẹ có khác chi chim mẹ “ngốc nghếch”, hy sinh cả đời cho chúng con? Và con, con cũng đâu khác chim con “vô tình”!
Cầu mong những chim mẹ “ngốc nghếch” đều có được những chim con “vô tình” nhưng lại thật… có tình! Cầu mong những chim con đó có thể sải cánh thật rộng, bay thật cao, thật xa như tấm lòng chim mẹ hằng mong đợi.
2 người mẹ
on ơi, Mẹ kể con nghe. Ngày xửa ngày xưa, có hai người phụ nữ không quen nhau. Một người con đã quên, một người con đang gọi là Mẹ. Hai cuộc sống khác nhau làm nên cuộc sống của con. Một người đã trở thành ánh sao soi đường con đi. Một người đang là mặt trời cho con sưởi ấm.
Người thứ nhất cho con sự sống, người thứ hai dạy con cách sống.
Một người cho con quốc tịch, một người cho con họ tên.
Một người cho con tài năng, một người cho con đích đến.
Một người cho con xúc cảm, một người vỗ yêu nỗi sợ của con.
Một người nhìn thấy nụ cười đầu tiên xinh đẹp của con.
Một người lau khô những giọt nước mắt khi con khóc.
Một người tìm cho con một tổ ấm mà bà không thể cung cấp cho con.
Một người thì mở rộng đôi tay đón con vào tổ ấm ấy.
Bây giờ, nước mắt lưng tròng, con hỏi mẹ (câu hỏi muôn đời, muôn năm chưa có lời đáp).
Di truyền và môi trường: đâu là nguồn cội của con.
Mẹ chẳng biết đâu là nguồn cội, mẹ chỉ biết đó là hai dạng khác nhau của tình yêu.
Xin hãy nói yêu con
Ông không thể nào quên được cái ngày đứa con trai đầu lòng của ông suýt bị tai nạn nghiêm trọng. Nó chỉ mới biết lái xe nên tay lái chưa vững và chính điều này đã khiến ông thêm lo lắng.
Ngay ngày hôm sau, nó xin phép ông ra ngoài. Ông bảo: “Con lái xe cẩn thận đấy!”. Nó quay lại nhìn cha tỏ vẻ chán nản và hỏi: “Sao cha cứ chỉ nói mỗi một câu thôi?”. “Nói cái gì?”. “Thì lái xe cẩn thận. Cứ như là cha không tin tưởng con vậy”.
Ông giải thích: “Không phải đâu con trai. Không phải như thế đâu. Đó chỉ là cách cha muốn nói “cha yêu con” mà thôi”.
Nhưng nó vẫn không đồng ý: “Vâng, nếu như cha muốn nói cha yêu con, cha cứ nói ra. Cha nói cách đó, con không thể liên tưởng được”.
Ông ngập ngừng: “Nhưng, nếu như lúc ấy có mặt bạn con thì sao? Nếu cha nói “cha yêu con”, có thể con sẽ ngại ngùng”.
“Trong trường hợp này, cha hãy đặt bàn tay lên chỗ tim và con cũng sẽ làm giống như thế”- nó đề nghị.
Ông xúc động vì con trai ông muốn biểu hiện tình yêu của nó. Ông nói: “Cha con mình thỏa thuận thế nhé!”.
Mấy hôm sau, nó lại chuẩn bị đi ra ngoài, lần này có một người bạn đi cùng. Nó hỏi ông: “Cha cho con mượn chìa khóa xe nhé?”.
Ông trả lời: “Được. Con đi đâu vậy?”.
- “Con ra phố”.
Ông đưa chìa khóa xe cho nó và bảo: “Con này, con đi chơi vui vẻ nhé!”. Ông nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực chỗ gần trái tim. Nó cũng làm như thế. “Chắc chắn rồi cha ơi!”.
Ông nháy mắt với con. Nó quay lại phía ông và thầm thì: “Nháy mắt không nằm trong thỏa thuận giữa cha và con đâu đấy”. Nói rồi, nó nhanh nhẹn quay đi.
Nổ máy xe, nó nói: “Cha ơi, cha hãy nhìn đây”. Và nó nháy mắt...
Cha vẫn sẽ luôn bên con
Đây là một câu chuyện cảm động từ một trận động đất lớn tại Mỹ năm 1989. Cơn chấn động chết người này đã làm nhiều người tử vong chỉ trong chưa đầy bốn phút.
Trong cơn hỗn loạn của trận động đất, có một người cha đang chạy xe đến trường để đón con trai mình. Khi ông tới nơi thì ngôi trường đã tan thành bình địa.
Đứng quan sát những gì còn sót lại của ngôi trường, người cha nhớ lại lời hứa với con trai: “Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cha vẫn sẽ luôn bên con”. Nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt ông. Cảnh vật sao trông vô vọng quá, nhưng ông không thể thất hứa với con được. Nhớ phòng học của con trai nằm ở cuối góc bên phải của ngôi trường, ông vội chạy tới và bắt đầu đào bới đống đổ nát.
Khi ông đang đào, những người cha người mẹ đau khổ khác cũng vừa chạy đến kêu gào thảm thiết: “Trời ơi con trai tôi!”, “Ôi con gái của tôi!”. Họ vừa cố kéo người cha ra khỏi đống đổ nát vừa nói: “Đã quá trễ rồi!”, “Chúng chết cả rồi!”, “Ông không thể làm gì được nữa đâu!”, “Về nhà đi!”. Ngay đến viên cảnh sát và người lính cứu hỏa cũng khuyên ông tốt hơn hết là nên về nhà. Ông nói với những người đã ngăn cản mình: “Mọi người có tính giúp tôi không?”. Họ không trả lời ông và ông lại tiếp tục đào bới, quăng từng viên gạch ra ngoài để cứu con trai mình.
Người đàn ông này cứ đào bới như thế suốt tám tiếng đồng hồ, rồi 12 tiếng, rồi 24 tiếng và rồi đến 36 tiếng. Cuối cùng, ở tiếng thứ 38, khi ông đẩy được viên đá lớn nhất ra ngoài, ông nghe giọng nói của con trai. Ông thét gọi tên con “Armand!” và có tiếng trả lời ông: “Có phải cha không? Con đây nè cha!”.
Rồi cậu bé nói thêm: “Con bảo mấy bạn đừng lo lắng. Con nói với tụi nó nếu cha còn sống, nhất định cha sẽ tới cứu con và khi cha cứu con, tụi nó cũng sẽ được cứu. Cha đã từng hứa với con “dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cha sẽ vẫn luôn bên con!” và cha đã ở đây. Cha đã giữ lời!”.
Chữ viết trên tường
Một người mẹ mệt mỏi trở về từ cửa hàng bách hóa, kéo lê túi thực phẩm qua cửa bếp. Cậu con trai tám tuổi đang đợi chị về, lo lắng kể cho me nghe về việc đứa em trai nó đã làm:
- Khi con đang chơi ở ngoài kia còn bố thì gọi điện thoại, em đã lấy sáp màu viết lên tường, lên chỗ giấy dán tường ở phòng mẹ mà mẹ vừa mới mua ấy ạ. Con đã bảo nó là mẹ sẽ rất tức giận nếu phải dán lại chỗ giấy đó.
Bỏ túi đồ ra, với những bước chân kiên quyết, chị đi về phía phngf đứa con trai nhỏ, nơi cậu bé đang trốn. Chị gọi cả họ tên đầy đủ của con trai lúc bước vào ppòng. Còn cậu bé thì run lên, nó nghĩ, hẵn là ngày tận số của nó đã đến. Trong mười phút tiếp theo, người mẹ chỉ than vãn, càu nhàu về chỗ giấy dán tường đắt tiền và chị đã phải giữ gìn như thế nào, về tất cả những phiền toái, tốn kém vì phải sửa lại. Càng mắng mỏ, chị càng tức giận. Ra khỏi phòng con trai, tâm trạng rối bời, chị bước những bước nặng nề về phòng riêng. Khi nhìn lên bức tường, người mẹ khóc. Trên tường là một trái tim lớn, bên trong viết dòng chữ "Con yêu mẹ"...
Giờ đây, tờ giấy dán tường đó vẫn được giữ nguyên như lúc người mẹ nhìn thấy, chỉ thêm một chiếc khung tranh rỗng được treo lên bao bọc lấy trái tim đó, như để nhắc nhở người mẹ hãy dành thời gian đọc những dòng chữ con trẻ viết trên tường
Giàu và nghèo
Một người cha giàu có đưa con trai về vùng nông thôn chơi với ý định chỉ cho con mình thấy con người có thể nghèo đến mức nào. Họ ở một ngày một đêm tại trang trại của một gia đình vô cùng nghèo khổ. Khi trở về, người cha hỏi:
- Chuyến đi thế nào hả con trai?
- Thích lắm ạ, thưa cha!
- Con đã hiểu người ta có thể nghèo đến mức nào chưa? - Người cha hỏi.
- Rồi ạ!
- Vậy con học được gì nào?
Cậu con trả lời:
- Con thấy nhà ta chỉ có một con chó, họ có những bốn con. Chúng ta chỉ có một bể bơi ở giữa sân, còn họ có một con sông rộng mênh mông. Trong vườn nhà chúng ta thắp những bóng đèn nhập ngoại, vườn họ có cả một trời sao.
Khi cậu bé ngưng lời, người cha lặng đi không nói gì.
- Cảm ơn cha vì đã chỉ cho con thấy chúng ta nghèo đến mức nào!
Phải chăng tất cả đều tùy thuộc vào cách bạn nhìn mọi thứ? Bạn có thể có được tất cả của cải của mình mong ước, nhưng nếu tâm hồn bạn nghèo nàn, bạn sẽ chẳng có gì cả.
(Sưu tầm từ Internet)