[Truyện 18+] Tình yêu và tình dục (chap 1-10)

Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !
Lưu ý

Thứ I:Chuyện không dành cho những ai có suy nghĩ kiểu "tuổi teen thơ thẩn" với kẹo mút và gấu bông,ốp pa và ốp má,vâng vâng và vâng vâng.Nếu người đọc thuộc lứa tuổi trên(ý tôi nói là những người có kiểu suy nghĩ trên),vui lòng cân nhắc thật kỹ và tốt nhất là không nên đọc.Hiện tại tôi cũng vui lòng với căn hộ chung cư xin xắn của mình rồi,chẳng cần gạch hay xi măng để xây villa.

Thứ II: chuyện không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi,vì sẽ có một vài đoạn không phù hợp.

Thứ III: Nếu bạn là nữ,bạn tò mò với cái mác 18+?,bạn muốn đọc?,tốt nhất là cứ tránh những đoạn cuối ở phần 1,2,6. Và đừng bao giờ đọc truyện của tôi xong rồi thất vọng về nam nhi Đại Việt, đời còn nhiều thằng tốt chán có điều các người đẹp chưa thấy thôi.Tôi chỉ viết truyện để chia sẻ,không nhằm mục đích khoe khoang gì cả,ngu bỏ mẹ có gì mà khoe

Thứ IV: Tôi sẽ không comment chỉ cách tán gái trong thớt này,khỏi inbox mất công,bây giờ tôi ghét cái hạng đú bẩn ấy lắm.

Thứ V: Một lần nữa tôi long trọng tuyên bố: Tôi chả liên quan gì tới Liên Xô hay Mỹ cả,tôi quốc tịch Đại Việt,khỏi inbox share rau,ra chợ kiếm đầy

Thứ VI: cảm ơn bạn đã đọc 5 điều trên,đọc lại thêm một lần nữa nhé! Cảm ơn thật nhiều !

Tác giả toikhongyeuem - vOzForum




Phần 1: Uyển Văn, con gái của cô chủ nhiệm

Tôi đang ở nhà và ngồi trên chiếc ghế đá ngắm dòng người qua lại.Cảnh đêm Sài Gòn khá ồn ào với tiếng xe cộ chạy không ngớt và ánh đèn sáng rực một góc đường,xa xa thấy thoáng vài ku trẻ trâu đang thể hiện phong cách bằng việc phóng xe cà tàng như thằng khùng ra làn đường xe tải.Đêm nay đối với tôi cũng chỉ như mọi đêm khác :ngồi một mình,rít thuốc và hóng gió chờ tới giờ G.Chậu phong lan treo trên giàn cây tỏa ra một mùi thơm thật dụi nhẹ,nụ hoa e ấp nở trong đêm như dáng một thiếu nữ đang e thẹn khi lần đầu tiên gặp mặt người khác giới.Chợt,cái điện thoại đặt trên bàn reo ầm ĩ,kệ nó tôi cũng chẳng có hứng thú để nghe.

"Anh hứa sẽ đưa em đi suốt cuộc đời,mà sao không đưa được đoạn đường em đi.Anh nói sẽ ôm em khi gió đông về mà giờ đây một mình em đứng trong mưa"

Tiếng chuông ầm ĩ quá,và tôi chẳng thích ồn ào chút nào,đành nhấc máy thôi.Số của em Uyển Văn,tôi chợt buồn cười,chúng tôi chia tay cũng cũng lâu nhưng thỉnh thoảng em vẫn cố tìm cách liên lạc với tôi.Thật là một việc làm sai lầm,nhưng thôi,để xem em ấy nói cái gì.

_Alo! anh hả? nghe giọng em tôi đoán chừng em đang khóc
_Ừ!-tôi trả lời một cách uể oải
_Sao em gọi anh không bắt máy
_Anh bận

"Anh bận" là một câu trả lời mà tôi cho là hay nhất trong tất cả các câu trả lời.Nó vừa cho người nghe một lý do rất hoàn hảo mà không ai có thể bắt bẻ được:Ai mà chả bận,bận nên mới không liên lạc được chứ.Giống như hồi nhỏ,mỗi lần thầy cô hỏi:"Sao em không học bài",chúng ta có thể nói dối là:"thưa cô,hôm qua em bận chuyện nhà" nhưng thật chất là trong cái thời điểm đáng lẽ ra là học bài,chúng ta lại làm chuyện khác,chơi điện tử chẳng hạn.Sau đó, có thể chúng ta sẽ bị điểm kém đấy hay thậm chí là cả đánh đập,nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có lý do quá hoàn hảo để trở về bàn với vẻ mặt buồn buồn trong sự cắn rứt của thầy cô:"Có thể hôm qua nhà nó chuyện thật,hồi nãy mình nóng quá,kiểm tra mình cho điểm nó thoáng một chút" ,và "bận" cũng cho người trả lời một gợi ý rất thoáng:thiếu cha gì lý do cho việc "bận" mà ta có thể thay vào:bệnh,làm,học, vâng vâng và vâng vâng.

_Em muốn gặp anh nói chuyện cho rõ
_Không được đâu giờ anh đang bận chút việc

Đấy! một lần nữa câu trả lời hay nhất của tôi đã phát huy tác dụng,em chả có cái lý do gì mà phá hỏng buổi tối đang sắp hay tuyệt của tôi.Không lẽ em muốn anh hết "bận" để qua XH với em sao,nếu thế thì thôi,anh "bận" rồi!

_Vậy chừng nào anh rảnh ?

Một câu hỏi khá hấp dẫn,cũng như "bận" ai mà chả "rãnh" chỉ có duy nhất lý do:lúc nào thì rảnh.Thôi thì tôi cũng không phải hạn tuyệt tình vả lại cái đề tài nói "chuyện cho rõ "củng khá thú vị(hi vọng là không liên quan đến XH) nên tôi nhìn sơ qua cuốn sổ tay

_Tối thứ 5 tuần sau
_Thứ bảy chủ nhật anh làm gì
_Anh bận
_Anh làm gì mà bận
_Anh học bài
_Ừ!em chờ anh ở chỗ cũ
_Thôi!anh cúp máy đây

Chỗ cũ là chỗ nào? thôi tới đó rồi nhớ ra cũng được.Chợt tôi nhìn cái điện thoại,cũng iphone đây.Thú thật tôi cực kỳ ghét những cái điện thoại cảm ứng như thế này,cầm quét quét cứ như đàn bà và cả chiếc tay ga tôi đang chạy nữa,nó quá yếu so với chiếc Super Four chiến đang thu lu nằm một góc dưới nhà và xe tay ga cũng chỉ là một thứ bỏ đi đối với tôi trong những chuyến du lịch bụi dài ngày.Tôi mua chúng vì một lý do khá đơn giản:có vẻ gái thích mấy thằng cầm iphone đi tay ga chăng?

Rít một hơi thuốc,tôi nhớ lại em Uyển Văn,con của bà cô chủ nhiệm cũ,rất đẹp với thân hình đầy đặng,làn da trắng,khuôn mặt dễ thương,ba vòng đầy đặn và nhất là bầu ngực, lúc nào cũng căng phồng như thể muốn bứt tung cúc áo để nhảy ra.Hồi còn đi học,nghe hồi đó tụi bạn đồn là em cũng là một hot girl,tôi ngu sinh ngữ chả biết hot girl là gì,hot dog thì tôi vẫn ăn mỗi ngày nên tôi nghĩ chắc hot girl ăn ngon hơn hot dog.và có lẽ em cũng biết vậy nên lúc nào cũng khoác lên mình cái vẻ mặt kêu kỳ phát ghét.

Còn tôi! theo lời nhận xét của mấy bà cô giáo sinh là đẹp trai,thầy chủ nhiệm là tạm được,mấy thằng bạn là "bén".Có thể 12 bà mụ lúc nặn tôi cũng rảnh rang nên chăm chút cho tôi khá kỹ:răng khá đều,không hô không móm,khuôn mặt góc cạnh,lông mày khá rậm,mắt sâu,mũi cao và nhất là.... da tôi khá trắng(tôi cực ghét da trắng,nhìn giống gay quá mặc dù tôi có mọi cách để nó đen đi),người tôi cao hơn hẳn tụi con trai trong lớp,cơ cũng chắc(vì tôi là dân võ),tóc dầy và hơi dài kiểu như michael george trong bài careless whisper ấy.Nói chung hình hồi trẻ của ba tôi và tôi giống nhau như anh em sinh đôi.Tôi cũng không lấy điều đó làm gì đáng tự hào lắm,đẹp trai đâu mài ra ăn được,nhưng khổ nỗi gái lại thích thế.Ôi cái sự đời

Và em Uyển Văn cũng không ngoại lệ,Tôi nhớ lúc mới tán tỉnh ẻm,kêu lắm cơ.Tuy nhiên tôi ghét nhất cái thể loại mà cá độ coi cưa em này trong bao lâu,cưa em nọ trong bấy lâu,mẹ cái lũ rách việc,tôi không thích cá độ những chuyện ấy.Và bước ngoặt của tôi với Uyển Văn đã xảy ra,một đêm nọ tôi đang chat với Uyển Văn,nói chuyện mệt quá nên tôi quyết định làm luôn,tôi nhắn cho em một tin ngắn gọn

Tắt máy đi chơi

Đón Uyển Văn lúc hơn 8h tối tại đầu hẻm nhà em(Uyển Văn không thích mẹ em biết và tôi cũng thế).Đi dạo một hồi,tôi chở Uyển Văn lên quận 7 vào một quán cafe ,hai đứa dắt tay nhau vào phòng riêng.Nói chuyện hồi lâu,cái gì tới nó cũng tới,tôi nhìn em và nói:

_Mình biết coi bói đấy!
_Thật không? rồi Uyển Văn đưa tay cho tôi
_Mình không bói tay
_Vậy chứ bói gì? mắt Uyển Văn tròn xoe
_Bói đùi!
_Hả?
Và không để em từ chối,hai tay tôi đã đặt hẳn lên đùi em.Lúc đầu Uyển Văn cũng có ý định hắt tay tôi ra nhưng một lúc sau em để mặt tôi muốn làm gì thì làm.Da Uyển Văn thật mềm mại,tôi có cảm giác bàn tay tôi không đặt lên đùi một người con gái mà là đang mân mê trên một thảm nhung đắt tiền.Gương mặt Uyển Văn đỏ lên,người Uyển Văn nóng ran,bộ ngực phập phồng sau lớp áo mỏng lấm tấm mồ hôi càng làm cho tôi thêm động lực.Tôi ôm Uyển Văn vào lòng,hôn lên má,lên môi,cảm nhận mùi thơm từ cơ thể của em.Uyển Văn có vẻ như vừa thích vừa sợ,bàn tay đặt lên vai tôi vừa như muốn đẩy ra vừa như muốn kéo vào.Bàn tay tôi mân mê khắp cả người em,chỗ nào cũng nóng ran.Người Uyển Văn run lên bần bật,mắt em nhắm nghiền lại,miệng em thở dốc ra,tay em thả lõng xuống.Bộ ngực đầy đặng của em ép sát vào người tôi tạo một cảm giác mềm mại và thích thú.Chúng tôi hôn nhau thật lâu mà nói đúng ra là nấu cháo lưỡi.Tôi biết là ở đây mặc dù riêng tư thật nhưng cũng chẳng muốn làm chuyện đó bây giờ,tôi liền tính tiền và dẫn em vào một nhà nghỉ.

Lấy chìa khóa từ lễ tân lên phòng,trái với sự rạo rực lúc đầu,Uyển Văn giờ đây khá sợ,nhưng một nụ hôn thật sâu cũng có thể tiếp thêm cho em rất nhiều sức mạnh vào lúc này.Em nằm xuống nệm,tay nắm chặt mép gối mắt nhắm lại ra chiều sợ hãi lắm,em mặc sức để tôi tự do.Bắt đầu tôi cởi tất cả những gì em đang mặc trên người, để lộ ra những khoảng thịt trắng nõn mềm mại đầy gợi cảm.Thân hình đầy đặn và trần trụi của em dưới ánh đèn mờ quả thật có một sức mạnh đến ghê hồn."Anh hùng khó qua ải mỹ nhân" thật là đúng,mà tôi chả phải anh hùng nên càng khó mà cưỡng lại những ham muốn của mình.Bàn tay tôi một lần nữa mân mê khắp người em,cảm giác lâng lâng như người bước trên mây và có vẻ em cũng vậy,người em run lên theo từng cử động của bàn tay tôi,tôi cúi xuống hôn vào vành tai em,liếm nhè nhẹ lên đó.Lúc đó, cả người em lại nóng ran lên,hơi thở có chiều nặng hơn và mệt mỏi hơn.Tôi biết là đã đến lúc,tôi vớ vội cái comdom trong bóp.Khi tôi chuẩn bị vào,em khóc và cố gắng đẩy tôi ra một cách yếu ớt và nói:

_Anh có yêu em không?
_Có chứ

Mặc cho em nói,tôi vừa hôn em vừa thích thú tiếp tục công việc của mình.Em giờ đây có lẽ cũng giống tôi,em thả lỏng để tôi tung hoành trên người em,mân mê bộ ngực đầy đặn và đẹp tuyệt vời,đẹp hơn tất cả những tuyệt tác khỏa thân của các danh họa vĩ đại mà tôi từng thưởng lãm.Tay em vẫn bấu chặt vào mép gối,mặt em lúc này có vẻ rất đau đớn,đùi em khép chặt và nhiều thứ cũng bắt đầu khép lại,hai dòng nước mắt của em cứ trào ra ngoài.Một chút máu chảy nhỏ giọt lên tấm nệm trắng.Vậy tôi là người đầu tiên của em rồi.Xong việc,tôi ngồi mồi thuốc hút còn em thì vẫn nằm đó và khóc,phải dỗ mãi em mới chịu nín.Và một lần nữa em nhìn vào mắt tôi và hỏi:

_Anh phải có trách nhiệm với em

Tôi cười và nhẹ nhàng hôn lên môi em,"Trách nhiệm" em nên tra từ điển tốt hơn là hỏi anh.Nhìn đồng hồ,bây giờ đã hơn 10h và có lẽ chúng tôi nên về.Tôi chở em giữa cái lạnh của một tối mùa thu,em ôm chầm lấy tôi,dụi đầu vào lưng tôi,thi thoảng đấm bùm bụp vào đấy.Trước khi chia tay ở đầu hẻm,em còn tinh nghịch đùa giỡn với mái tóc dài đen tuyền của mình, nhìn tôi âu yếm và nói:

_Anh không yêu em là em giết anh chết

.....

Chúng tôi làm chuyện đó chỉ cách ngày sinh nhật thứ 16 của em đúng 4 ngày,còn tôi lúc ấy đã 17 tuổi


Chương 2: Tôi trễ cuộc hẹn với em Hạnh rồi


Chiếc điện thoại trên bàn vang lên bản nhạc "xin lỗi tình yêu" làm cho tôi giật mình và hình ảnh em Uyển Văn cũng đã biến mất.Nhìn vào màn hình,chết cha,trễ hẹn với Hạnh rồi.Tôi bắt máy,một giọng nói hờn dỗi vang lên:

_Anh đang làm gì vậy! em chờ anh nãy giờ
_Ừ! anh có chút việc bận,anh tới liền nè

Thay vội bộ đồ đã ủi sẵn,tôi leo lên cái con heo màu mận chín,nhìn nó thở dài và chạy nhà Hạnh.Em Uyển Văn làm tôi quên mất em Hạnh,hài

Hạnh là cô bé quê ở đâu đó trên mảnh đất miền Trung,lên Sài Gòn trọ học.Tôi chỉ nhớ đến thế vì lúc em đang mải nói về những cánh đồng lúa quê em thì tôi đang bận ngắm 2 cái đèn lồng đang căng tràn nhấp nhô sau cái áo thun rẻ tiền của em.Em đang học Đại Học Sư Phạm với ước mơ ra trường sẽ về lại quê mình thắp sáng tương lai cho thế hệ mai sau.Tôi cũng hy vọng thế!.Em có thể không xin xắn bằng em Uyển Văn nhưng cũng có thể gọi là đẹp.Mặc dù miền Trung nắng gió nhưng nước da của em không tới nỗi đen thui như mấy ông cùng quê em mà tôi hay gặp,em có nước da bánh mật rất khỏe khoắn,gương mặt hồn nhiên,đôi mắt tin nghịch và cái miệng duyên dáng được đặt trên một thân hình nhỏ nhắn nhưng cân đối với ba vòng hiện ra rõ rệt.Tôi quen em trong lúc đang đứng chực trước cổng Sư Phạm kiếm thằng bạn rủ cafe.Em lúc đó đang dắt cái xe đạp cà tàng bể bánh của mình ra khỏi trường,tôi bị choáng ngợp bởi cái áo dài màu xanh lơ bó sát cơ thể căn tròn của em làm nổi lên những đường cong tuyệt mỹ cộng với mái tóc bồng bềnh trong gió và nụ cười thật tươi.Không thể nào tôi bỏ lỡ được nhưng cũng chẳng cần thằng bạn lấy info,tốt nhất là mình tự làm.Nếu các bạn nghĩ tôi là một thằng "bắt cá hai tay" thì các bạn lầm to,lúc tôi tán em Hạnh thì tôi đã kịp goodbye một em bên học viện Hàng Không rồi nên lúc ấy tôi vẫn còn cô đơn.

_Anh làm gì mà thừ người ra vậy-em Hạnh nói với tôi bằng một giọng miền nam rõ rệt
_Không có gì! anh bận chút
_Bận gì?
_Nghĩ về em!-câu này tôi nói thật lòng
_Xạo

Và chúng tôi tiếp tục câu chuyện đang dang dở của mình,mà thật ra thì chỉ có mình em nói còn tôi thì đang bận ngắm cái khác hay hơn.Quán này mở nhạc cũng chất phết:

"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cũ,bàn tay em mấy thuở mắt xanh xao",

Giọng ca Khánh Ly vẫn có một sức hấp dẫn đến tuyệt vời qua thời gian,đến nỗi ngày nay vẫn có kẻ say đắm giọng hát của bà dù tuổi đời hắn còn thua cả tác phẩm xa lắc.Nhạc hay,quán cũng đẹp vì được trang trí bằng những khóm hoa cắt tỉa công phu,ở mỗi bàn cũng có một cái lọ hoa nhỏ màu trắng với một cành hồng e ấp ở trong.Dại gì mà không gọi một ly cafe phin nhỉ? Mùi cafe cũng thơm ác làm tôi quên cả sự hiện diện của em Hạnh và cả cái ý định làm gì em ấy tôi nay nữa.Mặc,giờ tôi không còn cảm giác của một con thú săn mồi nữa mà hình như tôi chỉ là con thú nhỏ bị thương đang tìm mọi cách chạy trốn.Hình ảnh về mối tình đầu của tôi vươn theo làn khói thuốc len lỏi xâm nhập vào đầu óc khiến cho bao ham muốn dục vọng của tôi như tiêu tan cả,tôi chỉ là một kẻ thất bại đang bầu víu tìm lấy cái phao cứu sinh của cuộc đời.
_Cũng tối rồi,thôi mình về đi em
_Anh giận em chuyện gì hả
_Không!
_Chứ sao mà anh đòi về sớm vậy
_Anh bận

Tôi chở Hạnh về trong sự im lặng của hai đứa.Trên đường đi,chỉ có tiếng xe chạy,tiếng gió rít mang theo hơi lạnh phả và mặt tôi,một hạt cát nào đấy vô tình bay vào mắt khiến cho một giọt lệ của tôi chực trào ra ngoài.Tôi không chở Hạnh về nhà,mà thực ra tôi cũng không định như vậy,tôi cứ kéo ga mải miết trên khắp các nẻo đường,đi một cách vô định,đi như thể tôi đang chạy trốn,mà tôi chạy trốn cái gì mới được chứ.Tôi không rõ,chỉ biết siết ga mãi miết.Cơn gió vô tình thổi vào mái tóc tôi làm nó lất phất trước mặt càng làm cho thêm cung đường thêm mờ ảo.Tại sao cuộc đời lại cướp mất đi người tôi yêu quý nhất khiến tôi trở thành một con người tội lỗi đến thế này,tại sao ông cho tôi một giấc mơ đẹp tuyệt vời rồi vội vàng hất đổ nó trong khi tôi còn đang đắm chìm trong men say hạnh phúc?quá nhiều câu hỏi tại sao,quá nhiều thứ tôi không thể hình dung được.Mắt tôi nhòe đi bởi những kỷ niệm của một thời tôi yêu thật trong sáng với một mối tình đau khổ vốn từ lâu tôi cố chôn chặt trong lòng để nay nó lại phá tung cánh cửa tối tăm của sự yên lặng để từ từ bóp nát trái tim tôi.Dừng xe lại thì tôi thấy mình đã ở xa thành phố lắm rồi! Hạnh vẫn ngồi sau xe,đôi mắt ướt đẫm nhìn tôi không nói một lời nào,đồng hồ đã điểm hơn 2h sáng,lúc này nhà trọ của em đã đóng cửa lâu rồi.Tôi dẫn em vào một nhà nghỉ với ánh mắt e dè của em.Chúng tôi nhận phòng,tôi như con thú say mồi lao vào thân hình nhỏ bé của em,em không có bất kỳ một sự kháng cự nào cứ mặc nhiên như đó là chuyện phải xảy đến.

Tôi vật em ra giường,cởi hết tất cả những gì em đang mặc.Bàn tay tôi sờ mó khắp người em một cách đầy thô bạo.Em vẫn nằm im mặc cho tôi mãi miết mơn trớn em,tôi hôn vội vã lên mái tóc,lên trán,lên cằm lên môi của em.Em ôm tôi vào lòng,để cho tôi mặc sức.Em bây giờ đang nhắm mắt lại,người em nóng ran lên,môi em nhấp nháy.Giờ đây cả người em như một khối bột,nằm im mặc người khác nhào nặng.Tôi ôm em,hôn lên ngực em,mân mê cả những phần nhạy cảm của em làm cho em cảm thấy hơn đau đớn.Và chúng tôi đã làm chuyện ấy em cũng khóc,khi tôi nhận biết rằng mình là may mắn người đầu tiên em quan hệ.Em nằm vật ra giường,thở hổn hển,tôi ôm em vào lòng,như ôm cả những kỷ niệm buồn bên trong đấy.

Tôi với em ngủ với nhau tới sáng,tôi ôm em vào lòng cứ ngỡ đang ôm người con gái mà tôi hận thù nhất trên đời.Có lẽ em không biết vậy,em vẫn còn ngủ nhưng đôi môi em nở một nụ cười thật hạnh phúc.Cái hạnh phúc em đang theo đuổi mong manh quá em à! Anh lỗi em,nhưng anh không thể yêu em được,trong trái tim anh chỉ có duy nhất một bóng hình của một người con gái khác,không phải em,không phải Uyển Văn,không phải những người mà anh từng ngủ chung.Bóng hình nhạt nhòa nhưng cũng quá sâu đậm.Em thức giấc,hôn nhẹ lên má tôi một cái hôn bất ngờ đầy tình cảm(đối với em) còn tôi cũng chỉ cảm thấy như bao nhiêu cái hôn mà những người con gái khác đã dành cho mình.

Tôi chở em về nhà,còn tôi một mình lang thang trên con đường của mình bỏ mặc cái cái điện thoại đang réo om sòm của thằng bạn kêu đi học,nơi đó chỉ còn một chỗ dành cho một người đã đi xa khỏi cuộc đời tôi.Quán cafe quen thuộc,chỗ ngồi quen thuộc, nhạc quen thuộc,cafe quen thuộc... cứ như đây mới chính là nhà của mình chỉ khác một điều là cái ghế ngồi đối diện với tôi trống trải quá...


chương 3 : Trở về bản chất cũ


Một tuần lễ tôi nằm vật ra giường với bao nhiêu nỗi đau giằng xé, tất cả lịch hẹn tôi đã cancel gần hết.Chưa bao giờ tôi thấy mệt mỏi như lúc này,mọi vật xung quanh tôi không ngừng quay tròn phụ họa với cái máy lạnh và đầu đĩa đang mở hết công suất.Nhìn lên vách,cây đàn cũ cũ tôi nằm chỏng chơ ở đó vì đã lâu rồi tôi không động tới âm nhạc.Giấc ngủ tôi chập chờn nửa mê nửa tỉnh,hình bóng của những người con gái đi qua đời tôi cứ ẩn hiện như làng sương sớm ở một nơi lạnh lẽo.Những ánh mắt hờn trách,căm thù đang bám chặt lấy tôi thiêu đốt tâm trí tôi.Tôi ngồi bật dậy,thở hổn hển,mồ hôi đầm đìa bước vội xuống nhà.Sực nhớ tôi cũng chưa ăn uống gì,bới vội chén cơm,nhìn ra sân,chiếc motor đang im lìm nằm đó nhìn tôi như cảm thông,nó là chiếc xe mừng tôi đậu đại học.Dắt xe ra khỏi nhà,tôi phóng ra ngoại thành,nghe tiếng chuông điện thoại:Uyển Văn.Tôi nhớ lại cuộc hẹn với em ấy,để xem em ấy nói gì

Quán cafe này là cái quán mà em hay gặp tôi từ hồi còn yêu nhau,mà nói đúng hơn là cái hồi tôi còn lợi dụng em,tất nhiên là không phải chuyện tiền bạc.Em là người con gái có thể nói là còn yêu tôi nhất,chăm sóc tôi nhiều nhất.Giờ gặp lại em,em cũng chẳng khác xưa lắm.Duy chỉ có đôi mắt là không còn vẻ hồn nhiên ngây thơ như ngày đầu tôi mới gặp mà hôm nay trông nó thật buồn và mệt mỏi.Em ngồi chờ tôi từ bao giờ,hôm nay em đẹp thật,gương mặt xin xắn của em điểm xuyết thêm đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi nửa quan tâm nửa trách móc.Hôm nay,em bận một bộ đồ màu trắng,im lặng trong một góc khuất nhìn tôi từ lúc tôi mới đăt chân vào.

_Em vẫn ổn chứ-tôi nói mà nghe cổ họng mình nghẹn đắng
_Anh ác lắm,sao ra đường xe không cán chết anh đi -em vừa nói vừa quay mặt đi, nước mắt chực trào ra ngoài
_Ừ!cái gì cũng là lỗi tại anh hết-tôi vừa nói vừa cúi gầm mặt xuống

Em nhìn tôi,đôi mắt thật buồn,rồi chợt nhìn xa xăm.Không gian đây yên tĩnh quá mà tôi với em lại ngồi trên một góc khuất người.Nếu bình thường thì tôi đã giở trò bói đùi ra nhưng hôm nay lại khác,tôi đến đây với tư cách là một tội nhân mong chờ sự tha thứ của em.

_Em có người khác rồi chứ? Tôi hỏi em mà không dám nhìn vào trực diện
_Anh là đồ khốn nạn! anh nghĩ ai dám đến với tôi nữa khi biết chuyện giữa tôi với anh,anh...anh

Rồi em khóc,nước mắt em chảy đầm đìa trên khuôn mặt thanh tú khiến cho người ta nao lòng.Tôi nhớ lại lúc tôi và em chia tay nhau lần đầu tiên,em đã khóc sướt mướt năn nỉ tôi hết lời nhưng vì lúc đó trường mới có em lớp mười khác rất đẹp nên tôi bỏ rơi em để chạy theo người mới và cả hơn 6 lần sau nữa,vẫn kịch bản cũ em vẫn khóc sướt mướt và tôi vẫn vui vẻ ra đi,chán rồi lại tìm về em.

_Ừ! anh đang bị như vậy mà-tôi vẫn cúi gầm mặt xuống
_Anh là đồ đểu!
_Ừ!
_Anh là thứ bỏ đi!
_Ừ
_Anh giải thích cho tôi biết đi! Tại sao?
_Em muốn hỏi về vấn đề gì cơ?
_Tại sao anh bỏ rơi tôi hết lần này đến lần khác? Tôi làm gì sai à?
_Không!anh sai
_Anh biết tôi yêu anh thật lòng mà!
_Anh biết
_Vậy tại sao anh lừa tôi? giọng của em như nghẹn lại
_Anh lừa em chuyện gì?
_Vậy anh có yêu tôi không?

Tôi không biết trả lời câu hỏi này của em như thế nào.Em đang rất đau khổ và tôi không muốn em buồn bã thêm nữa.Ba tôi là một bác sĩ tâm lý,mặc dù tôi không theo nghề của ông như phần lớn các thành viên trong gia đình nhưng tôi đặc biệt hứng thú với các cuốn sách tâm lý .Dựa theo những gì sách nói đem đối chiếu với thái độ của em mà tôi đã xâu chuỗi từ nãy giờ.Nếu không trả lời câu hỏi cuối cùng của em một cách thật rõ ràng,nguy cơ em và cũng có thể là cả tôi sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà điều này thì không ai mong muốn cả.Ba tôi cũng hay nói:"Thà là một lời nói dối nhẹ nhàng hơn là một sự thật phủ phàng" nên tôi quyết định,nhìn vào mắt em và nói:

_Có!
_Em biết anh vẫn còn yêu em mà! ánh mắt của em long lanh lên trông thật hạnh phúc-Mình làm lại từ đầu nha anh,em hứa sẽ ngoan và nghe lời anh mà.

Lúc bấy giờ tôi chợt nhớ ra câu nói của ba tôi còn một vế nửa:"...Dành cho bệnh nhân sắp chết",trông em không có vẻ gì là sắp chết cả,trông tôi thì giống hơn.Vậy là tôi trở thành một thằng "bắt cá hai tay " sao? rồi em Hạnh sẽ nghĩ gì về tôi đây.Uyển Văn vẫn chưa hay biết điều gì cả,em nép sát vào người tôi đến nỗi tôi còn nghe tiếng tim của em đập thình thịch(điều này chứng tỏ em đang rất hưng phấn),em thấp hơn tôi 1 cái đầu nên đâu có thể nhìn lên và thấy cái mặt tôi đang méo xẹo cười buồn,lại sắp XH như mọi khi nữa đây.


Chương 4: ông anh ba của tôi


Nhớ lại cách đây cũng hơn 6 năm,khi tôi còn là một thằng học sinh lớp 10 hằng ngày cặm cụi đạp xe đến trường.Tôi yêu một người con gái,một người con gái mà tôi cho rằng đẹp nhất trên cõi đời này.Tôi cũng không chắc lắm về cái lý do làm cho tôi yêu em,chỉ biết yêu là yêu thôi.Hồi đó ngây thơ thật,nắm tay thôi mà tôi còn run hơn cả em.Liều lắm mới dám hôn trộm em một cái còn ngoài ra tôi chẳng dám làm gì cả.Yến,mối tình đầu của tôi,rốt cuộc cũng đá văng tôi ra khỏi cuộc đời em sau 5 tháng yêu nhau với lý lẽ thật cao siêu:

_Sao anh không đổi xe đi,bạn em đứa nào cũng được bồ đi tay ga chở đi học còn em đi xe đạp của anh nhìn quê quá!
_Anh nghèo làm gì có tiền mua tay ga
_Ba má anh giàu gần chết luôn mà
_Ba má anh giàu chứ anh đâu có giàu
_Sao anh không mua điện thoại đi,bồ bạn em đứa nào cũng sài đt xịn cả
_Anh làm gì có bạn bè mà mua điện thoại

Và sau đó em ra đi theo một thằng mập,bụng phệ học 12 có SH.Thế đấy,đó cũng là một trong những điều mà tôi đau đớn lắm mới nhận ra được:Không có tiền cạp đất ăn à? Tuy nhiên sau này tôi mới nhận ra được cái chân lý bất diệt ấy.Còn lúc đó thật sự tôi đau khổ suốt một thời gian dài và nhin cuộc đời thật u ám.Lại mấy thằng bạn rủ rê,tôi cũng gia nhập bọn với tụi nó phá phách điên cuồng,học lực giảm rõ rệt.Nói "rõ rệt" cho nó có vẻ văn chương chứ thật ra tôi đứng gần chót lớp.Quái thật,mình đã không thèm học mà vẫn cao hơn hai thằng

Có thể,cú sốc mang bóng dáng của một loài chim đã gây ra cho tôi những tổn thương không có gì bù đắp được.Khi tôi chia tay với lũ bạn phá phách nhưng thân thiết ở trường,về tới nhà,trong căn phòng tối chỉ còn mình tôi đang trò chuyện với bản thân mình,trách mình sao không có điện thoại xịn,sao không có xe tay ga như người..để cho tình yêu tan vỡ.Đau lắm chứ,nỗi đau này càng được nhân lên gấp bội khi mỗi lúc tôi cắm cúi đạp con xe cà tàng của mình thì bóng em lướt qua trên chiếc xe của thằng đó hay lúc 2 người ôm hôn nhau thắm thiết ở một góc khuất dưới chân cầu thang mà vô tình tôi bắt gặp được.Suốt phần thời gian còn lại của năm học,tôi vợt vờ như chiếc bóng,câm lặng thở dài mỗi lúc ngồi một mình trong thư viện.Nhắc tới thư viện mới nhớ,đó là nơi mà tôi thích thú nhất trong ngôi trường vì ít ra là chẳng bao giờ em thèm mò ra đó.Thế là tôi lại có một khoảng không gian riêng để ngồi một mình.

Nỗi buồn của tôi kết thúc hẳn vào những ngày hè khi ông anh quý hóa của tôi cũng đoán được cái lý do tôi như thằng bệnh suốt năm qua.Một bữa nọ,ổng ghé vào phòng tôi trong lúc tôi vẫn mãi miết tự trách bản thân mình.Ổng nhẹ nhàng ngồi xuống nệm,mặt ổng lúc ấy cực đểu,nhìn tôi nói:

_Bị con chó nào đá vậy mày?
_Làm gì có!-tôi vừa cúi gầm mặt xuống vừa trả lời
_Mẹ! ngất cái mặt l` mày lên coi,

Tôi im lặng không trả lời ổng.Trong nhà,nếu như tôi là niềm tự hào của ba má,hiện thân cho thiên thần thì ông anh tôi lại chính là con quỷ dữ Satan đại diện cho mọi cái xấu xa.Ổng lớn hơn tôi chừng 10 tuổi,và nhỏ hơn 2 người anh của tôi chừng 3,4 tuổi .Nhưng khác với 2 anh lớn,ổng thích chơi hơn học:Ổng bắt đầu lớp sáu tại một trường chuyên của thành phố và kết thúc năm 12 lúc 21 tuổi(bị đuổi) tại trường bổ túc văn hóa và hiện tại sũng theo nghề y(dược sỹ).Giờ đây con quỷ Satan ấy nhìn tôi,ánh mắt vô cùng đểu giả và nói:

_Theo tao

Ngắn gọn nhưng rõ ràng,tôi cũng không thích đi theo ổng lắm,nhưng giờ ở nhà cũng không có gì để làm cả,theo ổng coi sao,lúc ấy trời vẫn còn chiều.Tôi với ổng ngồi ở một quán cafe.Trong lúc tôi đang mân mê ly coca,ổng nhìn tôi,nở một nụ cười thật nham hiểm,thả một làn khói thuốc và nói:

_Tay tốt! sờ vêú sờ đùi ngon lành!-rồi ổng lướt qua mặt tôi-nhìn mặt có năng khiếu,còn vụ kia chút nữa test,dm trong nhà này mày giống tao nhất

Hai anh em chúng tôi ngồi uống cafe nói chuyện với nhau tới hơn 7 h.Mà thật sự chỉ có ổng nói,tôi một phần vì đói,một phần vì mệt,một phần vì nếu ba má tôi mà biết tôi đi ăn chơi với ổng thì chết nên tôi nghe có tiếng được tiếng mất.Chỉ nghe loáng thoáng ổng nói:

_Gái cũng như chó,mày phải biết nó thích cái loz gì rồi cho nó cái đó.

Rồi ổng bắt điện thoại ra gọi.10p sau,một chị chắc lớn tuổi hơn ổng,mặc áo hai dây,quần short tới quán.Lúc đầu tui nhìn bả tưởng bồ ổng nên chào:

_Dạ! em chào chị
_Em lo cho thằng em của anh đêm nay được không ?

Bà chị kia nhìn tôi cũng đểu cáng không kém:

_Nhìn mặt vậy thôi chứ chút hồi nữa có khi em ói ngược tiền ra trả quá!-rồi 2 người cùng cười

Tiền gì cơ?Tôi tự hỏi trong đầu và dường như lúc ấy tôi cũng không có lời giải đáp cho cuộc nói chuyện đầy ẩn ý của hai người đấy.Ông anh tôi đứng dậy kêu tính tiền không quên vổ mông chị phục vụ một cái,mà lạ thật sao chị ấy không phản ứng gì mà còn cười tươi nữa.Khi tôi rục rịt chuẩn bị ra xe thì ông anh tôi đè vai tôi xuống

_Mày ở lại đi,tối tao đón

Không kịp trả lời,ổng đã lững thững bước ra khỏi quán và phi một mạch đi rồi.Chỉ còn tôi và bà chị kia.Bây giờ mới có dịp nhìn kỹ lại bà chị,cũng khá đẹp và biết ăn mặc chải chuốt với lớp phấn dày cộp và bộ đồ bó sát cả cơ thể với chiếc áo hai dây cỗ trễ để lộ một phần nội y màu đỏ và 2/3 cặp vếu.Cái quần short ngắn cũn cỡn không thể nào che hết được cả đôi chân của chị,nó ngắn đên nỗi chỉ cần một cử động nhỏ thôi là tôi có thể thấy hết những gì mà chiếc quần ấy được thiết kế để che đậy.Chị nhìn tôi,ngồi sát lại tôi,sờ vào đùi tôi ,kê sát miệng vào tai tôi và nói thầm:

_Đi đi anh
_Đi đâu vậy chị
_Tới đi rôi biết

Tôi vốn ngây thơ nên tin lời chị ấy liền,leo lên chiếc tay ga.Chị chạy miết rồi đi xe vào một nhà nghỉ nọ.Tới đó làm gì vậy?tôi tự hỏi trong đầu,vì từ nhỏ tôi chỉ biết cái công năng duy nhất của nhà nghỉ là dùng để ngủ.Chị lấy chìa khóa phòng,dẫn tôi lên,khóa cửa phòng lại.Chị nói tôi chờ chị một chút,chị đi tắm cái đã.Tôi cũng ngoan ngoãn ngồi chờ.15 p sau,chị bước ra với một tấm khăn trắng quàng trên người.Lần lượt vứt từng thứ chị mặc trên người lúc ở quán cafe từng cái,từng cái bay tới tấp vào tôi làm cho tôi chống đỡ vô cùng mệt mỏi.Chị lao vào tôi,đè tôi xuống giường,bộ ngực to tròn của chị ép sát vào cuốn họng tôi khiến cho tôi không thể nào la lên được.chị từ từ cởi hết cúc áo của tôi ra,mân mê trên bộ ngực của tôi và nhẹ nhàng tiến xuống phấn dưới.Một cảm giác vừa lạ vừa thích,chị nhẹ nhàng mút tôi.Chị bắt đầu từ từ ngồi lên người tôi vừa nhún vừa rên nhè nhẹ.Tiếng rên của chị thật sự kích thích trí tò mò của tôi,tôi vật chỉ xuống,ngấu nghiến sờ soạn thân hình phổng phao của chị.Đánh vật hồi lâu,chị nằm ra thở dốc và cả tôi cũng vậy ,chúng tôi làm thế đến hơn hai tiếng đồng hồ.


chương 5: Con tim lỗi nhịp


Nỗi sợ hãi của con người rất đa dạng,người sợ ma kẻ thì sợ chuột,còn riêng tôi,nỗi sợ lớn nhất mà tôi luôn phải đối diện hằng đêm là sự cô đơn.Thử tưởng tượng rằng,ban ngày bạn hoát bát bao nhiêu,mồm miệng bạn liến bao nhiêu thì khi bạn một mình bạn sẽ cô đơn đến nhường nào.Ngồi thừ người trong căn phòng nhỏ,điếu thuốc cháy liên tục trên môi tỏa vào không khí những hình thù quái lạ.Tôi lặng im suy nghĩ về cuộc đời mình,liệu những gì tôi làm có đúng hay không?Liệu những người con gái đi qua đời tôi có tha thứ về nhựng việc tôi làm.

Tôi nhớ về một thời xa xưa,mỗi đêm khi học bài xong tôi chỉ có việc là lăn ra ngủ,thậm chí đến sáng hôm sau,khi đồng hồ báo thức đã kêu inh ỏi thì tôi còn cố nướng thêm một chút nữa rồi mới chịu ra khỏi giường.Giờ đây đó lại là một thứ xa sỉ với bản thân mình,tôi thức khuya nhiều hơn,dậy muộn hơn.Tôi sợ mình đặt lưng xuống thì ánh mắt trách móc của các em quấy phá giấc ngủ của mình,tôi cố gắng chạy trốn những suy nghĩ ấy.Mệt mỏi thật.Điện thoại lại vang lên,mẹ kiếp,khi con người ta đang cô đơn tột độ thì họ rất ghét bị làm phiền mà chỉ muốn một mình gậm nhầm nỗi đau ấy.Số em Văn

_Anh ngủ chưa
_Chưa! em gọi anh có việc gì không?
_Không!em nhớ nên gọi thôi
_Mới gặp hồi nãy mà!
_Thì sao?nhớ không gọi được à?
_Ừ! Em muốn gọi anh lúc nào cũng được
_Mà thôi! không thèm gọi anh đâu,em đi ngủ trước đây
_Ừ! em ngủ ngon em nhé

Tôi tiếp tục chìm đắm vào thế giới của riêng mình.Uyển Văn đối với tôi tốt thật.Bây giờ đối với tôi Uyển Văn không còn là một bóng hình thoáng qua mà tôi có thể muốn quên là quên ngay được.Tôi nợ em nhiều lắm,tôi nợ cả một thời ngây thơ của em,bây giờ có lẽ chỉ còn lại mình em là vẫn còn bên tôi.Em là bến đỗ,con thuyền dù có đi đâu chăng nữa thì cũng cần một nơi yên bình để quay về nhất là khi trời nỗi dông tố.Cả mẹ em cũng thế,cô chủ nhiệm như là một người mẹ quan tâm cho tôi đến từng chút một,thằng học sinh quậy phá nhưng lễ phép của cô ngày nào giờ đây không chỉ nợ cô công ơn dìu dắt mà còn mang nợ với cuộc đời của con gái cô.Có lẽ,tôi chưa từng yêu em,nhưng chắc chắn rằng tôi sẽ phải có trách nhiệm đối với cuộc đời em,một cuộc đời mà trong chốc lát nông nỗi tôi đã phá hoại nó.Giá như tôi đừng bồng bột,giá như tôi có thể kiềm chế được nỗi đau của riêng mình mà không biến nó thành một cái gì đó quá khủng khiếp để để lại những nỗi đau cho những người con gái mà tôi tán tỉnh họ.Nhưng còn Hạnh,người con gái cũng đã trao cho tôi tất cả những gì quý báu nhất của mình,tôi biết phải làm sao đây? Hạnh cũng đâu có tội gì trong chuyện này.Tất cả là do lỗi ở tôi,nếu như có một người đáng phải chịu trách nhiệm trong việc này,ngưởi đó chính là tôi,tôi là một thăng khốn nạn.Hình bóng người yêu cũ của tôi đang hiện về trong tâm trí,tôi muốn quên cái hình ảnh đó ngay được,nhưng không thể nào,nó cứ bám díu lấy tôi,cấu xé tôi,tôi mệt mỏi quá chợt thiếp đi.

Sáng sớm,uể oải đi đánh răng súc miệng,Uyển Văn vừa nhắn tin cho tôi:

Anh dậy sớm đi học nhé! chúc anh yêu một ngày thật đẹp,hôm nay chỉ được phép nhớ về em thôi nhé!

Tôi chợt bật cười,lời lẽ của em thật ngây thơ,cả như cái tên của em cũng vậy,nó thật đẹp, đẹp nhưng chính con người của em.Thật may mắn cho kẻ nào có được một tình yêu thánh thiện như vậy,một thiên thần không lấm bụi.

Tôi dắt chiếc motor ra khỏi nhà lúc hơn 7h30 sáng,chậc trễ một tiết rôi.Bà giảng viên này khó tính lắm,chắc đợi ra chơi rồi vào thôi.Biết làm gì bây giờ,Uyển Văn đang học và tôi chẳng muốn làm phiền em.1 tiếng rưỡi đồng hồ nữa,quá ngắn cho một chuyến picnic nhưng cũng quá dài cho một buổi cafe ngồi lẽ loi chờ thời.Tụi bạn thân đang học,tụi bạn không thân thì tôi chả hứng thú gì để gặp.Cũng đành ngồi cafe thôi chứ biết sao bây giờ

_1 đen đá không đường như cũ nha anh Long - tên ông chủ quán cafe đối diện trường

Ngồi thừ ra đó,cafe quán không ngon nhưng rẻ,đúng chất sinh viên chỉ có 5 ngàn là có thể uống cafe đã đời khuyến mãi bình trà tỉ lệ vàng: 1 trà : 9 nước.Ngồi một lúc.Nhỏ Thanh,bồ của thằng bạn xuống ngồi kế bên tôi.

_Anh đang làm gì vậy?
_Uống cafe!
_Ngồi có một mình à?
_Bộ đui hay sao không thấy!

Cuộc hội thoại kết thúc nhanh chóng khi em ấy đứng dậy,hầm hầm bỏ đi sau khi chửi tôi 1 câu

_Mẹ! làm như mình ngon lắm vậy

Tôi cũng chả buồn cải,vì tôi đã có một cái quy tắc bất di bất dịch:"không bao giờ đụng vào bồ thằng bạn",bạn bè kiếm mới khó và tôi cũng chẳng có ngu gì mà phá hỏng tình bạn.Một cô gái khác bươc vào quán,nhìn xung quanh như thể nơi đây đầy cạm bẫy như phim "Thập diện mai phục" vậy.Cô gái ấy tiến lại tôi và hỏi:

_Chú ơi cho con hỏi?
_Có gì không ngoại?

Cả quán cười rầm trong cái vẻ mặt gượng gạo của cô bé.Cô bé lạ thật,hinh như mới lần đầu lên thành phố.Tôi cũng chỉ chọc một chút thôi chứ cũng không có ý gì khác,liền nói:

_Có gì bạn cứ hỏi! hồi nãy mình giỡn thôi
_Chú ơi...
_Có gì không ngoại?
_à! chú à! không bạn ơi cho mình hỏi phòng ghi danh ở đâu vậy!-sinh viên mới trúng tuyển vào động đây,cũng sắp tới ngày khai giảng rồi
_Tơi cha bảo vệ,nhìn xéo 45 độ,tầng 2 khu C chỗ có mấy cây phát tài trước cửa ấy-nói tới đây cả quán đều cười vì cái sự liên quan giữa cái cây phát tài và cái phòng ghi danh-Thấy cái bà mập mập mặt dữ dữ ngồi trong đó là tới rồi.Mà giờ này chưa làm việc đâu,vào đó mắc công
_Vậy chừng nào người ta mới làm việc
_Ra chơi! mà ngành gì thế
_Dạ! kế toán ạ!

Nói xong cô bé đi ra,dắt chếc xe đạp cà tàng đạp vào trường.Tôi nhìn theo bóng dáng ấy,có cái gì đó thật quen thuộc mà tạm thời tôi không thể nào giải thích được,mặt bằng chung cô bé cũng khá đẹp: da trắng,miệng có duyên và nhất là đôi mắt,đẹp đến mê hồn.Điện thoại reo,số của của thằng bạn:

_Vào điểm danh

Thế là tôi kêu tính tiền và kiếm cách chuồn vào giảng đường,tên tôi xếp cuối nên hi vọng lúc điểm danh lộn xộn nên có thể lẻn vào được


Phần 6:Tôi đã nói dối như thế nào?


Bà giảng viên vừa gấp cuốn sách lại sau gần 2 tiếng rưởi tra tấn lỗ tai,đứng lên chào một cái rồi đủng đỉnh đi ra,tạm biệt chim én.Kiếm cái gì bỏ bụng đã,cũng đói lắm rồi.Con lớp trưởng mặt mụn kêu cả lớp lại thông báo:

_Sắp tới ngày khai giảng,chuẩn bị văn nghệ.Phần này chú Bí lo
_Lo gì?
_Đàn ca hát xướng là nghề chú mà!
_Ừ-tôi đáp mà ngán ngẩm

Nói chung là vậy,thời sinh viên mà không đàn đúm ăn chơi thì đâu có gọi là sinh viên được.Tôi lên làm bí thư lớp cũng chính vì thế,tuy nhiên giờ đây tôi ngán cái công việc này tới tận cổ.Một phần là cũng ngán chơi rồi,phần nữa,nếu ai là bí thư như tôi thì sẽ hiểu:mấy thằng trên đoàn nói chuyện ngu bỏ mẹ! Lại hay tỏ vẻ ta đây cái mặt lúc nào cũng kênh kênh cứ như là ba cái chức:chi hội trưởng,bí thư đoàn khoa là cái gì nó to lắm vậy.Tôi ghét tụi nó cực và tụi nó cũng chả ưa gì mình,họp lúc nào cũng "đồng trí "này "đồng trí" nọ nghe nó giả tạo vê lù.Nhưng phải tới qua tết mới bầu lại bí thư và tới đó thì tôi vẫn còn làm,mà làm thì ráng làm cho xong vậy.Cũng đành phải đi la liếm mấy thằng nghệ sĩ ba xu tập tọe chơi đàn với lòng tự ái vĩ đại của một siêu sao thôi,một mình tôi chả làm cách nào mà nhạc nhẽo mấy tiếng đồng hồ được.Kiếm mấy em chân dài,eo thon lớp khác nữa chứ,mấy ma mới cũng cần cái gì đó rửa mắt ngày đầu nhập học.

_Kiếm ăn mày!
_Ừ tao cũng đói rồi,sáng uống cafe mà chưa ăn gì hết

Tôi với thằng bạn lết ra khỏi trường tới quán bà năm ăn cơm để chiều còn học nữa,trưa nắng về nhà ăn cơm ngán quá mà mẹ tôi lại đang ở bệnh viện,ăn cơm nguội tối qua cũng không ngon tí nào.Hạnh gọi

_Anh qua đón em được không?
_Ừ! chờ anh chút

Vậy là phải chạy bộ ngược về trường,coi như là tập thể dục buổi trưa .Quên nữa,chôm thằng bạn cái gáo đã,chút về trả nó,hi vọng đầu thằng này không có ghẻ.

Hạnh đang đứng trước cổng trường,mặt đang ngó nghiêng để tìm tôi dưới hàng cây xanh rì.Đường Sài Gòn buổi trưa nóng như đổ lửa,nhưng nhìn vậy thôi chứ cũng có thể sẽ có một cơn mưa dữ dội ngay bây giờ,ai mà biết được,thời tiết Sài Gòn đỏng đảnh bậc nhất mà.Nói chung, tôi thích gọi cái thành phố nơi tôi đang ở là Sài Gòn hơn là tên gọi bây giờ:tp.Hồ Chí Minh vì cái tên Sài Gòn nó vừa dễ nói,dễ nghe vừa gắn liền với đội bóng ba tôi và tôi yêu thích:Cảng Sài Gòn,mặc dù họ đã chuyển thành đội tp.HCM và từ đó cả nhà tôi chán xem họ luôn.

_Chờ anh có lâu không?
_Lâu!

Hạnh xụ mặt xuống,có vẻ giận dỗi.Có thể là tôi hơi khác người,nhưng tôi rất thích ngắm nhìn những người con gái khi họ giận hờn như thế này.Có một cái gì đó hết sức quyến rũ,bất ngờ như thời tiết ở đây vậy.

_Em ăn cơm chưa,anh chở đi!
_Ừ

Chúng tôi ghé vào một quán cơm mà Hạnh chỉ,một quán sinh viên,có vẻ hơi tồi tàn nhưng không sao,tôi cũng không phải là hoàng tử công chúa gì mà chê,miễn trong dĩa cơm của tôi không có cái gì lạ là được.Đồ ăn ở đây không ngon,mà làm sao đòi hỏi gì hơn ở một quán sinh viên giá rẻ ,ăn no là tốt rồi.

_Sao dạo này anh không gọi điện cho em?
_Anh bận
_Nhắn tin cũng không?
_Anh bận
_Lúc nào cũng bận! anh bận gì mà dữ vậy?
_Học-tôi cười cầu tài
_Em tưởng anh quên em luôn rồi chứ
_Không dám!
_Chiều nay mình đi đâu đó chơi đi
_Chiều nay anh có tiết
_Ừ vậy thì thôi-mặt Hạnh có vẻ buồn
_Mai rảnh rồi đi
_Mai em bận-Hạnh nói có vẻ hơi giận
_Mai anh qua chở
_Em không thích đi nữa
_Không đi anh đập cửa lôi ra,ra ngoại thành chơi.Vũng Tàu nhé!
_Không biết! đền cửa cho bà chủ nhà được thì cứ đập

Tôi ghĩ thầm:không biết tôi có thể nói dối được bao lâu nữa đây.Thôi thì trời thương mình bao nhiêu hay bấy nhiêu,tới đó cùng lắm ăn vài cái tát là ổn.Tôi vẫn hi vọng số phận sẽ mỉm cười với tôi như vậy.Nhìn qua Hạnh,hôm nay em đẹp quá,vào Sài Gòn đã lâu nên em cũng nhả bớt nắng nên cũng khá trắng trẻo.Em đang hồn nhiên ăn,gương mặt trông đã tươi tắn hơn lúc đầu.Tôi chợt thở dài và thầm xin lỗi em.Holly Shit,Uyển Văn gọi,tôi phải giả vờ thật bình tĩnh vì tôi có đọc sách tâm lý của ba tôi và biết rằng phụ nữ rất tinh ý,xin phép em ra ngoài nghe vậy

_Anh đang ở đâu vậy?

Đây là một câu hỏi cực kỳ nguy hiểm.Vì có 2 khả năng xảy ra:một là em không biết tôi đang ở đâu ,hai là ngược lại.Và tất nhiên chẳng ai mong muốn điều thứ hai xảy ra chút nào

_Em nói lại coi,anh nghe không rõ,sóng yếu quá

Tôi cố gắng câu giờ để xem thử có tiếng xe hay tiếng gì đó quen thuộc lẫn trong diện thoại? thỉnh thoảng liếc mắt xem Hạnh có động thái gì lạ không,tất nhiên tôi không ngu gì quay lại,một động tác vô tình cùng có thể gieo rắc sự nghi ngờ.Và cái đồng hồ là một tấm gương tuyệt vời để làm điều đó,Hạnh vẫn chăm chú đọc sách (còn sách gì thì tôi chịu, xa quá !),lâu lâu có liếc tôi vài cái,ánh mắt bình thường,không có vẻ gì sắp có bão tố.

_Anh đang ở đâu?-Uyển Văn lặp lại câu hỏi

Không có tiếng xe,nhưng cũng không thể không đề phòng.Trong một cái quán nào đó cũng có thể quan sát được chỗ này

_Mà có chuyện gì không em?

Phải đành ném đá dò đường thôi,coi thử thái độ thế nào mà tôi còn có cách đối phó nữa chứ.

_Em hỏi để có gì anh chở em về,xe em hư rồi!

Phù,thót tim.

_Nửa tiếng nửa được không em,anh đang mang cơm cho anh ba!

Nói dối là ở trường không ổn lắm vì tôi đâu có đi ăn với thằng bạn và thằng này tôi không dám tin tưởng lắm,mà nếu có tin tưởng thì tôi không bao giờ lộ thóp cho nó nắm,nguy hiểm khôn lường nhất là Uyển Văn cũng thỉnh thoảng gặp nó mỗi khi qua trường thăm tôi bất tử.Tôi định nói là mang cơm cho mẹ,nhưng làm thế thì không giấu được lâu vì thể nào lâu lâu gặp mẹ tôi thì em cũng sẽ hỏi thôi.Và mẹ tôi ăn cơm luôn tại bệnh viện chứ không bao giờ kêu tôi mang cơm vào,nói dối như thế lộ sạch.Còn ông anh ba là đồng minh của tôi,ổng sẽ nói dối giùm tôi,chắc chắn là vậy!

_Ừ! em chờ
_Anh cúp máy nhé!

Tay phải tôi cầm điện thoại,xóa cuộc gọi vừa rôi.Tay trái thọt vào túi quần lấy cái điện thoại cùi,nhắn tin cho ông anh ba với nội dung:"Gọi em ngay lập tức"(tin này tôi lưu sẵn vào nút nhắn tin khẩn cấp) và chờ đợi.10 giây sau ổng gọi,tán dóc một chút cho lâu,dặn ổng một số chuyện.Rồi tôi bước vào quán,Hạnh vẫn chăm chú đọc sách,nguy hiểm đây.Vì tôi nghĩ em không đọc sách,em chăm chú nhìn vào cuốn sách vừa hỏi tôi,mặt lạnh như tiền:

_Ai gọi anh vậy?
_Anh ba!
_Gọi anh chi vậy?
_Gọi hỏi thăm chút việc thôi!
_Thiệt không?
_Thiệt
_Em hỏi vậy thôi!
_Ừ anh chở em về

Chở Hạnh về nhà,cố tránh cái trường của Uyển Văn càng xa càng tốt,xe em hư nhưng cũng vẫn cẩn thận là hơn.Chậc gần 12 giờ rưỡi trưa rồi,Hạnh ngồi sau lưng ôm tôi cứng ngắc,vòng tay em siết thật chặt eo tôi,thỉnh thoảng em cũng hôn lên vai tôi và cười khúc khích,ngực của em ép sát hẳn vào cái lưng đang lạnh như nước đá của tôi.

_Sao người anh lạnh vậy?
_Chắc trưa nắng quá!-tôi sợ quá nên trả lời bậy
_Anh khoái giỡn ghê-Hạnh cười,chắc nghĩ tôi đang giỡn thật

......

Uyển Văn đang chờ tôi trước cổng.

_Xe em đâu để anh mang đi sửa!
_Xe em đâu có hư!
_Vậy kêu anh qua làm gì?
_Em nhớ anh!-Uyển Văn cười,nụ cười thật dễ thương-Anh nhớ em không?
_Cũng nhớ
_Mình đi đâu đó chơi đi anh!
_Chiều nay anh có tiết
_Chán vậy! tối nay được không anh?
_Ừ!
_7 giờ rưỡi nha!
_Ừ!
_Lại đây em nói nghe nè!
_Nói gì?
_Cứ để tai sát em đi
Tôi làm theo ý em,hi vọng không phải là một cái tát.Bất chợt em hôn tôi một cái,rồi cười
_Để anh luôn nhớ tới em!

Tôi nhìn em cười.Lạy thánh allah cho tối nay Hạnh không gọi điện bất tử,Uyển Văn là con gái Sài Gòn,quỷ quái vô cùng với cái màn kiểm tra điện thoại đột xuất để truy tìm số lạ và nhất là em từng là học sinh giỏi môn văn,nhạy cảm lắm.Còn tôi chả muốn làm em tổn thương thêm lần nào.Về lại trường lúc 1h15,len lén trả lại cái gáo cho thằng bạn,chắc giờ nó vẫn ngồi ngoài quán cơm tán con nhỏ giúp việc như mọi ngày,cũng sắp vào tiết.Tụi bạn đang nằm ngủ trong la liệt với mọi tư thế trên mọi địa hình,tôi cũng nên chợp mắt một chút.Cô lao công đi qua,nhìn tụi tui cười buồn,hôm nay cô lại bị la đây.

Tiết học buổi chiều cũng không tới nỗi chán lắm vì anh văn cũng là một môn hấp dẫn,nhất là ông giảng viên khá vui tính vừa dạy vừa kể về chuyện đời ổng và lâu lâu chọc ghẹo vài đứa trong lớp ngủ gật.Hết một ngày học,dắt xe ra khỏi trường,tụi bản rủ cafe.Thôi về nhà ăn cơm tối đi chơi,mai còn đi Vũng Tàu


phần 7:Đi chơi và đi chơi


Tới giờ hẹn rồi,nhắn cái tin qua cho Uyển Văn cái đã rồi qua chở em sau.Em nhắn lại,đang trang điểm,lại chờ nhưng không nôn nao lắm vì tôi biết em trang điểm là khoảng nửa tiếng.Qua đón em,cô chủ nhiệm nhìn tôi cười làm tôi run lên từng chặp.

_Chở con cô về đúng giờ đó!
_Dạ

Em xuất hiện,mặc váy có viền khá đẹp,gương mặt trang điểm không đậm lắm nhưng làm tôn lên nét đẹp trên gương mặt thanh tú của em.Chào cô một cái rồi chở em đi.Hi vọng hôm nay trời đẹp,Hạnh sẽ ở nhà học bài mà nếu có đi chơi thì cũng không gặp tôi,Sài Gòn 8 triệu dân,mà có phải là phim đâu mà có tình huống bất ngờ.Qua gương chiếu hậu,thấy cô đứng trước cổng,vẻ mặt hung ác vô cùng

_Em thích đi đâu nè!
_Đi đâu với anh cũng được!
_cafe nhé!
_Thôi mình đi lòng vòng chơi đi anh,em chán ngồi một chỗ quá!
_Ừ!nếu em thích.
_Mai anh nghỉ học phải không?
_Ừ!
_Đi ra ngoại thành chơi
_Anh có hẹn rồi!
_Hẹn với con nào vậy?

Em nói rất nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy như bom nổ bên tai.Làm quái gì em biết ngày mai mình đi chơi với Hạnh,có lẽ là đoán mò.

_Mai anh đi phượt với bạn
_Trai hay gái?
_Trai
_Bạn đại học à?
_Không!mấy anh trên diễn đàn phượt!

Em cũng biết tôi có một cái nick chính và hàng chục cái nick clone để chửi bới hoặc nói đểu trên đó(vụ nick clone chỉ có mình em biết) và nhất là tôi cũng hay phượt với mấy ổng,nhưng ông nào thì em làm quái gì biết được,em không thèm quan tâm hay nói đúng hơn là em không thích cái kiểu du lịch của tôi:ăn bờ ngủ bụi

_Anh đi đâu?
_Ờ! Chắc Tây Ninh
_Chắc là sao?
_Là chắc thôi
_Nhớ chụp hình cho em xem!

Tôi ngu thật,khai ra chi giờ bắt phải có bằng chứng.Nhưng không sao,mai mình sẽ nói là mấy ổng đổi chỗ phượt vì có người thích đi Vũng Tàu,vì ngày mai tôi đi đến đó mà.Vài bức ảnh Vũng Tàu có độc nhất cái mặt tôi cũng chẳng có gì là khó khăn cả.

_Vậy mốt anh rảnh không?
_Ừ! chủ nhật anh rảnh
_Đi Vũng Tàu nhé!

Lại Vũng Tàu,chưa đi mà tôi đã ngán rồi!Nhưng không lẽ tôi đi với Hạnh được mà đi với em không được sao?

_Ừ! anh cũng lâu rồi chưa đi tới đó,coi như đổi gió vậy

Chiếc xe tự nhiên tắt máy,chắc nó muốn chửi:"mày xạo quá!" rồi tiếp tục chạy

Chúng tôi cứ thế đi lòng vòng,vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ,ngồi ở một quán ốc lề đường,em và tôi vừa ăn vừa tám đủ thứ trên trời dưới đất nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn liếc mắt ngang dọc như thằng trộm gà: không biết Hạnh có cái thú vui tao nhã ăn ốc ban đêm không nữa.

Về phòng,nhắn tin cho Hạnh cái,nhắn cho Uyển Văn cái.Cố gắng tỉnh táo để không nhầm,khổ thế đấy tôi chả muốn mình làm vậy chút nào!thôi kệ tới đâu hay tới đó.Vật ra giường ngủ một giấc tới sáng.

5 giờ sáng,Hạnh gọi

_Dậy chưa,đi sớm đi kẹt xe đó
_6 giờ anh qua đón em đi ăn sáng rồi mình đi luôn!

Cười buồn,đánh răng súc miệng,mẹ cũng vừa nấu đồ ăn sáng cho cả nhà

_Đi đâu đó con!
_Dạ con đi chơi
_Ăn sáng rồi đi đâu thì đi-ba tôi vừa đọc báo vừa nói
_Mày học hành sao rồi-anh cả hỏi

Thật ra nhà tôi gốc Bắc,nói cho vui vậy thôi chứ cả nhà tôi vẫn một giọng miền nam đặc sệt nhưng vẫn gọi là anh cả chứ không phải là anh hai,coi như là giữ một chút chất Bắc vậy.

_Cũng tàm tạm
_Học sao thì học đừng có theo thằng ba ăn chơi là được-anh hai tôi vừa uống cafe vừa tiếp lời
_Ê! ông nói ai ăn chơi ,ỷ bác sĩ muốn nói gì thì nói hả?-ông anh ba của tôi sửng cồ cải lại

Nói chung là thế,nhà tôi ít khi nào mà không có chiến tranh giữa các vì sao.Một phe là ba và hai ông anh lớn,phe còn lại là tôi ,anh ba và mẹ

_Thằng hai! mày nói gì kỳ vậy,dù sao em mày cũng là dược sĩ mà!-mẹ tôi nói
_Thì cái thứ đó kiểu gì mà bác sĩ nổi,có cái bằng tốt nghiệp cấp 3 mà cũng phải chạy cho nó
_Vái trời ông mổ để quên dao trong bụng bệnh nhân cho ông ở tù mọt gông-anh ba tôi chửi lại
_Mày nói cái gì?-anh cả tôi tiếp lời,ổng cũng hay mổ lắm
_Tụi bây im coi-ba tôi chửi lại-Ở nhà không yên nữa,thằng cả thằng hai hôm nay trực phải không? ăn lẹ rồi ra bệnh viện đi! Thằng ba cũng lo mà đi làm đi

Tốt nhất là tôi nên chuồn êm,nếu không thì khó mà thoát.Hi vọng năm sau ông cả lấy vợ ra ở riêng thì nhà bớt chiến tranh vậy.Vớ cái máy ảnh của ông anh ba,âm thầm dắt xe chuồn thẳng

_Ê ku!-anh ba tôi gọi giật
_Có gì không đại ca!-tôi vẫn hay đùa với ổng như vậy,còn với ba và hai ông anh lớn thì không bao giờ,nhìn thôi đã ngán rồi
_Đi chơi với ghệ hả?
_Ừ
_Có tiền chưa?
_Có rồi!
_Cầm thêm đi mày-ổng vừa nói vừa móc cặp táp đưa tôi một xấp tiền cột sẵn dây thun,xong ổng phóng xe dông thẳng,hi vọng ông này lấy vợ trễ
.......

Đón Hạnh ở đầu hẻm,em kêu tôi vào nhà.thấy em chuẩn bị đồ như là đi du lịch dài ngày làm tôi thấy mắc cười

_Sáng đi chiều về thôi mà,làm gì em mang đồ theo như tị nạn vậy?
_Em nghe nói ở đó chặt chém lắm,mang đồ nhà đi theo vừa rẻ vừa ngon,anh ăn sáng đi,em có nấu cháo trắng hột vịt muối nè,ăn ở ngoài mắc lắm

Tôi cười thầm,thôi thì tùy em vậy.Ngồi trong phòng em,hơi ngạc nhiên,tụi bạn em đâu rồi nhỉ,đem thắc mắc này hỏi em thì em nói là tụi nó về quê rồi.Vậy cũng hay,ăn uống cũng thoải mái,khỏi con nào nhìn.Tôi với em ăn chán chê,hôn hít đủ kiểu rồi bắt đầu lên đường

Hôm thứ bảy đó,hai đưa đi chơi thật vui,tôi thì chẳng tắm biển,nước dơ òm.Em thì tung tăng nghịch nước,chắc lâu rồi em không ra biển,tôi không quên chụp vài tấm hình phong cảnh,cố tình đưa cái mặt tôi vào đó làm bằng chứng cho Uyển Văn.4 giờ chiều,cũng nên về,em có vẻ thích biển lắm,không muốn lên bờ.Về tới nhà cũng tầm hơn 7h tối,mệt thật.Uyển Văn nhắn:Mai qua sớm chở em! Thôi ngủ lấy sức,mai ra lại Vũng Tàu không quên nhắn em:Mai gọi điện kêu anh dậy sớm giùm.


phần 8:khai giảng


Mấy ngày cuối cùng chuẩn bị cho khai giảng ngốn của tôi không biết bao nhiêu thời gian.Động viên thằng này,nạt nộ em nọ,thậm chí tự hăm dọa chính bản thân mình,...Đâu đó xong xuôi,coi như năm nay tôi đứng sau cánh gà,coi tụi nó làm trò khỉ vậy.Tiền còn dư sau khi thuê âm thanh, dựng rạp và hàng chục thứ hầm bà lằng khác được sếp hiệu trưởng chỉ đạo công văn xuống,cho nguyên đám ăn chơi một bữa,tụi bên đoàn và chi hội hào hứng lắm,còn tôi không thích,tôi cần ngủ một chút mà vốn tôi chẳng ưa gì mấy thanh niên ưu tú đó, nhậu nhẹt chung mà không ưa nhau thì chán bỏ mẹ.Thôi về ngủ ngon hơn.Điện thoại reo,số của thằng cha bí thư chi đoàn

_Em làm MC được không?
_Em biết gì đâu làm!
_Thằng MC viêm họng,anh thấy ngoài em ra không ai làm thay được hết

Các bạn khi nghe câu này có thể sẽ rất mát lòng mát dạ thậm chí còn vung tay hứa chắc chắn như đinh đóng cột rằng sẽ hết sức hoàn thành nhiệm vụ,còn đối với tôi thì câu này có ý nghĩa là:Thằng MC nó không thèm làm,tao thấy ngoài mày ra chẳng có thằng nào dư hơi để làm đâu!.làm thì làm,tôi ngán gì thằng nào

Ngày khai giảng quả thật là ngày hội non sông,có nhiều thằng trong lớp tôi mới thấy mặt nó vài lần,thì hôm nay đứa nào đứa nấy có mặt đông đủ cả, tung tăng tung ta,quần là áo lụa,chủ yếu là nghe coi năm nay học phí ra sao.Sau một màn nhảy cổ vũ truyền thống hở nửa ngực và nguyên cặp đùi của mấy em hot girl trong trường,thầy hiệu trưởng khoan khoái bước lên bục đọc diễn văn.Ôi sau bao nhiêu năm tôi mài mòn mấy cái đít quần jeans nơi đây,tôi chỉ có vinh dự được gặp thầy vài lần khi khai giảng,còn sau đó thầy mất biệt nơi nào,nhân vật quan trọng có khác.Trong lúc thầy đang hùng hồn trên bục đọc bài diễn văn xúc động mà hình như năm nào tôi cũng nghe.Cha nội bí thư đoàn trường phân công tụi tui dập tắt ngay những hành động khiếm nhã của sinh viên như ngủ gục hoặc chơi game trên điện thoại chẳng hạn.Nhìn tụi bí thư lớp khác đi lòng vòng trong hội trường mà tôi mắc cười :y chang dân phòng dẹp chợ.

Đến phần tôi,sau một loạt cái hầm bà lằng kính thưa,kính gửi.Tôi cố gắng chọc cười hội trường một chút,nói thật tôi đọc mà tôi còn chán nữa là...Mấy em giai trong cánh gà ngày tập thì chê ỏng chê eo đến lúc này thì hào hứng tợn,nhao nhao đòi tiếp mục mình phải được biểu diễn trước.Riêng tôi thì đã sắp sẵn,mấy chú cầm guitare hát ca trù quần áo sặc sỡ như hề trong gánh xiêc thì cho xếp cuối cùng(đã dặn tụi nó ăn mặc lịch sự rôi! hài),ai cũng cần nghỉ ngơi và giọng ca các chú ấy là một phương án cực kỳ hiệu quả.Cho tiết mục của mấy em chân dài ra trước theo thứ tự:em hở,em kín,em kín,em hở,.....Tôi đọc tên các đồng chí ấy và tên các tiết mục xong,chẳng còn việc làm,xuống cuối hội trường ngồi,càng xa cái loa càng tốt.

_Chào chú!

Ai đó vừa vỗ vai tôi,quay lại thì ra là cô bé hôm nọ.Hôm nay trông có vẻ khác hơn so với lần trước.

_Có gì không ngoại?

Cả khúc dưới chả hiểu mô tê gì về cái thứ đại từ nhân xưng chẳng hợp với tuổi tác này,tụi nó đang tròn xoe đôi mắt nai,cái ánh mắt mà mỗi năm tôi chỉ thấy có một lần vào ngày khai giảng.Học chừng vài tháng là tụi nó thành quỷ hết rồi!

_Hì hì,không có gì cả!

Tôi cũng đang rảnh mà,ngồi xuống tán dóc cho vui,hứa trong đầu:"không tán gái nữa".Nói chuyện một hồi,biết em này quê ở Tiền Giang và có cái tên cũng hay hay:Lượm.Nhìn kỹ lại,trông có vẻ trí thức vừa nghiêm nghị lại vừa hiền,thế mà cũng thích giỡn lắm đây,cặp kính trên mắt khá dầy nhưng màu sắc đẹp càng khiến cho đôi mắt thêm mê hồn,da trắng,mũi không cao lại bị gãy nhưng tổn quan cũng khá bắt mắt,người thon,dáng được,giọng ngọt.

_Anh nói chuyện hay ghê!
_Vừa ghê vừa hay
_Không ghê đâu
_Vậy mà có nhiều người cũng hay tát vào mặt anh lắm!
_Ai mà vô duyên vậy!
_Vài người giống em!

Coi như tôi đã ngầm cảnh báo Lượm trước rồi nhé! Đừng dại mà lao đầu vào tôi.Thôi, tiết mục tạp kỹ của thằng bạn cũng vừa xong,lên làm nhiệm vụ tiếp vậy.Mấy bô lão đã đi họp hội nghị Diên Hồng từ hồi nào,giờ sân chơi này là của giới trẻ,để các em nó thoải mái chút,tay bí thư đoàn trường ra sức phản đối kêu phải giữ không khí trang nghiêm,khai giảng có phải đám ma đâu cha! mà đám ma ỡ Sài Gòn có khi còn vui hơn đám cưới! Cả đám nháo nhào phản đối hắn, tay đó cũng lũi thủi cụp đuôi chui ra ngoài,chắc đi méc hiệu trưởng.Kệ! bật nhạc sàn lên cho không khí nó sôi động.

_Ma cũ đã làm trò xong,bây giờ tới ma mới lên sân khấu thể hiện thái độ

Cả hội trường gầm rú hết cả lên,các em ma mới năm nay máu quá,ào ào kéo lên sân khấu,tranh giành Micro một cách khốc liệt.Lúc đầu tôi còn giới thiệu tên,lúc sau mệt quá.Kệ! muốn làm gì thì làm.Nói chung ngày khai giảng hôm đó thành công tốt đẹp,mà nếu có không đi chăng nữa thì tay bí thư đoàn trường vẫn phê như vậy thôi,cha này thành tích bỏ mẹ.Bãi chiến trường cho tụi khác dọn,hôm nay mệt quá rồi,khan cả cổ.Lúc ra về,tình cờ thấy em Lượm ngồi trên ghế đá,vẻ mặt cô bé hơi buồn.Phải lại hỏi thăm thôi dù gì cũng quen biết.

_Chưa về hả Lượm?
_Dạ chưa!-đúng là dân miền Tây giọng ngọt như mía lùi
_Sao vậy?
_Em hơi mệt,chút nữa em về.

Nhìn đồng hồ,cũng trưa rồi,nhưng hình như có một cái gì đó níu tôi lại,muốn đi mà không thể nhấc chân lên nổi.Ánh mắt Lượm nhìn tôi,đẹp kinh hồn nhưng cũng ẩn chứa một buồn vô tận.Dường như nếu có ai đó lỡ bước lạc vào thì cũng sẽ chết lặng trong đôi mắt lạ kỳ ấy,hàng mi của Lượm cong vút thanh mảnh uyển chuyển theo từng ánh mắt biết nói một cách thật điêu luyện như một nghệ sĩ ba lê chuyên nghiệp.Tôi chẳng thể dùng bất cứ ngôn từ nào để diễn tả được nét đẹp của hai ánh sao mai ấy,chỉ biết chiêm ngưỡng nó như thể đó là một tác phẩm kinh điển của một họa sĩ thiên tài

_Anh làm gì mà đứng đực ra vậy!
_Vậy anh ngồi chơi chút nhé!-tôi cười méo xẹo
_Dạ tùy anh!

Tôi chỉ ngồi mà chẳng biết phải nói gì,có thể là hôm nay mồm miệng liến thoắng quá nên hơi mệt chăng.Tôi ngồi đó,ngắm nhìn Lượm,trong ánh nắng ban mai(cái này hơi xạo,gần 12 giờ trưa rồi),trông cô bé toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ vừa như quen thuộc mà tôi đã gặp ở đâu đó rồi thì phải

_Chiều nay em có tiết không?
_Dạ không!
_Tên em lạ quá ha!
_Lạ gì anh!
_Tại anh ít thấy ai tên Lượm
_Tên ba má em gọi ở nhà thôi,tên em là Kim Anh,anh bị em lừa rồi!

Nói xong cô bé cười thật tươi để lộ hai hàm răng trắng đều trông dễ thương vô cùng và gương mặt đã không còn nét buồn buồn nữa mà thay vào đó là một sự tươi tắn căng tràn sức sống,dù cho đôi mắt cũng vẫn còn có nét ưu tư.Tôi thì thấy chuyện này chả có gì vui cả,nhưng thấy cô bé cười,đành cười theo thôi,hì hì.

_Em hết mệt rồi thì phải?
_Dạ! tại trong đó ngộp quá
_Ừ anh về nha!
_Dạ

Về ngủ thôi,mệt quá rồi.Tin nhắn lại đến: Khai giảng vui không anh?


Chương 9: chuyện linh tinh


Kể từ hôm đó,tôi và Kim Anh nghiễm nhiên là bạn với nhau,chỉ là bạn thôi tôi cũng không muốn đèo bòng thêm làm gì,hai trái bom nguyên tử kế bên không biết sẽ bị kích nổ lúc nào và tôi cũng thấy mệt mỏi lắm rồi,bỏ tất.Tôi thích đi chơi chung với Kim Anh,chủ yếu là uống nước trước cổng trường tán dóc mấy cái chuyện kinh tế chính trị đại loại như khi nào Mỹ đánh Iran hay là ngày mai giá xăng có giảm không chẳng hạn .Thỉnh thoảng tối nhắn tin chọc ghẹo nhau hay hỏi về ba cái chuyện linh tinh trên trường.Mặc nhiên chúng tôi hay đi chung,nói đi chung chứ thật ra là đến thư viện kiếm sách học.Thỉnh thoảng tôi cũng hay tới quán ăn chỗ Kim Anh đang làm phục vụ,ngồi chơi tán dóc một chút mỗi khi Uyển Văn hay Hạnh tha cho tôi một bữa(trừ khi hai em có chuyện đột xuất).

Mà dạo này Hạnh cũng tăng ca dạy thêm nên thời gian tôi rảnh cũng kha khá,Uyển Văn thì vẫn thế,thi thoảng hay bốc đồng kêu tôi dẫn đi chỗ này chỗ nọ chơi cho hết ngày hết tháng.Vì thế nên tôi có nhiều thời gian ngồi bàn về thế sự hay bình văn bình thơ với Kim Anh nhiều hơn,thỉnh thoảng cũng làm thùng rác của nhau mỗi lúc tôi ức chế mấy thằng trên đoàn hoặc em tức mấy ông giảng viên trong trường.Tôi với em ngày một thân,chúng tôi phát hiện ra mình cũng có nhiều điểm chung:thích nghe nhạc Trịnh(tôi thì thêm môn rock),thích đọc sách và đi du lịch.Tuy nhiên,2 thú vui kia thì tôi và em có chia sẽ cùng nhau,còn du lịch thì tôi chưa đi với em lần nào cả.Nghe em kể sông nước quê em mà tôi đã nôn nao đến đó rồi.Hi vọng một ngày không xa tôi sẽ đặt chân đến.

Khoảng hơn tuần sau,nhà Uyển Văn và nhà tôi tổ chức đi Nha Trang chung,nghe giang hồ(anh ba tui) đồn là hình như để làm quen kết thông gia thì phải.Hai ông anh lớn làm bác sĩ,không dám xin nghỉ phép vì dạo này bệnh viện cũng hay quá tải đột xuất,còn anh ba tui thì ghét nhất đi chơi với các bậc phụ huynh nên kíu bận,cuối cùng thì nhà tôi đi có ba người:ba mẹ tôi tôi và tôi ,còn nhà em là trọn vẹn,mà nói trọn vẹn chứ quân số cũng ngang với nhà tôi,tức ba người(em là con một).Uyển Văn có lẽ vui lắm,cứ tíu tít bên tôi mãi,lâu lâu lại bóng gió xa xôi về "ngôi nhà và những đứa trẻ",còn tôi thì rầu rầu:đi phượt ăn bờ ngủ bụi quen rồi giờ ở khách sạn,ăn nhà hàng lạt lạt miệng sao ấy.Leo lên xe,ngủ một giấc,mở mắt ra là tới Nha Trang.Vào khách sạn nhận phòng xong,cả hai nhà rủ nhau đi ăn hải sản nói chuyện tâm tình.Vốn tôi đang mang mặc cảm tội lỗi nên cũng không tự nhiên lắm , khi cô hoặc Uyển Văn hay gắp đồ ăn cho và nhất là mỗi lần cô nhìn tôi cười.Bốn bậc phụ huynh hình như đi xe cũng khá mệt nên cũng không tham quan đâu cả,chỉ ngồi hàn huyên bỏ mặc hai trẻ bơ vơ dạo biển với nhau.Chiều hôm đó,ngồi trong phòng một mình cũng buồn,rủ em ra ngoài hóng gió biển chơi.Hôm nay tôi cố gắng quan tâm bù đắp cho em đỡ tủi thân.

_Ra ngoài chơi đi người đẹp!
_Chờ chút! hì

Tôi đứng dưới cổng khách sạn chừng 15p thì thấy dáng em đang rảo bước đi ra,2 đứa dắt tay nhau đi lòng vòng,thỉnh thoảng tôi có hôn em vài cái hoặc nghịch ngợm len lén vỗ mông em,em không nói gì chỉ lườm tôi một cái rồi thôi.Em đứng trên mỏm đá,lặng lẽ ngắm biển,tôi chợt thấy có cái gì đó nao nao,vòng tay siết chặt lấy em.Em cười tươi,hỏi sao hôm nay anh thắm thiết với em thế.Tôi thấy mình có lỗi quá,không biết giấu em được bao lâu đây.Bất chợt,em xoay người lại,tay quàng qua vai nhìn tôi cười thật tươi.Tôi ghì chặt lấy em vào lòng,chặt đến nỗi nghe được cả tiếng em thở hắt ra và cả trái tim của em đang đập thình thịch trong lồng ngực.Tôi hôn em một nụ hôn thật sâu,em càng ôm tôi chặt hơn và cũng đáp lại những nụ hôn của tôi thật gấp gáp.Em lại nhìn tôi cười,hôm nay anh đẹp trai ghê ta....

_Em hỏi thật anh nè?
_Có gì không em?
_Anh có muốn cưới em không?
_Sao em hỏi vậy?
_Thì anh cứ trả lời em trước đi!
_Có chứ
_Vậy là em yên tâm,em tưởng anh không còn yêu em nữa!

Ánh mắt em buồn rười rượi nhìn xa xa ra phía biển,tôi cũng vậy,biển hoàng hôn đẹp quá nhưng cái gì đẹp nó thường không gắn liền với chuyện vui,cứ như một bản nhạc hay nhất định nó phải là một bản nhạc não nề.Tự vấn lương tâm,có lỗi với Uyển Văn này,có lỗi với Hạnh này.Thôi thì nếu tôi bên cạnh ai thì ráng bù đắp cho người ấy càng nhiều càng tốt

_Anh nè!
_Gì nữa người đẹp?
_Dạo này anh ít quan tâm tới em lắm đó!
_Ừ! anh biết,bây giờ anh quan tâm bù đây
_Anh nè!
_Có gì không em!
_Anh bớt hút thuốc lại đi,hôn anh mà hôi rình mùi thuốc
_Ừ! anh đang cai
_Anh nè!
_Gì nữa đây!-hôm nay em có vẻ lạ thật
_Trời lạnh quá!

Vậy là tôi ôm em vào lòng giữa những tiếng sóng vỗ rì rào mép đá.Em ngoan thật,cái gì tôi nói em cũng tin,cái gì tôi bắt em cũng làm,em như một con mèo con đang lạnh run nằm gọn trong lòng tôi vậy.Em yêu tôi nhiều quá và càng như thế thì tôi lại thấy lỗi lầm của mình càng nhân lên gấp bội.Bất giác,tôi siết chặt vòng tay mình lại như thể nếu buông tay ra thì em sẽ như những đợt sóng đang đánh vào bờ kia mà tan chảy vào lòng đại dương.

_Anh nè!
_Gì nữa em?
_Thỉnh thoảng anh có đi bụi nhớ rủ em nha!

Tôi bật cười,tôi đi phượt chứ đâu có đi bụi,chắc tại từ đó khá lạ nên em không nhớ nỗi chăng?

_Đi đâu chỉ có 2 đứa mình thôi anh nhé!
_Ừ! anh sẽ rủ em
_Anh thấy em có đẹp không?
_Em đẹp nhất trên đời!
_So với cái con Kim Anh thì ai đẹp hơn!-em nói thật nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn cảm thấy khá lo sợ,thằng bạn chó chết mách lẻo nữa rồi
_Sao em hỏi vậy!
_Tại thấy anh dành thời gian cho con đó nhiều hơn em!
_Chung trường thôi mà!
_Em không cần biết! Anh đối xử với em không công bằng-nghe giọng có vẻ như em sắp khóc
_Ừ! thôi thì anh sẽ dành hết thời gian cho em,chịu chưa?
_Em mệt!
_Anh đưa em về nhá!
_Em không thích về khách sạn
_Chứ em muốn đi đâu!
_Em mệt! vậy thôi-rồi em giận dỗi nhìn ra biển
_Thôi anh cõng về
_Dạ!

Trên đường về khách sạn,em vẫn ôm chặt lấy tôi,nước mắt chảy giàng dụa ướt đẫm cả lưng áo,và hình như em đã ngủ nhưng tay em vẫn ôm chặt cổ tôi.Về phòng,cả đêm đó tôi không tài nào chợp mắt nổi,tự trách bản thân mình.Lấy gói thuốc ra,chợt nhớ lời em,cất lại,ngồi im ra đó chẳng suy nghĩ được gì,xung quanh chỉ có một nỗi buồn đang xâm chiếm.Hạnh nhắn tin

_Anh đang ở đâu?

Không reply lại,ngày hôm nay và cũng nhiều ngày sau đó nữa là dành cho Uyển Văn.Sáng hôm sau,hai nhà ra biển tắm,tôi thì không hứng thú gì mà vui vẻ lúc này,đành ngồi trên bờ mà hóng gió thôi.Điện thoại reo,số của Hạnh,Uyển Văn đang ngồi cạnh tôi,không thể bắt máy được,ngu thật sao hồi nãy không quăng điện thoại lại khách sạn.

_Anh nghe điện thoại chút nha em!
_Ai gọi vậy anh?
_Bạn anh
_Ừ!anh nghe máy đi bạn chờ

Nói xong em lững thững ra biển,hi vọng là em không nghi ngờ gì! Mệt mỏi thật.Không biết tại sao giờ nay Hạnh lại gọi cho tôi nữa.

_Anh ơi-Hạnh vừa nói vừa khóc
_Có gì không em?
_Anh đang ở đâu? Em thấy mệt trong người
_Anh đang ở xa lắm,bạn em đâu?
_Anh qua với em được không? Tụi nó về quê hết rồi!
_Anh về chắc không kịp rồi,chờ anh một chút!
_Anh đang ở đâu mà không về với em,em nhớ anh lắm!
_Khôn được đâu em,để anh nhờ người khác nha?
_Anh ác lắm!-Hạnh khóc càng to hơn
_Anh ở xa thật mà! em không tin anh sao?
_Em tin-nói xong Hạnh lại khóc.

Tôi chẳng biết phải nhờ ai qua chăm sóc Hạnh giùm,chắc là ham làm quá nên bệnh thôi,chợt nghĩ tới Kim Anh.Tôi gọi điện nhờ và cho em địa chỉ,em sốt sắng hứa giúp,trước khi tắt máy,tôi dặn Kim Anh một số chuyện xong rồi ngồi thừ ra thở dốc,quên cả việc xóa 2 cuộc gọi vừa rồi cũng như nhắn tin cho anh ba gọi lại.Tâm trí tôi lúc đó chẳng còn tỉnh táo nữa,đầu óc cứ nghĩ đâu đâu.Uyển Văn ngồi cạnh bên tôi từ lúc nào mà tôi chằng kịp nhận ra .

_Anh làm gì mà buồn vậy?
_Không có gì đâu em!
_Anh đưa điện thoại cho em mượn chơi điện tử một chút đi!
_Nè em!-chợt tôi giật mình rụt tay lại-Mấy trò anh xóa hết rồi-Uyển Văn đang nghi ngờ mình đây
_Vậy anh đưa em nhắn tin cho con bạn! Em để quên điện thoại ở khách sạn rồi

Tới lúc này tôi chẳng còn cách gì mà từ chối được nữa,đưa cho em mà tay run run.Em hỏi tại sao,đành trả lời là hôm nay lạnh quá.Đúng như tôi dự đoán,em cầm điện thoại của tôi một hồi,quay lại phía tôi trả lại và bỏ về khách sạn một nước.Bây giờ dù có nói dối giỏi tới đâu thì tôi cũng không cách gì mà thoát khỏi tình cảnh này.

_Em đi đâu đó?
_Đi đâu kệ tôi!

Tôi nắm tay em lại nhưng em vùng vằng gạt ra.Tôi đành phải lẽo đẽo theo em suốt quãng đường về khách sạn vừa đi vừa năn nỉ trong những ánh mắt vô cùng kinh dị của những người đi bộ.Mặc,tôi đáng bị thế mà,còn em thì có vẻ hơi ngại:Anh làm gì theo tôi hoài vậy.

_Thôi mà em!
_Đi chơi với tôi mà còn gọi cho con Kim Anh nữa! anh quá đáng lắm rồi! Yêu nhau quá ha! đi một ngày là nhớ gọi điện rồi
_Sao em lại coi nhật ký gọi của anh?
_Tôi có quyền-vừa nói em vừa khóc
_Chỉ là mấy chuyện trên trường thôi,chứ có gì đâu!
_Không tin! đưa điện thoại đây.

May thật,chắc tại em chỉ chú ý đến cái tên Kim Anh mà quên khuấy đi cũng có một số trước đó ít lâu gọi tôi với tên trong danh bạ được lưu là:Thành.Mật mã thôi.Và lúc này cuộc gọi của "Thành" đã được xóa ngay từ lúc em trả điện thoại lại rồi dận dỗi bỏ về(số Kim Anh tôi vẫn giữ).Tôi cũng kịp dặn Kim Anh rồi,hi vọng em đóng kịch khá.Lại phải về Sài Gòn giải thích với Hạnh và Kim Anh nữa đây.Uyển Văn cầm điện thoại của tôi ra một góc gọi cho Kim Anh,tôi đoán thế
Một lúc sau,em đã bớt giận,gương mặt cũng vui hơn nhưng ánh mắt vẫn còn một chút sát khí.Vậy cũng là may mắn lắm rồi

_Tha cho anh lần này!

Tôi mừng thầm trong bụng,suýt chút nữa là mình làm mồi cho cá mập rồi.Giờ chỉ còn về mà giải thích cho các bậc phụ huynh thôi,may mà tôi còn chút tỉnh táo đợi khuất bóng các vị mới giở trò năn nỉ em,cũng dễ giải thích hơn.Tôi quàng tay qua ôm eo em,em không hất ra,thế là tốt.Nhưng tôi lại nghĩ tới Hạnh,không biết em bệnh gì mà có nặng lắm không.Trong suốt quãng đường đi dọc bãi biển,mặt tôi cứ buồn buồn,cái này thì không giấu được Uyển Văn rồi.

_Đừng buồn nữa anh! Em không nghi ngờ lung tung nữa đâu
_Không sao đâu,em có quyền mà,yêu em nhất trên đời

Uyển Văn cười nhưng tôi thấy mắt em vẫn còn đỏ hoe,giải thích thế nào với các cụ đây? chợt nghĩ ra một cách.Tôi bế thốc em lên và...quăng em xuống biển,tất nhiên là đủ tỉnh táo để không làm ướt điện thoại và chọn chỗ chỉ có cát mịn,nước sâu một tí,vậy là có cớ giãi thích:mắt em đỏ do tôi nghịch nước.Em tưởng tôi đùa,đuổi theo tôi giỡn lại.Mặt em đã vui vẻ hơn rồi.Tôi cũng vậy, nhìn em cười rồi hôn em một cái.Tôi cứ thế khoát eo em đi lòng vòng bãi biển,ghé vào một quán nước nghỉ ngơi tám chuyện lung tungi.Lạy trời cho Hạnh đừng gọi.....Rút kinh nghiệm,mỗi lần đi chơi là tôi quăng điện thoại ở phòng,tối tới thì mới dám chui vào toilet gọi điện cho Hạnh,không quên xóa số và gọi cho ông anh lấy bằng chứng ngoại phạm nếu vô tình Uyển Văn gọi tôi mà máy bận.Cuối cùng thì chuyến du lịch cũng kết thúc tốt đẹp trong sự hân hoan của hai nhà.Thót tim,qua thăm Hạnh thôi.À! mà phải hỏi lại Kim Anh coi em nói cái gì để còn biết đường nói dối nữa chứ!


Chương 10: Lại ba cái chuyện linh tinh


Nói là thời gian đi Nha Trang là dành hết cho Uyển Văn nhưng tôi không làm được , không lẽ Hạnh bệnh mà tôi không gọi điện hỏi thăm.Em chỉ lạnh nhạt trả lời qua điện thoại,chắc vẫn còn giận,phải qua làm lành thôi.Mà phải hỏi thử Kim Anh xem em nói cái gì với Hạnh và Uyển Văn để còn biết đường mà lần

_Kim Anh! uống cafe với anh
_Dạ!

Hôm nay vui vẻ,rủ em tới cái quán cafe đẹp đẹp một chút coi như trả ơn em bước đầu,có khi lại phải nhờ em dài dài

_À! bữa trước em nói gì với chị Hạnh và bạn của anh qua điện thoại vậy
_Em nói với chị Hạnh em là em họ của anh,còn anh bận lên Nha Trang có việc gấp,còn cái chị qua điện thoại thì em nói là bên đoàn có vài chuyện cần xin ý kiến của anh,y chang anh dặn

Không có sơ hở,tốt rồi vì trên đoàn lúc nào mà chẳng réo tên tôi vì ba cái chuyện sổ đoàn này nọ.Kim Anh cũng làm bí thư nên việc này cũng không có gì đáng phải lo,cho dù tụi nằm vùng của Uyển Văn có comfirm lại thì cũng sẽ y chang những gì Kim Anh nói.Hạnh không biết cái gì về gia đình tôi cả,nên nói Kim Anh là em họ tôi thì chắc em không nghi ngờ.Tôi không biết Tam Tạng trải qua 81 kiếp nạn xong ổng thở phào thế nào,chứ tôi mừng như né được hai quả tên lửa mang đầu đạn hạt nhân đang bay thẳng về phía mình vậy

_Cảm ơn người đẹp nhiều lắm!
_Mà sao cái chị qua điện thoại ghen dữ vậy anh?
_Tính hơi đa nghi một chút thôi!
_Anh cũng đào hoa quá ta!
_Bạn thôi em à! Đừng thắc mắc nhiều quá trán mau nhăn
_Em giúp anh lần cuối thôi! không có lần sau nữa đâu đó!-Kim Anh che miệng lại cười
_Cảm ơn em! vạn lần cảm ơn em-Tôi nói xong cảm thấy hơi sên sến thì phải

Kim Anh nhìn tôi cười,chắc em lại nghĩ tôi đang diễn hề.Học xong,tôi phóng vội qua nhà Hạnh không quên gọi điện nói với Uyển Văn là tối nay anh bận theo anh ba đi lấy thuốc,đồng thời dặn ông anh ba y vậy,ghé siêu thị mua ít trái cây nữa chứ.Em chỉ cười và nói tôi đi đường cẩn thận.Tôi cảm thấy tội lỗi quá.Ghé nhà Hạnh,em đang nằm coi phim,thấy tôi đến liền quay mặt vô góc tường,sắc mặt đã hồng hào thấy rõ.Tụi bạn của em nhìn tôi tủm tỉm cười,cười cái con cờ.Tôi chỉ tức mấy đứa bạn của em một chút,hình như có sắp xếp trước hay sao ấy mà cả lũ bỏ ra ngoài đi hóng gió.Căn phòng chỉ còn hai đứa

_Người đẹp hết bệnh chưa?
_Hỏi chi vậy?
_Hỏi thăm chơi không được à?
_Sao không chờ tôi chết rồi tới thăm?
_Thôi mà em! anh bận đột xuất chứ có muốn đâu!
_Vậy bệnh thì tôi phải báo trước anh mấy ngày!
_một hai ngày gì đó!-tôi cố chọc em cười
_Không thèm!
_Mình đi đâu đó chơi đi em
_Em mệt,không muốn đi đâu cả.

Tôi lôi em dậy,hôn em một cái thật sâu.Em có cố gắng hất ra nhưng một lúc sau lại em lại để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.Sực nhớ ra chuyện gì đó,em đẩy tôi ra một phát thật mạnh làm cho tôi muốn té ngửa

_Người ta nhìn kỳ chết,mấy con bạn em sắp về rồi
_Vậy thì ra ngoài!-tôi nhìn em cười
_Vậy chờ chút em thay đồ,anh ra ngoài đi
_Tại sao anh phải ra ngoài!-tôi nhìn em với vẻ mặt ngây thơ vô cùng-Để anh coi em có cần gì không anh phụ
_Quỷ! ra ngoài,không em méc chủ nhà!

Tôi cười cười và cất bước ra khỏi phòng trọ.Hôm nay gió lạnh ghê,phải nhắc em mặc áo lạnh vào,không thôi cảm chết.Em bước ra nhìn tôi,em hồng hào hẳn lên chợt tôi thấy chạnh lòng,cái áo em mặc cũ quá,tự dặn mình hôm nào phải dẫn em mua vài bộ đồ mới.Tôi chở em đi ăn cho lại sức.Chắc lâu quá không gặp tôi,trông em vui vẻ lắm,cười nói suốt buổi.Đêm hôm nay đẹp thật và càng đẹp hơn khi Uyển Văn lười nhắn tin hay gọi điện,tự do với Hạnh một tối cũng là điều quá xa xỉ.Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau đi suốt ,có khi là ghé vào một quán nho nhỏ nào ấy,ăn một que kem và ngắm dòng người qua lại.Đêm nay có lẽ Hạnh cũng vui,tôi vì thế mà vui lây với em.

Như các bạn cũng biết,tôi với Kim Anh là bạn và còn là bạn cực kỳ thân thiết nữa.Có vẻ như sau vụ Nha Trang thì chúng tôi e dè nhau ra hơn nhưng không phải vì thế mà tôi và em không gặp mặt thường xuyên với đầy đủ các chủ đề được bàn đến.Như hôm nay chẳng hạn

_Anh thích truyện Nguyễn Nhật Ánh không?
_Anh có đọc!
_Truyện của ổng cũng hay ha anh!
_Ừ! Hay
_Nhưng truyện "Mắt biếc" em không thích lắm!
_Vậy chắc cuốn đó dở lắm à?
_Không! cuốn đó hay nhất - em cười - nhưng khúc cuối tự nhiên tác giả lại không chịu yêu Trà Long mà bỏ đi!
_Chứ không lẽ em muốn "người tôi yêu giờ lại là má tôi" à?

Kim Anh cười tít mắt,chúng tôi là thế,gần gũi với nhau đủ tin tưởng để kể về mọi chuyện của riêng mình.Một hôm nọ,khi tôi và Kim Anh đang trong quán chém gió thì xuất hiện một thằng nhìn cũng đẹp trai rủ Kim Anh học nhóm.Không biết tại sao tôi không ưa thằng này nhỉ! Nhìn nó cũng được:dáng cao ráo,da trắng trẻo,mặt mày nhẵn nhụi và cùng một mô típ với tôi:chạy tay ga cầm iphone.Đồng nghiệp chăng?tôi tự hỏi.Nói chung không biết có phải là tôi hơi già trước tuổi không nữa nhưng trông thằng này gai mắt thật.Đàn ông con trai mà da trắng như bạch tạng,đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ mái lệch mái xéo như cái mái tôn bị méo mà người ta bỏ trong mấy gánh ve chai vậy ,đã thế còn dài chỗ này,ngắn chỗ nọ,cạo chỗ kia trông chẳng ra hình thù gì! Chưa hết,sao dạo này mấy ku mới lớn khoái cái kiểu áo hồng hồng quá? với tôi ,mặc nó vào chẳng khác treo cái bảng trước ngực :"Em là gay ,cần thông ass",cứ như tôi này:áo thun có hình đầu lâu,quần jeans bụi bạc màu,nam tính ngời ngời.Nhìn thêm một lượt nữa:Mắt kính Nobita,quần jeans màu trắng(bó sát ôm lấy cái quần chíp nữa !),dầu thơm nồng nặc.Nói chuyện một lúc tôi hát xì mấy lần,nó hỏi sao,đành trả lời là anh bị cúm.Nó xin phép vào trường lấy vở cho Kim Anh mượn.Lúc nó đi ,Kim Anh hỏi tôi

_Anh thấy thằng đó đẹp trai không?
_Như thằng gay
_Em thấy cũng được mà
_Gớm
_Anh trông cay cú thế!
_Có sao nói vậy thôi!
_Hot boy lớp em đó!
_Không phải đâu
_Sao anh biết?
_Chưa biết cách học đòi!
_Là sao?
_Nhìn đôi giày và cách nó xịt nước hoa là biết!
_Anh nói gì em không hiểu?
_Từ từ rồi em hiểu!

Tôi cũng làm biếng giải thích,đang bực mà.Theo những gì tôi biết thì khi người ta xịt nước hoa,chỉ chấm vào cổ tay,dái tai một chút xíu thôi,vì làm thế nó sẽ hòa vào mùi cơ thể tạo một mùi riêng,chỉ thoang thoảng chứ không nồng nặc như ku này,còn nữa,mới gặp một người,để biết người đó như thế nào,người ta thường nhìn vào đôi giày,thằng ku còn không biết cả cách mang giày nữa,đôi giày dơ hầy,cột dây sơ sài và made in china với vỏ bọc là convert(đường may lỗi tùm lum).Theo nhận xét của tôi,ku này học đòi chơi nổi nhưng vẫn chưa đủ trình độ. Nó giống như bạn mặc áo vest mà xỏ quần đùi mang giầy bata vậy,không cái gì ra cái gì! Thằng ku từ trong trường chạy ra

_Chào anh!
_Ờ! chào em
_Anh bữa khai giảng làm MC phải không?
_Ừ! nó đó!
_Anh nói chuyện hay ghê! mà anh cũng đẹp trai quá-Nịnh anh mày hả ku,chắc ku cậu tưởng tôi ngây thơ lắm
_Anh không phải gay em à!-tôi cố tình chơi nó với giọng cười khả ố
_Anh nói sao em không hiểu?
_Tại mấy con ghệ lúc cua anh cũng nói y chang em!

Cả quán cười to làm cậu nhỏ quê một khúc.Nó chẳng biết nói gì,thu nắm tay lại như thể muốn bay vào mà đập tôi vậy.Tôi nhìn nó cười cười,chắc ku cậu đang quê với Kim Anh đây.Đổ dầu vào lưa thôi,kiếm cớ đập nó coi như tập thể dục buổi sáng vậy

_Sao mặt em đỏ lại thế! Mắc cỡ à?

Cu cậu tiếp tục im lặng

_Sao em không nói một lời nào! dù chỉ một lời không đáng chi!
_Tôi không nói chuyện với anh
_Vậy chắc nãy giờ anh nói chuyện với chó!

Cả quán lại cười,phá tan cái không khí trang nghiêm mà cu cậu đang cố tạo ra

_Anh muốn gì?
_Uống cafe,bộ đui sao không thấy
_Anh coi chừng tôi đó!
_Nếu không thì sao?Cắn à?

Cu cậu gần như không bình tĩnh lại được,định nhào vô tôi.Nhưng có lẽ cu cậu cũng kịp nhận ra sự tương quan giữa 2 đứa .Mặt nó vẫn đỏ gay,môi mấp máy như muốn nói cái gì đó

_Kim Anh,vào lớp nói chuyện!
_Nó đi đâu là quyền của nó! Nó bồ em hả Kim Anh-tôi cố tình gài-Nếu có thì cho anh xin lỗi,hai người đi chơi vui vẻ!
_Thôi Thắng vào trước đi! -Kim Anh nhìn nó nói

Thằng ku không biết nói gì ,lủi thủi cụp đuôi ra khỏi quán.Kim Anh nhìn tôi,có vẻ giận

_Anh làm gì kỳ vậy!
_Gây sự đánh lộn!
_Anh cũng quá đáng lắm!
_Tại nó đòi cua anh!
_Nó cua anh hồi nào!
_Nó khen anh đẹp trai!-tôi nói với vẻ mặt vô cùng ngây thơ

Kim Anh vừa ôm bụng vừa cười,tôi cũng vậy.Chắc ở một góc khuất nào đó,cu cậu thấy cảnh này chắc là đang lộn ruột.


Còn tiếp...

Tác giả: toikhongyeuem / vOzForum
 

Web Design Technology blogs [ itdl ] Auto Backlink

HomeBlog ArchiveServicesLink2MeContactSubmit your PostPost RSS

Copyright © 2012 [ itdl ] Just for Share. Designed by Ngoc Luong - Freelancer

Best view in Chrome 11+, Firefox 5+ with resolution 1024 x 768 pixel. Powered by Blogger.