[Truyện 18+] Tình yêu và tình dục (chap 11-20)

Hiện tại, vì công việc quá bận rộn nên mình không còn thời gian để post bài và duy trì nội dung cho blog nữa. Do đó tại thời điểm này, mình quyết định ngừng phát triển blog. Mọi bài viết sẽ vẫn được lưu trữ và mình sẽ cố gắng hỗ trợ tất cả các bạn khi có comment hỏi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ blog suốt thời gian qua !


<< Phần 1 --> 10

Phần 11:

Đã là bạn thì phải giúp đỡ nhau.Tôi cũng thế,Kim Anh đang là bạn thân với tôi thì tôi phải có trách nhiệm bảo vệ Kim Anh khỏi mấy cái thằng như thằng áo hồng này,nhìn sơ qua là biết cái thứ Sở Khanh rồi ! Hát xì! ai vừa nhắc tên tôi thì phải.Và đúng như tôi dự đoán,cu cậu đang tán tỉnh Kim Anh mà không thông qua tôi(anh họ hờ của cô bé)! Bất kính ! Bất kính.Ở mọi lúc mọi nơi,cu cậu luôn tìm cách tiếp cận cô bé,nhắn tin cả ngày,gọi điện cả đêm.Mà cô bé cũng kỳ,mấy thằng này phải đập vào mặt nó hay ít nhất cũng phải chửi như tôi nè: Em không thích chơi gay đâu anh à! chứ sao lại vui vẻ nhắn tin lại.Một ngày đẹp trời,cô bé còn khoe tôi nữa chứ.Không cần nói cũng biết tôi tức ói máu,nhưng phải giả vờ bình tĩnh lâu lâu đế thêm vài câu chọc ghẹo về giới tính của nó.Một hai lần thì cô bé còn hồ hởi,nhưng thằng này dai nhách(thua tôi xa!) :tặng gấu tặng, quà ngay trong lớp làm cô bé ngại vô cùng.Tôi thì cười cười

_Ai biểu em nhắn tin với nó tình cảm quá chi cho nó ăn dưa bở!
_Nói như anh mà cũng nói
_Yêu đại nó đi! không cu cậu quay ra cua anh thì khổ-tôi hát vọng cổ theo luôn-yêu ai cũng vậy yêu giùm gay,gay cám ơnnnn!

Cô bé từ giận chuyển sang cười ngặt nghẽo,đấm vai tôi thình thịch.Coi như cu cậu rớt ngay quán nước rồi! Tội thân em trai.Nhưng hình như tôi có khiếu dự báo thời tiết thì phải,cu cậu đã từ bỏ mục tiêu hấp dẫn là Kim Anh,chuyển sang tôi! Tất nhiên là không phải để cua tôi rồi,nếu vậy cũng đở.Nhìn chung thì tóc tôi khá dài,mông tui cũng bự hơn Kim Anh và nó cũng là nơi tui đau nhất sau khi nó để ý tới tôi,nhưng không có gì bậy bạ đâu nhé.

Một buổi chiều tôi đang đi học vê,ngon trớn trên chiếc xe motor và ngắm hai gian hàng bên đường thì rầm một cái,thằng khốn nạn nào đó đạp vào bánh xe trước của tôi làm tôi lạng quạng tông xe vào lề và té lăn lông lốc trên đường.Nhưng không phải thế mà tôi không nhìn rõ được cái biển số xe của thằng khốn nạn đó,của thằng nào chắc ai cũng biết.Tay phải tôi rách một đường dài,máu me bê bết, cái quần jeans nát bét,máu thấm ướt đẫm,mông đau kinh khủng.May là tôi có chút võ vẻ nên cũng không gãy tay và có đội cái gáo xịn nên chưa bể đầu.Tiếc nhất là chiếc motor trầy nát bét.Mẹ nó !

Qua tiệm thuốc ông anh ba,kêu ổng băng bó giùm và lấy thuốc kháng sinh uống.Ổng hỏi sao té,tôi nói hết cho ổng biết.Ổng nhìn và nói 1 câu:

_Chuyện của mày, mày tự giải quyết!

Điều đó có nghĩa là:chơi nó đi ku!.Mấy thằng bạn ở trường thấy tay tôi băng bó,tôi trả lời té xe,ở nhà hỏi tôi cũng trả lời y chang vậy,không nói gì thêm,bứt dây động rừng.Từ từ dưỡng thương rồi chơi nó sau,nhưng chắc chắn là tôi không chơi theo cách của nó.Thằng này chắc cũng chỉ bốc đồng làm bậy thôi chứ không ai chơi kiểu nó cả! ai mà bắt được nó lúc bỏ chạy là xác định đi tù và còn cái biển số xe nữa,ai mà không thấy chứ.Nhưng tôi cũng không phải là thiên thần thánh thiện gì cả mà nó chơi mình mình không chơi lại,nghĩ cách nào chơi cho thâm cái đã.Và cái dịp tôi cần đã đến,do sinh viên tụi tôi hay đánh nhau và thỉnh thoảng có thằng mang ma túy vào trường nên mấy sếp giao xuống là bất ngờ kiểm tra giỏ xách sinh viên trong tháng này.Một sáng nọ,tôi cùng với mấy cha trên đoàn được lệnh ra chơi ngày sẽ kiểm tra lớp của Kim Anh(cô bé không hề biết trước) tất nhiên có thằng đó nữa.Thời cơ đã đến,tôi bàn với thằng bạn thân,tối hôm đó,hai đứa lùng mua đồ chơi.Sau một hồi tìm dạo quanh các shop,chúng tôi mua được một cái sex toy đầu rồng và một chai gel bôi trơn,đi gần hai triệu cũng tiếc(sau đó tôi bôi dầu vào và dẫm dẫm cho nó cũ như thể dùng lâu rồi vậy),há há há(tôi không định bỏ dao vào,vì thế ku cậu sẽ bị đuổi học mất!).Sáng sớm,tôi lén vào lớp của nó,tất nhiên là đợi nó bỏ cặp rồi đi ăn sáng.Thằng bạn canh,tôi bỏ ,phàm là lấy cái gì từ túi người khác thì khó chứ bỏ vào thì dễ vô cùng.Đợi tụi bạn nó đi ra hết,tôi len lén bỏ vào chỗ sâu nhất nó không ngờ tới rồi ung dung ra ngoài chờ thời cơ.Ra chơi,chúng tôi ập ngay ào lớp nó,kiểm tra giỏ xách sinh viên theo quy định,nữ kiểm tra nữ(sợ có băng vs),nam kiểm tra nam.Kiểm tới cái cặp thằng đó,tôi kiểm cũng khá kỹ và lôi ra cái đồ chơi của nó và lọ bôi trơi.Khỏi phải nói,cả lớp nó cười rần

_Ủa! cái này là gì vậy em
_Tao không biết!- nó đang rất ức chế
_Cái này sài sao vậy em!-tôi cố tình gài để đứa khác trả lời giùm vừa nói vừa bật công tắc cho nó run lên,công nhận phê thật
_Để thông ass đó anh-một thằng nào đó trả lời làm cả lớp cười ngặt nghẽo
_À! thế à!

.......

Nói giỡn thôi chứ trường tôi làm quái gì kiểm tra túi xách sinh viên.Thật ra là tôi cùng ông anh ba(với mấy tay bảo kê ổng quen) và mấy thằng bạn vờ quẹt xe chận đường đập nó một trận thừa sống thiếu chết(chỉ tay và chân thôi,nhưng vậy cũng đủ) , cu cậu sợ quá nghỉ học luôn,nghe đồn là về quê làm ruộng gì đó,mình cũng ác thật.Sau khi thằng nay bái bai khỏi trường thì tôi yên tâm một chút,còn Kim Anh vẫn không hiểu sao mà nó bỏ học nữa,biết làm gì cho nó mau già.

Trở lại chuyện tình tay ba của tôi,nó cứ yên ả trôi và không có một chút sóng gió nào,đôi khi là cơn ghen bóng gió của Uyển Văn mỗi khi tôi chở em mà nhìn con khác,nhưng rồi cũng qua.Sinh nhật của Uyển Văn cũng tới,may thật nó không trùng với sinh nhật Hạnh.Hôm ấy,tôi còn nhớ là Uyển Văn chỉ mời mình tôi thôi.Ra shop mua cho em một cái váy vậy,size của em thì tôi rành quá rồi còn gì.Bữa tối hôm đó,dưới anh nến lung linh trong một căn phòng khá đẹp,đáng lẽ là có một người đứng rót rượu nhưng thôi,tôi đưa anh chàng đó vài trăm kêu ảnh ra,anh đó lớn tuổi hơn tôi mà phải đứng chầu chực mình thì không hay tí nào! Anh chàng có vẻ hơi ngại nhưng tôi nói một hồi ảnh cũng vui vẻ gật đầu.Tôi phục vụ em cũng được mà.

_Chúc mừng sinh nhật người đẹp!
_Cảm ơn anh! -em vui vẻ trả lời

Tôi nhìn em một lúc lâu,hôm nay em mặc váy hồng,kẹp tóc cũng màu hồng trông dễ thương như một nàng công chúa trong các câu chuyện cổ tích mà tôi đã đọc hồi nhỏ(chứ không bố láo như thằng áo hồng tôi đã kể trên kia).Tôi nhìn em một lúc lâu,chỉ muốn lao vào mà hôn em cho đã,nhưng thôi,ăn sinh nhật xong rồi tính.

_Sao anh không nói gì hết vậy!
_Anh đang định khen em đẹp mà thấy thừa quá nên thôi!
_Xạo!-dù nói vậy chứ mặt em vẫn tràn đầy hạnh phúc-Anh phụ em cắt bánh kem đi,ở đó mà nói xạo

Tôi khoát tay lên vai em,cùng nhau thổi nến.Trước khi thổi,em bảo tôi cùng em ước.Không biết em ước cái gì chứ tôi chỉ ước là em và Hạnh và tôi đừng bao giờ gặp nhau dù chỉ một phút.Em ước xong,mặt có vẻ hớn hở.Tôi hỏi em ước gì,em tinh nghịch nháy mắt không thèm trả lời.

_Rót rượu cho em đí!
_Em vẩn chưa đủ tuổi đâu! 21 mới được
_Không cần biết! Hôm nay em sẽ uống cho say!
_Say để làm gì?
_Làm gì kệ em

Tôi rót rượu cho em,nhìn vào chai,rượu nhẹ nên em cứ uống thoải mái.Em cười tươi ríu rít bên tôi,trông em tươi tắn và hồn nhiên,thỉnh thoảng lắc lắc mái tóc và phồng miệng lên mỗi khi tôi chọc ghẹo.Chợt,em nhìn tôi từ đầu tới chân,nắm chặt tay tôi

_Không biết sau này anh có còn yêu em như bây giờ nữa không?
_Không!
_Ý anh là sao?-em nói như sắp khóc
_Càng ngày anh càng yêu em hơn
_Xạo quá cha! -em cười tươi như hoa

Tôi vòng tay ôm cổ em lại,hôn lên vai.Em nghịch ngợm lắc lắc mái tóc khiến cho chúng lòa xòa bay vào mặt tôi làm cho mùi thơm thoang thoảng từ mái tóc hòa với mùi thơm từ cơ thể em mang đến cho tôi có một cảm giác thật dịu nhẹ,yên bình dù cho cái sự yên bình ấy có khi là quá mong manh.Tôi chợt buồn,nghĩ tới Hạnh,đêm nay chắc em đang học bài như mọi hôm,không biết em có buồn không nữa.Tội lỗi của tôi với hai người con gái là quá lớn,đành phải làm cho các em vui mỗi khi bên cạnh mình vậy.

_Anh làm gì mà thừ người ra vậy!
_Tóc em bay vào mắt anh!
_Cho em xin lỗi nhé!
_Không sao,anh thích vậy! -tôi nói xong hôn lên mái tóc em một cái
_Hôn hoài!

Vòng tay tôi lại siết chặt em hơn,và tôi thì thầm vào tai em những lời có cánh để cho em vui hết đêm,tôi hôn lên tai em,lên cổ và vai.Em cười,tay em lại nắm chặt tay tôi hơn

_Em yêu anh!-em thì thầm chỉ vừa đủ mình tôi nghe
_Anh yêu em hơn-Tôi nói vào tai em hơi lớn khiến cho em nhăn mặt
_Đồ quỷ!điếc tai người ta rồi còn gì
_Yêu là phải nói lớn chứ em
_Muốn nói lớn ra ngoài nói!

Chúng tôi rời nhà hàng vào lúc hơn 8h tối,còn sớm chán,tôi chở em đi lòng vòng Sài Gòn ngắm cảnh,em vẫn ôm tôi thật chặt lâu lâu còn hôn lên vai tôi nhè nhẹ,ghé mua kem cho em ăn tranh thủ đốt thuốc

_Em dặn không hút thuốc nữa mà!
_Từ từ anh cai

Mặt em giận dỗi quay chỗ khác,thế là tôi phải tắt thuốc em mới chịu cười nói trở lại.Em ngồi sau xe,đùa đùa mái tóc tôi,kêu dài quá,cắt đi gió thổi nó cứ đâm vào mặt em.Tôi cười,em cột lại giùm anh,có thun hồng thôi chịu không?sao cũng được.Và thế là tôi dạo phố với mái tóc được em thắt bím dây thun hồng trông thật kinh dị qua ánh mắt người đi đường.

_Anh lạy em,tháo ra giùm anh
_Hồi nãy anh đòi cột mà
_Anh đâu có nói em cột hai chùm đâu-Em cười hì hì,tháo ra,cột đuôi gà lại.
_Đêm nay em không muốn về nhà!
_Em không về nhà là anh không còn nhà để về luôn đó!
_Sao vậy?
_Má em đốt nhà anh!
_Mình vào khách sạn đi anh! Em nhớ anh quá!
_Ừ!

Chúng tôi ghé vào một khách sạn cũng khá đẹp.Nhận phòng xong,em vào toilet tắm rửa còn tôi ở ngoài đốt thuốc liên tục,Em xuất hiện với cái khăn tằm hững hờ trên người.Em tiến lại phía tôi,hôn tôi thật sâu thật gấp gáp vừa nói:"em yêu anh nhiều lắm",tôi cũng thế ôm em thật chặt và hôn em.Em cởi khăn tắm ra,người em chỉ còn bộ đồ lót màu hồng mà tôi từng mua tặng em.Em nói để cho anh cởi.

Chúng tôi âu yếm nhau,hôn nhau,bàn tay tôi mơn trớn khắp người em,lên ngực,lên eo, lên vai ,lên lưng em,da thịt của em rất mềm mại khiến cho tôi cảm thấy vô cùng rạo rực,tôi từ từ cởi luôn cả những thứ tôi đã tặng em.Em cũng vậy,bàn tay em vừa sờ soạng vừa cởi bộ đồ tôi đang mặc.Chúng tôi lao vào nhau như hai con thiêu thân với ham muốn tột đỉnh.Cơ thể em run lên theo từng cửa động của bàn tay tôi.Em hất tôi ra,đẩy tôi nằm xuống giường và từ từ "thổi" của tôi(cái này tôi dạy em từ lâu nhưng hôm nay em mới chịu làm).Một cảm giác thích thú lan khắp người tôi.Tôi vật em ra giường,cũng làm tương tự,em khẽ rên lên những tiếng yếu ớt như thể cổ vũ cho tôi làm chuyện đó và tôi bắt đầu công việc của mình,nước chảy ra ướt đẫm cả nệm.Chúng tôi âu yếm nhau liên tục tới gần 11h đêm.Chở em về nhà xong,trên đường đi,em còn nhắn lại:"hôm nay em vui lắm,cảm ơn anh,em yêu anh nhất trên đời",tôi cũng vậy,nhắn một tin chúc em ngủ ngon.Vào phòng,Hạnh lại nhắn:

_Tối mai mình gặp nhau nha anh!

Cười buồn,hôm nay Uyển Văn hành anh mệt quá nhưng mai thì chắc anh đã kịp hồi phục,nhắn tin lại:Ừ 7h anh qua rước.



phần 12:


Thường khi bạn buồn bạn sẽ làm gì? với tôi sẽ kiếm một xó nào đó,càng tối càng tốt và ngồi lỳ ở đó,rít thuốc và nghĩ vu vơ,mà thật sự có nghĩ được cái gì đâu nhưng tôi vẫn thích ngồi lỳ một chỗ thế mới lạ.Trên đời này,không có một nơi nào phù hợp hơn cho bạn khi tâm trạng trĩu nặng ngoài một quán cafe nhạc Trịnh ra,một quán vắng(giới trẻ ít vào mà giới già thì không rảnh),nghe những bản nhạc não nề của nhạc sĩ thiên tài ví dụ như là:hạ trắng,một cõi đi về hay tuổi đá buồn....Chỉ nghe thôi chứ nói thật tôi không hiểu lắm lời nhạc của ông.Nó đầy những điều kỳ lạ và thăng trầm như chính cuộc đời người nhạc sĩ ấy vậy.Tôi nghe nhạc ông bắt đầu từ năm lớp 9 cho mãi đến bây giờ,khi đã ra trường,đi làm và bắt đầu một cuộc đời mới,một cuộc đời cô độc và mang đầy mặc cảm và giằng vặt vì những lỗi lầm mình đã gây ra.Nhưng thôi cái đó dành cho phần cuối tự truyện này.Còn bây giờ,ít nhất tôi không cô độc vì còn một người cũng mê nhạc Trịnh như tôi: Kim Anh.Thật ra thì tôi chỉ thích nghe nhạc Trịnh một mình ,nhưng cô bé cứ nằng nặc đòi theo thì đành chiều vậy.Một quán nhỏ,trang trí đơn giản,đồ uống cũng vì thế mà đơn giản không kém nhưng ông chủ vui tính vẫn không thèm đổi cách bài trí hay nhạc nhẽo cho phù hợp với thị hiếu đại đa số người dân mà vẫn trung thành với dòng nhạc sang,trên kệ quán,những album của Vũ Thành An,Ngô Thụy Miên,Trịnh Nam Sơn,....Với cách trang trí bìa đĩa cách đây hơn nửa đời người nằm chễm chệ một cách đầy kêu ngạo giữa không gian yên tĩnh,tôi thầm nghĩ,để sưu tập đầy đủ những album của Ngô Thụy Miên,những tình khúc không tên của Vũ Thành An thì quả thật người sưu tập phải là người hâm mộ các ông ấy cuồng nhiệt nhất.Góc quán cafe,chiếc xe 1955 Vespa 150 GS như một con nghé con đang nằm lặng yên mà ngắm cuộc đời sôi nỗi qua lăng kính của một người hoài cổ.

Quán này cafe ngon nhất trên đời,một tách cafe phin còn nóng hổi,từng giọt cafe đen tuyền đặc quánh như kẹo nhỏ xuống đáy ly.Ta biết làm gì cho đến lúc thưởng thức cafe bây giờ? ngồi ngắm dòng xe hai bên đường như một lữ khách lặng ngắm cuộc sống xô bồ đang hối hả trôi qua,có thể là một gia đình đang đi ăn sáng,có thể là một cụ bà chống gậy thong thả lướt qua với sấp vé số trong tay,ta cũng có thể ngồi nghe những tiếng xe,tiếng ồn,tiếng còi rộn rã một góc đường,tiếng người cười nói ,tiếng chim hót líu lo trên những hàng cây xanh um đang nghiêng theo tiếng gió,ta sẽ ngửi mùi bánh mì mới ra lò thơm phức,mùi thịt nướng tỏa ra từ một quán cơm tấm nào đấy,mùi sương sớm còn đọng lại đâu đây trên các kẻ lá,hay ít nhất là mùi của ly cafe nóng hổi thơm ngào ngạt với khói bốc ra nghi ngút....Đó là triết lý của mấy ông đi phượt chung: uống cafe đâu phải là chỉ uống cafe mà đôi khi đó lại là một nghệ thuật quan sát cuộc sống qua năm giác quan.Tôi nhớ lại cái hồi qua Mỹ thăm bà dì,dân Mỹ giàu thật nhưng cũng khổ thật: ăn uống cũng chẳng yên thân,vừa ăn vừa chạy,bảo sao dân Việt Nam chúng ta có chỉ số hạnh phúc cao thứ nhì thế giới.Rít điều thuốc đã,chuyện mấy thằng Mẽo kệ nó,hì hì hì

_Anh làm gì mà như người mất hồn vậy?

Tôi ra dấu cho cô bé im lặng,không nên làm phiền một người đang thưởng thức nghệ thuật chứ em! trên cái dàn loa cũ kỹ,bản nhạc "Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui" vang lên.Ông chủ quán quả là một người sành điệu,một buổi sáng chủ nhật vui vẻ là phải nghe bản này trước,nhẹ nhàng nhưng không kém phần hối hả.Nhấp môi theo lời cô Hồng Nhung nào

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhận gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười, tựa lá me bay.

Nhìn đồng hồ,8h sáng rồi ,tôi chẳng muốn rời khỏi quán tí nào,nhưng một ngày chủ nhật ngồi một chỗ hơn cả tiếng đồng hồ cũng khá ê mông chăng? Ra công viên 23/9 coi người ta tập thể dục thôi.Đường cũng khá đông xe,đúng chất Sài Gòn,thành phố không bao giờ ngủ,trên các ghế đá,vài cặp tình nhân già có,trẻ có đang túm tụm lại cười nói vui vẻ hoặc là ngồi nghỉ mệt một chút sau vài cử thể dục.Ông cụ tóc dài bạc trắng đang ngồi một góc chơi violong,thỉnh thoảng cũng cầm cây đàn Mandolin ra gãy trong ánh mắt thán phục của người đi đường.Đối với tôi,đó là một nhà khai sáng,một kẻ giữ lại chút gì đó chầm chậm của một thành phố xô bồ.

_Hồi nãy trong quán cafe anh như ông cụ non vậy!-Kim Anh ngồi sau xe vừa nói vừa cười
_Trên trường miệng anh bốp chát lắm mà! sao lúc nãy lại im thinh thít thế?
_Sau này nếu em có giống anh bây giờ thì em sẽ hiểu!
_Sao mấy người đó uống cafe lề đường vậy anh?
_Một thú vui của dân Sài Gòn hay còn gọi là cafe lết-tôi nói xong rôi cười

Biết giải thích thế nào cho em hiểu đây,Diamon Plaza ngay sát bên,gửi xe có vài ngàn rồi thoải mái ra đây ngồi uống cafe có phải hơn không.Nhưng hình như dân Sài Gòn thích uống cafe vừa hồi hộp canh trật tự bắt xe thì phải.Tôi cũng thử vài lần,vừa thót tim vừa vui khi thằng chim lợn báo động đô thị tới, còn cafe thì dở ẹc,hì hì.Chở Kim Anh đi khắp quận nhất,qua từng đại sứ quán một,từng tòa nhà cao tầng một,từng con đường nổi tiếng một,từ tòa kiến trúc cổ kính:bưu điện,nhà đóng tàu bason,nhà thờ Đức Bà....Vào từng công viên chơi nữa chứ.

Nói chung một buổi sáng đi chơi với cô bé thật vui,về tới nhà,bật điện thoại lên,vài cuộc gọi nhỡ.Tôi cũng không thích bị quấy rầy vào sáng chủ nhật mà.Tôi nói rồi sao mấy em không hiểu nhỉ? quăng điện thoại ra một xó,nắm vật ra giường.Hạnh gọi,mệt thật

_Anh qua nhà chở em đi công chuyện!
_Ừ! đi đâu em
_Về quê em
_Cái gì?
_Em nói giỡn thôi! chở em đi có chút chuyện!

Mất toi một ngày chủ nhật đẹp trời,mà kệ chở em đi lòng vòng,ghé mua cho em vài bộ đồ nữa,nhưng thôi,lén mà mua cho em vậy,em biết tôi mua lại xót tiền càm ràm cả ngày,điếc cả lỗ tai.Tôi không rõ người yêu của các bạn thì sao chứ Hạnh là một người cực kỳ ki bo,nàng chẳng chịu để tôi mua cho nàng cái gì cả,nếu lỡ nàng thích thì nàng cũng ráng làm để dành tiền trả lại tôi.Nghĩ tới mà thương em quá! thỉnh thoảng chỉ biết canh con bạn em đi học về mà lấm lét dúi vào tay nó ít tiền nhờ nó mua đồ cho em ăn lại sức.Giờ đây nàng đang ngồi sau lưng tôi,ôm siết eo tôi thật chặt đùa giỡn nói cười suốt buổi.Tôi chở em đi Đồng Nai qua vườn nhà con bạn chơi.Nói chung Đồng Nai tôi cũng đi nhiều như chỉ ngang qua để đi Vũng Tàu hoặc Đà Lạt thôi,còn lần này là ở hẳn một chiều chủ nhật.Một buổi chiều rảnh rỗi hít thở không khí trong lành ở một vườn cây xum xuê trĩu quả cũng là một cái gì khó có thể từ chối được nhất là nhà cô bạn của Hạnh cũng rất hiếu khách khiến cho không khí cả nhóm lúc nào cũng vui vẻ.Tôi đã nhắc tới cái nhóm đi này chưa nhỉ: 3 trai,3 gái,chắc cũng bồ bịch đi với nhau thôi.Đi chơi nhưng không thể quên nghĩa vụ được,gọi cho Uyển Văn cái đã,tính gì thì tính.

_Anh đang đi với con nào?-em nói như hét qua điện thoại
_Anh đi chơi một chút thôi,tối anh về gặp em!
_Anh về ngay cho tôi
_Từ từ anh về,anh đang ở xa lắm,em kỳ quá vậy!
_Tôi không biết về ngay!
_Anh đi chơi với bạn,về kỳ lắm!
_Kỳ gì?
_Tụi nó nói anh sợ vợ

Tôi cố gài chữ vợ vào cho em yên tâm rằng anh có đi đâu thì cũng quay về với em hết và đúng như vậy thật.Em không còn rủa xả tôi nữa

_Ừ tối về liền gặp em đó! đừng nghe lời người ta mà nhậu nhẹt nha ! đi đường cẩn thận, đường xe nhiều lắm biết chưa?
_Ừ! anh đi chơi xong về liền! tại tụi nó rủ chứ anh chỉ muốn ở nhà với em thôi!
_Xạo! thôi em học bài đây

Hú! thoát em Uyển Văn rồi,ăn chơi phè phỡn thôi,tụi con trai này tôi cũng mới gặp lần đầu,nhưng kệ có bạn nhậu cũng vui rồi.Các người đẹp thì đang túm tụm chụp ảnh,thi thoảng nghịch ngợm trèo cây hái quả nữa trông hồn nhiên và vui ra phết.Dự hôm nay em dẫn tôi đi chơi để khoe hàng với vỏ bọc là giời thiệu anh cho bạn bè em biết.Nhưng thôi,chiều em một buổi, mà cũng lo thật,không biết tụi bạn em có quen Uyển Văn không nữa.

Nói chung nhậu nhẹt tôi rất dở,vài ly là say ngay nên cũng không dám đú với dân miệt vườn về khoảng này,lên bờ xuống ruộng như chơi.Cũng chiều muộn rồi,chở em về thôi,không quên mang theo mấy bọc trái cây mà ông cô bạn em cứ nhấn vào tay,mang về cho Uyển Văn ăn.Chắc em thích lắm!

Gặp Uyển Văn,người hơi có mùi men và điều này làm gì mà qua mắt em nỗi.Em nhìn cái mặt đỏ gay của tôi,ngửi ngửi hít hít một hồi,nhăn mặt

_Lại rượu chè!
_Anh uống có chút hà!
_Em biết! anh nhậu dở ẹc.Nhưng em dặn rồi mà! coi như tuần này cấm vận nhé anh yêu!
_Thôi mà em!
_Một là một,tuần sau ngoan đi cưng! em bù-em nhìn tôi cười cười.

Vậy là tôi móm,cũng không sao,còn Hạnh nữa mà.Nhưng không vì thế mà tôi lạnh lùng với Uyển Văn,chúng tôi đi chơi với nhau lòng vòng quận 7 nắm tay nhau thật chặt và thỉnh thoảng tôi còn hôn lén em một cái,cô nàng lườm tôi và nhắc:cấm vận rồi!.Buổi hôm đó đi chơi với Uyển Văn cũng thật vui,nhưng có một chuyện làm chúng tôi giận dỗi nhau hết mấy ngày

_Anh cho em mượn đt chơi game chút!

Tôi đưa cho em không một chút đắng đo,dấu vết đã xóa sạch,hì hì.Em nhìn điện thoại,vẻ mặt khá nghiêm trọng,nói chung là ba cái chuyện nhảm nhí về gu âm nhạc của hai đứa,em thích ba cái nhạc Hàn,tôi ghét cực nên chúng tôi cãi tay đôi với nhau suốt buổi tối và em giận tôi luôn,đòi về.Tôi chở em mà em không thèm ôm tôi lấy một cái,nhắn tin gọi điện cũng không được.Con gái khó hiểu thật




phần 13:


Uyển Văn ghen ,tôi đã ớn,Hạnh ghen tôi còn hãi hơn gấp bội.Thà như Uyển Văn,có gì nói thẳng hết với tôi thì còn dễ chứ Hạnh lại khác ngấm ngầm ghen,ngấm ngầm hành động mà có phải cái lý do to tát như Uyển Văn đâu.Ba cái nhỏ nhặt cũng khiến nàng ghen bóng ghen gió mà đôi khi nó còn vô cùng nhảm nhí nữa.Tôi có kể cho các bạn nghe hôm chủ nhật tôi đi chơi với Hạnh ở vườn cô bạn Hạnh chưa nhỉ? Căn nguyên mọi chuyện bắt đầu từ đây.

Bạn của Hạnh có một con nhỏ nhìn cũng được nhưng chắc chắn là không bao giờ lọt vào tầm ngấm của tôi rồi,thế nhưng cô em cứ tìm cách nhắn tin làm quen với tôi mãi(tôi chả thèm trả lời,khóa số đó luôn,coi như tôi đã tu) sau này mới biết là cũng tại Hạnh cho số của tôi,hic,tất nhiên tôi không dại rồi,giữa một người con gái nết na thùy mị như Hạnh và một người con gái nồng nhiệt và cá tính như Uyển Văn thì tôi còn khó lựa chọn chứ cái cô bạn trèo cây hái quả ấy thì không khó lắm.Thế mà Hạnh cũng ghen cho được,chậc chậc.

Một ngày đẹp trời qua chở Hạnh đi chơi như mọi hôm,cô nàng cáo bệnh nằm lỳ một chỗ,không thèm ra gặp tôi luôn,chỉ nhờ con bạn cùng phòng nhắn lại.Ba ngày đầu tôi còn tin,đến ngày thứ tư thì tôi bắt đầu nghi ngờ,qua tuần sau thì biết chắc là em không bệnh,bệnh gì mà lâu thế,đành liều vào phòng nàng thôi.Ai ngại vào phòng người khác giới chứ tôi thì không,cô bạn của Hạnh thông báo với tôi nàng bệnh,vừa quay gót tôi đã vội vàng nắm tay lại nhưng cạy miệng cách nào cũng không hé răng nửa lời ,tôi đành đi thẳng vào phòng trong sự níu kéo bất lực của cô bé.Vào tới nơi,Hạnh đang ngồi....đánh bài đang chờ bạn vào cho đủ tụ.Tôi nhìn em cười cười,em vừa thấy bóng tôi vội vã quăng mấy lá bài đi nhưng không kịp,cả phòng trọ cũng bất ngờ trước cái sự liều lĩnh của tôi nên ai cũng trố mắt nhìn mà quên không úp bộ bài xuống đất cũng như khép chân lại.Em cũng chẳng còn lý do gì mà không thay đồ đi chơi với tôi cả.

Chở em đi chơi,em không thèm ôm tôi lấy một cái hay cười nói như mọi hôm,các cậu con trai có thể lấy đó làm điều kinh hãi lắm,nhưng với tôi thì khác,hỏi cho rõ nguyên nhân trước cái đã,trả lời lạng quạng là đi bộ về em nhé,hề hề hề,giỡn thôi chứ tôi không dám.Tô nhìn em,em nhìn xuống đất,quái thật,công nhận cái sàn lót gạch bông cũng đẹp lắm,nhưng cũng đâu bằng cái mặt tôi vậy mà em chẳng thèm nhìn một cái chỉ thỉnh thoảng vân vê mép áo và thở dài.Cũng có thể em có người mới,có thể rất buồn đây,nhưng cũng không thể nào loại trừ khả năng này được.Hỏi thẳng là cách tốt nhất,không vòng vo chi cho mệt

_Em có người khác rồi hả?

Em vẫn ngồi im,nhìn xuống đất không thèm trả lời.Tim tôi mặc dù đang đập thình thịch nhưng cũng vẫn giữ một thái độ thật bình tĩnh và tự nhủ:Thế cũng hay,cũng có thể coi như là một kết thúc có hậu cho em.Em ngẩng mặt lên nhìn tôi,đôi mắt nhuốm buồn nhưng không nói một lời.Mệt mỏi thật,tôi thở dài,im lặng cũng có thể là khẳng định hoặc phủ định,hoặc cả hai.Quán bật nhạc cũng hay,khá hợp với không khí của hai đứa lúc này,một bài nhạc trẻ gì đó,tôi không nhớ tên mà lời thi bây giờ cũng quên sạch.Tôi nhìn thẳng vào em,cố gắng thật kiềm chế và nói

_Thôi mình về! để lúc nào em thích thì nói,giờ anh hết muốn nghe rồi

Mặt em có vẻ hơi ngạc nhiên,mà phụ nữ quả là một giống loài kỳ lạ,tôi ân cần hỏi han thì không trả lời,tôi phũ thì níu tay lại.Mặc dù cũng thấy hơi ác một chút nhưng lỡ rồi thì đành phải làm cho tới nơi tới chốn thôi,cầm tay em đưa ra chỗ khác.Tôi tính tiền ra về,em lủi thủi cúi đầu bước theo,trông mà thương em quá.Trên đường về,em ôm chầm lấy tôi và có lẽ em khóc,tay em ôm tôi vẫn run bần bật và lưng áo tôi ướt đẫm những giọt nước mắt nóng hổi.Không hiểu em muốn gì nữa đây,tôi rối quá,chưa gặp cảnh này bao giờ cả.

_Có gì em cứ nói,khóc khóc tối ngày

Em vẫn im lặng,tôi không dại gì mà chở em về khi em không yêu cầu.Tôi cứ thế đi hết đường này tới đường khác hàng tiếng đồng hồ,có lẽ em cũng mệt,ghé đại vào quán nước nào đó vậy.Nhìn em cười,em giờ cũng hết khóc nhưng mắt còn đỏ,tôi không biết phải nói gì đây,chỉ nhìn em thôi tôi cũng thấy nao lòng,bên tôi em hay khóc quá,chắc tôi hay làm em buồn,mà em buồn việc gì chứ?Tôi không rõ.

_Em xin lỗi

Nãy giờ em mới nói chịu nói một cách đầy khó khăn như trẻ con tập đọc vậy.Tôi lại nhìn em thở dài,tính mồi điếu thuốc hút ,em lắc đầu,lại cất vào thôi.Em nhìn tôi cười,chắc đây là lần đầu tiên tôi nghe lời em,chứ thường thì ngược lại.Tôi nắm tay em,em để yên,thi thoảng còn cười khúc khích nữa.Chợt em nhìn vào mắt tôi và nói

_Anh đừng quan tâm em nhiều quá!
_Em không thích à?
_Không phải! nhưng làm vậy em quen sau này anh bỏ rơi em,em tủi thân lắm!

Tôi không rõ các bạn nghe câu này xong cảm thấy như thế nào chứ nói thật lúc ấy người tôi nhũn hơn con chi chi.Tôi nhìn em thật buồn,không biết em đang nghĩ gì mà có vẻ suy tư thế.Tôi chỉ biết ôm em vào lòng thật chặt mặc cho mọi ánh mắt xung quanh đang xoi mói,em cũng vậy,để mặc tôi ôm em nhưng chỉ được một lúc,em đẩy tay tôi ra,mà tôi cũng không đòi hỏi gì thêm nữa.Tôi nhìn em cười cười,em cũng vui hơn rồi.

_Sao mấy bữa nay em tránh mặt anh?
_Ai biểu anh có người khác!
_Người nào?-tôi tin chắc là em chẳng thể nào biết câu chuyện giữa tôi và Uyển Văn
_Bạn em,cái người mà bữa trước mình đi chơi chung đó!
_Làm gì có! Em ghen à?
_Em không biết!-rồi quay mặt giận dỗi đi chỗ khác
_Anh với con nhỏ đó chả có cái gì hết! Em mệt thật,ghen hoài
_Không có gì thì thôi! -em yếu ớt trả lời,mắt nhìn đi chỗ khác

Em dễ thương thật,à mà không em đẹp thật dù cho em có giản dị như thế nào chăng nữa.Tôi bất giác sợ em biết chuyện giữa tôi và Uyển Văn,tôi không dám nói thật cho em nghe,thôi mình cố giấu càng lâu càng tốt,nhưng chắc chắn là sẽ có một ngày em cũng phải biết,tôi sợ hãi cái ngày đó quá thể,nó như một cơn ác mộng kinh khủng nhất mà tôi bắt buộc phải trãi qua.Nghĩ thôi mà tôi đã lạnh run người rồi.Giá như....Tiếng thở dài của tôi quá yếu ớt hòa lẫn vào không khí ồn ào của quán khiến cho em không kịp nhận ra.

_Anh chở em về đi,mai em đi học sớm

Thế là chúng tôi rời khỏi quán,trên đường đi,em có vẻ đã bình thường trở lại,cười nói tíu tít.

_Mình đi đâu đó chơi đi em!
_Thôi! dẹp đi!giờ em muốn về nhà thôi.Anh bậy bạ quá!
_Anh chưa nói gì mà sao em biết! chắc em cũng đang nghĩ vậy!-tôi cười
_Giỡn dai nè!-em đập mạnh vào lưng tôi một cái thật đau-Về mau,chủ nhà đóng cửa bây giờ,nói tiếng nào nữa em đánh anh chết

Tôi đành chở em về vậy,đường ngắn thật,mới đó mà đã tới phòng trọ của em rồi.Hôm nay cũng lạnh thật,lén chờ em vào nhà đốt điếu thuốc vậy,không nên làm em phật ý lúc này.Trước khi vào nhà,sực nhớ cái gì đó,em quay lại nhìn tôi,khẽ ngập ngừng hôn lên má tôi một cái,giữa cái lạnh cắt da đêm nay,nụ hôn của em mới ấm áp làm sao,mà hình như em cảm thấy như vậy là chưa đủ thì phải,em nhéo má tôi một cái thật đau,cúi mặt xuống

_Lần sau em có làm gì sai anh nói cho em biết nha! đừng bỏ rơi em

Xong em chạy vụt vào nhà để tôi thững thờ ngồi một mình trên yên xe,một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hơi lạnh hòa vào cảnh vật tĩnh mịch,Lặng lẽ đề máy,chiếc xe chắc cũng đang run lên giống chủ nó hay nó cũng cảm động trước chân tình Hạnh dành cho tôi,nó gầm gừ như một con chó nhỏ đang được người khác vuốt ve,nhìn nó một chút,nếu có miệng chắc nó cũng đã chửi vào mặt tôi rồi,hai chủ tớ chầm chậm rời khỏi hẻm.Trên đường về,tôi cứ mãi suy nghĩ,mà không biết có phải là suy nghĩ không chứ thú thật,lúc ấy tôi chẳng có gì trong đầu mà cũng chẳng có tâm trạng mà nhìn đường nữa,cứ ngó nghiêng mấy hàng quán xung quanh như tìm kiếm một người quen,một người quen vô hình nào ấy mà thậm chí tôi còn không biết mặt.Đèn đỏ,Một cặp tình nhân đi xe đạp lướt qua,cô gái ôm chàng trai với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc và nắm chặt một cành hồng đơn lẻ trên tay,mồ hôi trên đầu chàng trai lấm tấm mặc dù đêm nay cũng khá lạnh,họ hạnh phúc thật,tôi thầm nghĩ,nhìn họ hồi lâu,đèn xanh họ rẽ sang hướng khác còn tôi vẫn mãi miết đi theo con đường của mình,con đường vắng vẻ chỉ có lá cây xào xạc và lạnh đến run người....

Về tới phòng,bắt đầu ngồi tự kỷ một mình,điếu thuốc trên môi đã tàn giữa căn phòng tối mịt,nhìn đồng hồ,cũng gần 2h sáng,ngồi hoài một mình cũng không phải là cách,nên chợp mắt một chút,mà có được đâu,Uyển Văn lại gọi

_Mấy hôm nay anh đi với con nào?-em lại hét
_Em để anh yên một chút được không?-tôi mệt mỏi trả lời
_Đang ngủ với con nào mà kêu tôi im hả?
_Thôi! anh mệt lắm,có gì mai mình nói chuyện sau nhé! Anh đang ở nhà! đừng nghi ngờ lung tung

Tắt máy,quăng nó vào một xó,gác tay lên trán và suy nghĩ.Đêm nay có lẽ là một đêm dài.


phần 14:


Bây giờ,việc học của tôi đang có chiều hướng tốt đẹp,cũng do thời gian nay tôi chú tâm vào nó hơn,coi như ráng học để khỏi suy nghĩ bậy bạ vậy vả lại tôi và Kim Anh vẫn hằng ngày cùng nhau học trong thư viện đấy thôi,muốn học dở cũng chả được.Dù cho chúng tôi học khác ngành nhưng cũng không phải vì thế mà chúng tôi không dính vào nhau như hình với bóng ,dù còn hơi rét Uyển Văn một chút,còn Hạnh thì vẫn vô tư,nghĩ Kim Anh là em họ tôi thật.Mà thật lòng tôi chỉ xem Kim Anh là em gái thôi,tôi cũng cần một người con gái bên cạnh để mình quan tâm một cách thật trong sáng và để chia sẽ niềm vui nỗi buồn hay cả sở thích nữa.Kim Anh là một cô gái như vậy,một nửa thùy mị của Hạnh,một nửa tinh nghịch của Uyển Văn và một chút bốc đồng,liều lĩnh của tôi.Chúng tôi có thể bên nhau hàng giờ để bình luận về một sự kiện,đọc một quyển sách ,nghe một bản rock ballad(cái này tôi dụ em nghe) hay nhạc Trịnh.Tôi càng lúc càng thân em hơn,hơn cả mấy thằng bạn nối khố từ nhỏ nữa.Điều này Uyển Văn không thích lắm.Em cứ la tôi hoài nhưng biết sao được,tôi vẫn nói chuyện với Kim Anh hàng giờ, thi thoảng đe dọa vài chú em mon men lại gần với ý đồ tán tỉnh cô em gái quý hóa của mình.Giang hồ trong trường cứ đồn tôi và Kim Anh yêu nhau,tôi chả quan tâm,không biết Kim Anh có sợ mà xa lánh tôi không nữa,hic.

_Mày học Văn chưa đủ hay sao mà giờ còn thêm môn Anh!
_Tụi bây nghĩ sao thì nghĩ!

Tụi nó nghĩ gì thì kệ,tôi không cần biết,nhưng Uyển Văn nghĩ gì thì tôi phải quan tâm thôi,em lúc nào cũng giận tôi ra mặt,tại mấy thằng bạn hết,nhiều chuyện quá.Em muốn tôi phải giành thời gian cho em nhiều hơn,thì tôi vẫn vậy thôi,có nhín thêm chút thời gian Hạnh bận dạy thêm nên những lúc bên Uyển Văn cũng nhiều,thế mà em vẫn không chịu,như hôm nay chẳng hạn

_Đi chơi đi anh! chán quá
_Chiều nay anh học rồi!
_Nghỉ môt bữa chết à?
_Không chết nhưng ngắc ngư!
_Em thấy anh lạ lắm đó! con Kim Anh có gì mà anh theo nó hoài vậy?
_Bạn thôi mà em!
_Tin nổi không?
_Ghen bóng ghen gió hoài,một lần rồi!
_Ai biết anh được

Cứ thế đấy,tôi cũng không thích em buồn nên cũng không dám nổi khùng mà cãi bướng,chỉ biết nói ngon nói ngọt cho em vui mà bỏ qua,anh cũng cần có bạn chứ em! Một ngày đẹp trời,gia đình tôi chuẩn bị gả ông cả đi, ba mấy tuổi đầu rồi mà chưa có vợ,ba mẹ tôi giục mãi ổng mới chịu cưới.Nghe đâu chị dâu tương lai của tôi là y tá,chung bệnh viện,hài thật.Đáng lẽ là sang năm ổng mới cưới nhưng qua tết ổng đi nước ngoài tu nghiệp rồi(ba mấy tuổi mà còn tu nghiệp,chuyện lạ) nên phải cưới gấp cho ổng.Anh em còn lại trong nhà đón cái tin đó không được hồ hởi lắm,anh hai thì mất đồng minh,anh ba thì mất người gây lộn,tôi thì hết có dịp len lén chạy xe hơi của ổng,buồn.

Trước ngày cưới mấy ngày,ông anh ba dẫn ổng tổ chức....tiệc độc thân,ăn chơi phè phỡn để chờ ngày ổng lên xe bông.Anh em ngày thường hay đá đểu nhau nhưng dạo này cũng thân thiết lạ,cafe nhậu nhẹt liên tục,chỉ có 4 anh em với nhau và ông cả vẫn trả tiền đều đều.Ông cả nhà tôi là một người rất nghiêm chỉnh và yêu nghề một cách điên cuồng,ổng luôn có mặt thường trực ở bệnh viện và nếu không thì ổng cũng lôi sách y khoa ra ngồi ngấu nghiến đọc một mình.Thế nên ông cả còn chẳng có bồ,chị dâu của tôi là do mẹ tôi mai mối,ổng ừ đại,chắc cũng không thích lắm nhưng ổng lại nghe lời mẹ nên thôi không dám cãi.Ngày đám hỏi của ông cả,tôi cùng gia đình ăn mặc chỉnh tề mà sang họ nhà gái.Gia cảnh của chị dâu cũng bình thường,nhưng neo người chỉ có mẹ chỉ và chỉ thôi nên anh tôi đành phải đi ở rể,mẹ tôi nói cho chị dâu tiện chăm sóc chị sui.

Nếu thế thì cũng chẳng có gì đáng bàn,bạn chị dâu tôi mới là thứ đáng bàn,bồ cũ anh ba .Khỏi phải nói,mặt ổng méo còn hơn đít xong thủng mà hồi cổ vũ VN đá banh người ta bỏ dọc đường vậy,Tất nhiên,ba mẹ và hai ông lớn không biết,chỉ có tôi là hiểu vấn đề khi cô bạn của chị dâu tôi nhìn ổng như nhìn kẻ thù .Hai người bưng mâm quả cho cô dâu chú rể mà mặt mày nói chung là không có thiện cảm rồi:một người mặt lấm lét như thằng trộm gà,một người mặt hầm hầm đằng đằng sát khí.Tôi trông mà cười lộn ruột khiến mẹ tôi lâu lâu nhắc:"Mày làm gì mà cười như khùng vậy út"

Tuy nhiên,tôi chẳng cười ông anh ba được lâu,không phải vì ổng không chịu làm phụ rể.Mà thật ra sau cái ngày đám hỏi,anh ba tôi chối đây đẩy,không chịu làm nữa,mẹ tôi hỏi sao,ổng không dám trả lời,mẹ bắt ổng phải làm cho bằng được,ổng còn bán cái qua cho tôi nhưng may là mẹ tôi không chịu,thằng út biết gì mà làm,nói chung anh em tôi ai cũng sợ mẹ hết nên đành cắn răng mà làm thôi...

Ngày đám cưới ông cả,tôi bận cái áo vest quăng trong tủ cũng lâu,hơi hôi mùi mã nảo một chút nhưng giặt lại thì đâu tới nỗi nào.Nhà Uyển Văn cũng có mặt nữa,tôi chở Uyển Văn đi,thật ra em có thể đi chung với cả nhà nhưng em thích tôi chở hơn.Khỏi phải nói,lúc nào đi chơi hoặc dự tiệc em đều rất đẹp cả,đi bên em tôi cũng thấy tự hào.Em cười đùa nói chuyện rôm rả,thi thoảng cũng hay nhắc khéo tôi về ba cái vụ cưới sinh.Tôi cười buồn và hôn em một cái,em trông dễ thương quá sức.

Không khí buổi tiệc khá vui,khách khứa tới cũng đông đủ,nhạc xập xình người người nâng bia chúc tụng nhau rất hào hứng,tôi cùng Uyển Văn ngồi cạnh nhau thân mật như một đôi uyên ương thỉnh thoảng còn bị mẹ tôi chọc:"Tụi con nhìn đẹp đôi quá" làm nàng mắc cỡ cúi đầu xuống.Tôi thỉnh thoảng canh me mấy cụ không để ý,hôn em một cái hay khoát eo em,em cũng vui vẻ không nói gì,thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho tôi hay lén hôn tôi lại.Nhưng đâu phải tôi muốn dành trọn thời gian bên em là được đâu .

Bạn cứ tưởng tượng thế này,khi hai họ và quan khách đang vui vẻ tiệc tùng,chúc tụng cho đôi uyên ương trăm năm hạnh phúc thì có hai kẻ cách nhau 10 tuổi,mặt mày lấm lét ngó nghiêng ngó dọc để tìm cơ hội chuồn về.Hai gã ấy giờ đang ngồi trước sảnh nhà hàng với hai bộ quần áo nhàu nát,chia nhau điếu thuốc cuối cùng với mấy lon bia đã cạn nằm lăn lốc trên bậc thềm.Nói chung là có xảy ra một số xô xát ngoài ý muốn,mà không rõ có phải là ngoài ý muốn không nữa khi anh ba tôi lãnh nguyên đế guốc vào giữa trán trước phòng tiệc,không dám ở lai lâu ổng ôm đầu máu chạy ra,ổng sợ mẹ tôi biết và nhất là làm hỏng đám cưới của ông cả,tôi thấy khi bà bạn của chị dâu tôi kêu ổng ra ngoài,nghi là có biến vội vã ra can cũng lãnh luôn một guốc của chị ấy lúc điên loạn làm tôi té nhào lăn lộn.Hai anh em nhìn nhau cười ha hả.Nói theo cái cách của ông ba tôi là: Tai nạn nghề nghiệp.Tôi thì chả thích tý nào,ăn một guốc vào bả vai cũng đau thật,lâu lâu còn phải lấm lét coi chị ấy có truy sát anh em chúng tôi không nữa.

_Nãy giờ anh đi đâu! chở em về-Uyển Văn gọi,may mà em không biết cái lý do giờ này tôi ngồi trước cửa khách sạn như chó chực xương
_Em về với ba mẹ đi! Anh với anh ba có chút chuyện

Sợ bị ăn guốc là chuyện nhỏ,cùng lắm là đau một tí thôi,về gặp ba mẹ với tấm thân tàn ma dại mới là điều đáng nói,tôi sợ mẹ,anh ba tôi cũng vậy,mà tới ba tôi cũng thế chứ đừng nói ai.Không biết mẹ sẽ xử hai thằng con của mình như thế nào đây? Hai anh em có vẻ như cùng suy nghĩ,mặt anh ba tôi căng thẳng vô cùng,ổng nhìn tôi một cách đầy nguy hiểm

_Trốn mày!
_Đi đâu?
_Qua nhà thuốc tao ngủ!

Thì đành vậy thôi chứ biết sao bây giờ,qua nhà Hạnh cũng không được,qua nhà Uyển Văn cũng không xong ,tiền thì chỉ còn trăm mấy,đành ké hiệu thuốc ngủ một đêm vậy.Nhưng khổ nỗi,tôi không tài nào chợp mắt được ở căn phòng chứa thuốc hôi rình,nóng chảy mỡ và nhất là tiếng ông ba của tôi ngáy như sấm,bà nào chịu được ổng thì hay thật.Mẹ gọi,hai anh em nhìn nhau ,biết làm gì bây giờ? đành lũi thủi dắt nhau đi về.Mẹ tôi đã chờ sẵn ,chửi một hồi đến gần sáng mới cho chúng tôi đi ngủ.Đám cưới ông cả mà làm cả hai chúng tôi nhớ mãi,hài thật.


phần 15:


Khi con người ta say xỉn thì họ mới chịu bộc lộ ra những điều mà hằng ngày họ tìm mọi cách dìm nó xuống nơi tận cùng sâu thẳm trong lòng mình.Không biết các bạn có thế không?chứ thằng bạn thân của tôi thì có đấy.Sinh nhật nó,Uyển Văn đã dặn dò là không được uống quá hai chai,mà quái thật,cho tới tận bây giờ tôi vẫn không hiểu bằng cách nào mà em có thể biết được tôi uống bao nhiêu nữa,em đo còn chính xác hơn cả mấy anh cảnh sát giao thông đo nồng độ cồn mà tôi từng gặp.Tưởng tượng thế này,em chỉ cần dùng cái khứu giác cực kỳ nhạy bén của mình,vừa thấy mặt tôi là em đã biết ngay tôi uống rượu,cái này cũng bình thường vì mỗi lần như vậy mặt tôi đều đỏ chót,còn bao nhiêu thì chỉ cần em ngửi ngửi người tôi là có thể phán ngay lập tức cùng với biên bản phạt.Diễn tả cho vui là thế này:

hít.....hít.....hít....hít.....bíp bíp bíp.....nhậu nhẹt tối ngày,tuần này cấm vận nhé anh yêu.

hít.....hít.....hít....hít.....bíp bíp bíp.....dặn hoài không nghe,tuần này cấm vận nhé anh yêu.

hít.....hít.....hít....hít.....bíp bíp bíp.....Ừ ! uống ít thì tốt cho cái thân anh chứ cho ai,ngoan tối em thưởng

Mà thôi,hình như hơi lạc đề thì phải,đang nói chuyện sinh nhật thằng bạn mà.Coi như là dịp họp mặt anh em chơi bời một chút và tám chuyện trên trời dưới đất.Tôi chỉ khoái khoảng chơi bời,không hẳn khoái nhậu nhẹt nhưng tụi nó khích tướng mãi,cũng phải làm vài chai,vừa uống vừa đếm vừa đếm vừa phá mồi,nếu hôm nào quá thì coi như trốn Uyển Văn luôn.Hôm ấy nói chung là bá quan văn võ đều đủ,thằng nào thằng nấy cụng ly bôm bốp,thỉnh thoảng nhìn qua tôi canh thử tôi có phá mồi không.Xàm xàm bá láp một hồi,rượu vào lời ra,bắt đầu khóc tu tu,cũng quái thật,thằng đó ngày thường thích chọc cười người khác,nói chuyện vui đáo để nhưng hôm nay lại ôm mặt khóc một mình trước sự ngỡ ngàng của chúng tôi và cả quán.Say xỉn nên nó chỉ nói chữ được chữ mất,tóm lại là chuyện gia đình,hục hặc gì đó với ông anh thì phải,hình như là ông anh nó đòi ba má bán nhà làm đám cưới, mà theo thái độ của nó thì hình như tháng sau anh nó làm đám cưới rồi,cũng tội nó,nhà khó khăn,anh nó làm trong addias,lương tháng sáu ,bảy triệu gì đó,nó vừa học vừa làm tự lấy nuôi thân chứ không chơi bời lêu lỏng như tôi,nghĩ mà xấu hổ.Mấy thằng bạn được dịp cũng ra sức nói hết những điều mà ngày thường cho vàng nó cũng không dám nói:thằng thì buồn chuyện yêu đương,thằng thì chuyện nhà,thằng lo không biết sang năm lấy đâu tiền mà đóng tiền trường.Cứ thế,tụi nó tuông ra hết,tôi chỉ ngồi nghe câu được câu mất lâu lâu chậc lưỡi cảm thông chứ cũng không biết giúp gì hơn.Ngồi với tụi nó hơn 2 tiếng đồng hồ,2 két bia đã khui sạch thì tôi vẫn đang nhâm nhi ly bia của chai thứ nhất.May mà tôi uống không giỏi,nếu giỏi thì chắc nãy giờ cũng nhảy dựng lên bàn thao thao bất tuyệt về cái tâm sự mà tôi đang mang trong lòng.

_Ê! uống đi mày,phá mồi hoài !
_Thôi! con Văn mà biết cạo đầu nó
_Ừ! chơi bài nào đi mày! mà uống hết ly đi

Sinh viên thời tôi là thế,nhậu nhẹt là phải có cây guitare cầm theo,tôi chỉ biết chơi vỏ vẽ nhưng mà tụi nó xỉn cả rồi, Vô Thường hay tôi chơi thì có khác gì nhau đâu,chơi nhạc Trịnh vậy,solo thôi,đệm hát chán phèo,lâu lâu có hơi men trợ lực tôi cũng riff như guitare điện rồi tưởng tượng mình giống Slash đang chơi godfather,hì hì.Cất đàn,ngồi nhìn tụi bạn,đang nghiêng ngửa say sưa,thấy nhiều cái cũng hay.Tôi như một người quan sát đang chứng kiến những cung bậc cảm súc ở những ngõ ngách sâu nhất trong tâm hồn một con người,chợt nghĩ thầm,con người có thật nhiều tâm sự,ai cũng thế,nhưng chỉ khi có chút hơi men thì họ mới có đủ dũng khí để nói ra với phần mở bài địa loại như:"Không phải hôm nay sinh nhật ta tao mới nói đâu" hay "Hôm nay sinh nhật thằng Toàn mà tao nói chuyện của tao sợ tụi bây buồn,nhưng không nói tao tức lắm" v.v,đó có thể là điều tốt,khi họ được sống thật với chính những nỗi đau đang mang trong lòng mà không hề e ngại,cùng lắm ngày mai nếu có ai hỏi thì họ sẽ gãi gãi cái đầu,mặt giả vờ ngạc nhiên rồi đáp:"Có không mày? chắc hôm qua tao xỉn quá! đừng để ý làm gì!".Nhưng đôi khi nó cũng chẳng có gì hay ho cả,tụi bạn sau khi kể khổ thì bấy giờ mượn rượu khoe chiến tích,cua được em này em nọ,rau này hàng nọ,tôi chỉ cười,cũng chẳng tự hào gì để kể,day sang hỏi tôi,Mày có thêm con nào dự phòng chưa,tôi chẳng thích cái kiểu hỏi như thế này,xúc phạm Hạnh quá,im lặng cũng là một cách trả lời .Tôi ngồi im,ngồi nhìn bao quát,cái quán nhỏ trong một căn hẻm nhỏ với khách hàng chủ yếu là dân lao động phổ thông,phần lớn là người miền Trung nên giá cũng khá bèo,sinh viên chỉ cần có vậy.Mấy ông bàn kế bên cũng ngà ngà say,nói rặt giọng Trung.Chợt nhớ tới Hạnh,nhắn một tin cho em rồi ngồi thừ ra.Nước đá tan ra rồi,cô bé phục vụ cũng lờ tôi luôn,chắc thằng cha này phá mồi chứ uống gì nỗi!.Hạnh nhắn lại,đọc tin nhắn tôi đoán em đang có chuyện buồn,hi vọng không phải là do tôi.Đâu đó thấp thoáng hình dáng lam lũ của một cô bán dạo đang kỳ kèo mời mọc khách mua giùm bịch trứng cút hay trái xoài.Một trái xoài chua giờ này cũng là một thứ hấp dẫn,ăn cho đỡ cay, tôi không biết giá,cứ đưa đại,vừa nhâm nhi ly bia lạt như trà đá vừa cắn một miếng xoài thế cũng có thể coi là một bữa sơn hào hải vị rồi.Tiệc tàn,tụi nó đòi đi tăng hai,tôi đánh vật với bốn chai bia cũng mệt lắm rồi,kiếu từ vậy.

Còn khá sớm,mới hơn 7h30,biết đi đâu đây,ghé lên nhà thờ Đức Bà chơi,mà khoan đã,rủ Hạnh đi cho có cặp.Tối nay Uyển Văn đi ăn tiệc với nhà,có rủ tôi nhưng thôi,ăn ở một quán bình dân vẫn hay hơn.Hạnh đang ngồi ở cái ghế đá trước cửa phòng chờ tôi,mặt em có vẻ không vui.Em ngồi tựa lưng vào ghế,mặt ngẩng lên trời thỉnh thoảng thở dài.Tôi tới ngồi bên cạnh mà em cũng không hề hay biết

_Người đẹp hôm nay làm gì mà tâm trạng thế?
_Em lại bị đuổi việc!
_Sao vậy?
_Chắc dạy dở quá! mai kiếm chỗ dạy mới thôi!

Hôm nay em buồn,thôi thì quan tâm em hơn một chút,ráng làm cho em vui,mai chở em tới mấy trung tâm tôi quen kiếm chỗ dạy cho em vậy,còn bây giờ dắt em đi chơi cho khuây khỏa.Đi lòng vòng quận nhất,gió mát thật,em ngồi sau ôm tôi chả thèm nói lời nào chỉ lặng lẽ tựa má vào vai,tôi nghe được cả những tiếng thở dài của em hòa cùng với những cơn gió nhẹ thoảng qua làm mái tóc em lất phất .Đường phố vẫn còn đông lắm,nhưng cũng chưa tới nỗi kẹt xe,vòng tay em siết chặt eo tôi,tôi nắm lấy tay em,đêm nay yên bình quá.Ghé qua nhà thờ,tôi không theo đạo nào cả,nhưng cũng nên dừng lại bên đường ngắm tượng Đức Mẹ,mua một vài cây cá viên cho em ăn.đêm Sài Gòn lành lạnh ăn một cây cá viên nóng hổi thì còn gì tuyệt vời bằng.Em đang ngồi trên yên xe,mặt cũng thoáng buồn,tội em thật ham làm quá.Mùi cá viên chiên thơm nức mũi,mua nhiều nhiều một chút,hi vọng ăn uống cũng là một biện pháp hữu hiệu làm cho con người ta vui trở lại

_Anh mua hết bao nhiêu ?
_Hai chục-thật ra là ba chục nhưng phải nói ít đi hi vọng em không xót tiền
_Mắc dữ vậy! một bịch cá viên mua trong siêu thị có mấy chục ngàn hà! bữa nào anh muốn ăn em chiên cho!
_Có nhiêu đâu em!

Hạnh nhăn mặt,tôi khẽ nựng cằm em,tiết kiệm vừa phải thôi cưng! mà đồ siêu thị sao ngon bằng được.Em cười nhìn dễ thương thật,chợt để ý em từ trên xuống dưới

_Bộ đồ anh mua đâu sao em không mặc?
_Em để tết mặc!
_Trời đất!
_Em tiết kiệm giùm anh thôi

Em nói xong nhe răng cười hì hì,tôi cũng cười.Gió đêm lạnh thật,không biết em có lạnh không nữa? nắm tay em thật chặt,em lườm tôi một cái,rôi ôm chầm lấy tôi,ngã đầu lên vai tôi,tôi hôn lên trán em một cách nhẹ nhàng,đường phố vẫn tấp nập.Uyển Văn gọi,chán thật,lại sắp phải nói dối Hạnh nữa rồi

_Chủ nhật tuần này qua nhà em ăn cơm!
_Có chuyện gì không em?
_Có qua không thì nói một tiếng?-em có vẻ giận rồi đây
_Ừ! mấy giờ vậy em?
_6h tối!
_Có bàn tay em nhúng vào không đấy?
_Không biết! mẹ em nói

Vậy là tối chủ nhật tôi có lịch rồi,chắc không nhông nhổng đi cafe được,mà không biết bữa đó là ngày gì mà cô kêu tôi qua nữa,chắc có lẽ là vụ của tôi với Uyển Văn,mai gặp em sớm hỏi thử xem thế nào để biết đường mà nói chuyện.Thôi,tiếp tục quá trình xóa dâu vết vậy,mệt thật.

_Ai gọi vậy anh?
_Anh ba !
_Em hỏi vậy thôi! chứ em tin anh-Hạnh nói mà mặt em có vẻ buồn dù cho em đang cười gượng,tay em vẫn ôm tôi thật chặt

Nhìn đồng hồ,9h hơn rồi,chở Hạnh về thôi không phòng trọ đóng cửa thì phiền lắm.Em nhìn tôi,khẽ cúi đầu và nói nhỏ vào tai

_Mình đi chỗ khác đi anh! Em chưa muốn về
_Tính đi đâu đây?
_Chỗ nào cũng được,tùy anh!

Vậy là tôi chở em tới một nhà nghỉ,chiều em một chút .


phần 16: Forever And One

http://www.youtube.com/watch?v=jy1P6qrLtUQ

toikhongyeuem: Đọc lại buồn quá nên xóa, bài nhạc trên kia đã tóm tắt hết chương 16 luôn rồi


phần 17:

10h sáng thức dậy,nhìn điện thoại,hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn của Uyển Văn.Ngao ngán thật,tôi còn chẳng thèm xem,xuống dưới nhà đánh răng súc miệng,thấy mình có vẻ hơi oải,hôm qua ngủ trễ quá quên cả đi uống cafe rồi,chắc ông chủ quán thắc mắc lắm đây.Cả nhà vắng tanh chỉ còn mẹ tôi đang ngồi dưới nhà,bà nhìn tôi từ đầu tới chân

_Làm gì hôm nay con nhìn xìu xìu vậy út! bệnh phải không? ngồi xuống mẹ khám cho
_Hôm nay con dậy hơi trễ nên mệt chút thôi
_Nhớ chiều qua nhà cô đó,qua sớm một chút không cô với Uyển Văn đợi! lấy chai rượu trong phòng khách mang theo biếu nhà cô luôn
_Dạ! con nhớ rồi mẹ
_Hỏi thăm nhà cô giùm mẹ luôn!
_Vậy chiều nay mẹ không đi à?
_Hôm nay bệnh viện đông quá,ba với hai anh con chắc trực tới mai,mẹ ngồi một chút rồi cũng đi luôn.Có đi đâu khóa cửa cẩn thận
_Dạ
_Nấu mỳ ăn đỡ đi! hôm nay nhà không nấu cơm
_Dạ

Nói xong mẹ tôi lấy giỏ xách và tấm áo blouse bước vội ra khỏi nhà,đành nấu đỡ gói mỳ ăn vậy.Khi đói quả thật cái gì ăn cũng ngon,sạch sẽ không còn miếng nước,thấy hơi lạt miệng,lấy cafe ra pha vậy,cafe thơm và ngon thật,người họ hàng đi Đak Lak mang cho mấy ngày trước.Nhâm nhi ly cafe đọc báo vào lúc 10h sáng có vẻ hơi trái khoáy,nhưng biết làm gì cho đến chiều bây giờ,coi phim cũng chán,chắc lại ngủ tiếp.Chuyện tối qua,nghĩ lại mà buồn nhưng không sao,tự nhủ thôi thì cũng lâu rồi,nên quên đi mình còn nhiều việc phải làm mà .Uyển Văn gọi

_Sáng giờ em gọi sao không bắt máy!
_Tối qua anh ngủ trễ
_Bận với con nào mà ngủ trễ vậy anh?
_Anh làm gì kệ anh!
_Tôi có quyền hỏi!
_Còn trả lời hay không là quyền của anh!
_Anh dám nói với tôi như vậy à?-giọng em rất giận,chợt ngớ người ra,hình như mình hơi quá đáng
_Cho anh xin lỗi,hôm nay anh mệt trong người
_Khỏi!

Nói xong em tắt máy,tôi cũng mệt thật rồi nên không năn nỉ làm gì,nằm ra giường,bật một bản nhạc lên nghe,nhấp ngụm cafe thơm lừng,giận hồi cũng hết,chiều qua năn nỉ là xong với lại đầu tôi giờ cũng trống rỗng chẳng muốn làm gì.Mấy bài nhạc của ba nghe cũng hùng tráng lắm,chủ yếu mấy bài nhạc đỏ ,trong đó tôi thích nhất là bài "Những đôi mắt mang hình viên đạn",nghe hào hùng quá,nhạc sĩ viết bài này cũng thật là tinh tế.Mồi điếu thuốc vừa hút vừa ngắm nghiền mắt lại coi như hôm nay trầm tư ngẫm sự đời.Điện thoại lại reng,định không bắt máy,số của cô

_Em làm gì mà con Uyển Văn nhà cô khóc lóc nằm lỳ trong phòng vậy?
_Chết cha! tụi em có cãi nhau chút xíu không ngờ...
_Em qua nhà cô nhanh đi!
_Dạ ! em qua liền

Tôi vội vã thay quần áo,lấy chai rượu,khóa cửa nẻo lại rồi đi ngay tới nhà em vừa đi vừa tự trách mình,ngu thật.Do vội quá nên tôi phóng rất ẩu và vượt 3,4 cái đèn đỏ,may mà không có công an và tiếng pô xe tôi cũng rất lớn nên người ta dạt ra cả,chỉ có vài người chửi với theo thôi.Cô giáo đang đứng trước cửa nhà,vẻ mặt rất lo lắng

_Con lên coi con nhỏ sao rồi!
_Dạ! nhà em gửi cô chai rượu
_Thôi chạy lên coi em nó sao đi

Tôi và cô phóng lên lầu,ba của Uyển Văn đang đọc báo ở phòng khách nhìn tôi với "Những đôi mắt mang hình viên đạn",ông bỏ dở tờ báo xuống,mặt có vẻ giận

_Con chào bác!
_Lên coi con nhỏ có sao không,nó có chuyện gì anh biết tay với tôi!
_Dạ-tôi nói lí nhí rồi theo cô lên lầu thấy hơi nhột nhột sau lưng,hình như có viên đạn nào đấy đang nhắm về phía mình
_Con ơi! anh nó tới rồi nè,mở cửa cho mẹ với
_Kêu ảnh về đi!
_Mở cửa cho anh đi em!
_Tôi không muốn thấy mặt anh nữa,anh về đi

Uyển Văn vừa gào lên vừa khóc,cô và tôi cũng lúng túng không biết phải làm thế nào,em giận dai quá.Bác trai cũng lững thững đi lên nhìn tôi với cặp mắt sắt như dao cạo cùng với bàn tay gân guốc to bè đang nắm chặt lại.Nếu Mike Tayson lúc thượng đài trông như thế nào thì ba Uyển Văn lúc ấy trông như thế đấy, và nhất là ba em cũng to con hơn tôi gấp rưỡi.Tất nhiên tôi không bao giờ có cái ý định mất dạy là ra tay với ba em,nhưng cũng cần phải nhìn vào tương quan lực lượng để đoán được lực tay của ba em như thế nào mà còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ, chắc là lớn lắm

_5 phút nữa nó không ra là anh bay ra đường luôn đó
_Kìa mình!-cô giáo tôi nhìn vào chồng
_Không có nhẹ nhàng gì hết,cậu không mang con Uyển Văn ra thì tôi cho cậu bay

Tôi hoảng thật sự,cánh cửa sống duy nhất của tôi lúc này là căn phòng đang khóa trái của Uyển Văn và có vẻ như nó sẽ không bao giờ chịu mở.Đành liều tấm thân này vậy mà trước hết phải hỏi thử coi còn chìa khóa dự phòng không nữa,đáp án là không.Em khôn thật,mang theo hết vô phòng luôn rồi,có vẻ như em thích nhìn tôi bay như siêu nhân thì phải.Nếu như các bạn ở ngoài cuộc thấy cảnh này có lẽ cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo: Tôi đang loay hoay mở khóa với vẻ mặt căng thẳng vô cùng,cô giáo thì cuống cuồng lên,ba của Uyển Văn thì đang...khởi động tay chân,nghe răng rắc.Lâu lâu nghĩ lại cảnh này tôi cũng thấy buồn cười,nhưng lúc đó thì không .Tôi sợ quá liền vận hết sức,đạp tung cửa phòng em ra.Em đang nằm trên giường mặc bộ đồ lửng ở nhà,úp mặt xuống gối khóc tấm tức không để ý gì tới xung quanh cả.Mặt của ba em cũng hơi giãn ra,nhưng "Những đôi mắt mang hình viên đạn" thì vẫn còn,

_Em cho anh xin lỗi!-tôi nói lí nhí trong miệng
_Thôi anh nó cũng biết lỗi rồi,con đừng khóc nữa-ba em nói với giọng rất dịu dàng,trái hẳn lúc nói với tôi
_Con khuyên em nó đi,con nhỏ này cũng nhõng nhẽo lắm chứ không vừa đâu!-mẹ Uyển Văn nói
_Anh dỗ nó kiểu nào thì dỗ,không là coi chừng tôi đó-ba em lại lên tiếng
_Không thèm!-Uyển Văn hét lên-Ba mẹ với anh ra ngoài hết đi

Ba mẹ em nháy mắt với nhau rồi đi ra ngoài trong sự khó hiểu của tôi.Giờ trong phòng chỉ còn em và tôi thôi,phải giở trò năn nỉ em ,một hồi thì em cũng chịu ngồi dậy,mắt đỏ hoe kết hợp với "Những đôi mắt mang hình viên đạn" nhìn tôi.

_Em làm gì mà anh chửi em?
_Sáng ngủ dậy anh hơi mệt! nên có hơi lớn tiếng với em,chứ chửi hồi nào,cho anh xin lỗi nha!
_Tối qua anh đi với con nào mà mệt?-em hỏi y chang hồi sáng,tôi thì cũng không còn dám nạt nộ gì em nữa,em chịu nói là mừng lắm rồi
_Hôm qua anh đi ăn tiệc chia tay với ông thầy!
_Xạo!-em nhìn tôi trân trân,mắt em y chang như mắt ba em vậy-8h tàn tiệc rồi,anh còn về sớm nữa mà!
_Anh có đi lòng vòng hóng gió một chút!
_Đi hết chỗ nào?
_Vòng vòng chơi thôi! Anh có làm gì bậy bạ đâu
_Em không tin!
_Phải tin anh chứ em! nói láo anh làm chó
_Hồi xưa anh làm chó bao nhiêu lần rồi!

Tôi á khẩu chẳng nói được câu gì.Quả thật tôi nói láo với em hơi nhiều và bị em phát giác cũng không ít,giờ tôi câm luôn.Em nhìn tôi cười cười,nụ cười nham hiểm vô cùng,em nhìn ra cửa,không thấy ba mẹ em đâu,em hôn tôi một cái rồi cười tươi

_Thật không?
_Thật
_Tha cho anh,tin anh 50% thôi!
_Ừ!-tôi thở phào
_Anh làm gì bậy bạ là coi chừng em!-mặt em cũng tươi hơn,và tôi cũng mừng hơn một chút
_Thay đồ đi anh chở đi chơi
_Không thèm!-em quay mặt ra chỗ khác

Tôi cũng lén hôn em một cái,em quay lại đánh vào vai tôi một phát thật đau,anh ra ngoài đi,làm cửa phòng em hư rồi đó,đi về sửa lại cho em.Tôi cũng mừng mà ra khỏi phòng,con chó nhà em nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi cũng nhìn nó và tự nhủ:mày nhắm mày được mấy dĩa mà kênh với tao.Nhà dưới,bố mẹ em cũng cười nói vui vẻ trở lại.Ba em cũng không còn nhìn tôi bằng "Những đôi mắt mang hình viên đạn",ông có vẻ điềm tĩnh hơn

_Hai đứa đi chơi hả? Con đưa em nó về sớm đó! 12h chở nó về ăn cơm

Nhìn đồng hồ,11h30,cười buồn chắc chở em đi uống nước ở gần đây thôi.Trên đường đi,thoáng thấy bóng Hạnh đạp xe từ đằng trước,cách tôi chỉ hơn 20 mét,người tôi run cầm cập,dừng xe lại giả vờ mồi điếu thuốc chờ cho đến lúc Hạnh quẹo vào con đường khác,chiếc xe tôi cũng khá nổi bật,thoáng qua là em biết ngay.Uyển Văn ngồi sau lưng,đập vai tôi

_Anh lại hút thuốc nữa!
_Anh thèm quá! hết điếu này thôi!

Uyển Văn không nói gì,tôi thấy tình hình cũng ổn nên vứt điếu thuốc đi,sợ thật.Ngồi trong quán nước với Uyển Văn mà tôi chẳng còn tâm trí nào để nói chuyện cả,cứ ngồi im như tượng ,chốc chốc lại liếc nhìn ra đường.Uyển Văn thấy lạ,hỏi vài lần tôi cũng chỉ ậm ừ trả lời em cũng chán không thèm nói nữa,chỉ nhìn tôi chăm chắm,chắc em nghĩ tôi thiếu thuốc

_Anh thích thì cứ hút,em không giận đâu!

Hãi thật,tôi cũng ráng mồi một điếu cho tỉnh táo mà tay cứ run cầm cập.Liếc đồng hồ,cũn 12h hơn rồi,chở em về,tôi cũng cần yên tĩnh một chút,chiều lại qua thăm em.


phần 18:


Buổi chiều ăn cơm ở nhà Uyển Văn rất vui,em và mẹ nấu ăn cực ngon cùng với không khí vô cùng ấm áp thân quen khiến cho tôi cảm thấy thật thoải mái.Ba em cũng cười nói vui vẻ khác hẳn với lúc sáng.Tôi chẳng dám ho he hay thắc mắc gì cả,ông không quăng tôi ra đường cũng đã may lắm rồi.Vừa ăn cô vừa giới thiệu,món này con nhỏ làm nè,món này của cô làm,Uyển Văn ngồi ăn cũng thấy mắc cỡ,cười mỉm chi thỉnh thoảng liếc tôi vài cái hay gắp đồ ăn cho tôi làm ba em lâu lâu nhìn hai đứa chọc:"Ơ! cái con này! ba nó nó không lo".Em nấu ăn cũng ngon,nhưng hơi lạt,tôi thích ăn mặn một chút nhưng không sao,em nấu cho tôi ăn thì cũng là một vinh dự rồi.

_Em này! chủ nhật tuần sau em dẫn con cô đi lễ nhà thờ được không? Tuần sau cô chú đi công tác rồi
_Dạ được chứ cô-tôi nói mà thấy hơi buồn,vậy là mất một cữ cafe rồi,nhưng cô nói thì phải vui vẻ mà làm thôi

Uyển Văn trông có vẻ vui lắm khi tôi và ba em cứ khen em nấu ăn ngon mãi,em cứ cúi đầu mặt đỏ lên vì mắc cỡ,thấy em vui,cả bàn đều vui nên buổi cơm gia đình đầy ắp những tiếng cười.Ba em lôi trong tủ ra một chai rượu và hai cái ly,kêu tôi nhậu chung,mẹ em và em có vẻ không thích.Nhất là em,cứ lắc đầu nguầy nguậy,anh uống dở lắm,ba đừng ép ảnh.Thôi thì tôi cũng phải ráng uống một ly cho bác vui,rượu nặng thật,một ly mà tôi đã thấy lâng lâng rồi.Ăn cơm xong,tôi cùng ba em ra phòng khách ngồi nói chuyện,tất nhiên là câu chuyện xoay quanh tôi và em rồi thỉnh thoảng cũng đá qua mấy chuyện chính trị,chính em hay ba em kể về thời đi lính đánh Pol Pot,nghe thích thật.Ngồi một lát,xin phép dẫn em đi chơi,ba em có vẻ không vui,nhưng cũng kệ,và dặn là phải chở em vể thật sớm.

_Anh ăn có ngon không?
_Mẹ em nấu ngon thật!
_Ừ-em đáp có vẻ không vui
_Nhưng em nấu ăn ngon hơn!-tôi cười hì hì
_Xạo nè! em về méc mẹ-Em vừa nói vừa đấm vào lưng tôi bùm bụp

Lúc nào cũng vậy,em vẫn hồn nhiên với tôi như thế.Tôi thích cái cảm giác này lắm,không hẳn yên bình,có chút sóng gió nhưng mà vui.Em ngồi đằng sau,hết dụi đầu vào lưng tôi thì lại nghịch tóc rồi kêu tôi cắt tóc đi,dài thấy ghê.Tôi cười,tốn bao nhiêu tiền mới dài được vậy,cắt sao được.Đường phố tối chủ nhật đông thật,hôm nay bỏ Hạnh ở nhà một mình cũng thấy áy náy,tôi cũng dặn em không gọi điện rồi,chắc em nghe lời.Uyển Văn ngồi sau xe chốc chốc lại cười thật tươi,tối nay hình như em vui lắm làm tôi cũng vui lây.Ghé qua công viên Gia Định ăn súp,quán đó bán ngon thật,rồi chở em tới quận nhất uống nước đi dạo nữa chứ.Em đứng trước nhà thờ Đức Bà,chắp tay cầu nguyện,tôi nhìn em,em như một thiên thần đang chờ Chúa ban phước lành vậy,cởi áo khoác quàng vai em,da thịt em mềm mại thật,đôi mắt em nhắm nghiền lại,hay bàn tay vẫn đan vào nhau,tôi không hiểu Đức Mẹ trên kia liệu có chấp nhận lời ước nguyện của em không? Tôi chỉ thấy bà cười,một nụ cười nhân hậu đang nở trên môi,mặc dù tôi là một gã vô thần vốn chỉ tin vào khoa học,nay cũng giống em,chắp tay cúi đầu và sám hối.Hy vọng trên cao kia,những quyền lực vô hình có thể bao dung cho tội lỗi của tôi.Xung quanh,những con chiên ngoan đạo cũng giống như em,chắp tay cầu nguyện,thỉnh thoảng làm dấu Amen.Tôi từ từ lui ra,bởi vì đây không phải là chỗ dành cho tôi,phần khác bỏ Hạnh cô đơn trong một buổi tối chủ nhật thế này mà không hỏi han thăm viếng thì cũng thật quá đáng.

_Em ngủ chưa?
_Dạ chưa! em đang soạn bài,mai còn đi dạy nữa,mệt quá anh à!
_Anh xin lỗi nha! tối nay anh không dẫn em đi dạo được
_Không sao đâu anh! Em cũng quen rồi!

Tôi nghe em nói mà tim như chợt thắt lại,có phải chăng thời gian này tôi ít quan tâm đến em,cũng tại mấy vụ linh tinh làm mất của tôi bao nhiêu thời gian.Dặn lòng phải lo cho em nhiều thêm chút nữa,một cơn gió nhẹ xào xạc thổi qua làm đám là vàng dưới chân tôi bay lả tả vào không khí như những cánh bướm lơ đãng đang lượn tìm nhánh hoa lạ.Chợt tôi cười buồn một mình,tôi đang có gì?hai người con gái yêu thương tôi thật lòng,một nỗi buồn đang giấu kín tận sâu trong tim,tôi thấy mình khốn nạn quá,dối gạt hai người con gái không chớp mắt,có vẻ như nói dối giờ đây đã là một phần của tôi vậy,tôi nói dối như thể mình đang nói thật và đáng sợ hơn,tôi đang dối trá chính bản thân mình .Bất giác,hình bóng của người con gái tôi yêu hiện lên trước mắt,một vẻ đẹp thánh thiện nhưng ẩn sau là cả một sự phũ phàng và lạnh lẽo đến ghê người,nếu như tôi ngày xưa đừng biết em thì có lẽ bây giờ đã khác,có thể tôi vẫn là một thằng nhút nhát,người run cầm cập mỗi khi đứng trước người khác giới,hay tôi vẫn là một thằng nhóc vô tư 16 tuổi ham chơi thỉnh thoảng tụ tập bạn bè trốn học đánh DDay hoặc bắn half life.Nhưng những điều đó đã không còn,tôi phải chấp nhận hiện tại của mình mà không thể nào thay đổi được,nó như một món quà an ủi mà thưỡng đế đã dành cho tôi chăng? Nếu vậy thì tôi sẽ xin đổi lại,bây giờ tôi cần sự thanh thảng trong lòng hơn tất cả mọi thứ.Những lời tung hô của tụi bạn đối với tôi giờ quả thật là vô nghĩa,nó chỉ như là những tiếng chửi rủa dành cho một tên tù nhân đang bị giải ra tòa án lương tâm,cơn gió vô tình mang một hạt cát vào mắt tôi làm một giọt nước mắt chực trào ra ngoài,không gian ồn ào quá,xe cộ cũng vậy,ào ào đến rồi lại ào ào đi như một cơn mưa rào của Sài Gòn gió bụi.Một lão ăn xin đang nằm co ro trên ghế đá công viên với bộ quần áo nhàu nát,tôi đọc được trong lão một sự cô đơn,một sự cô đơn đến cùng cực,liệu có khi đó lại chính là tôi trong tương lai,cầu xin một sự bố thí tình thương từ cuộc đời.Đêm nay lạnh thật,rít một điếu thuốc vào lúc này để cảm nhận được một chút hơi ấm có lẽ không có gì là quá cao sang đâu nhỉ?tôi cười thầm,lão ăn xin cũng vậy,lão vừa ngủ vừa nhoẻn miệng cười,chắc đang mơ về một buổi tối sum vầy.Uyển Văn đứng cạnh tôi lúc nào tôi chẳng hay,chắc em cầu nguyện xong,không thấy tôi đâu nên kiếm thì phải

_Anh lại trốn đi hút thuốc nữa phải không?
_Ừ! mấy bữa nay học hành cũng căng thẳng quá!
_Dạo này anh lạ lắm đó! anh giấu em chuyện gì phải không?
_Ừ
_Nói!
_Anh yêu em-tôi nhìn Uyển Văn cười,tốt nhất là em không nên biết gì
_Xạo!-em cười tít mắt-Coi chừng mất xe kìa! thôi chở em về,hôm nay em cũng mệt quá!

Tôi hôn lên trán em một cái,giữa cái lạnh đêm nay,điều này ít nhất cũng làm tôi ấm áp được phần nào.Em nhìn tôi với ánh mắt thật đẹp,nắm chặt lấy tay tôi,cười thật tươi rồi cũng khẽ nhướng người lên và hôn vào má tôi một cái,hôm nay em đáng yêu thật.

Sáng thứ hai đầu tuần như thường lệ,ra quán cafe làm một ly cho tỉnh ngủ và ăn món ruột của quán: mỳ gói xào trứng với cái giá cực kỳ sinh viên.Hôm nay có vẻ như mấy chú bên Đoàn hình như cảm thấy khoan khoái sau một tuần ăn chơi vật vã hay sao ấy,nổi hứng lên bắt cả trường chào cờ.Tôi không phải là không thích nhưng cái vẻ mặt kênh kiệu của mấy thanh niên ưu tú ấy lúc ra quán anh Long dẹp chợ thì làm tôi chẳng ưa nỗi,mà không ưa thì tôi không hợp tác.

_Đang ăn!
_Bí thư mà không biết làm gương hả?
_Đang làm gương xấu đây!

Tụi nó cũng chẳng thèm nói thêm,vốn đã có nhiều rạn nứt từ cái thời tôi lên làm bí thư rồi nên cũng chẳng lấy làm lạ.Kệ mấy chú! méc thì méc.Hôm nay vào lớp cũng thấy lạ,tụi bạn hình như cũng ít tập trung lại tám chuyện chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi .Chẳng quan tâm lắm,tôi kệ miệng đời,chắc là bàn tán về tôi và Kim Anh đây.Mà cũng lạ thật,dạo này em trốn đi đâu biền biệt,nhắn tin cũng không thèm trả lời.Chắc là có chuyện thật, mà hôm nay học trễ quá ta 7h30 mà chẳng thấy giảng viên đâu cả.Thôi thì mình bày trò ăn chơi vậy.Nhìn qua con lớp trưởng,kêu nó gọi điện thử coi sao,đúng như tôi dự đoán,cha giảng viên bận,chuyện này như cơm bữa,vậy mà chẳng thèm gọi lại,hài thật.

_Đi chơi anh em!
_Đi đâu!-tụi nó lố nhố ở dưới
_Nhà thằng Bình ở Củ Chi có vườn cây,anh em ra đó làm nông dân đi!
_Ok-cả đám nháo nhào
_Ừ! tụi bây qua là tao vui rồi! -thằng Bình này hiền như cục đất,trong lớp chả dám nói chuyện với ai, coi như hôm nay là dịp cho anh em xích lại gần nhau hơn,mà cũng phải canh mấy thằng trong lớp,tụi nó phá vườn thằng Bình thì tội nó lắm

Nguyên lớp tôi hí hửng ra nhà xe,thằng có xe máy thì chở thằng xe đạp,không có đứa nào từ chối nên không khí nói chung là rất rộn ràng.Chợt thấy bóng Kim Anh từ xa,tôi chạy vội lại,em hôm nay có vẻ hơi nhợt nhạt,chắc là lại làm khuya nữa đây.

_Ô! người đẹp dạo này nổi tiếng quá!
_Là sao? Anh nói em không hiểu
_Không thèm gặp bạn bè luôn!
_Đâu có đâu!
_Vậy đi chơi với anh!
_Thôi kỳ lắm! em đâu có quen ai mà em cũng không có mũ
_Ra mượn bảo vệ!

Tôi vừa nói vừa kéo tay Kim Anh đi một nước,lúc đầu cô bé có níu lại,nhưng lúc sau cũng nghe lời tôi.Tụi bạn tôi cũng không lạ,Kim Anh và tôi khá thân thiết với nhau mà,chỉ có mấy thằng bạn thân chốc chốc lại chọc

_Hôm nay bí bỏ Văn đi học Anh
_Kệ anh đi các chú! thái độ với cán bộ à?

Tôi chở Kim Anh đi,thấy mình cũng hơi bộp chộp,chưa hỏi hôm nay em có tiết không nữa,híc.Cả một đoàn xe hàng chục chiếc nối đuôi nhau chạy trên quốc lộ như một đám diễu hành đang ăn mừng một festival nào đấy.Người đi đường cũng dạt ra cho chúng tôi đi với vẻ mặt đầy sự thích thú,dễ gì mà thấy được những gương mặt căng đầy sức trẻ đang cười đùa tíu tít như một bầy chim non vừa bay lượn vừa hót líu lo.Nhưng chỉ được một chút,lại lạc,lại chú nào đó lo ngắm gái mà bị tụt lại phía sau í ới gọi điện cho cả đoàn dừng lại,tôi tự rủa:"Có một đường thẳng mà cũng lạc nữa không biết làm cái gì nên thân".Đành phải cắt cử mấy thằng biết đường đi cuối cùng chặn hậu,tôi và thằng Bình đi trước mở đường may ra không lạc.Kim Anh ở sau thấy không khí vui vẻ nên cũng không tiết kiệm nụ cười cho lắm,em cười tươi như hoa(khác với hồi sáng) thỉnh thoảng trêu đùa tôi hay hát một mình,hôm nay em có vẻ yêu đời thật.Đi khoảng hơn tiếng rưỡi đồng hồ với không biết bao nhiêu lần phải dừng lại í ới gọi điện,chúng tôi có mặt ngay nhà thằng Bình,một khu vườn cũng khá đẹp nhưng nằm ở một chỗ sâu hun hút đường xá khó đi,vậy lại hay,tránh xa cái văn minh hiện đại của loài người một chút,hít thở không khí trong lành cũng như hái trái ăn chơi thì quả thật chẳng có gì hơn thế.

Tơi vườn nhà nó,cũng rộng,nghe nó nói là vài công,tôi dốt địa chả biết công là bao nhiêu,thấy rộng rãi là thích rồi.Con nhỏ thủ quỹ đang ngồi đếm tiền,vậy là cắt cử vài thằng đi mua đồ về ăn nhậu thôi.Rượu nếp Củ Chi,uống một lần là nhớ mãi.Nhà thằng Bình thấy tụi tôi tới vui lắm,nó ở với ông bà,còn ba mẹ thì không thấy,tôi cũng không tiện hỏi,mà có lẽ đừng hỏi thì tốt hơn.Ông bà nó khá già nhưng cũng rất hiếu khách,bắt 3,4 con gà ra thiết đãi tụi tôi

_sao nhiều dữ vậy ông,ông cho tụi con ở chơi là mừng rồi!
_Lâu lâu mới thấy bạn thằng Tèo lên chơi đông vui như vậy! Ông bà làm mấy con gà cho mấy đứa ăn,gà ngon lắm,tụi con đừng ngại-ông của nó nói

Ông bà nó trông phúc hậu thật,hèn chi tính thằng này hiền lành,giờ nó cũng chạy xe,chở thêm thằng nữa đi mua rượu ,dúi vào tay nó xấp tiền quỹ,mua thêm đồ nhậu,gần trăm đứa cũng nên mua đồ ăn nhiều môt chút.Hàng về,lũ con gái lăng xăng chạy lại giúp một tay,đứa thì đi làm gà,đứa lo bày thịt ra chuẩn bị nướng cuốn bánh tráng hay trải bạt,tụi con trai đùa nghịch nhảy ùm xuống mương tắm,không khí thật rôm rả.Đồ nhắm cũng xong,thịt nướng thơm nức mũi,gà luộc xé phai nấu cháo cũng thật hấp dẫn với rau lá trông sau vườn cộng với trái cây tươi hái từ cành xuống quả thật như một yến tiệc linh đình.

_Dô một ly đi bí
_Dô thì dô
_Hôm nay giết thằng bí đi!
_Giết nó!-cả đám hô hào

Tôi cầm ly rượu cụng với tụi nó bôm bốp,còn nước ngọt,để tụi con gái uống.Tui tranh thủ chôm vài chai,tui đâu uống rượu được nhiều.Ngà ngà say,cả bọn nói cười rôm rả,tụi con gái tụm năm tụm ba lại tám chuyện,chụp hình lưu niệm.Tôi chợt nhìn Kim Anh,cô bé đang lẻ loi đi dạo trong vườn,ánh mắt em có lẻ hơi buồn buồn.Tôi bỏ bàn tiệc,chạy lại,em hình như không để ý lắm thỉnh thoảng đùa nghịch mấy bông hoa dại đang mọc sau vườn.

_Làm gì trầm tư vậy cô bé! làm thơ à?
_Không! Em nhớ nhà! nhà em cũng có một cái vườn giống vậy
_Sắp tết rồi!

Tôi chỉ nói được như vậy,vì tôi là dân thành phố,sống ở đây từ nhỏ nên không thể hiểu được cảm giác của em lúc này,có thể xa quê cũng nhớ thật.Tôi ngồi cạnh cô bé,hỏi thăm về gia đình.Em nói nhà em ở cái miệt nào đó xa lắm,phải đi xuồng mới vào được,chợt thấy nao lòng.Kim Anh ngồi thừ trên ghế đá,đôi mắt em vẫn lung linh và có vẻ như nó đang ngân ngấn nước.Tôi lấy tay chùi nhẹ nhàng giọt nước mắt đang lăn trên gò má,em nhìn tôi,môi nở một nụ cười thật tươi.Chợt,em nắm chặt lấy tay tôi,gục đầu vào vai tôi mà khóc.Tôi để yên như vậy,thấy lòng mình sao yếu đuối thế,nhìn qua em,đôi mắt em đẹp tuyệt trần và gương mặt em cũng vậy.Tôi vuốt mái tóc em thật nhẹ nhàng,còn vai áo của tôi thì vẫn đẫm nước mắt.Không biết có một mãnh lực nào vô tình,tôi cúi xuống hôn lên trán em một cái ,em nhìn tôi,đôi môi như muốn nói một điều gì đó.Tôi đẩy em ra,mình đang làm cái quái gì thế này? tôi tự hỏi chính bản thân mình,em cũng lúng túng đứng dậy.

_Cho anh xin lỗi!
_Dạ không có gì!-mắt em vẫn đẫm lệ-thôi anh ra với bạn tiếp đi,em đi rửa mặt một chút

Tôi quay gót mà cảm thấy như ánh mắt em vẫn đang nhìn chằm chặm về phía mình,không thể được,tôi không hiểu nỗi cái cảm giác mà mình đang mang trong người,nhưng phải làm cho nó biến mất,một ly rượu phải chăng là liều thuốc lý tưởng? tôi nốc cạn cả bốn năm ly trong sự ngạc nhiên của tụi bạn

_Hôm nay bí chơi xả láng luôn bây!

Tôi nhìn quanh,không thấy bóng dáng cô bé đâu cả,hay em đang trốn ở một góc nào đấy và nhìn tôi.


phần 19:


Tôi thức giấc giữa những ánh mắt vô cùng kinh dị của lũ bạn và cái đầu nhức như búa bổ, chỉ nhớ mang máng là mình uống có 6 ly thôi,vậy mà mở mắt đang thấy mình nằm trên phảng.Nhìn qua tụi bạn,đứa thì bụm miệng cười,đứa thì trố to con mắt ra chiều kinh ngạc lắm, có đứa nhìn tôi đểu cực kỳ,như thế này này: . Chắc là say xỉn mình lại làm trò gì rồi đây,quả đúng như vậy,hỏi con lớp trưởng,nó cười cười,hỏi con thủ quỹ,nó quay mặt đi chỗ khác,hỏi thằng bạn thân,nó phán

_Hồi nãy mày xỉn đứng múa hát tung tăng ,nhìn dễ thương lắm
_Tụi tao có quay phim lại,về post lên youtube-một thằng khác nhảy vào

Nó nói xong hai đứa đó ngồi thụp xuống ôm bụng cười,cả đám được thể cũng hùa theo,chỉ có Kim Anh là nhìn tôi bằng cặp mắt ái ngại và nụ cười thông cảm trên môi.Chắc em không ngờ tôi khi xỉn lại làm mấy trò quái dị thế này.Nghe tụi nó kể thôi mà tôi đã muốn độn thổ rồi! nhục nhã thật.Nói sao với Kim Anh bây giờ,đành im lặng mà chở em về vậy,biết thế sáng không uống rượu.Trên đường đi,em ngồi hát một mình,thỉnh thoảng day sang tôi nói chuyện trên trời dưới đất.

_Anh đừng lo,mấy bạn anh không có quay phim lại đâu!
_Thật không?
_Thật!nhưng em thì có!- nói xong em cười ngặt nghẽo
_Anh đừng để ý chuyện hồi sáng nha!
_Sao lại không? để có cái mà trao đổi lấy lại cuốn phim chứ!

Cứ như thế,chúng tôi cười đùa ríu rít trên suốt đoạn đường về,hôm nay,quãng đường dài hàng chục cây số bỗng nhiên ngắn lại.Mà thật tình,tôi cũng không rõ nó có ngắn lại không,chỉ biết khi Kim Anh ngồi sau xe, tôi cảm thấy chút gì đó nhẹ nhàng như một cơn gió tinh nghịch nào đấy vô tình thổi qua tóc tôi vậy.Bất chợt ,khi xe tôi cách cả lớp một khoảng thật xa,em ôm chầm lấy tôi.Cảm giác như có một dòng điện chạy qua mình,tôi để yên như thế,đầu em giờ đã ngã hẳn vào lưng tôi.Tôi buông một tay ra và nắm lấy vòng tay vẫn đang siết chặt lấy eo mình.Một thằng bạn vượt lên,tôi không để ý

_Hai đồng chí làm gì mà ôm nhau xà nẹo vậy?-Kim Anh thấy nó vội vã buông tay ra
_Hồi nãy vấp ổ gà,Kim Anh sợ té!-tôi trả lời một cách vô cùng bình tĩnh

Thằng đó cũng không thân lắm,hi vọng là nó không bép xép với Uyển Văn,mà cũng cần chuẩn bị hết mọi tình huống để còn có cách đối phó với em nữa chứ,lại nói dối,mệt thật.Kim Anh ngồi sau xe cũng không còn cười nói như trước,chỉ có một sự im lặng phủ quanh hai đứa hai đứa và một khoảng cách nhỏ nhoi chen vào giữa,nhỏ nhoi nhưng thật khó để vượt qua nỗi.Chúng tôi không nói với nhau một tiếng nào cho đến khi chở cô bé về nhà.

Dạo gần đây tôi dành thời gian cho Hạnh nhiều hơn một chút,quan tâm em hơn một chút và....hôn em nhiều hơn một chút.Điều đó có lẽ làm em vui,trông em yêu đời thấy rõ,nhất là cặp mắt đã không còn nhìn tôi buồn buồn mà thay vào đó,chúng thật long lanh khi tôi chọc ghẹo hoặc len lén đè em ra hôn lấy hôn để.Vì thế thì thời gian dành cho Uyển Văn lại hẹp đi ,em tỏ vẻ không vui,thường xuyên quát nạt tôi hơn và hay nổi cơn ghen bất tử khi có ai đó vô tình nhắc tới Kim Anh trước mặt,lần này tôi cảm giác em ghen cũng đúng thì phải.Mà thôi đang đi chơi với Hạnh mà,không nên suy nghĩ nhiếu và tốt nhất là nên làm cho Hạnh vui,điều này không khó lắm,có vẻ khi đi bên cạnh tôi thì em đã vui được 50% rồi,50% còn lại là tùy vào cách tôi đối xử với em.Như tối nay chẳng hạn,tắm rửa thơm tho rồi qua nhà chở em đi chơi,lên quận 7 thôi,quận nhất đi hoài chán chết.
Dẫn em đi các quán ăn ngon mà rẻ,đi dạo mát một lúc,rồi cùng nhau thả bộ bên bờ sông quận 7.Tính trong đầu là thế,tới nhà em lại khác

_Anh vào nhà chơi đi!
_Ủa! không đi chơi sao em?
_Tốn kém lắm,em có đổ bánh xèo nè! Vào ăn với em cho vui
_Còn bạn em đâu!
_Tụi nó đi chơi với bồ hết rồi!-em cười hì hì

Bánh xèo em đổ cũng ngon,mặn mà,tuy nhiên hơi ít thịt.Không sao,đôi khi ăn chỉ là cái cớ,hôn hít mới là chính,hì hì.Ngồi trong phòng ,vừa nghe nhạc,cừa hút thuốc vừa chờ đợi em đổ bánh xèo mà cái bụng cứ réo lên,thơm thật.Em cặm cụi đổ bánh,mồ hôi nhễ nhại trên trán,chốc chốc lại nhăn mặt khi có một giọt dầu nào đấy vô tình bay vào tay em.Tôi nhìn em cười,len lén lại gần,lau mồ hôi trên trán cho em hay quàng tay qua vai chỉ để ngửi mùi hương nhè nhẹ trên tóc.Em có lẽ cũng vui,chốc chốc lại cười mỉm chi,mặt em đỏ hây hây,không biết là do mắc cỡ hay do bếp lò đang nóng nữa?

_Ra ngoài chờ đi,ôm hoài! vướng tay người ta
_Để anh phụ cho!
_Anh chỉ giỏi phá! phụ cho cháy nhà à?-Em cười rúc rích-Anh chờ chút đi sắp xong rồi

Chẳng biết nói gì hơn,tôi lẳng lặng ra ngoài cửa sổ hóng gió sau khi hôn tóc em một cái,tóc em mượt và thơm thật,không hiểu sao Sunsilk không mời em quảng cáo nhỉ?tôi nghĩ thầm trong đầu và cười một mình.Bữa ăn nhẹ với món bánh xèo và một ít rau mua vội cùng với ca trà đá nhìn hấp dẫn thật,một lèo tôi ăn hết 5,7 cái.Em làm ngon cực kỳ,thấy tôi ăn nhiều,hình như em cũng vui lắm,cứ ép tôi ăn thêm.Em chỉ ngồi nhìn tôi ăn,cũng ráng lắm thì em mới chịu ăn một vài miếng nho nhỏ.Bánh xèo béo ngậy chấm thêm một chút nước mắm em pha quả thật ngon không thể tả,uống thêm một ly trà đá,sảng khoái thật.Em và tôi cùng ăn,cùng cười hay thỉnh thoảng tôi nựng mặt em một cái(sau khi đã lau tay) rồi bị em la,đồ quỷ người ta nhìn.Tôi chỉ ngồi với em được một chút,em đuổi tôi về,tụi bạn em sắp về rồi,tụi nó nhìn lỳ lắm.Tôi vòng tay qua eo em,hôn nhẹ lên môi em và từ biệt ra đi.Trước khi tôi leo lên xe em còn hôn tôi một cái, dặn về tới nhà nhớ nhắn tin cho em yên tâm.Em nấu đồ ăn ngon thật.

Chủ nhật,đáng lẽ ra con người ta có thể đi uống cafe rồi đi dạo đây đó cho thư thả sau một tuần làm việc học hành mệt mỏi thì tôi lại phải lết sang nhà Uyển Văn chở em đi nhà thờ.Không phải là tôi không thích,nhưng làm một cái gì đó trái với thói quen thật không dễ chút nào.Uyển Văn đang chờ tôi trước nhà,thỉnh thoảng liếc ngang liếc dọc với vẻ mặt giận dỗi trông đáng yêu vô cùng.

_Người đẹp chờ lâu không?
_Anh chết chỗ nào mà giờ mới mò tới?
_Trễ có 10p à!
_Còn không chịu đi nữa

Đi một hồi,tôi cũng tới cái nhà thờ em chỉ,gửi xe cái đã,mà tôi cũng không định gửi xe,chở em tới rồi đi uống cafe một chút vẫn hay hơn.Nhưng em thì không chịu

_Vào với em!
_Anh có theo đạo đâu mà vào!
_Từ từ cũng quen! Chúa sẽ dẫn lối và ban phước lành cho anh-vừa nói em vừa cười tít mắt

Tôi cũng không hiểu lắm,vì tôi không theo tôn giáo nào cả,thôi thì ráng vào cho em vui.Thánh đường cũng rộng,na ná mấy cái phim Mỹ mà tôi hay xem,cha sứ mặc đồ lễ,đứng trên bục.Cả hội trường(tôi không rõ dùng từ này có đúng không) đứng hết cả lên,em cũng thế,tôi thì không,đứng mỏi chân nhưng em nhéo tôi một cái thật đau làm tôi phải đứng phắt dậy,lại hát,tôi không biết họ đang hát gì nên nhép miệng theo không hợp khẩu hình lắm ,hát xong,tới phần cha sứ nói.Tôi nói thật,không hiểu cha sứ nói gì mà mỗi lần ông dứt lời,cả hội trường đều hô to: Amen,có người còn đưa tay làm dấu thánh.Nói một hồi,cha sứ ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống và tiếp tục....nói.Tôi phần buồn ngủ,phần thèm cafe nên cũng chỉ nghe được tiếng đực tiếng cái,còn lại mắt nhắm nghiền,thôi thì cứ ra vẻ ta đây đang tĩnh tâm nghe lời kinh thánh vậy.Mà một khi mắt bạn đã nhắm,bên tai lại văng vẳng những tiếng nói êm dịu đều đều,thì chắc chắn các bạn sẽ...ngủ gục.Tôi không hề bôi bác gì cả,đó là hoàn cảnh của tôi lúc bấy giờ.Bất ngờ,có ai đó đập vào đầu mình.Nói thật,khi bạn đang thiu thiu ngủ thì thật vô phước cho kẻ nào đập bạn,tôi giật mình,sút chút chửi thề thì bàn tay Uyển Văn đã kịp bịt miệng tôi lại,cả hội trường vẫn đang tiếp tục nghe không để ý gì đến hai kẻ đang ngồi dưới cùng cả.Em nhìn tôi có vẻ giận

_Anh làm em xấu hổ quá!-em thì thầm
_Xin lỗi,tại anh buồn ngủ
_Phải rèn anh từ từ mới được
_Anh ra ngoài rửa mặt chút đây!-tôi vừa ngáp vừa đứng lên,kệ em,anh ra ngoài hóng gió đây

Ra sân,nhìn quanh kiến trúc của nhà thờ,có vẻ khá Tây,kiểu thời phục hưng châu Âu,cây cối trồng cũng như vậy,không thấy một chút bóng dáng Việt nào ở đây cả,có chăng là cả một rừng người da vàng đang nghe kinh thánh ở trong kia và những cô bé cậu bé đeo khăn quàng đủ sắc màu có hình chữ thập đang í ới gọi nhau làm vang vọng cả một góc nhà thờ.Ra ghế đá ngồi,bắt chuyện với một anh cũng đang ngáp ngắn ngáp dài như tôi và một anh đang ngồi đọc kinh thánh.

_Mấy anh đạo chúa à?
_Không! chuẩn bị cưới vợ, vào đây học giáo lý
_Là sao?
_Nhà vợ bắt,cũng chả hiểu sao nữa!

Có lẽ hình như cũng cám cảnh trước cái vẻ mặt chung của ba đứa,buồn ngủ và mệt.Một anh giơ tay lên trời và xuất khẩu thành thơ

Một mai con lấy được nàng
Con không đi lễ Chúa làm gì nhau?

Đọc xong cả ba cười sặc sụa,nước mắt nước mũi tùm lum.Tôi mắc cười quá,ôm cả bụng lại lăn lóc trên đất,cha kia cũng thế,vừa đập đùi vừa cười sằng sặc.Chúng tôi vừa cười vừa tám chuyện mong cho thời gian trôi qua thật nhanh.Tôi sẽ ghé ra quán cafe,làm một ly cho thật đã rồi dắt xe dạo quanh Sài Gòn.Xong lễ,Uyển Văn bước ra,mặt giận vô cùng,nhìn tôi trận trân

_Anh làm kiểu gì mà bỏ ra giữa chừng vậy!
_Anh mệt
_Vừa phải thôi! anh biết vậy là bất lịch sự lắm không?
_Cho anh xin lỗi
_Lần sau không có như vậy nữa đó

Còn lần sau nữa à? tôi nghe thôi đã muốn khóc thét rồi,nhưng em muốn thì mình phải nghe lời vậy.Hi vọng cái lần sau nó sẽ xa ơi là xa.


phần 20:


Lại một buổi sáng thứ hai đầu tuần,cũng chẳng có gì nổi bật,vẫn ăn sáng uống cafe ở quán anh Long,chống đối mấy thanh niên ưu tú dẹp chợ,ngáp dài khi vào lớp và lấy điện thoại ra nghe nhạc lúc giảng viên vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.Ra chơi,tôi vừa dợm bước ra khỏi lớp,bỗng đâu xuất hiện khá nhiều tay to mặc áo xanh chặn trước cửa.Tôi cười thầm và tự nhủ: Sắp có chuyện hay rồi chăng? Mà quả là đúng vậy,tay bí thư đoàn khoa hiên ngang bước vào lớp,nhìn tôi với nửa con mắt và dõng dạc đọc quyết định.Tôi thì chả rõ lắm vì đang bận tán dóc với thằng bạn .Đại loại là quyết định kỷ luật gì tôi ấy!

_Đồng chí bí thư chi đoàn không làm gương cho các đoàn viên khác,vi phạm kỷ luật đoàn,gây mất đoàn kết nội bộ,ảnh hưởng đến uy tín của đoàn thanh niên cộng sản HCM! Nay sau khi họp lại,chúng tôi quyết định thôi chức vụ bí thư của đồng chí và chi đoàn sẽ họp lại để bầu bí thư mới trong thời gian tới do đoàn trường ấn định

Tôi nghe mà cười thầm,chắc lại là trò của mấy tay ghét tôi trên đoàn đây.Quả thật,tôi cũng ngán làm bí thư rồi,nhưng bị đuổi như thế này thì quả thật chẳng vui tí nào.Định im luôn rồi,nhưng mấy đứa trong lớp cứ nhao nhao lên,đành phải lên tiếng thôi.

_Cảm ơn đồng chí đã truyền đạt thông tin-tôi quay xuống lớp-các đồng chí cũng nên chấp nhận quyết định của đoàn trường và hi vọng các đồng chí vẫn tiếp tục bỏ phiếu ủng hộ cho tôi khi tổ chức đại hội chi đoàn lần tới

Cả lớp cười ồ lên,mấy tay áo xanh mặt xám xịt cả lại.Có vẻ như các đồng chí ấy không ngờ là lớp cũng ủng hộ tôi nhiều đến vậy(và tôi cũng thế,hì hì).Cũng không hiểu sao hôm nay lớp tôi đoàn kết lạ,thi nhau cười đùa ríu rít át cả tiếng mấy tay áo xanh đó một hồi lâu.Mấy chú đó trông tội thật,mặt mày tức tối,chú thì mồ hôi chảy ròng mặt tím tái,tay bí thư đoàn khoa,tay này tôi chả thích lắm,học dốt thấy cha,rớt tới mười mấy chỉ ,đến nỗi khi mỗi mùa hoa phượng đỏ nở rộ,trong lúc tôi ngồi trong văn phòng đoàn nhởn nhơ chấm sổ thì y như rằng thấy chã xách cặp vào trường để "trau dồi kiến thức",thế mà vẫn không chịu lo học,tài thật .Tay ấy cầm micro mà vẫn không át được cả lớp.Tôi thấy tội nghiệp quá đành phải ra hiệu cho lớp yên lặng.

_Đồng chí không thể tham gia ứng cử
_Ai trong lớp tôi làm bí thư thì phải do lớp tôi quyết định,đồng chí lấy quyền gì mà xen vào

Có vẻ như tay ấy cũng hơi đuối lý,hầm hầm bỏ ra khỏi lớp.Luật với chả lệ,chắc là đang cay cú cái vụ tôi chống đối mấy thanh niên ưu tú nữa đây,thây kệ,bí thư không mài ra ăn được.Nhưng chắc chắn hắn sẽ tìm cách khác,không sao,trong lớp tôi thiếu gì người giỏi hơn tôi việc quái gì mà phải bắt chước người khác tử thủ bảo vệ cái ghế.Tôi cười nhạt và ra ngoài uống cafe,chuẩn bị học tiếp nữa rồi,chán thật.Nhưng tôi chỉ chán có một chút thôi,vì sau đấy một sự kiện khá nghiêm trọng đã xảy đến với tôi.Số là thế này:

Kim Anh gửi một tin nhắn hẹn gặp mặt vào cuối giờ,không rõ cô bé cần muốn gì nữa đây?,và theo linh cảm của tôi,sẽ không có gì tốt đẹp cả.Ngồi trong lớp mà cũng chẳng yên được,tay chân cứ nhấp nhổm,mắt thì liếc đồng hồ liên tục,đầu óc mệt thật,cảm giác vừa nôn nao vừa hồi hộp,một thứ cảm giác mà lâu rồi tôi chưa có được khi có một cuộc hẹn với một người con gái.Chợt nhớ lại Uyển Văn,nhớ lại Hạnh,cảm thấy sợ quá,liệu một trong hai em có biết chuyện này không? và nếu biết thì cái gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?,trước giờ hẹn hò với Hạnh hay Uyển Văn tôi làm gì có cảm giác sợ hãi như thế này,dù cho cả hai em đều nguy hiểm hơn Kim Anh nhiều(tôi đoán thế thôi).Tan lớp,tôi chạy ra chỗ hẹn với một tâm trạng vô cùng rối bời pha lẫn thích thú.Kim Anh đã chờ sẵn trong quán,một quán nước nho nhỏ,trang trí không nổi bật cho lắm nhưng được cái vắng vẻ và yên tĩnh.

_Chờ anh lâu không người đẹp?
_Em mới tới! hôm nay em trả tiền cho,anh trả cho em nhiều rồi-câu này nghe quen quen nhỉ
_Vô mánh à?
_Là sao?
_Thì mới có tiền mà bao anh!
_Em bao anh một lần không được sao?-cô bé cười tít mắt
_Nói đi! không lẽ em kêu anh ra đây để bao nước thôi sao?-tôi vào thẳng vấn đề luôn
_Đi chơi! Em rủ anh đi
_Đi đâu?
_Tới một nơi này,chiều nay anh nghỉ phải không?

Chúng tôi ngồi lại tám chuyện với nhau một hồi,tôi vẫn không hiểu rõ lắm Kim Anh đang muốn mang tôi đi đâu đây,trông cô bé có vẻ gì đó vô cùng bí hiểm, chắc là thú vị đây.Mà cái gì thú vị thì nên để đến lúc nó bât mí ra thì hay hơn.Tôi cũng không hỏi nữa,chỉ ngồi tán dóc với Kim Anh,thi thoảng chọc giỡn nhau đôi chút cho tới lúc cô bé phát lệnh: Đi thôi.Tôi bước ra ngoài lấy xe,em nhìn tôi cười

_Để em chở cho
_Biết chạy motor không đó?
_Dễ ợt! dưới quê em chạy 67 hoài

Tôi cười buồn,nhưng thôi cứ để cho cô bé chạy thử,2 đứa đều mua bảo hiểm hết rồi mà! Tay lái cô bé loạn choạng thật,ngồi đằng sau mà tim tôi run lên bần bật,có vẻ như Kim Anh quá nhỏ bé để thuần hóa con quái vật của tôi,nó cứ lắc lư,quẫy đạp như một con ngựa chứng đang tìm cách hất đổ gã cowboy đang lỳ lợm đang bám vào lưng nó.Một hồi tôi hoảng quá,phải kêu em đổi tài gấp không khéo bảo hiểm không lo nỗi viện phí cho hai đứa.Cô bé có vẻ không vui nhưng cũng đành rời tay lái,chiếc xe lại ngoan ngoãn lăn bánh trên đường do cô bé đã chọn.Tôi lái xe theo hiệu lệnh của Kim Anh,quẹo trái,quẹo phải hay đi thẳng.tất tần tật mọi thứ theo sự sắp đặt của cô bé.Khi đã ra khỏi thành phố và xe cộ cũng dần ít đi.Kim Anh ôm chặt lấy tôi và nói

_Chạy nhanh lên đi anh!

Tôi vít ga lên,chiếc xe gầm rú lao đi như một con thú dữ giữa một quốc lộ vắng thênh thang(nếu có xe đông thì đừng hòng,tôi cũng sợ chết như ai).Kim Anh ngồi sau có vẻ thích thú lắm,tôi nghe rõ cả tiếng cười khanh khách của em lẫn vào trong cả tiếng gió rít bên tai.Lâu lâu cũng có một chiếc motor khác đi song hành với tôi bấm còi và vẫy tay làm quen,hay là từ biệt? tôi không biết chắc nữa,hi vọng là không phải.Đi khoảng hơn tiếng đồng hồ nữa,chúng tôi dừng chân tại một bãi cỏ rất đẹp và thanh tĩnh,có thể là một bãi thả gia súc nào đấy người ta bỏ hoang,thấp thoáng xa xa là những cánh diều đầy màu sắc đang chao liệng trên bầu trời xanh thẫm.Kim Anh xuống xe,vẻ mặt vô cùng thích thú,cô bé ngẩng mặt lên trời và dang hai tay ra như muốn ôm cả nó vào lòng vậy.Trước một cảnh thiên nhiên đẹp như thế này,liệu một điếu thuốc ăn mừng của một con người may mắn khi tới đây có phải là quá lắm chăng? chắc là vậy,Kim Anh nhìn tôi trân trân(y chang Uyển Văn,hic)

_Hút thuốc nhiều chết sớm! chú em cũng hút giống anh đó

Tôi cười buồn và quẳng nó vào trong một vũng nước nào đấy,Kim Anh nhìn tôi cười hi hì rồi im lặng ngồi xuống thảm cỏ ,ngẩng mặt lên trời.Em chọn chỗ này thật hay,vừa thoáng đãng,vừa nên thơ lại ít dây điện nên tôi có thể chiêm ngưỡng từng đám mây bay với đủ mọi hình dáng một cách trung thực nhất.Tôi ngồi xuống cạnh em,lấy trong balo 2 chai nước ngọt,chia nhau uống và nói đủ thứ trên cõi đời này có thể nói được.Một hồi lâu sau,khi thế giới này cũng đã cạn kiệt đề tài và các nhà khoa học chẳng chịu phát minh thêm cái định luật nào mới để cho em và tôi chém gió nữa,chúng tôi im lặng nhìn nhau,em nằm dài ra bãi cỏ,gối đầu lên đùi tôi,nắm chặt tay tôi,mắt nhắm lại và gương mặt trông có vẻ hạnh phúc vô cùng.Quả thật,tôi không hiểu mình đang cảm thấy như thế nào nữa,tôi lặng im ngắm mây trời,một cái gì đó nhẹ nhàng,thoải mái và thanh thảng đang dâng nhè nhẹ trong lòng như một cơn gió lạ.Tôi nhìn em cười,có lẽ em cũng cảm nhận được điều ấy nên bàn tay em càng siết chặt lấy bàn tay tôi hơn như thể nếu như không thì khi em mở mắt,tôi sẽ biến mất khỏi đây là để em một mình trơ trọi vậy.Em ngồi dậy,gối đầu lên vai tôi,khẽ cười rồi lấy một chai rượu ra ,tất nhiên tôi không bao giờ uống,một lần làm trò khỉ là đủ lắm rồi.Kim Anh có vẻ không vui,cô bé ngồi uống một mình,đúng là dân miền Tây,uống rượu như nước lã,nhưng không thể để cô bé uống thêm nhiều nữa,tôi giằng chai rượu ra khỏi tay em.

_Nhiêu đó đủ rồi!
_Ừ!
_Nãy giờ mà Uyển Văn có ở đây thì em mềm xương!
_Hay là vầy đi anh!-Kim Anh ngập ngừng nói- mình làm người yêu của nhau được không?-tôi giật mình trước câu hỏi này của em
_Nhắm đánh lại 2 chị của em không?
_Mình sẽ giấu!-em nói vẻ mặt rất quả quyết
_Anh không hợp với em đâu! Sao em thích mấy thằng giống anh?
_Có cái gì đó hay hay!
_Bớt coi phim Hàn đi! thôi mình về! Uyển Văn hay Hạnh gọi thì anh em mình tiêu

Cho tới tận lúc này,tôi không hiểu tại sao các em gái lại thích mấy thằng đểu như tôi thế nhỉ,chả có gì hay ho cả,tại sao những đứa con trai hiền lành, tử tế, tương lai sáng lạng thì lại không yêu mà đâm đầu vào cái bụi rậm chết tiệt để đến lúc hối hận lại khóc lóc rồi dằn vặt hay thậm chí còn nói những câu đại loại như:"Em biết anh đểu nhưng vẫn yêu".Tôi cũng không hiểu những thằng giống tôi có cảm thấy hạnh phúc hay hả hê gì không khi làm tổn thương người khác,chứ tôi thì cảm thấy mệt mỏi và hối hận vô cùng.Có thể có một thứ gọi là tình yêu đấy,có thể nó cũng đẹp đấy nhưng chắc chắn là sẽ không bao giờ đến được với tôi mà chỉ có sự cô đơn sẽ bám riết lấy đầu óc tôi hằng đêm,chắc chắn là vậy.Chở Kim Anh về mà tôi cảm thấy nặng nề thật,nhất là vòng tay em vẫn siết chặt và đôi môi em vẫn còn đặt hững hờ trên vai tôi.Em chẳng nói một tiếng nào cả,tôi cũng vậy.Đôi khi một sự im lặng cũng là quá đủ để diễn đạt mọi cảm súc của con người,thỉnh thoảng tôi còn nghe được cả tiếng khóc thút thít đằng sau lưng mình.Biết sao được em,anh không muốn bản thân mình phạm thêm sai lầm nào nữa cả,bao nhiêu đã là quá đủ cho anh rồi.Tôi chở em về nhà,em cương quyết không chịu xuống xe,nhưng cũng không thể để em đi rong cả đêm ngoài đường được,đành phải tháp tùng em đi dạo.Chúng tôi lúc ấy cứ như một cặp tình nhân hạnh phúc lang thang khắp mọi nẻo đường ,đến hơn 2h sáng em mới chịu về nhà.Đó là lúc sau thôi,còn bấy giờ,tôi bận phải đối phó với không biết bao nhiêu là câu hỏi tại sao của Kim Anh đang giăng ra trước mặt,nhưng trước nhất là phải giải thích cho Uyển Văn cái đã

_Anh đang ở đâu mà không về nhà?
_Anh có chút việc! vậy thôi! đừng nghĩ lung tung

Kim Anh ngồi sau xe chốc chốc lại thở dài,đường hôm nay vắng vẻ thật,chỉ có hai kẻ đang lang thang dọc các tuyến đường trong thành phố với nỗi buồn nặng trĩu trong lòng,tôi có nỗi buồn của tôi,Kim Anh có nỗi buồn của Kim Anh và chả có cái nỗi buồn nào giống với cái nỗi buồn nào cả,bất chợt em hỏi tôi

_Anh có cảm tình với em không?
_Có
_Nhiều không?
_kha khá
_Sao anh sợ chị Uyển Văn quá vậy?
_Ừ! đang thiếu nợ chỉ cũng...kha khá
_Hèn!
_Ừ! Em nghĩ sao cũng được
_Anh là thằng hèn nhất trên đời-em hét vào tai tôi
_Ừ! anh cũng nghĩ vậy!-nói xong sóng mũi tôi chợt cay cay-Về nha em
_Về đi thằng hèn! Tôi có chân tự về được

Tôi chợt buồn cười,khi say phụ nữ có can đảm đến lạ,tôi không nói gì cả,lẳng lặng chở em về,chán thật.Ngày mai em lại tránh mặt tôi nữa đây,hic


Còn tiếp...

Tác giả: toikhongyeuem / vOzForum
 

Web Design Technology blogs [ itdl ] Auto Backlink

HomeBlog ArchiveServicesLink2MeContactSubmit your PostPost RSS

Copyright © 2012 [ itdl ] Just for Share. Designed by Ngoc Luong - Freelancer

Best view in Chrome 11+, Firefox 5+ with resolution 1024 x 768 pixel. Powered by Blogger.